Hiển thị các bài đăng có nhãn kdkd. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn kdkd. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

Không đầu không đuôi 46 - 50



46.  Có hai điều thú vị khi đọc Chết ở Venice của Thomas Mann, bản dịch mới của Nguyễn Hồng Vân trong tủ sách Cánh cửa mở rộng: Thứ nhất, cầm cuốn sách lên mới biết cuốn này được dịch từ nguyên bản tiếng Đức, chứ không phải qua bản tiếng Anh như mọi người đồn đoán. Điều thứ hai, đây là một bản dịch rất đầy đặn, thể hiện qua cách sử dụng tiếng Việt chắc chắn và phong phú. Bản dịch này hoàn toàn vượt trội so với bản dịch Thần tượng lạ của Nguyễn Tử Lộc của miền Nam trước đây. Nói tới đây thì tôi nhận ra mình đã mắc phải một thói quen rất xấu đó là khi đọc sách dịch cứ chăm chăm xem người ta dịch như thế nào, đôi khi quên mất bản thân tác phẩm. Đôi khi, thèm được vô tư như ngày xưa, khi đọc mà chẳng cần phải quan tâm người dịch là ông bà cha căng chú kiết nào. Cứ như bây giờ, đọc xong thì chỉ biết nhận xét bản dịch, chứ chẳng biết nói gì về tác phẩm, chỉ thắc mắc tại sao Ngô Bảo Châu lại chọn cuốn này vào tủ sách:) (tôi đoán đây là lựa chọn của Ngô Bảo Châu chứ không phải Phan Việt). Ngoài ra, tôi cũng tin rằng viết “đồng tính luyến ái” thành “đồng tình luyến ái” là nhầm lẫn của nhà xuất bản hay thợ sắp chữ chứ không phải của giáo sư.:)

47.  Nhìn vào đây, nhất định phải tìm cho được Never Any End to Paris của Vila-Matas.  Review có vẻ rất ấn tượng: “I am emphatically telling you it is virtually impossible to dislike this novel” (Tôi nhấn mạnh với bạn rằng không thích cuốn tiểu thuyết này gần như là điều không thể).

48.  Trích bài trả lời phỏng vấn của Nguyễn Huy Thiệp trên Sài Gòn Tiếp Thị: Thật sự con người rất oái oăm. Muốn trở thành nhà văn, phải rất tinh vi, đi vào cái vi tế của con người. Lòng người càng ngày càng oái oăm, trẻ con lấy nhau, bỏ nhau như bỡn.

Vừa rồi tôi đi thăm mấy nhà trọ của khu công nghiệp Bình Dương, thấy nhiều đôi trai gái đẻ con không đủ tiền nuôi, đem cho một cách thản nhiên. Một người đàn ông làm từ thiện phải than trời vì nhiều trẻ bị bỏ rơi đến nỗi ông nhận không xuể. Cái ác phổ biến đến nỗi người ta không biết đó là ác nữa. Nếu chỉ nhìn những khu công nghiệp hào nhoáng, làm sao thấy được những nhà trọ chật chội đầy trẻ con có cha mẹ mà vẫn mồ côi, những người công nhân cuộc sống ức chế, thiếu hụt nghiêm trọng cả về đời sống tinh thần, vật chất. Chứng kiến những điều đang diễn ra, tôi đau lòng, giật mình. Chúng ta đâu cần phải hoành tráng, hào nhoáng, hãy phát triển từ từ để nâng cao trình độ dân chúng. Hoà nhập thế giới là chơi với người giỏi hơn mình, nếu không vững sẽ rất dễ bị áp đặt luật chơi của họ. Trong xã hội chỉ có một bộ phận theo kịp, nhưng dân chúng thì bị thiệt thòi rất nhiều. Bất ổn từ đó mà sinh ra. Vong bướm cảnh tỉnh con người đừng rời bỏ thiên nhiên, hãy quay trở về với cái gốc gác làng quê của mình. Văn học như cái phanh, làm cho con người sống chậm, sống tử tế hơn.”

49.  Đợt hội sách vừa rồi, tôi có đi nghe Nguyễn Huy Thiệp trong buổi ra mắt Vong bướm. Thực ra, việc nghe bất thành: các thứ loa trong hội sách to quá, mà Nguyễn Huy Thiệp thì nói nhỏ, và cũng không nói nhiều mấy. Ông ngồi đó nghe người ta tôn vinh mình và nghe người ta hô hào giết mình. Dẫu biết “hãy giết Nguyễn Huy Thiệp” là một cách nói hình tượng, nghe vẫn cứ sờ sợ, nhất là khi nhà văn của chúng ta ngồi sờ sờ ở đó. 

Ở dưới nhìn lên, tôi thấy ông đúng thực là một nhà văn.

Tôi nghĩ, nhà văn ở Việt Nam hiện tại, nhất định phải tư tưởng về cái ác. Đó là lý do vì sao tôi luôn yêu  Nguyễn Huy Thiệp, cho dù tôi không thích những cái ông viết trong giai đoạn sau này.

