Hiển thị các bài đăng có nhãn alpha. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn alpha. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 10 tháng 3, 2025

Happens to the Heart

Ba cha con lên đường lúc 5 rưỡi sáng. Hai cô cậu còn ngái ngủ, ông bô để một list nhạc cổ điển rồi khoan thai đánh xe. Ba mươi cây số đầu, có không khoan thai cũng không được. Cao tốc Long Thành, có lẽ là cao tốc bận rộn nhất nước, xứng đáng có ít nhất 10 làn xe bao gồm làn khẩn cấp. Phải nói cho rõ chứ bây giờ định nghĩa cao tốc nó cũng ngả nghiêng, cao tốc không có làn khẩn cấp không những kém cả quốc lộ mà còn nguy hiểm hơn (nói cứ như quốc lộ ta chưa đủ nguy hiểm vậy).

Bỏ qua chuyện đường sá vốn chẳng có nhiều chuyện để nói nhất là khi cung đường Sài Gòn Đơn Dương quá quen thuộc mà cũng chẳng nhiều thứ để ngắm nhìn, trầm trồ, ông bô thả hồn vào những giai điệu du dương, dìu dặt. Tất nhiên là ông bô nói xạo. Nói thật là ông bô chăm chú nhìn đít xe trước, còn nhạc nó nó vào tai nào thì vô. Nhạc cổ điển được cái nghe trăm nghìn lần vừa quen vừa lạ, quen ở chỗ nghe thì biết đã nghe nhiều rồi, nhưng lạ vì không nhớ bản nào ra bản nào. Khi lái xe, nhạc không lời là lựa chọn tối ưu vì không làm tài xế phân tâm, nhưng tất nhiên ông bô không thường xuyên lựa chọn phương án tối ưu, như rất nhiều khi khác có quyền lựa chọn.
Được gần nửa đường, công chúa tỉnh giấc. Thật kỳ diệu vì thông thường vào những ngày nghỉ hoặc khi đi xe, công chúa chỉ dậy khi mặt trời đã lên quãng độ hai chục cây sào. Nghe Bách hay Bít gì đó nỉ non vài bản, công chúa đề nghị nghe nhạc do công chúa chọn. Là một ông bố có xu hướng chiều con gái trừ những khi không chiều, ông bô giao điện thoại công chúa. Tức khắc, từ Bách hay Bít, nhạc đã chuyển sang tlinh. Có thể cá rằng hơn nửa số người đọc tút này không biết tlinh là ai, nhưng ông bô thì biết, thậm chí có thể nhận ra bản hit "Gái độc thân". Công chúa đã có lần tuyên bố trong nhà này ba nghe nhạc gần gu con nhất. Thật ra ông bô có thể nghe nhạc từ đông sang tây, từ cổ chí kim, từ bolero Phần Lan sang indie Thụy Điển, từ Phạm Duy sang Ngọt, từ Trịnh sang Kiên nên biết tlinh hay G-Dragon cũng không phải gì lạ thường.
Nhưng được 3 bản tlinh, thì anh Pi tỏ ra thiếu kiên nhẫn. Anh cướp quyền điều khiển Spotify và chèn nhạc của anh vào. Một đoạn intro khá lạ vang lên, rồi dần rõ ra là bản rock của một ban nhạc thập niên sáu mươi, bảy mươi gì đó. Ông bô ngập ngừng đoán, The Rolling Stones hả con? Dạ không, The Who ba. Wow, ông bô tuy có nghe tên The Who nhưng chưa bao giờ thật sự nghe ban này, thế mà ông cu con, vốn chỉ hứng thú với những ban nhạc và ca sĩ cách đây ít nhất nửa thế kỷ, đã mò ra.
Bản kế theo anh Pi chọn là một bản của ca sĩ có chất giọng siêu trầm, Happens to the Heart, của Leonard Cohen. Từ hàng ghế sau, giọng công chúa chói lói, Pi, Pi nghe cái gì vậy Pi, ông này chết rồi phải không? Quả thế. Công chúa càu nhàu, gu nhạc cũng nói lên tính cách con người.
Và từ đó, nhạc trên xe là cuộc chiến đấu giữa một bên là tlinh, Big Bang và một bên là Queen, Cohen, The Beatles cho tới khi ông bô đưa ra quyết định dung hòa: mở list nhạc indie Việt gồm Ngọt, Cá Hồi Hoang, Chillies ... thì không khí trên xe mới yên ổn hơn, bớt những tiếng càu nhàu gầm gừ và những âm thanh chói lói.

Thứ Tư, 15 tháng 1, 2025

Đi họp phụ huynh

Sáng thứ bảy bị vợ đùn đi họp phụ huynh cho con gái. Vẫn hoàn thành cữ chạy buổi sáng, nhưng thay vì ung dung ăn sáng uống cà phê thì chàng vắt chân lên cổ để đến trường cho kịp giờ. Trường mới của con nội quy khó khăn lắm, con đi học trễ hai phút cũng bị trừ điểm hạnh kiểm, ấy là còn đi xe đưa rước. Sợ đi họp phụ huynh mà trễ bị trừ điểm hạnh kiểm thì nguy. Vì vậy 8 giờ họp 7:59 chàng đã đua tới cổng trường. Vào đến lớp thì tròn 8 giờ, chàng hồ hởi nhủ thầm: giờ có trừ điểm hạnh kiểm tôi bằng mắt! Nhưng hóa ra, cô giáo vẫn chờ các phụ huynh khác, đến 8:15 mới chính thức bắt đầu.

Yên vị rồi, chàng bắt đầu thấy khát. Do 12 km bào cầu Sài Gòn buổi sáng đây. Thường, khi chạy hằng ngày chàng không uống nước, chỉ bù nước sau khi chạy. Sáng nay vội quá, không uống đủ nước rồi. Nhìn quanh, nhìn quất, chẳng có chai nước nào trên bàn. Liếc ra góc phòng, thấy có bình nước chắc dành cho học sinh, nhưng chẳng có cái ly nào cả, chàng đành nuốt nước bọt nhìn cô giáo phổ biến nội quy. Cái này thì chàng biết rồi: không được nghỉ học vào trước hay sau lễ (đã có kinh nghiệm cay đắng khi xin cho con nghỉ học ngày 31/12), không được nhuộm tóc (nhỡ tóc vàng sẵn thì phải báo cáo từ trước), không được xăm (chúng nó xăm vào mông thì kiểm tra kiểu gì), không được mang ba lô (chỉ được mang cặp táp có quai giống ba lô), không được để chai nước trên bàn (con gái báo cáo: con toàn để nước dưới chân bàn, mà công nhận đi rất dễ đá phải)....

Xong phần phổ biến nội quy, cô giáo báo cáo kết quả học tập. Lớp có 31 em, 30 em đạt học sinh giỏi, 1 em loại khá. Chàng lẩm bẩm: chúng mày ăn gì mà giỏi thế, thời của bố mày, trầy vi tróc vẩy mới được trung bình trên tám phẩy nhé, cả khối 12 chỉ mình bố mày được thôi. Đang hồi tưởng quá khứ huy hoàng đồng thời hoài nghi thực chất dạy và học của các cô và các cháu, chàng chợt thấy một vị phụ huynh bàn đầu phát biểu dõng dạc: các cháu học thế là tốt, nhưng sang học kỳ 2 các cháu phải phấn đấu 100% học sinh giỏi. Các phụ huynh khác gật gù tán đồng. Chàng len lét cúi đầu, vẫn nhớ ra mình đang khát.

Xong phần báo cáo của giáo viên chủ nhiệm, sang phần của đại diện hội cha mẹ học sinh. May thay, phần này nhanh, gọn, nhẹ, bởi nội dung chỉ thông báo các khoản tiền cần đóng. Hội nghị nhanh chóng đồng thuận. Ai sao mình vậy, chàng không thắc mắc gì.

Tối hôm trước con gái đã dặn: ba đừng làm cho con bị chú ý đấy nhé. Thế nên, chàng nín thinh suốt buổi, không phát biểu câu nào. Kết thúc buổi họp, ra về, cả hạnh kiểm và đức hạnh của chàng vẫn còn nguyên vẹn.

Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014

Linh tinh mùa Giáng Sinh

Sáng nay, thứ hai đầu tuần, tôi đi viếng một người đồng nghiệp. Tin anh mất là là một cú sốc cho tất cả những người quen biết. Anh mới ngoài năm mươi, giữ một trong những vị trí cao nhất trong công ty. Anh đang phụ trách một dự án lớn. Hồi tháng 9, khoảng một tuần không gặp anh, email anh cũng không trả lời, cứ nghĩ anh đang bận đi công tác như mọi khi. Sau đó mới biết anh bị chẩn đoán ung thư gan. Anh vừa tiễn cậu con trai lên đường du học mới vài tuần trước đó. Còn nhớ, giữa lúc dự án đang bận rộn, anh nghỉ phép mấy ngày. Anh không nói gì nhưng đồng nghiệp bảo gia đình anh tranh thủ đi chơi cùng nhau trước lúc cậu con trai lên đường. Sáng nay, nhìn di ảnh anh, không khác mấy hình anh vẫn dùng trong các ấn phẩm nội bộ công ty. Cậu con trai học lớp 11, mặt mũi khôi ngô, giống anh như tạc, cả cách nói chuyện.

Đi viếng về, tôi và một anh đồng nghiệp ghé quán ăn trưa. Anh em bảo nhau, sống đấy chết đấy, phù du lắm, thế nên phải bớt sân si. Tôi phục những người có khả năng chửi người khác cả năm trời. Tôi cũng phục những người nuôi mối thù năm này sang năm nọ. Chả phải nói gở, ngày nào đọc tin trên báo, cũng có người đang yên đang lành bị BMW đâm vào người hoặc bị thép trên trời rơi xuống. Có ai đang vui khỏe hình dung ra cái chết của mình đâu. Tranh giành nhau, hận thù nhau, lỡ đạp phải cái cống mà không có nắp lúc mưa to, hay rút tiền trúng cái ATM chập mạch, cũng chết. Xuống tuyền đài còn ai mà ganh đua, bon chen. Sao không buông đi.

Cách đây năm năm, tôi bắt đầu đọc Paul Auster. Chủ đề yêu thích của Paul Auster là tính ngẫu nhiên, sự vô thường. Tất nhiên Auster không dùng chữ vô thường. Chữ này, trong ngôn ngữ nghệ thuật Việt, dường như dính chặt với Trịnh Công Sơn mất rồi. Có một truyện của Auster, đọc lâu quên tựa, hình như Oracle Night, kể chuyện một anh nọ, đêm ra đường đi dạo thì một tảng bê tông của một công trình xây dựng rơi xuống sát chân mình. Anh thoát chết trong gang tấc. Sự kiện ấy vĩnh viễn thay đổi cuộc đời anh. Những gì diễn ra sau đó, tôi không nhớ rõ lắm, nhưng có chi tiết anh ra phi trường, mua một vé máy bay bất kỳ, đi đến một thành phố xa lạ rồi nhốt mình vào một căn phòng nào đó.

Giáng sinh năm nay tôi không còn đọc Paul Auster. Những cuốn gần đây ông làm tôi chán ngấy. Nhưng Auster là một dấu ấn với tôi, đánh dấu thời gian tôi trở lại với tiểu thuyết.

Mùa Giáng sinh năm nay, tôi soi gương thấy tóc mình có vài điểm bạc. Tôi tập thể dục đều đặn, ý thức rõ rằng nếu không tập thì cơ thể có thể phản bội mình.

Tôi phóng xe ra Nhã Nam thư quán, mua toàn bộ những tập thơ trong bộ Việt Nam Danh tác. Điêu tàn, Tiếng thu, Mê hồn ca, Lỡ bước sang ngang, Quê ngoại, Gái quê – Xuân như ý. Tôi ngồi ở Nhã Nam một mình, đọc lại những vần thơ mà phần lớn tôi từng thuộc lòng. Cảm giác đọc thơ từ những ấn phẩm xinh xắn vẫn khác. Sẽ rất vô duyên nếu đọc thơ trên Kindle. Thơ cần một đối xử khác, và với bộ sách này, thơ được đối xử đẹp.

Tôi đọc thơ, và nhớ lại những năm mười sáu, mười bảy tuổi của mình, và nghĩ về tuổi mười bảy của tác giả Điêu tàn, tuổi mười tám hai mươi của hầu hết các nhà thơ thời ấy. Không phải bài thơ nào của họ cũng vượt thời gian, nhưng không khí thơ mà họ tạo ra thời ấy thì vượt thời gian.

Mùa Giáng sinh năm nay, tôi nhìn những đứa con mình đang lớn lên. Tôi dựng cây thông Noel, cùng ba mẹ con đi mua đồ về rồi cùng nhau trang trí. Alpha hí hoáy suốt buổi chiều gói quà cho ba, mẹ, và em Pi. Gói quà cho ba, mẹ, Alpha viết dòng chữ: Ông già Noel kính tặng ba V., mẹ Q. Ông già Noel quả thật rất lễ phép.

Chiều chủ nhật, Alpha và Pi được đi xem liên hoan phim khoa học, có phim về ô tô chạy bằng chanh. Về nhà, Pi mơ màng, nếu trái đất này có thật nhiều chanh, thì tất cả ô tô có thể chạy bằng chanh và sẽ không còn ô nhiễm. Pi đã viết một bài văn ngắn về con chó Lucky đã chết của bác N., kết thúc bằng câu, em rất buồn khi nó chết, em mong nó sẽ sống lại.

Từng mùa Giáng sinh qua đi, những đứa trẻ lớn lên, chúng ta có già đi, nhưng vẫn không thôi lãng mạn và yêu thương.

Giáng sinh an lành.

Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2012

Alpha & Pi đi sở thú


Chủ nhật vừa rồi là lần thứ hai Alpha và Pi được đi sở thú. Lần thứ nhất cách đây hai năm rưỡi, khi ấy các bạn còn trẻ hơn bây giờ nhiều, trẻ hơn nhưng kém dẻo dai hơn nên đi một tí đã la toáng mỏi chân và đòi bế. Làm sao mà bế nổi hai cái thùng sữa đi vòng quanh sở thú, thế nên xem được vài con thì cả nhà rút sớm. Lần này, tuy hai bạn tuổi tác cao hơn xưa, nhưng khả năng đi bộ rất tốt, nên dẫu ra khỏi nhà khá muộn (ăn chậm, rồi quần quần áo áo) và trời lúc nắng lúc mưa, nhưng cho đến giờ ăn trưa thì đã xem được khá nhiều con.

Tối, sau giờ ăn, cả nhà chơi trò đố nhau các con vật. Trò này Alpha và Pi vẫn thường chơi cùng ba mẹ, nay vì mới đi sở thú về nên bổ sung quy định chỉ đố những con có trong sở thú mà thôi.  Mỗi người sẽ lần lượt ra câu đố, nêu các đặc điểm của một con vật nào đó cho ba người còn lại đoán là con gì. Ví dụ một câu đố của Pi: Con gì không to, không nhỏ, ăn thịt, biết trèo cây, lông màu đen pha vàng? Ba sẽ trả lời, con mèo, để cho Pi bác bỏ rằng con mèo nhỏ, còn con này không to không nhỏ cơ.  Nếu trả lời là con báo, đáp án ấy cũng chưa được Pi cho là đúng, vì câu trả lời chính xác theo Pi phải là con báo lửa. Nói thêm, sau khi đi sở thú về thì biết được con vật yêu thích nhất của  Pi là con báo lửa, chắc vì Pi thích chữ “lửa” (cũng như thích các chữ “anh hùng”, “siêu nhân”, “tốc độ”…) Nói chung, khi Alpha và Pi đố, ba mẹ sẽ vờ trả lời sai vài lần để các bạn ấy khoái chí bác bỏ. Còn khi  ba và mẹ đố, các bạn sẽ rất sung sướng nếu trả lời được lúc ba mẹ chưa dứt câu.

Sau  khoảng  bảy, tám vòng đố thì Pi hết nguồn câu đố, trong khi Alpha tuyên bố còn nhiều con lắm và chạy sang thì thầm mách nước cho Pi. Lần thứ nhất, OK; lần thứ hai, Alpha thì thầm xong chạy về chỗ, thì Pi lầm bầm: “Nhưng mà mình đâu biết con bươm bướm đố thế nào đâu.” Ba mẹ được một trận cười còn cu cậu có vẽ tẽn tò.

