5.23 sáng 10/6/2010
Tom Hanks là diễn viên yêu thích của vợ tôi. Hình như tất cả phụ nữ Việt Nam chân chính và có xem phim Mỹ đều thích Tom Hanks. Họ nói anh ấy tuy không đẹp trai lắm, nhưng đóng hay và đặc biệt, không lăng nhăng. Hậu quả của việc vợ tôi, một trong số những phụ nữ Việt Nam chân chính, yêu thích Tom Hanks là thỉnh thoảng tôi xem phim có anh. Vì đang ngồi ở sân bay nên tôi nhớ đến phim The Terminal.
Trong The Terminal, Tom Hanks đóng vai một hành khách có quốc tịch một quốc gia X. Khi Tom Hanks vừa đến Mỹ, thì ở quê nhà của anh xảy ra đảo chính, chính phủ cũ bị lật đổ, chính phủ mới lên thay. Chính phủ này không được sự công nhận của quốc tế (i.e. Mỹ), nên hộ chiếu anh cầm không được công nhận. Thế là anh không được vào Mỹ, mà cũng không ra được Mỹ. Ngày này qua ngày khác anh sống tại sân bay, ăn uống, yêu đương, làm việc kiếm tiền ở đấy. Kết thúc phim thế nào tôi không nhớ. Đối với một trí nhớ suy tàn như trí nhớ của tôi nhớ đến đây đã khá lắm rồi. Đại khái anh ta sống ở sân bay khá lâu, lâu lắm, không chết, đến cuối phim vẫn không chết.
Nhưng tôi cá rằng nếu anh ta mắc kẹt ở một sân bay giống cái sân bay mà tôi đang ngồi chờ giờ khởi hành, chắc anh ta sẽ không tồn tại được ba ngày, không, ý tôi nói ba giờ. Anh ta sẽ chán đến chết, chết trước khi thưởng thức những rắc rối và sinh động của một cuộc đời không tổ quốc.
***
Tôi đến sân bay sớm. Hiển nhiên là vì tôi phải bay sớm. 3 giờ sáng, tôi đã phải dậy, sau chỉ 3 tiếng ngủ, vì tối hôm trước phải sửa soạn hành lý và soạn nốt cái hợp đồng dang dở. Phải gửi hợp đồng cho khách trước khi đi, nếu không sếp có thể gõ đầu tôi. Hôn từ biệt hai con chó con đang ngủ say và người phụ nữ Việt Nam chân chính yêu thích Tom Hanks, tôi kéo vali xuống nhà gọi taxi. Đường vắng, chốc lát tôi đã đến sân bay.
Làm thủ tục xong, vẫn còn gần tiếng mới tới giờ bay. Tôi leo lên tầng lầu, định vào một trong những quán cà phê trên đó để uống một chút gì và vào internet. Thế nhưng, tất cả quán hãy còn đóng cửa im ỉm. Lúc đó khoảng 4 giờ rưỡi sáng.
Gần cổng lên máy bay, tôi tìm thấy một quán mở cửa. Lúc tôi phát hiện ra quán, chị bán hàng – khoảng ngoài năm mươi tuổi, mặc đồng phục SASCO – đang đôi co với hai cô khách nước ngoài. Hai cô khách kia có vẻ muốn mua mấy chai nước suối, đang xòe ra mấy tờ tiền Việt Nam. Tôi nghe lóm nội dung là bọn tao còn ngần này tiền Việt Nam. Chị bạn hàng thì cứ lắp đi lặp lại nhõn “one more, one more” – ý là chưa đủ tiền. Hai cô khách bỏ đi. Chị bán hàng cất lại 4 chai nước suối vào tủ.
Tôi gọi một tách cà phê sữa nóng, chị bảo 3 đô. Tôi đưa chị 60.000 đồng, chị cất tất vào ngăn kéo và đưa tôi tách cà phê. Và chỉ thế. Cứ như cà phê vỉa hè, dù giá gấp 10. Không biết làm thế nào để SASCO biết được chị đã bán cho tôi một tách cà phê và đã thu 60.000 đồng
Không có tín hiệu wifi chùa, tôi giở sách ra đọc. Everyman của Philip Roth. Đây là cuốn đầu tiên của Roth tôi đọc. Nhưng, thật khó tập trung khi thỉnh thoảng thông báo của sân bay lại vang lên, ong óng vào tai. Dù sao cũng nghe được một thông tin mới là không được mang cà phê trong hành lý xách tay vì lý do an ninh. Chắc người ta sợ bom làm bằng bột cà phê. Cũng may, nếu cái vali cỡ nhỏ của tôi không bị chuột gặm thì tôi đã dùng nó cho hành lý xách tay và sẽ nhét cà phê trong đó. Chẳng những bị chuột gặm, nó còn gãy càng, thế là tôi chỉ mang một cái ba lô nho nhỏ theo người, còn cà phê và sách cho những người ở bển tôi cho vào hành lý kỷ gửi cả.
Không internet, đọc sách không xong, không muốn dùng iPod, tôi gõ những dòng này giết thời giờ.
tranh thủ wifi của quán cafe post tí, nhà cái bác gì ở Chicago kg có internet, chán vãi:))
ReplyDeleteEm cũng thích Tom Hanks nè bác. Xem terminal đúng là cười ra nước mắt.