50.  Chương trình Mỗi ngày một cuốn sách hôm nay: Thiên sứ của Phạm Thị Hoài. Kể người đọc ở ta cũng khổ. Tác phẩm hay thì chẳng có mấy. Những cuốn hay thì hoặc không được tái bản, hoặc không được xuất bản. Cuốn này, dĩ nhiên tôi đã đọc nhiều lần, nhưng đây là bản mới kiếm được. Như thế, tôi dư ra bản Thiên sứ trên tạp chí Tác phẩm văn học. Có ai muốn đổi không?:)


Thứ Ba, 20 tháng 3, 2012

Không đầu không đuôi 40 - 45

40.  Cuộc đời có nhiều điều đáng yêu mà cũng lắm điều đáng sợ. Mỗi giai đoạn, tùy vào thời tiết, tình hình kinh tế, tâm trạng của mình và của… vợ, người ta sẽ nhận ra một điều đáng sợ khác nhau. Trong mấy tuần qua, quanh một vụ lùm xùm về chữ nghĩa, tôi thấy điều đáng sợ nhất là sự hả hê. Của một số người. Đằng sau sự hả hê ấy, tôi nhìn thấy một sự bần tiện về nhân cách. Người ta có thể rất giỏi, nhưng vẫn bần tiện. Dở có thể học để thành giỏi chứ bần tiện thì không cứu vãn được. Không cứu vãn được.

41.  Về sống: Bắt chước lang Bọ Ngựa trong truyện Bu-ra-ti-nô, ta có thể nói: Sống, có hai cách, một là dễ, hai là khó. Nếu dễ, thì hoặc là dễ ít, hoặc là dễ nhiều. Nếu khó… mà thôi, chuyển sang Nguyễn Huy Thiệp đi. Nguyễn Huy Thiệp bảo, Sống dễ lắm! Cứ nhìn vào mắt bọn trẻ con mà sống. Mắt trẻ con bao giờ cũng trong veo. Bao giờ có chuyện khó ở trong người, tôi lại về nhà nhìn vào mắt Pi và Alpha. Cả mắt Pi và Alpha đều trong như bầu trời chiều một thành phố [không ô nhiễm]. Mai mốt hai đứa lớn lên rồi thì tôi nhìn vào mắt ai? Hỏi để tự trả lời: Vẫn nhìn vào mắt hai đứa thôi.

42.  Status trên Facebook cách đây mấy ngày: “Mẹ tôi là nông dân, còn tôi sinh ở nông thôn. Sáng nay tôi ăn mì gói trộn cơm nguội. Ăn xong, cái bụng rất đằm.” Status trên Facebook cách đây vài giờ: “"Hai năm một lần, Hội sách TP.HCM là một hoạt động sinh hoạt xuất bản lớn nhất nước, thể hiện khá đầy đủ bộ mặt thị trường và phương thức quản lý xuất bản trên địa bàn TP.HCM nói riêng và Việt Nam nói chung.

NGUYỄN VINH"

Tiên sư anh Nguyễn Vinh!
Comment trên Facebook cách đây cũng vài giờ: “Tôi đứng về phe H.B”.
Ba câu trên lần lượt tham chiếu Nguyễn Huy Thiệp, Nam Cao, Dương Tường.

43.  Người đọc sách, ngoài những quyền được nhắc tới ở đây, còn có các quyền sau: Quyền được hiểu, quyền được không hiểu, và quyền hiểu theo nhiều cách khác nhau.  Nhà văn vì thế chớ nên cướp đi các quyền đó của người đọc. Nếu George Orwell viết thêm một cái Animal-farm-kipedia để giải thích từng nhân vật trong Trại súc vật ám chỉ ai, tôi sẽ bớt yêu Trại súc vật đi rất nhiều (ví dụ thế thôi, chứ tôi chưa bao giờ yêu Trại súc vật - tôi thấy về mặt văn chương đây là một tác phẩm chán òm).

44.  Hồi lẩu lầu lầu lâu, NL viết trên blog mình: “Chỉ cần thích Võ Phiến hơn, hay thích Mai Thảo hơn, có lẽ coi như là bạn đã thể hiện xong một thái độ đối với văn học miền Nam:)” Hồi đấy, tôi chỉ mới đọc một ít Võ Phiến và một rất ít Mai Thảo. Bây giờ, khi có điều kiện [nhà có điều kiện:)]đọc một cách tương đối có hệ thống cả hai người, tôi có thể nói là là tôi thích Võ Phiến hơn. Nhưng với cả hai người, tôi chỉ thích đọc mảng tùy bút  - tạp bút. Với Võ Phiến thì thêm tiểu luận. Miễn không phải là truyện, ngắn hay dài.

45.  Chương trình Mỗi ngày một cuốn sách hôm nay sẽ khoe cuốn này. Mặc dù không thích lắm nhưng tôi không có ý định cho ai:)

----------


PS. Đây là blog của tôi, không phải diễn đàn, nên tôi có thể xóa comment không cần bất kỳ lý do nào.