Ba gợi ý một trò chơi mới.  Trong trò này, người ra câu đố chỉ cần nghĩ đến một con vật, sau đó cho những người còn lại đoán là con gì bằng cách đặt câu hỏi có/không. Được phép đặt tối đa năm câu hỏi.  (Trò này tương tự trò trong phim Inglourious Basterds). Vì trò hơi khó nên Alpha với mẹ một phe, còn ba và Pi một phe. Alpha, với sự giúp đỡ của mẹ, đã nhanh chóng đoán được con vật đầu tiên sau ba câu hỏi: 1/ Đó có phải là một loài chim không? (Phải); 2/ Nó có ăn cá không? (Có); 3/ Nó có biết bay không? (Không); 4/ Vậy nó là con chim cánh cụt!  Ấy nhưng đến khi mẹ và Alpha ra câu đố thì ba và Pi chịu thua, vì câu hỏi đầu tiên của ba là đó có phải là một con thú không, thì mẹ trả lời là phải, trong khi con vật của mẹ và Alpha là con cá sấu, cho nên ba hỏi thêm bốn câu nữa mà vẫn đoán sai. Điệu này phải cho mẹ đi học lại lớp bốn!

Sau một ngày vận động hết cỡ từ tay chân đến đầu óc, tối Alpha và Pi ngủ rất say. Khi ngủ, trông hai bạn như hai con chó con. Nhưng nếu nghe được thì Pi sẽ phản đối:  Con  là heo con, không phải chó!

Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012

Hội họa Việt Nam đương đại (III)

Tới giờ thì trình độ vẽ vời của Alpha đã vượt qua cả ba lẫn mẹ:)  Sau đây là vài tác phẩm mới:


Kết quả của việc Alpha lần đầu tiên được nghịch màu nước ở nhà một người bạn. Ở nhà thì ba mẹ cấm tiệt màu nước vì sợ bẩn nhà:)





Còn đây là ba bức tranh màu sáp vẽ một lèo chiều Chủ nhật. Alpha đòi đóng khung treo lên. Nhưng với tốc độ sản xuất tranh của Alpha, tranh nào cũng treo thì chắc phải thuê cả sân vận động:)

Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2012

Chiều chủ nhật, đối thoại về vũ trụ và địa lý thế giới

Chiều chủ nhật, ba đang nằm vắt vẻo trên ghế đọc sách (chú luôn để đỡ bị hỏi: đó là cuốn Việt Nam hành trình một dân tộc của Papin  - trung phong lừng lẫy của đội tuyển Pháp, từng đoạt quả bóng vàng châu Âu 1991, gần đây gây xôn xao vì chở người yêu bằng xe máy về quê làm từ thiện), còn Alpha và Pi đang xem tivi. Ba mới đọc được vài trang thì Alpha và Pi được lệnh (từ kẻ- mà- ai- cũng- biết- là- ai- đó, i.e. Voldemort) tắt tivi, vì đã hết quota xem tivi trong ngày. Ba biết là mình không còn cơ hội để tiếp tục đọc. Quả đúng thế, chỉ một phút sau, Alpha nhìn lên trời và bắt đầu:

Alpha: Ba ơi, ông bà ngoại ở Hà Nội có nhìn thấy mặt trăng ở Sài Gòn không?
Ba: Có con.
Alpha: Nhưng mà ông bà ngoại sẽ nhìn thấy mặt trăng ở xa hơn đúng không?
Ba (gấp sách lại): Cũng bằng như mình nhìn thấy thôi con.
Alpha: Có bao nhiêu mặt trăng hả ba?
Ba: Chỉ có một
Pi (xen vào): Còn mặt trời? Có mấy mặt trời.
Ba: Cũng có một.
Pi: Ông mặt trời có to không ba?
Ba: Rất to.
Pi: Tại sao ông mặt trời lại to?
Ba: Tại vì ông mặt trời sinh ra đã to. :)
Alpha: Nhà ông mặt trời ở đâu?
Ba: Ở trong vũ trụ.
Alpha: Còn nhà ông mặt trăng ?
Ba: Cũng ở trong vũ trụ.
Alpha: Như vậy mặt trăng và mặt trời ở chung nhà?
Ba: Ừ vũ trụ là một cái nhà rất to.
Alpha: Trong đó có đồ đạc giường tủ bàn ghế không ba?
Ba: À, trong vũ trụ còn có… trái đất. Nhà mình ở trên trái đất. Và trong nhà mình thì có đồ đạc bàn ghế giường tủ.
Pi (chuyển đề tài đột ngột): Ba cho con coi sách bản đồ đi (tức cuốn Atlas - bản đồ là một niềm đam mê của Pi, từ khi Pi lượm được cái bản đồ có hầm Thủ Thiêm. Nhờ có Pi xem bản đồ chỉ mà ba mới biết đường đi qua hầm.  Khi bản đồ mất, Pi băn khoăn mãi ba có biết đường đi nữa không.)
Ba: Được rồi con coi đi nhưng không được làm quăn nhé.
Alpha & Pi: Ya wi! (Đây là ký âm một tiếng kêu đặc biệt của Alpha và Pi, dùng để thể hiện sự vui sướng khi được một thứ gì đó.)
Hai đứa phóng đi lấy cuốn Atlas. Một lúc sau…
Alpha: Ba ơi nước Sài Gòn ở đâu?
Ba: À, chỉ có nước Việt Nam. Đây nè, còn Sài Gòn là thành phố, chỉ là một chấm nhỏ xíu.

Và sau đó là liên tục các câu hỏi Hà Nội ở đâu, Malaysia ở đâu, Hàn Quốc ở đâu, Mỹ ở đâu và “nước ngoài” ở đâu trên bản đồ. Khi hỏi hết tên các nước mình biết rồi, hai đứa chuyển sang chỉ vào vị trí trên bản đồ và hỏi ba đó là nước nào. Trả lời được chừng hai chục nước nữa thì may quá, tới giờ cơm. Ba thoát!

Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2011

Thư gửi ông già Noel

Ba mẹ bảo Alpha và Pi viết thư cho ông già Noel. Hai đứa nói, nhưng con chưa biết viết. Ba mẹ bảo, chưa biết viết thì vẽ.

Tối qua, hai bạn hí hoáy vẽ thư cho ông già Noel. Bên trái là thư của Alpha, bên phải là thư của Pi.




Theo thuyết minh của Alpha, thì Alpha xin ông già Noel hai chị em búp bê, và các món đồ trang điểm cho búp bê. Cái xanh xanh góc trái là cái kẹp lông mi, không hiểu Alpha nhìn thấy ở đâu, vì chắc chắn bà già Noel ở nhà không sử dụng cái này.

Ông già Noel nhìn thư của Pi mãi mà không luận ra Pi muốn xin quà gì. Hỏi Pi, Pi giải thích là xe máy xúc, có bốn cái bánh xe màu vàng, và cái trụ cao cao để xúc cát. Tác phẩm hội họa của Pi bao giờ cũng có khuynh hướng trừu tượng. 

Thứ Hai, 5 tháng 12, 2011

Linh tinh mùa Giáng sinh

Sáng nay Sài Gòn đã bắt đầu se lạnh. Năm nay lạnh thế là muộn. Mọi năm từ tầm tháng 11 đã thấy mát lắm rồi. Hy vọng ông trời của Sài Gòn được thể sẽ lạnh luôn, không quay ngược về những ngày nóng nực nữa. Lạnh tí mới ra vẻ Noel, chứ Noel mà mồ hôi nhễ nhại thì chẳng ra thể thống gì. Mới thấy những xứ như Úc hay New Zealand ở down under thật là kỳ cục: Giáng sinh giữa mùa hè nóng chảy mỡ. Tuy nhiên giữa Úc, New Zealand và các nước Bắc Âu, tương truyền là xứ sở của ông già Noel, hoặc ít ra rất gần xứ sở của ông già Noel, có một điểm chung.  Điểm chung ấy không kỳ cục. Và nhìn vào đó, ta có thể nhận ra ai mới là kẻ kỳ cục.