ReplyDeleteĐại gia mà cứ phải cò kè cái vụ wife chùa :((
Lên đường rồi đấy à, thượng lộ bình an nhé.
ReplyDeleteanh to*'i ro^`i a`? Chu'c mo^.t chuye^'n ddi vui ve?!
ReplyDeleteThay mat cho uy ban don tiep o Hyde Park, chung toi xin chinh thuc xin loi ve viec thieu wifi cho goldmund. Day thuc su la mot thieu sot nghiem trong cua ban than va gia dinh.
ReplyDeleteChúc một chuyến đi tốt đẹp GM. Vác sách từ VN qua bển, không biết có lại vác sách từ bển về không, nặng chết!
ReplyDeleteLạ nhỉ, hôm trước em vác 1 ký cà phê xách tay mang đi mà không ai nói gì.
ReplyDeleteTiếp lời bác The Terminal nè: Nhân vật chính đến từ một nước Đông Âu cũ, thuộc LB Nam tư. Anh ta có vé mời gặp mặt một nhân vật âm nhạc hiện đại mà hồi còn bức tường sắt anh đã lén lút sưu tầm kỷ vật(dạng fan cuồng). Không được phép nhập cảnh anh ta lang thang trong sân bay, kiếm sống bằng cách gom xe đẩy hàng. Nhóm cảnh sát sân bay cá độ cài bẫy anh ta bằng cách tạo điều kiện cho anh ta chạy ào ta ngoài phố, lẫn vào đám dân nhập cư lậu đông đúc ở Newyork, nhưng anh không làm như vậy. Cuối cùng cuộc đảo chính ở quê nhà kết thúc, hộ chiếu anh ta lại có giá trị, anh đường hoàng nhập cảnh, đến thăm người hâm mộ của mình.
ReplyDeleteỐi giời, mình cũng chán nhất vụ chờ bay ở sân nhà mình. Chật và lâu kinh người. Vụ sách: sướng như điên khi mua được "Thằng gù nhà thờ Đức bà" bằng tranh cho Tí :-D
ReplyDeleteThis comment has been removed by the author.
ReplyDeleteBác viết đúng là đỉnh. Đọc rất khoái. Chết cười vụ 'one more one more' :)
ReplyDeletecứ mỗi cái sân bay bác lại làm một entry nhé.:)
ReplyDeleteHihi, nghe chuyện Terminal, lại tưởng tượng trong lúc bay mà bất thình lình VN đảo chính, bác GM bị mắc kẹt ở terminal bển giống anh Tom Hanks thì dân tình chắc sẽ được nghe ối chuyện ăn uống, yêu đương, làm việc kiếm tiền thú vị của GM nhỉ
ReplyDeletechia sẻ với bác vụ sân bay TSN, đó là một trong những sân bay buồn tẻ nhất TG mà em từng qua. Ấy là chưa kể, cà phê ở TSN và NB sẽ thi thoảng có mùi cứt gián, đơn giản ko phải vì cà phê, mà vì cốc pha cà phê để lâu ko khách và ko rửa lại. Còn ngồi mấy ghế cà phê thì sẽ được nhìn chuột chạy loanh quanh.
ReplyDeleteEm đọc đoạn "cuộc đời không tổ quốc" thấy "bỗng dưng muốn khóc". Đó là lý do sẽ ko bao giờ em có thể sống ở nơi nào khác ngoài VN! (Z)
không nơi nào khác, ngoài VN! :)
ReplyDeleteGoldmund chấp nhận lời xin lỗi của ủy ban đón tiếp ở Hyde Park, và nhân đây tuyên bố chính thức bỏ qua thiếu sót nghiêm trọng này.:)
ReplyDeleteDù sao, hôm nay ra Starbucks check mail và post entry thứ hai, thì vẫn không vào internet chùa của Starbucks được. Nó đòi đăng ký linh tinh cái con bà khỉ khô gì đó. Bực mình, bỏ ra luôn 4 đô mua hai giờ internet của wifi cho bọn đế quốc keo kiệt biết mặt!:)
Cảm ơn tất cả các bác khác đã hỏi thăm. Em vẫn khỏe, trên máy bay ngủ như heo nên không bị jet lag gì:) Vẫn sẽ cố gằng tiếp tục cách ngày một entry cạnh tranh với cái World Cup mà em đang không được coi.
ReplyDeleteBác lvu: Ở sân bay TSN muốn có wifi không chùa cũng kg được đấy. Chứ nếu có, phải trả ít tiền đóng góp cho đất nước em cũng cam lòng!
ReplyDeletePolka Dots: Đã mua được một đống sách rồi. Từ từ sẽ tường thuật sau:)
ReplyDeleteKhoan..khoan..anh đừng off vội. Cho em hỏi tí : Tại sao những người thích Tom Hanks lại chỉ là những phụ nữ chân chính?! Thế nào là phụ nữ chân chính anh ơi?! Và tại sao SASCO lại có thể bán cho khách một ly cà phê với giá trên trời như thế?! :)))
ReplyDeleteAnh vào Barnes and Noble (nếu có 1 cái gần nhà) thì có wifi chùa :)
ReplyDeleteCái nhan đề. Thích quá đi mất :p
ReplyDeletegt