Thứ Hai, 5 tháng 3, 2012

Không đầu không đuôi 34-39

34.  Tiểu thuyết, về bản chất, là đa nguyên.

35.  Tại sao tôi lại đọc tiểu thuyết? Một câu hỏi ngớ ngẩn. Chẳng ai hỏi tại sao bạn xem tranh hay nghe nhạc.

36.  [Tự kiểm duyệt. Khoe khoang quá đáng có thể dẫn đến rủi ro.]

37.  Pamuk lèm bèm về tiểu thuyết (chữ lèm bèm mượn của Mr. Tin Văn): “Tiểu thuyết, cũng như nhạc giao hưởng và hội họa hậu Phục hưng, theo tôi là một trong những cột trụ của văn minh châu Âu; đó chính là những  thứ tạo nên một châu Âu như nó bây giờ. Tôi không thể nghĩ ra một châu Âu không có tiểu thuyết.”

38.  Một tạp chí rất chi phù phiếm truyện phỏng vấn tôi về việc viết blog, hỏi tôi hay viết cái gì và thích gì nhất trong việc viết lách. Sau đây là trả lời ngắn của tôi: “Tôi  thường viết về sách và các nhà văn mình thích. Nếu như trước đây đọc sách xong tôi không biết chia sẻ cùng ai, hoặc nếu có, đối tượng chia sẻ cũng khá hẹp vì bạn bè tôi không đọc sách mấy, thì bây giờ tôi chia sẻ về những gì mình đọc trên blog. Nhờ blog tôi có thêm nhiều bạn bè quan tâm đến sách như tôi. Ngoài ra, hai con tôi, Alpha năm tuổi và Pi bốn tuổi, là nguồn cảm hứng bất tận. Tôi thích được loay hoay với chữ. Tôi thích cái cảm giác diễn đạt thành công một điều gì đó bằng ngôn ngữ. Quan trọng hơn, viết thường xuyên là một cách tập thể dục cho trí óc và tâm hồn. Để viết, bạn buộc phải đọc, quan sát, suy nghĩ, cảm nhận, không thì khó mà viết thường xuyên được.”

39.  Chương trình mỗi ngày một cuốn sách hôm nay xin khoe cuốn sách mà rồi người ta sẽ còn nói nhiều về nó, đó là tiểu thuyết mới nhất của Nguyễn Bình Phương, Xe lên xe xuống. Cuốn sách được in ở Mỹ. Tôi không biết tại sao cuốn sách không được in trong nước. Cũng có thể đoán nhưng tôi không thích. Bất kể lý do nào, việc cuốn sách không đến được với đông đảo người đọc trong nước là một điều đáng tiếc. Rất đáng tiếc.


PS. Trong bộ sách Nguyễn Bình Phương tôi còn thiếu cuốn Ngồi. Bạn nào có thể nhường lại hoặc, cho, tặng tôi xin cảm ơn trước nhưng không dám hứa hậu tạ. (Tôi sợ bị gạ tình lấy sách!:))

Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012

Không đầu không đuôi 30-33

30.  Lần đi Hong Kong trước, tôi chỉ mua một cuốn sách là cuốn The Rules of Parenting của Richard Templar. Hồi đó cuốn này còn chưa được dịch ra tiếng Việt, giờ thì có rồi, tên bản tiếng Việt là Những quy tắc làm cha mẹ. Trong cuốn này, có một câu chuyện kể về một bà mẹ khi thấy cậu con trai đang tòn teng trên một thanh xà cách mặt đất khá xa và đang rất hốt hoảng, thay vì rú lên, mà nếu rú cậu bé có thể hoảng hơn và rơi xuống với hậu quả có thể rất khó nghĩ, đã bình tĩnh hướng dẫn con trai leo vào vị trí an toàn rồi xuống đất. Tưởng rằng sau đó bà mẹ sẽ cấm tiệt cậu bé leo trèo, nhưng không, bà không nói gì. Bà tin rằng sau những gì diễn ra cậu bé đã tự học được bài học cần thiết. Tôi nhớ đến mẩu chuyện này khi đọc tới đoạn Ranz và bác bảo vệ trong Trái tim bác nhược đã thuật lại ở đoạn 27. Trong cả hai trường hợp, Ranz và bà mẹ có một cách ứng xử giống nhau: không nhặng xị.