***

Từ độ hai tuần nay, cứ mỗi lúc lên xe là hai bạn Alpha và Pi kêu gào ầm ĩ đòi mở đĩa nhạc Noel. Đĩa nhạc này do công ty cũ của bố hai bạn tặng hai bạn Noel cách đây hai năm. Mặc dù, bài nào hai bạn cũng thích nghe, Alpha thích nghe những bài giọng nữ còn Pi thích nghe những bài giọng nam hát hơn. Trong đĩa này, các bài hát truyền thống Noel được hát chỉ một lần, nhiều bài rất ngắn, chưa đến một phút, nhưng tuyệt nhiên không có kiểu hát đi hát lại câu giờ. Tình cờ, những bài ngắn nhất đều do giọng nam hát. Alpha hỏi ba, Ba ơi, sao con trai hát ngắn thế, có phải vì con trai lười không?

***

Trong vòng hai ba tuần qua, tôi nhận được hơn chục cuốn sách từ các ông và bà già Noel tốt bụng. Một số cuốn trong đó rất quý, vì thuộc dạng có tiền cũng không dễ mua, chưa kể được đích thân tác giả ký tặng.  Nhiều cuốn trong số này là do nhưng người bạn chưa biết mặt, hoặc tình cờ gặp lần đầu, tặng tôi. Các bạn ấy biết tôi thông qua blog này, hoặc do có dây mơ rễ má đến blog này. Nếu blog tôi không viết nhiều về sách đến thế, thì tôi chẳng có cơ may sở hữu số sách ấy, mặc dù tất nhiên, khi viết về sách, tôi không đặt ra mục tiêu được tặng sách.  Tôi chỉ viết về thứ mình yêu thích. Bài học rút ra là “gái có công, chồng không phụ”; hay nói cách khác, cứ yêu đơn phương đi, rồi một ngày tình yêu ấy sẽ được đền đáp.:)

***

Alpha, chả hiểu giống ai, là một cô bé rất nhạy cảm, nhiều khi nhạy cảm hơn mức cần thiết.  Một trong những chữ kiêng kỵ của Alpha là chữ “già”. Dưới đây là mẩu đối thoại tôi ghi lại cách đây gần một năm, lúc Alpha bốn tuổi:

Một hôm, Alpha nhìn vào chén cơm của ba, hỏi:
Ba ơi, sao ba ăn nhiều quá vậy? Ba ăn nhiều để ba mau lớn hả?
Chẳng là vì ba hay bảo Alpha thế mà.
Ba bảo, Ba ăn nhiều để mau già, con à!
Không!
Sao lại không?
Con không thích ba già!
Sao con không thích ba già?
Vì ba già thì ba xấu!
Vậy con thấy ông bà nội có già không?
Dạ có.
Ông bà nội có xấu không?
Dạ [ngần ngừ], dạ không.
Chiều hôm đó, ba hỏi lại Alpha, Alpha ơi, nếu ba già thì con có thích ba không?
Dạ có.
Sao hồi sáng con nói không thích ba già?
Tại vì ba nói già cũng đẹp!

Mấy hôm nay, đề tài “già” cứ trở đi trở lại. Có hôm đến giờ đi ngủ, đột nhiên nước mắt lưng tròng. Hỏi tại sao, Alpha nói, tại con sợ ba mẹ già, ba mẹ đừng có già nhe. Có hôm ngồi trong quán ăn, Alpha nhìn sang bàn bên kia thấy một bà cụ da nhăn nheo, thế là lại khóc, vì sợ mai mốt ba mẹ giống bà cụ ấy.

***

Năm nay, lần đầu tiên nhà dựng cây thông Noel. Alpha và Pi tham gia trang trí cây thông rất hào hứng. Pi hào hứng thái quá, định cắm dây đèn vào ổ điện, bị ba quát nên dỗi một cục.




Tạm thời như thế này, từ từ rồi đặt thêm một số hộp quà dưới chân để che bớt cái đế lại. Còn Alpha và Pi đang bắt đầu mơ màng đêm Noel sẽ được ông già Noel tặng quà gì. Trong lúc đó, ông già và bà già Noel đang hội ý…


Linh tinh mùa Giáng Sinh 2010
Linh tinh mùa Giáng Sinh 2009

Thứ Hai, 10 tháng 10, 2011

Thư gửi hai con từ phòng họp

Gửi công chúa và hoàng tử của ba,

Cho dù công ty ba là một trong những công ty, ba có thể tự hào nói, làm việc hiệu quả hàng đầu thế giới thì vẫn không tránh khỏi có những buổi họp không hoàn toàn cần thiết, những bài trình bày tẻ ngắt, hoặc vấn đề thảo luận tại cuộc họp ba không quan tâm. Những lúc ấy, đầu óc ba vận hành theo chế độ tạm nghỉ:  ba vẫn ngồi đó, vẫn tỏ vẻ lắng nghe, nhưng kỳ thực những biểu đồ, những chữ, những hình ảnh trên màn hình máy chiếu bắt đầu nhảy múa, những lời trình bày, thảo luận bắt đầu lò cò, không hẳn vào tai này ra tai kia, mà chắc là trộn lẫn vào nhau thành một bản hòa âm trong đầu, làm nền cho những ý nghĩ của ba bay ra khỏi phòng họp, đến với hai con. Nói cách khác, thân thể ba trong phòng họp, mà tâm hồn ba ngoài phòng họp.  Ba nghĩ rằng đây cũng là cách đền bù những lúc ba ở bên hai đứa mà đầu óc lại dành cho một dự án dang dở, một cuốn sách cần đọc hay một vấn đề đau đầu cần giải quyết.

Đã rất nhiều lần ba nhớ về hai con như thế, cho dù có thể ba vừa mới chia tay hai con cách đó không lâu. Có thể chỉ chừng nửa tiếng trước đó, hai đứa leo xuống khỏi xe, vòng tay chào ba rồi vào lớp, và ba nhờ cô chú ý rèn Pi cách cầm muỗng: gần bốn tuổi rồi mà Pi vẫn cầm muỗng theo cách người ta cầm dao găm.  Có thể chỉ non một tiếng trước đó, là tiết mục chọn quần áo, giày dép của Alpha - ba mẹ vẫn thường bối rối hỏi nhau con gái ba mẹ giống ai mà điệu thế, còn Alpha thì thường xuyên khẳng định “con xinh hơn mẹ tại vì con điệu hơn”.  Đâu nhất thiết phải xa nhau thật lâu mới được quyền nhớ nhau. Ba đi công tác buổi sáng buổi chiều con gái đã nhớ ba thút thít, nên mới xa hai con một tiếng ba nhớ con âu cũng thường tình. Nhưng chắc chắn ba sẽ không thút thít trong phòng họp.

Lúc này, trong phòng họp, người trình bày vẫn đang hăng say, còn ba nhìn cô ta/anh ta đầy chăm chú.  Ba đang nghĩ Alpha dạo này đang có khuynh hướng khẳng định bản thân mạnh mẽ hơn. Alpha thường xuyên bày tỏ thích/ không thích quyết liệt trước từng món ăn, trang phục, kênh hoạt hình, trò chơi, thậm chí cả việc em Pi có làm gì giống mình không.  Ba mẹ biết ai cũng có quyền thích và không thích một cái gì đó, nhưng để cho công bằng, mẹ cũng phải bày tỏ sự quyết liệt của mình khi Alpha tuyên bố thẳng thừng không thích một món ăn mẹ mới nấu, còn ba, thành thực cũng dễ nổi khùng khi nghe những tiếng hấm, háy, với âm sắc chót vót của Alpha. Ba mẹ không mong ước Alpha sẽ trở thành một đứa trẻ luôn vâng lời, dễ bảo; nhưng giải thích với Alpha từng sự việc một, phân tích phải trái, chỉ cho con cái nên và không nên, hướng con đến cách hành xử thích hợp quả mất thời gian và khó khăn hơn rất nhiều. “Dân chủ” bao giờ cũng đòi hỏi nhiều nỗ lực hơn “toàn trị”.