31.  Đi Hong Kong lần này, ngoài việc vác về một cái mũi sụt sịt do cái máy lạnh chạy như ngựa của khách sạn Mariott, như thường lệ tôi còn vác về mấy cuốn sách. Sách mua vội ở sân bay, không phải là rẻ lắm, nhưng cái tật thấy /sách/ là ham khó bỏ. Trong mấy cuốn này, tôi đã đọc xong Nemesis của Roth. Thường thì tôi không đọc ngay những cuốn mới có, nhưng lần này chắc vì có bạn trên FB đợi review của tôi nên tôi đọc ngay. Tôi không chắc có thể nói gì nhiều về cuốn này vì tôi hoàn toàn không thích nó, ngay cả việc đọc hết cuốn sách nhanh như thế tôi cũng tự lấy làm ngạc nhiên. Ở cuốn sách thứ 32 của mình này, Roth chọn một đề tài hoàn toàn khác những cuốn trước đây. Nemesis (tên nữ thần báo thù trong thần thoại Hy Lạp)  lấy bối cảnh trận dịch bại liệt diễn ra vào năm 1944 ở Newark. Bucky, một giáo viên thể dục trẻ tuổi, bất lực nhìn thấy các học trò của mình lần lượt trở thành nạn nhân của bệnh dịch không rõ nguyên nhân này. Thoạt đầu, anh quyết tâm ở lại khu phố cùng các học trò, cùng chia sẻ và chịu đựng với gia đình các nạn nhân, nhưng đến một lúc không còn đủ vững chãi để trụ lại nữa, anh đi như trốn chạy đến công việc mới ở một khu trại hè nơi anh sẽ gặp lại bạn gái của mình. Nhưng trận dịch cũng không tha nơi này. Các thiếu niên ở đây, cả em của bạn gái anh, và chính anh, lần lượt bị trận dịch quật ngã. Nhiều năm sau, người kể chuyện, một trong những học trò của anh ngày xưa, sẽ gặp lại anh, và câu chuyện được kể lại…Đọc cuốn này, tôi có cảm tưởng mình đọc một trong vô số kịch bản phim làng nhàng của Hollywood hơn là một tiểu thuyết của Roth, một nhà văn từng đoạt gần như không sót giải thưởng văn chương danh giá nào, trừ Nobel. Tôi vẫn thích một lối kể chuyện giấu kín cảm xúc. Tuy nhiên, tôi thấy cách kể chuyện của Roth trong cuốn này, dù vẫn được các nhà điểm sách trời Tây khen nức nở, khô, gượng, mệt mỏi, không gợi ra chút cảm xúc nào, cho dù câu chuyện được kể có vẻ là một câu chuyện xúc động, như thể ông đã cạn nguồn. Nếu chưa đọc cuốn nào của Roth, mà lại đọc cuốn này đầu tiên, chắc tôi sẽ không động đến cuốn thứ hai của ông. May mà ít ra tôi đã đọc được dăm ba cuốn khác. Nói ngắn gọn, tôi không recommend Nemesis.

32.  Có bạn hỏi tôi đã đọc xong Những kẻ thiện tâm chưa? Tôi đọc xong rồi, nhưng tôi cũng không recommend cuốn này với bạn, mặc dù vì một lý do hoàn toàn khác. Những kẻ thiện tâm là một cuốn sách nặng ký cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.  Bản tiếng Việt gồm hai tập, với hơn 1.200 trang khổ to ken đặc chữ. Đây là một cuốn sách tuyệt vời, nhưng nó hoàn toàn không dành cho những ai thần kinh yếu. Bản thân tôi trong thời gian đọc cuốn này (hơn một tuần) đã gặp ác mộng liền mấy hôm. Nếu tôi recommend cho bạn, và bạn gặp ác mộng như tôi thì tôi có thể gặp rắc rối. Nên thôi. Tôi không biết nói gì hơn về cuốn này ngoài việc bày tỏ lòng ngưỡng mộ trước tác giả (và cả dịch giả:)).  Bạn có thể đọc thêm những entry rất uyên bác của Đông A về cuốn này.

33.  Chương trình Mỗi ngày một cuốn sách hôm nay xin được khoe một cuốn của Masatsugu Ono, nhà văn “trẻ” Nhật Bản mới viếng thăm Việt Nam gần đây.


Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2012

Không đầu không đuôi 25-30

25.  Nhân dịp đi dự khai trương triển lãm tranh Bất khả phục hồi của họa sĩ Mộng Mỵ, cả nhà bạn Alpha lần đầu tiên có cơ hội đặt chân vào Bảo tàng Mỹ thuật. Bất khả phục hồi, theo giải thích của họa sĩ là kiểu như bút sa gà chết, hay diễn dịch theo bối cảnh mỹ thuật là cọ sa họa sĩ chết (vì tiếc). Nói thế chứ thành thật tôi không biết Mộng Mỵ vẽ bằng gì, cọ hay bút, nhưng tôi biết chắc chắn chất liệu là lụa. Vẽ trên lụa, theo Mộng Mỵ, đặt bút (hay cọ) xuống vẽ nét nào là coi như xong, không có cơ hội sửa chữa, nếu không hài lòng chỉ có nước vứt tấm lụa đó đi lấy tấm lụa khác (nên mới có chuyện chết vì tiếc!), cũng như trong cuộc đời có những chuyện xảy ra rồi thì sau này ta có cố gắng cứu chữa thế nào đó vẫn là một chuyện đã xảy ra rồi chẳng thể nào xóa đi được cái sự thể ta đã từng làm một việc dại dột.  Thơ Phan Nhiên Hạo: Khi còn bé tôi đã nhổ nước bọt vào bàn tay ngửa ra của một người mù/ Bây giờ tôi phải làm gì trong mùa thu? Mộng Mỵ tức là blogger Chu Chỉ Mỵ, một blogger ít viết nhưng thỉnh thoảng có những comment hết sức duyên dáng. Triển lãm kéo dài đến hết tháng.

26.  Đã bước chân vào Bảo tàng Mỹ thuật, cả nhà bạn Alpha quyết định đi xem bảo tàng luôn. Cảm nhận đầu tiên là tranh ít quá. Đi lòng vòng bảo tàng chỉ đủ làm bạn Pi mỏi chân vì bạn ấy chỉ quan tâm đến xe tăng và súng, chứ bạn Alpha thì vẫn hăng hái lắm, xem tranh nào cũng hỏi ai vẽ, vẽ cái gì, mà khổ, có phải tranh nào ba mẹ bạn cũng biết là vẽ cái gì đâu. Khổ nhất là xem những bức khỏa thân, bạn cứ oang oang hỏi chẳng chút ý nhị nào, mẹ ơi, sao cô này hở ti? rồi thảng thốt hơn, mẹ ơi, cô này hở cả đít, sao cô không mặc quần áo gì hết. May mà Bảo tàng chỉ có khách nước ngoài, chứ chẳng có khách Việt nào nên không ai ý kiến gì. Ba bạn trả lời quấy quá, chắc tại vì cô nóng quá con, mà ở đây thì không có máy lạnh.

27.  Nhân nói tới bảo tàng, tôi nhớ đến một mẩu chuyện trong cuốn Trái tim bạc nhược của Javier Marias.  Marias là một nhà văn Tây Ban Nha rất oách và cuốn Trái tim bạc nhược mà nhà Bách Việt dịch và in tại Việt Nam cũng là một cuốn rất oách, tuy nhiên, cũng như nhiều cuốn oách khác đã in tại Việt Nam, nó chia sẻ số phận hẩm hiu của sự thờ ơ và lãng quên vì những tờ báo lớn nhất nước chẳng mấy tờ có lấy một mục điểm sách cho tử tế.  Lan man rồi, đây không phải chỗ ném đá báo chí và các nhà báo. Trong Trái tim bạc nhược, có một mẩu chuyện thế này: Ranz khi đó là chuyên viên viện bảo tàng một chiều trước khi ra về bắt gặp một bác bảo vệ lâu năm của bảo tàng đang bật hộp quẹt gaz tính đốt một bức tranh nổi tiếng của Rembrandt vì Ranz tìm hiểu ra rằng bác ta không chịu nổi cái con mụ béo phị trong tranh ấy. Tình hình lúc đó rất chi gay cấn vì nếu Ranz hô hoán lên hay có bất cứ một hành động nào khác thì bức tranh cũng bị hư hại bất khả phục hồi. Ranz đã rất khôn ngoan  chia sẻ sự bức xúc của bác bảo vệ và yêu cầu bác lui ra để Ranz đích thân dùng bình cứu hỏa nện cho con mụ béo phị trong tranh ấy một trận nên thân. Bằng cách ấy, Ranz đã kích thích được tính chuyên nghiệp của bác bảo vệ vì ngay lập tức bác ấy đã cất hộp quẹt đi và ngăn không cho Ranz đập con mụ ấy lại còn dọa báo cáo giám đốc bảo tàng nữa. Bức tranh được cứu, tất nhiên bác bảo vệ không báo cáo về Ranz, mà Ranz cũng đã lựa chọn không báo cáo về hành vi bất thường của bác bảo vệ. Ranz nghĩ rằng bác ấy đã là một bảo vệ chuyên nghiệp, nhiệt thành trong mấy chục năm thì không có lý gì bác ấy lại không tiếp tục là một bảo vệ tốt như thế.  Ranz chỉ sắp xếp cho ông chuyển sang phòng tranh khác để khỏi phải thấy con mụ béo phị kia đồng thời quan tâm hơn đến đời sống của ông động viên ông chuẩn bị cho cái tuổi già sắp đến. Bài học rút ra là... tôi lỡm đấy tôi chúa ghét cái việc viết bài học rút ra trừ khi tôi muốn rút ra một thứ gì đó trớt quớt hoặc muốn manipulate một chuyện gì khác.

28.  Câu chuyện ở trên chỉ là một mảnh nhỏ trong cuốn tiểu thuyết Trái tim bạc nhược. Căn bản, đây là một tiểu thuyết về cuộc đời. Dĩ nhiên, câu tôi vừa nói là một câu ngớ ngẩn vì tiểu thuyết nào mà chẳng viết về cuộc đời, chỉ có khác nhau là dở hay hay, hời hợt hay sâu sắc. Trái tim bạc nhược thuộc loại thứ hai: nó tràn ngập những quan sát tinh tế, khiến ta có cảm giác cả cuộc đời tác giả cầm kính lúp săm soi cuộc đời và lúc cầm bút bất cứ khi nào cũng có thể chèn vào một mẩu quan sát tinh tế, đầy ngạc nhiên. Tôi còn chưa nói đây là một cuốn tiểu thuyết nói về hôn nhân và việc giết vợ. Sao cuốn tiểu thuyết nào nói về việc giết vợ cũng hay? Là tôi nói lại ba xàm đó. Tôi chỉ nhớ ra hai cuốn viết về chuyện giết vợ mà hay, cuốn thứ nhất cuốn Bản sonata Kreutzer của Lev Tonstoy và cuốn thứ hai là cuốn này.