Lúc này, trong phòng họp, cuộc thảo luận vẫn đang diễn ra, hình như người trình bày đang bị chất vấn về phương pháp chọn mẫu. Ba nhớ mùi của Pi. Pi có một thứ mùi nồng nồng, hăng hắc, khi mới tắm xong sạch sẽ thì Pi thơm như một con heo sữa, còn sau khi chạy nhảy một hồi, thì Pi đích thực có mùi của một con heo hôi. Hỏi Pi là con gì, Pi vẫn tự nhận mình là heo con đấy thôi. Ba lại nhớ Pi có cách cho “hệ thống tạm nghỉ” rất giống cách ba đang thực hành trong phòng họp mỗi khi ai đó hỏi Pi những câu Pi không quan tâm hoặc có thể Pi cho là quá nhàm chán, chẳng hạn con tên gì, con mấy tuổi, con thương ai. Những lúc đó, mặt Pi bơ bơ, như chẳng hề nghe câu hỏi, và nếu Pi mở miệng, đó sẽ không phải là một câu trả lời, mà là một câu hoàn toàn không liên quan, chẳng hạn như sao cái xe tăng này không chạy, hoặc hôm qua con không thấy cầu vồng đâu!  Mai mốt lớn chắc Pi làm nhạc công, phụ trách dàn trống, còn không chắc làm chính khách.

Cuộc họp vẫn còn tiếp diễn, và ý nghĩ của ba hãy còn mông lung. Hãy biết rằng ba còn nhớ nhiều chuyện liên quan đến hai con nhưng không phải tất cả đều được ghi lại ở thư này, vì nếu thư quá dài, thì sau này khi biết đọc, Pi và Alpha biết đâu chẳng cho “hệ thống tạm nghỉ” trước khi đọc hết thư.

Thư bất tận ngôn

Ba

Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2011

Chọn sách cho con (hay Alpha bàn về tình yêu)

Tôi bắt đầu lạc vào thế giới của chữ từ năm năm tuổi. Năm tuổi tôi vào lớp Một, sớm một năm, và biết đọc từ đó.  Tôi còn nhớ ngay khi biết đánh vần rành rẽ, tôi đọc một trọn một bài dài trong sách Tập đọc lớp Năm thì phải  (chắc chắn không phải sách lớp Một) về cao nguyên Bô lô ven ở Lào, đọc xong thì mắt cay xè. Kể từ đó, tôi nổi tiếng trong nhà về hai việc: một là, mỗi khi được nhắc đi tắm, đi ăn, hay làm gì đó, tôi sẽ kỳ kèo, để con đọc hết chỗ này đã; và hai, thường xuyên tra vấn ba má anh chị một từ nào đó nghĩa là gì. Một hôm  ba tôi mang về nhà cuốn Từ điển học sinh, tôi sung sướng tuyên bố có cuốn này con sẽ không phải hỏi ba má nữa. Nhưng rồi tôi mau chóng nhận ra tôi vẫn phải tiếp tục hỏi, vì chẳng có cuốn từ điển nào thay thế cha mẹ được.

Về khía cạnh này, tôi nhìn thấy hình dáng mình trong Alpha, cô con gái sắp tròn năm tuổi của mình.  Alpha không đi học sớm như tôi ngày xưa nên năm tuổi Alpha chưa biết đánh vần, nhưng mỗi khi nghe đọc truyện, Alpha thường xuyên hỏi chữ này  chữ kia nghĩa là gì. Mới tối qua, khi đọc cho Alpha và Pi nghe truyện Ông khổng lồ ích kỷ của Oscar Wilde, Alpha hỏi ngay  từ “ích kỷ”. Tôi nói ích kỷ là chỉ biết nghĩ tới mình, chỉ biết lo cho mình, không để ý tới người khác, chẳng hạn, ai có đồ chơi mà chỉ khăng khăng chơi một mình, không cho người khác chơi cùng thì đó là ích kỷ. Nghe xong, Alpha rút ra luôn kết luận, như vậy ích kỷ là xấu đúng không ba.  Còn có hôm, nghe đọc truyện Pinocchio, có câu “bác thợ mộc đẽo một chú người gỗ”, Alpha lập tức hỏi, “đẽo” là gì?.  Nghe giải thích xong, Alpha hỏi tiếp, “nhưng trong truyện kia (tức một cuốn khác cũng có truyện Pinocchio), bác thợ mộc tạo ra chú người gỗ, vậy tạo có giống như đẽo không ba?”

Trong tập sách Viết trong bóng tối, David Grossman, nhà văn  nổi tiếng người Israel, kể lại kinh nghiệm đọc của mình. Ông kể rằng, khi bé, ông đọc những cuốn sách mà không phải từ nào cũng hiểu.  Việc này tuy không giúp cho sự đọc trôi chảy, nhưng ông tin chính việc đó làm ông trở nên nhạy cảm với ngôn ngữ hơn, và trong niềm vui đọc của ông có niềm vui ẩn trong sự bí ẩn hay lạ lùng của những con chữ.  Ông còn nói thêm rằng những cuốn sách được viết đơn thuần cho thiếu nhi, dùng những từ ngữ phù hợp với trình độ các em, có thể giúp sách đến với nhiều độc giả nhí hơn; tuy nhiên, chính  những cuốn sách với ngôn ngữ “khó” hơn trình độ của các em một tẹo sẽ giúp các em qua vô thức học được nhiều từ vựng phong phú hơn.

Thoạt đầu, khi con mới làm quen với sách, tôi chọn cho con những cuốn  thật dễ hiểu.  Dần dần, tôi chọn những cuốn dài hơn, phức tạp hơn. Khi đọc truyện cho con, có lúc tôi sẽ dừng lại giải nghĩa từ khó, có lúc Alpha, và cả Pi, chủ động hỏi.  Nhưng nhiều lúc, tôi cứ đọc, không giải thích gì cả. Tôi nghĩ con không hiểu  ngay cũng không sao, quan trọng là con thích nghe đọc sách, còn về từ ngữ dần dần con sẽ tự hiểu ra. Tình cờ quan điểm của tôi cũng gần với quan điểm của David Grossman.

Để kết thúc bài này, tôi xin kể một mẩu chuyện về Alpha.

Một hôm, chẳng hiểu nghĩ ngợi gì, Alpha hỏi:  Ba ơi, tại sao ngày xưa ba lấy mẹ làm vợ?

Trong lúc ba mẹ còn đang bối rối nhìn nhau, Alpha tự trả lời luôn: Con biết rồi, vì tình yêu đúng không?

Ba mẹ cười suýt rớt xuống ghế.

Không biết Alpha đã học ở đâu từ “tình yêu”. Có lẽ, trong một truyện kể về một công chúa hay hoàng tử nào đấy mà ba mẹ đã đọc cho.

Thứ Năm, 11 tháng 8, 2011

Đọc sách cùng Alpha và Pi


Alpha và Pi vừa xem phim Shrek lần thứ n. Chỉ ngày lễ hay cuối tuần, hai chị em mới được xem trọn một bộ phim ngay một lúc.  Ngày thường, một bộ phim như thế này vượt quá quy định xem ti vi một giờ một ngày của ba mẹ. Do đã được rèn luyện, nên mỗi khi ba mẹ nhắc hết quota xem ti vi rồi là hai chị em dù đang xem gì và thích đến mấy cũng tranh nhau tắt ti vi và đầu máy.

Tối nay tôi không xem cùng hai bạn mà ngồi làm việc trong góc của mình. Tiếng nhạc cuối phim vừa trỗi lên, Alpha đã nhanh nhảu chạy lại bàn, thương lượng , “Ba, tối nay mình đọc mấy truyện?”.  Câu đó có nghĩa là Alpha sẽ được ba đọc cho mấy câu chuyện trước khi đi ngủ.  Đó cũng là câu hỏi mà Alpha hỏi mỗi tối. Hôm nào, tôi bảo một, Alpha sẽ kỳ kèo hệt như con heo con Olivia trong bộ truyện cùng tên, “Hay là hai đi ba, hai truyện ngắn thôi”. Nếu tôi bảo ba truyện, Alpha sẽ gật đầu hết sức mãn nguyện. 