29.  Chương trình mỗi ngày một tấm ảnh, một cuốn sách hôm nay có đến hai tấm ảnh. Tuy  hai mà một. Xin giới thiệu hai bản dịch khác nhau một tiểu thuyết của Yukio Mishima.



Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2012

Không đầu không đuôi 19-24

19. Tuần trước tôi đi ăn cưới. Hình như tôi đã nói chuyện này rồi. Tiệc cưới trên lầu một khách sạn lớn. Người ta cho các cô cậu phục vụ ăn mặc đẹp đẽ đứng từ chân cầu thang lên cửa sảnh tiệc để đón khách. Các  cô cậu này có người gật đầu chào khách, có người không, nhưng tuyệt nhiên không ai cười. Sao không ai cười? (Nghe như một truyện ngắn của Kundera nhỉ?)

20. Về nụ cười: Có lần tôi đi chơi Bangkok. Lúc xuống máy bay, có một cô gái Thái xinh ơi là xinh đeo một vòng hoa vào cổ tôi. (Tôi không nói với bạn là cô ấy đeo hoa cho tất cả khách đâu.) Cô đứng bên cạnh tôi cười thật tươi, còn tôi đứng bên cạnh cô cười hết cỡ chụp một tấm hình mà bây giờ vợ vẫn còn ghen. Chắc chắn tôi sẽ quay lại Bangkok.

21. Lại về nụ cười: Sếp tôi sang Hà Nội. Tôi dẫn sếp đi ăn tại nhà hàng La Verticale. Đây là một nhà hàng Pháp, món ăn khá cầu kỳ, mang món nào ra cậu bồi bàn cũng phải giảng giải ăn như thế nào, món gồm các thành phần gì.v.v. Trước khi vào món chính thì tôi đã gần no với các món khai vị (có tận 9 món khai vị) vì món nào cũng tuyệt. Tôi ngỡ là tôi không thể nào ăn hết món chính, nhưng vì đồ ăn quá ngon, nên càng ăn có lẽ bao tử tôi càng to ra, rõ là nó rất biết các thích nghi với hoàn cảnh. Tôi chẳng những ăn được gần hết món chính (rất ngon), ăn sạch sẽ bánh mì (cực ngon), mà còn chén hết cả món tráng miệng (siêu ngon). Xong bữa tối đó thì 24 giờ sau tôi không cần ăn lại.  Sếp tôi, một người rất sành ăn và từng đi rất nhiều nước, cũng công nhận đây là một trong vài nhà hàng ngon nhất ông từng vào.  Ông nói thậm chí nhà hàng này có thể được xếp hạng trên cái hệ thống gì đó mà tôi quên béng tên. Duy có điều làm ông không hài lòng đó là thái độ phục vụ. Ông nhận xét về cậu bồi bàn: Nó có kiến thức, có một công việc tốt. Nhưng trông nó có vẻ không thích thú với công việc của nó. Sao nó không cười?

22. Thỉnh thoảng, có người đọc blog tôi rồi liên hệ qua email nhờ tôi tư vấn cái này, trả lời cái kia. Tôi trả lời email xong, người kia biến mất hút không hề trả lời trả vốn cảm ơn cảm iếc gì. Gần đây nhất, có một bạn phóng viên một tạp chí gì, phỏng vấn tôi mấy câu về việc viết blog. Lúc liên hệ thì bảo anh trả lời gấp cho em nhe.  Bữa đó đang quỡn, nên tôi trả lời ngay luôn.  Xong bạn đó bặt chim tăm cá. Kể cũng lạ. Ít ra nếu không hài lòng với trả lời của tôi, thì cũng nên quay lại càu nhàu một tiếng, chứ sao cứ lặng mà đi rồi khuất bóng thế kia?

23.  À, hay là cái bạn kia cáu với câu trả lời của tôi. Bạn hỏi như vầy: “Một số chuyên gia cho rằng viết nhật ký, tự sự có thể giúp tháo gỡ những vấn đề về tâm lý như trầm cảm, lo lắng, giận dữ, ý kiến của anh như thế nào về nhận định này? Anh đã từng có trải nghiệm tương tự?” Tôi trả lời như vầy: “ Bạn không nói một số chuyên gia là ai và bao nhiêu người. Tôi đồ rằng nếu bạn hỏi “một số chuyên gia” khác thì có thể họ lại có ý kiến hoàn toàn khác với một số chuyên gia trên. Tôi hay viết, nhưng lúc giận dữ thì vẫn giận dữ, lúc lo lắng thì vẫn lo lắng. Trầm cảm thì không. Nhưng những chuyện đó tôi nghĩ không liên quan gì đến việc viết. Thực tế, còn có những nhà văn còn tự tử vì trầm cảm. Nếu viết được mà hết trầm cảm thì họ đã không tự tử.”