Kể từ khi Alpha hai tuổi đến giờ, tôi luôn cố gắng dành ra từ mười đến mười lăm phút mỗi tối đọc truyện cho con. Thời gian đầu, rất khó để Alpha ngồi yên.  Đọc sách cho Alpha lúc đó cũng có nghĩa là phải chống đỡ những âm mưu giật sách, xé sách, thậm chí có khi nôn trớ ra sách.  Nhưng khi đã quen rồi, thì tối nào Alpha cũng nhắc.  Đọc sách bây giờ đã trở thành một nghi thức không thể thiếu trong chuỗi các thủ tục mỗi tối bao gồm xem ti vi, đi dạo, tắm, uống sữa, thay quần áo ngủ, đọc sách, đánh răng và vào giường ngủ.

Rất thường xuyên sẽ diễn ra cảnh Alpha chọn hai, ba cuốn, rồi Pi cũng chọn hai, ba cuốn; hai chị em chành chọe nhau, bạn nào cũng chí chóe đòi ba đọc “sách của mình”.  Nếu ba chưa kịp đưa ra quyết định đọc cuốn nào, hai chị em sẽ xông vào nhau thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Buổi đọc sách khi đó phải bắt đầu từ một màn hòa giải, còn trọng tài là ba sẽ “dĩ hòa vi quý” bằng cách chiều mỗi bạn một cuốn.  

Thế nhưng, hòa bình chưa thực sự lập lại ở đó, vì đọc cuốn nào trước thì thể nào cũng có một bạn hớn hở, và một bạn quay ra dỗi, tuyên bố “con không nghe đâu.”  Là một ông bố đầy kinh nghiệm, tôi sẽ phớt lờ, bắt đầu đọc như thể chưa có sự cố nào xảy ra.  Đọc được một, hai trang sẽ thấy bạn đang dỗi dần nhích lại gần, nhưng vì vẫn còn phải dỗi nên chưa thèm nhìn vào trang sách, và nếu bị bắt quả tang đang nhích lại, vẫn ngoan cố tuyên bố “con chỉ đứng đây chơi thôi, không nghe đâu”. Nhưng thêm vài trang nữa, kẻ dỗi  hờn sẽ hoàn toàn quên mất mình đang dỗi, tai đã vểnh lên, mắt dán vào trang sách, còn miệng chực chờ tuôn ra những câu hỏi bất tận.  Pi thường hay hỏi về hình ảnh, đặc biệt những chi tiết về ngựa, xe, hay kiếm.  Lớn hơn một tuổi, những câu hỏi của Alpha đã “trừu tượng” hơn, thường yêu cầu ba giải thích một từ nào đó nghĩa là gì.

Đến giờ, sách của Alpha và Pi đã chiếm được vài ngăn trong tủ sách gia đình. Còn Alpha, gần năm tuổi, đã tuyên bố “con muốn học chữ để tự đọc sách!” 

Thứ Tư, 29 tháng 6, 2011

Thứ hai là ngày đầu tuần

Chuyện xảy ra cách đây hai tuần

Kỳ nghỉ hè của hai bạn Alpha và Pi nhanh chóng trôi qua. Vì chỉ hai bạn được nghỉ, còn ba mẹ vẫn đi làm, nên hai bạn chỉ được đưa đi chơi xa một lần. Ngoài chuyến đi tắm biển Mũi Né này, hai bạn ở nhà với bà ngoại - từ Hà Nội vào để “viện trợ”. Chủ nhật, sau hai tuần mệt lử với hai bạn, bà ngoại về Hà Nội, hai bạn được ba mẹ làm công tác tư tưởng để sáng hôm sau trở lại trường.

Sáng thứ hai, hai bạn được khua dậy sớm hơn những ngày nghỉ hè. Quần áo ba lô giày dép nghiêm chỉnh, hai bạn leo lên xe ba chở đến trường. Từ xa, tôi hơi chột dạ vì thấy cổng trường có vẻ vắng quá. Đến trước cổng, thì thôi rồi, cổng trường vẫn im ỉm khóa. Lẽ nào các cô giáo và cả chú bảo vệ đều ngủ quên nên đi trễ? Nhưng không lẽ nào cả các phụ huynh khác cũng ngủ quên? Tôi rút di động gọi vào số của trường. Bên kia giọng trả lời còn ngái ngủ: “Ngày mai trường mới mở cửa lại mà anh!” Tôi bức xúc: “Sao trường hoãn một ngày mà không thông báo gì hết? Ngoài này còn treo băng rôn 14/6 trường mở cửa lại mà.”. Bên kia nhã nhặn: “Nhưng hôm nay mới 13/6 anh!” Lúc đó tôi mới hoảng hốt nhận ra tuy hôm nay là ngày thứ hai nhưng không có nghĩa là ngày 14/6! Vậy mà chúng tôi cứ đinh ninh học kỳ hè sẽ bắt đầu từ một ngày thứ hai!

Bài toán cần phải giải: Làm gì với hai bạn nhỏ đây? Bà ngoại đã về quê. Ông bà nội ở xa. Mẹ phải đi dạy, không thể bỏ lớp. Còn tôi, thứ hai luôn là ngày của các cuộc họp, thường thì tôi sẽ họp liên tù tì từ cuộc họp này sang cuộc họp kia từ 9 giờ sáng đến 4 giờ chiều. Tôi duyệt nhanh lịch họp trong đầu: vài cuộc có thể từ chối được, vài cuộc sẽ nhờ người khác dự thay, còn những cuộc họp với đồng nghiệp ngoài nước có thể họp bằng điện thoại từ nhà.

Vậy là ngày hôm đó, tôi vừa làm việc từ nhà, vừa quản lý Alpha và Pi, phục vụ nhu cầu đầu vào đầu ra của hại bạn. Hai bạn về cơ bản tự chơi với nhau, thỉnh thoảng Alpha mới chạy vào phòng nhìn màn hình máy tính của ba một hồi rồi hỏi, ba phải làm việc để mua sữa cho con với em Pi hả ba? Tôi hôn con gái và gật đầu, Alpha lại chạy ra ngoài chơi với em Pi.

Những lúc bàn công việc trên điện thoại, để đảm bảo hai bạn không chạy vào phòng, tôi mở hoạt hình cho hai bạn xem. Thường thì một ngày hai bạn chỉ được xem tivi tối đa một tiếng, nếu phim hoạt hình thì hai bạn sẽ được phép xem hết phim, khoảng một tiếng rưỡi. Nhưng trong ngày của tình thế bất khả kháng đó, tôi cho hai bạn xem nhiều hơn thời gian quy định. Sự cố duy nhất diễn ra khi tôi đang có một cuộc điện thoại khẩn cấp từ Mỹ trong phòng làm việc, thì ngoài phòng khách bộ phim hoạt hình đã hết và hai bạn chuyển sang chòng ghẹo nhau rồi cùng nhau chạy vào mách ba. Vừa bịt ống nghe, tôi vừa xua hai bạn ra ngoài, nhưng chỉ được một lúc, hai bạn lại chạy vào, vừa khóc la tố cáo nhau ầm ĩ, vừa gọi ba. Tôi phải xin lỗi đầu dây bên kia một lần nữa, rồi chuyển điện thoại sang chế độ câm để đi dẹp loạn.

Trưa, ba cha con ăn cơm với trứng chiên, không có rau đi kèm vì tủ lạnh không còn rau. Alpha có vẻ ngạc nhiên vì “ba cũng biết nấu ăn!”  Ăn trưa xong, hai bạn đi ngủ nên tôi có thể yên ổn ngồi làm việc gần hết buổi chiều.

Một ngày vừa làm việc vừa giữ trẻ không có sự cố đáng tiếc nào xảy ra, dù hai bạn ăn cơm không rau và xem ti vi nhiều hơn thường lệ, tôi nghĩ mình xứng đáng được thưởng, thế là lên mạng tự cho phép mình mua một lô sách:) 

Thứ Tư, 8 tháng 6, 2011

Đi bởi đi bơi

Ngày đầu tiên đến căn hộ mới, hai bạn Alpha và Pi gần như phát cuồng vì phát hiện ra ngay dưới sân có hai cái hồ bơi, một cho trẻ con, một cho người lớn.  Khi chưa được phép xuống nước, đơn giản vì chưa có đồ bơi, hai bạn chạy vòng vòng quanh hồ bơi như hai con chó con được ra vườn sau một ngày bị xích. Dù bị giám sát rất kỹ lưỡng, chỉ một chốc sau đã thấy một bạn, rồi hai bạn, thò tay, rồi cả hai chân xuống nước. Kết quả tuy không được bơi nhưng hai bạn ướt nhem gần bằng bơi.