24.  Còn đây là chương trình mỗi ngày một cuốn sách, mỗi ngày một tấm ảnh. 


Thứ Ba, 14 tháng 2, 2012

Không đầu không đuôi 11-18


11.Hình như có một cuốn sách tựa là Đừng bao giờ ăn trưa một mình. Hình như đó là một lời khuyên về networking, về mở rộng quan hệ, hình như vậy. Lời khuyên đó đúng với giới kinh doanh, giới văn phòng, thế giới các công ty, thậm chí thế giới công chức. Nhưng nghệ sĩ thì nên ăn sáng một mình, ăn trưa một mình, ăn tối một mình, một mình một mình. Tại vì không một mình thì không sáng tạo được cái gì ra hồn.

Tin buồn: giới nghệ sĩ của ta rất ưa tụ tập.

12.Roberto Bolano viết: “I’m much happier a reader than a writer”. Công nhận, làm người đọc sướng hơn làm người viết nhiều, sướng hơn cả làm nhà phê bình. Nhà phê bình khen chê phải có chứng minh. Còn người đọc được quyền phán như thánh.  Ví dụ thánh phán: “Cái thiếu nhất và cũng có thể là yếu nhất của tiểu thuyết Việt Nam không phải là khả năng nói lên một cái gì đó trọng đại mà là khả năng đi vào ngóc ngách tâm hồn con người. Các nhà tiểu thuyết Việt Nam thiếu chi tiết, hay vội vàng, ưa khái quát hóa, lười quan sát, nên nhân vật tiểu thuyết thường giản đơn, nhợt nhạt”. Phán thôi, chứng minh thế đếch nào được.

13.Thế quái nào mà người Việt ta không biết xếp hàng? Ở châu Phi, người ta xếp hàng dưới cái nắng kinh hồn để chờ lấy từng thùng nước (ref Gỗ Mun, Kaspucinski). Ở Sarajevo, người ta xếp hàng nhận thực phẩm trong lúc thành phố bị oanh tạc và những kẻ bắn tỉa rập rình (ref The Cellist of Sarajevo, Steven Galloway). Ở Berlin, thế chiến thứ hai, người ta cũng xếp hàng trong lúc máy bay Anh Mỹ dội bom và xe tăng Hồng quân cận kề (ref Những kẻ thiện tâm, Jonathan Littell). Thế mà ở ta, ở những chỗ bán sản phẩm văn hóa như các nhà sách, lại không ai xếp hàng lúc tính tiền, mà nhà sách cũng không buồn treo cái bảng nhắc nhở, đâm ra chỗ tính tiền thành ra một chỗ rất lộn xộn.

14.Về sự lộn xộn: Giao thông Việt Nam là một kiệt tác tạo hình đô thị, một công trình performance art ngoại hạng có sự tham gia của toàn dân, chính xác hơn là có sự tham gia của toàn bộ những “người tham gia giao thông”.  Bài thi bằng lái xe ô tô ở Việt Nam lẽ ra nên bao gồm: (i) lái xe qua bùng binh giờ cao điểm; (ii) lái xe trong hẻm; (iii) đậu xe trên vỉa hè. Qua được ba bài này thì chạy xe trong sa hình có là cái đinh gì.

15.Về sự phô trương: “…nghệ thuật cần chống lại sự phô trương. Ông ta cầm cây bút bi vẽ những vòng tròn đồng tâm nguệch ngoạc lên tờ giấy giống như bọn trẻ con đang làm toán; ông ta vẽ một cách say mê như chẳng để ý cái gì khác. Rồi đột nhiên ông ta rơi vào một trạng thái trầm ngâm khó hiểu. Nhưng làm thế nào để nhận biết sự phô trương tôi nói. Cái đó chỉ là tương đối ông ta nói sau một hồi suy nghĩ giống như thể ông ta vừa du hành trong một thế giới khác rồi sau đó trở về và mang theo câu trả lời.  Người phô trương tìm đến sự phô trương như một cách để họ giấu mình ông ta nói còn đối với kẻ giấu mình thì ngay cả việc giấu mình cũng là một hình thức phô trương.” (trích tiểu thuyết chưa xuất bản Chết trong ngày Chúa nhật của Nguyễn Nguyên Phước.)

16.Nguyễn Nguyên Phước là một trong hiếm hoi nhà văn Việt Nam đương đại tôi thích đọc. Văn Nguyễn Nguyên Phước hiện đại, hiện đại một cách tự nhiên, không gồng gánh. Đọc Nguyễn Nguyên Phước người ta biết rằng ông đã đọc rất nhiều và  quan trọng hơn đã tiêu hóa tốt cái sự đọc đó, nên cái ông viết ra nó đã thoát ra khỏi cái  hay được các nhà phê bình và nhà báo có viết những bài liên quan đến văn học gọi là “nỗ lực tìm tòi, làm mới”.  Nó mới, tự nó mới, thế thôi. Cứ như hít không khí của thời đại nào thì thở ra không khí của thời đại đó.