Phải đến gần ba tuần sau, khi đã yên ổn với mọi thứ ở chỗ ở mới và đã sắm sửa đồ bơi, kính bơi và phao bơi cho hai bạn, tôi mới chính thức cho hai bạn xuống hồ.  Alpha từng có kinh nghiệm đi bơi trước đó nhanh nhảu leo xuống nước, và thoáng đã thấy bạn tung tăng lội khắp hồ, sẵn sàng tạt nước lại các anh chị hắt nước vào mặt bạn để trêu. Trong khi đó, mặc dù cũng từng một số lần đến hồ bơi, và cũng rất hăng hái đi bơi, nhưng bạn Pi chỉ thò đúng hai chân xuống nước, mặc ba mẹ động viên bạn mỏi cả mồm.  Nhiều ngày tiếp theo, Pi cũng chỉ đứng trên cầu thang hồ bơi, nước tới gối, miệng leo lẻo, “Hồ bơi này sâu quá.” Tôi chơi đùa với Alpha, mặc Pi tự làm quen với nước.

Alpha thích chơi những trò này: (i) lấy đầy nước vào một chai Coca rỗng rồi rót lên đầu ba, vừa rót vừa cười khanh khách, (ii) ba nằm úp mặt trên nước, cho Alpha cưỡi lên lưng, (iii) ba cũng nằm úp mặt trên nước, dang hai tay hai chân ra cho Alpha kéo đi, thuận chân kéo chân, thuận tay thì kéo tay, (iv)  ba ôm Alpha ngang ngực, lôi sềnh sệnh sang chỗ có vòi phun, cho nước phun sũng tóc Alpha, (v) Alpha nằm sấp, ngẩng mặt lên trời, hai chân hai tay vẫy vùng kịch liệt, ba xốc nách Alpha kéo trên mặt nước, đến gần thành hồ thì nhấc bổng Alpha lên và nói “Alpha bay này!” còn Alpha thì thích chí cười váng hồ bơi.

Một ngày khi hai ba con đang chơi đùa ầm ĩ, bỗng thấy Pi reo tướng lên,  “Ba ơi, con ra giữa hồ này, nước ở đây không sâu!” Thì ra sau nhiều ngày, cu cậu đã phát hiện ra nước hồ không sâu như cậu nghĩ, cho dù trước đó ba cậu nói rát cổ họng rằng hồ không sâu mà cậu không tin. Pi đúng là theo trường phái thực chứng: tự làm mới tin, nghe không tin! Một khi đã tự tin rằng nước sẽ không ngập đầu mình, Pi nhanh chóng nhập hội cùng Alpha, góp phần làm huyên náo mặt nước. Tôi chơi với Pi những trò như chơi với Alpha, Pi thậm chí vẫy vùng còn kịch liệt hơn. 

Thuyết phục Pi xuống nước đã khó, lôi Pi lên bờ càng khó hơn.  Cu cậu luôn kỳ nèo, cho con chơi năm phút nữa thôi, nhưng dù sau hai phút hay mười phút tôi tuyên bố, “Hết năm phút rồi”, Pi đều phàn nàn, “Sao năm phút nhanh vậy!”

Những ngày cuối tuần, sau khi bơi, hai bạn sẽ được tắm trong bồn.  Alpha sẽ vào trước, nằm úp, nghểnh mặt lên, hai bàn chân chắp lại ve vẩy, nói, “Con là nàng tiên cá!” Khi Pi leo vào, hai chị em sẽ tạt nước nhau, rồi cùng nhau gạt hết bọt xà bông về một phía, một bạn ngồi trong đống bọt, một bạn ngồi bên chỗ nước trong.  Một lúc sau, tôi xả nước, kéo Alpha ra trước để lau người, bao giờ Alpha cũng hét toáng lên, “Pi, lấy đồ chơi chặn bọt xà bông lại!”

Mỗi lần đi bơi và tắm cho hai bạn xong là tôi mệt lử, đói meo. Nhưng tôi rất thích mệt và đói như thế.

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

Đám mây từ đâu đến?

Trong rất nhiều công việc mà tôi phải làm hàng ngày, có việc đưa con đi học và đón con về, hai đứa cùng một lúc. Vừa chạy xe, vừa lắng nghe hai bạn nhỏ nói chuyện với nhau ở đằng sau và trả lời những câu hỏi của hai bạn là một việc thú vị. (Thực ra, sẽ thú vị hơn nhiều nếu chỉ được lắng nghe và trả lời mà không cần chạy xe!)  
Sáng nay, hai bạn nhỏ líu lo với nhau một hồi, tôi tập trung vào xe cộ trên đường, nên không nghe rõ hai bạn nói với nhau những gì, chỉ đến khi hai đứa đồng thanh hỏi lần thứ hai, “Ba ơi, đám mây từ đâu đến?” thì tôi mới giật mình: Chà, hóa ra dường như có một cuộc tranh luận ở đây, và ba được kéo vào làm trọng tài.  
Tôi hắng giọng, “À, con có thấy những vũng nước trên đường không, mây là do hơi nước từ những vũng nước như vậy, hoặc từ sông từ biển bốc hơi lên, gặp lạnh mà hóa thành mây”.  Trừ những lúc quá mệt mỏi, tôi thường cố gắng trả lời con một cách cặn kẽ nhất có thể được.  Tôi quan niệm có thể con không hiểu ngay lập tức, nhưng đó là khởi đầu cho những tìm tòi về sau này.
Hai bạn có vẻ tạm thỏa mãn với câu trả lời, nên ngưng cãi nhau và chuyển sang chất vấn ba:
Alpha: Tại sao con thấy đám mây cứ bay bay hoài vậy?
Ba: Tại vì mây rất nhẹ con à, nên gió thổi thì mây bay.
Alpha: Mây bay con có nắm được không?
Ba: Không, mây ở trên trời cao lắm, làm sao con nắm được.
Alpha: Con không thích trời cao đâu.  Con thích trời thấp thôi, để con sờ mây.
Tới đó, Pi đột ngột xen vào.
Pi: Mây ở cao lắm. Mình phải đi máy bay tên lửa mới sờ được hả ba.
Ba: Đi máy bay tên lửa cũng không sờ được con.
Pi: Thì mình mở cửa sổ ra.
Ba: Không mở cửa sổ được.  Nếu mình mở cửa sổ, thì máy bay tên lửa sẽ nổ tung!
Pi: Thì mình mở nhỏ một chút xíu thôi.
Tôi nghĩ bụng, lần sau cho bạn Pi đi máy bay phải cẩn thận, không thì bạn sẽ mở cửa sổ bắt mây. Mây không bắt được, mà bị hãng máy bay cho vào danh sách hành khách cấm bay thì nguy, bạn Pi sẽ khỏi được đi du lịch nữa.
Cuộc đối thoại dừng lại ở đó vì đã đến cổng trường. Tôi thả hai bạn nhỏ xuống, quay xe đi làm, vẫn tức cười về sự khác nhau rõ rệt trong tư duy của hai bạn.  Alpha là con gái, nên thích bầu trời thấp để sờ được mây. Còn Pi, con trai, để bắt được mây thì nghĩ đến chuyện đi “máy bay tên lửa.”
Chiều về, ba cha con dẫn nhau ra hồ bơi.  Tung tăng một hồi Alpha chợt hỏi, nước hồ bơi này có bay lên trời thành mây không ba?  

Thứ Năm, 5 tháng 5, 2011

Tuổi biết buồn


Một chiều đi làm về, tôi thấy Alpha đứng trước khung cửa sổ phòng mình, nhìn ra ngoài ánh mắt gợn vẻ ưu tư. Tôi hỏi, “Alpha, có chuyện gì hả con?” Alpha nói, “Dạ không có gì hết”. “Con có đau bụng không”? “Dạ không, con chỉ buồn thôi”. “Tại sao con buồn?”. Ngần ngừ một hồi, Alpha nói, “Dạ, con không biết nữa”.  Chữ “biết” được Alpha kéo dài, hơi nhấn nhá. Chao ôi, con gái của tôi, mới bốn tuổi rưỡi mà đã biết “buồn không hiểu vì sao tôi buồn rồi”. 

Nhưng tôi thì biết tỏng vì sao con gái buồn.

Alpha đã đến cái tuổi mà lúc nào cũng phải có hoạt động gì đó để làm, bằng không cô nàng sẽ than, con chán quá, hoặc lại đứng nhìn ra cửa sổ ít nhiều buồn không nói như này! 

Lịch một ngày làm việc, à quên một ngày đi học, của Alpha sẽ là: Sáng, dậy, rửa mặt, thay quần áo, tới trường.  Học và chơi ở trường từ bảy giờ rưỡi sáng đến năm giờ chiều.  Từ chiều đến tối, khi đã được ba hoặc mẹ đón về nhà, sẽ có những hoạt động sau: (i) đánh nhau với em Pi; (ii) đi bơi (tuần từ hai đến ba lần, nói là bơi nhưng Alpha chỉ  mới biết nhảy loi choi dưới nước.  Có thời gian ngày nào Alpha cũng đòi đi bơi. Về sau, ba mẹ dọa dẫm đi bơi thường xuyên quá, nước hồ bơi sẽ làm đen da, mà da đen thì không giống công chúa Bạch Tuyết nữa, Alpha mới chịu giảm xuống hai, ba lần một tuần); (iii) chọc em Pi; (iv) vẽ tranh tặng ba mẹ (thường Alpha sẽ vẽ hai bức tranh, rồi chạy đến ba mẹ hỏi, ba thích bức nào, mẹ thích bức nào.  Nếu ba mẹ cắc cớ thích cùng một bức, Alpha sẽ nài nỉ một trong hai người “thích bức kia đi”.  Alpha tỏ ra có khiếu về màu sắc, tranh của Alpha thường có rất nhiều màu, được phối với nhau khá xinh xắn); (v) bị em Pi chọc (hoạt động này thường xảy ra hơn hoạt động thứ (iii), và hay dẫn đến hoạt động thứ (i); (vi) xem hoạt hình (sau khi xin phép ba mẹ, Alpha sẽ tự bật ti vi, điều chỉnh qua lại giữa các kênh 46, 47, 48 tức là Disney Channel, Cartoon Network và Bibi.  Alpha thích nhất là xem Tom & Jerry trên Cartoon Network, nếu không thì báo hồng trên Disney Channel.  Nếu kênh nào xuất hiện siêu nhân, Alpha sẽ đổi kênh ngay, không quên bình luận, “”Phim này tầm bậy lắm!”); (vii) đùa giỡn với em Pi (ba mẹ vẫn nói với nhau rằng may có hai đứa để chơi với nhau, một đứa thế nào cũng nhèo nhẹo đòi ba mẹ chơi cùng.  Thỉnh thoảng, khi giận em Pi, Alpha lại nói: “Mẹ đẻ em bé khác đi.  Con không thích em Pi nữa đâu. Em Pi lớn lắm rồi.  Em Pi đánh con hoài hoài à.”  Nói vậy, nhưng nếu em Pi đi vắng, Alpha sẽ rất nhớ em, luôn mồm hỏi bao giờ em Pi về); (viii) tập xe đạp; (ix) lại đánh nhau với em Pi; (x) chơi lắp ráp (khi hai chị em cùng lắp chung một công trình, nghĩa là đang hòa thuận; còn khi nào lắp ráp một hồi, lại nghe tiếng cãi nhau chí chóe, chạy ra mách ba mẹ, nghĩa là hai đứa giành “vật liệu” của nhau ), (xi) nghe ba đọc truyện.  Tất nhiên, xen vào đó còn là ăn cơm, uống sữa, tắm.  Lịch làm việc của Alpha trong hơn bốn tiếng đồng hồ buổi tối dày đặc và phong phú là thế, vậy mà quay quay qua quay lại, Alpha lại chạy sang bàn ba hỏi, “Bây giờ con làm gì hả ba?”  Nếu ba chưa nghĩ ra trò gì để gợi ý cho Alpha, là cô nàng lại bảo, “Con chán quá. Con chẳng biết làm gì cả!”

Rất may, những cơn chán nản vô cớ và buồn vu vơ của Alpha không kéo dài quá ba phút.  Thoáng chốc, lại nghe Alpha cười nắc nẻ váng nhà, hoặc lại chí chóe với em Pi, cũng váng nhà nốt.

Thứ Hai, 21 tháng 2, 2011

Huyền thoại về nàng công chúa A-ra-Alpha


Như mọi câu chuyện cổ tích khác, chuyện cổ tích về các nàng công chúa thường rất thiếu chi tiết. Do đó, tùy trường hợp, ta có quyền tự do tưởng tượng những chi tiết chưa được nhắc đến, hoặc, một cách thô bạo hơn, thẳng thừng từ chối sự tồn tại của những chi tiết đó, miễn sao đạt được mục đích của mình. Chẳng hạn như câu chuyện sau đây về nàng công chúa có tên Alpha:

Không biết từ bao giờ, Alpha tự cho rằng mình là công chúa. Hồi nhỏ, tức là hồi nhỏ hơn bây giờ, ai hỏi Alpha tên gì, Alpha sẽ trả lời: “Con tên là Công Chúa.” Bây giờ,  nếu hỏi tên, Alpha sẽ trả lời: “Con tên là Alpha.” Hỏi tiếp, Alpha là ai, câu trả lời sẽ là: “Alpha là công chúa.” Vì thế, ba mẹ bạn cũng hay giáo dục bạn sống, chiến đấu, học tập như một công chúa.  Chẳng hạn: “Công chúa phải ăn nhanh lên, không có công chúa nào ngậm cả”, hoặc, “Công chúa phải dịu dàng, không được cào vào mặt em.”

Một hôm, Alpha bỗng thông báo, “Mẹ ơi, con vừa mới đánh rắm!”

Mẹ (rất nghiêm nghị): Ôi, sao thế?  Sao công chúa mà lại đánh rắm.  Công chúa thì không được đánh rắm.

Alpha: Có chứ!  Công chúa có đánh rắm mà.

Mẹ: Không, công chúa không đánh rắm, phải không ba?

Ba (giọng nghiêm nghị không kém): Đúng rồi.  Công chúa không đánh rắm, mà cũng không đi ị nữa.  Có bao giờ con thấy trong sách công chúa đánh rắm hay đi ị không?

Mẹ:  Trong sách chỉ có, sau khi hoàng tử hôn công chúa, thì công chúa tỉnh dậy.  Chứ làm gì có chuyện hoàng tử hôn công chúa, thì công chúa đánh rắm; hoặc hoàng tử hôn công chúa, thì công chúa mắc ị.

Ba: Mẹ nói đúng đấy.  Như vậy Alpha không phải là công chúa rồi.

Alpha: (bắt đầu nức nở…)
Ba (vội vàng xuống nước): Ồ, không không, Alpha vẫn là công chúa, mặc dù Alpha đánh rắm.  Trong sách người ta quên kể thôi, chứ thật ra mọi công chúa đều đánh rắm và đều đi ị cả.

:)))

Thỉnh thoảng, ỷ lớn ăn hiếp nhỏ rất là vui!

Thứ Ba, 25 tháng 1, 2011

Hội họa Việt Nam đương đại (II)


Tác phẩm: Ngôi nhà có hoa
Trường phái ấn tượng
Tác giả: Alpha





Tác phẩm: Tên tranh dành cho khán giả
Trường phái trừu tượng
Tác giả: Pi

Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

Hội họa Việt Nam đương đại


Tác phẩm: Phù thủy, chất liệu màu sáp trên giấy A4 bỏ đi
Tác giả: Alpha, 2010
Người mẫu: Mẹ



Tác phẩm: Công chúa, chất liệu như trên
Tác giả: như trên



Tác phẩm: Nhà ngói [cũng như nhà tranh khi tắt đèn], chất liệu như trên
Tác giả: như trên


Tác phẩm: Ký họa em Pi, chất liệu như trên
Tác giả: như trên