17.Đã nói xấu giới nhà văn và nghệ sĩ rồi, nay chuyển sang nói xấu tiếp các nhà phê bình. (Thực ra chẳng nói xấu gì, chỉ nói sự thật, mà chẳng may sự thật nó hơi xấu thôi.)  Các nhà phê bình của ta rất thích ăn sẵn, ăn đi ăn lại những món xào đến nát bét ra rồi. Chúng tôi thích món mới. Hãy dọn món mới.

18.Đây là món mới nhân ngày Valentine:



Một trái tim đau, một trái tim bằng xôi. Trái tim đã nhiều lần chạy trốn tình yêu...



Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

Không đầu không đuôi 1-10


1.       Tôi mới đi ăn đám cưới về. Bao giờ cũng thế, ngồi trong đám cưới sợ nhất là nghe MC ba hoa, vì thế nào tôi cũng nổi da gà. “Diễn văn” của họ bao giờ cũng ken đặc sáo ngữ và những lời ngớ ngẩn, quái gở. Đi đám cưới, chỉ vui ở chỗ gặp những bạn bè lâu ngày không hoặc ít gặp, còn lỡ mà đi phải đám cưới không quen biết ai thì đúng là cực hình.

2.       Có những người có khả năng viết rất dễ dàng về bất cứ thứ gì. Họ viết gần như không cần một nỗ lực nào, hoặc ít ra, đọc văn họ ta có cảm giác họ không cần nỗ lực gì khi viết. Roberto Bolano là một người như thế. Tôi ganh tị với ông. Nhưng ông không thể ganh tị với tôi, vì ông đã chết rồi, lúc mới có 50 tuổi. Thế cũng đã là thọ hơn Whitney Houston. R.I.P, diva của một thời si mê.

3.       Tôi vẫn chưa đọc 2666 của Bolano, nhưng trừ vài phần trong The Savage Detectives, tôi không thích các tiểu thuyết và truyện ngắn  khác của ông tôi mấy.  Hơi monotone.  Nhưng các bài viết ngắn của ông đọc lúc nào cũng thích, rất thông minh và luôn luôn dí dỏm, kể cả những chỗ cay độc. Nhất là những chỗ cay độc. Nhờ dí dỏm mà bớt cay độc.

4.       Cái thiếu nhất và cũng có thể là yếu nhất của tiểu thuyết Việt Nam không phải là khả năng nói lên một cái gì đó trọng đại mà là khả năng đi vào ngóc ngách tâm hồn con người. Các nhà tiểu thuyết Việt Nam thiếu chi tiết, hay vội vàng, ưa khái quát hóa, lười quan sát, nên nhân vật tiểu thuyết thường giản đơn, nhợt nhạt.  

5.       Từ lâu lắm rồi tôi không còn đọc truyện Nguyễn Nhật Ánh. Không biết sau này thì sao, chứ trước đây nhân vật trong truyện Nguyễn Nhật Ánh chưa bao giờ thủ dâm. Thật lạ lùng, truyện viết cho thiếu niên mới lớn mà không bao giờ có chuyện thủ dâm. Vậy mà truyện vẫn bán chạy, thật là lạ lùng.

6.       Giữa Osamu Dazai và Yukio Mishima, tôi khoái Mishima  hơn. Dazai đến cả tự sát mà làm cũng không nên thân, phải năm lần mới thành, đấy là chưa kể tự sát kiểu gì mà người mình rủ rê tự sát thì chết mà mình thì sống. Mishima “làm việc” hiệu quả hơn, seppuku một lần là xong.

7.       Đoạn 6 nói nhảm, bỏ qua. Nhưng tôi vẫn thích tiểu thuyết của Mishima hơn Dazai. Người thủy thủ bị biển khước từ rất tuyệt nhé, Kim các tự cũng thế, và cả Lời thú tội của mặt nạ nữa.

8.        Đọc truyện ngắn Trong tiếng reo hò của lửa của Lê Minh Phong trên SGTT. Tôi khá có cảm tình với tác giả này sau lần đọc bài trả lởi phỏng vấn của bạn ấy. Nhưng cái truyện này, đọc ba câu đầu đã thấy có vẻ hỏng. Ráng đọc hết truyện thì thấy hỏng thật. Gồng quá.  Cái gì mà “kết nối với người nào đó ngoài ông” với “duy trì hành động”?  Rồi hình ảnh những người đàn bà bán hàng rong đánh lửa bằng cuội, tay soát vé liên tục tự tát vào má, chuyến tàu không có người thức, .v.v. quả là một kết hợp gượng gạo của những ẩn dụ gượng gạo.

9.       Tôi đang tính mua một cái Kindle. Có lẽ phải thế thôi chứ không lẽ đóng thêm kệ sách hoài. Vả lại, có nhiều cuốn chỉ có e-book, mà không có Kindle thì chẳng thể nào đọc được, nhất là những thể loại sách quái gở của mấy tay nhà văn lười nhác chả chịu chấm câu với xuống dòng.

10.   Dòng này là đúng 12 giờ đêm.