Hiển thị các bài đăng có nhãn misc. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn misc. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013

Tưởng


Có  hai tờ báo tôi đặt nguyên năm: Tuổi Trẻ Cuối Tuần (TTCT) và Sài Gòn Tiếp Thị (SGTT). Hết năm, tôi  ỷ y mình đặt dài hạn, hết hạn thế nào báo cũng nhắc, lại đang bận bịu lung tung nên cũng chắng để ý gì. Qua năm mới được vài tuần, chợt không thấy TTCT đến nữa. Tuần đầu, tôi càu nhàu các em trong ban quản lý chung cư, đinh ninh các em chụm đầu tán dóc nên để người khác lấy nhầm báo của tôi rồi. Tuần kế, vẫn không thấy TTCT đâu, chưa kịp càu nhàu thì các em đã thề sống thề chết rằng không thấy ai giao tờ TTCT cả. Vốn cả tòa chung cư tôi ở, mỗi mình nhà tôi đặt TTCT, nên tôi tha cho các em. Gọi điện đến phòng phát hành, một chị bảo rằng vì tôi không đăng ký gia hạn nên đã cắt rồi; nay nếu đồng ý gia hạn, thì họ sẽ tiếp tục giao. Hỏi sao không thấy nhắc, chị nói nhiều quá, nhắc không xuể, chỉ nhắc chung trên báo thôi.  Giọng chị rất nhã nhặn. 

***

Mấy năm trước đây, tôi đặt mua tuần báo Time. Trước khi hết hạn khoảng 3 tháng, Time đã gửi thư đề nghị tôi gia hạn, nhưng khi ấy tôi không muốn tiếp tục đặt báo nên không trả lời.  Trong 3 tháng kế tiếp, cử khoảng hai, ba tuần, Time lại gửi thư cho tôi nhắc gia hạn, kèm phong bì in sẵn địa chỉ, không phải dán tem, chỉ cần tôi ký tên trên phiếu yêu cầu gia hạn, bỏ vào phong bì gửi trả lại là xong. Cả khi tôi ngoan cố không gia hạn, thì trong hai tháng kế tiếp, tôi vẫn tiếp tục nhận thêm ba, bốn lá thư nữa của Time, tiếp tục mời chào đặt báo.

***

Trong thời gian TTCT bị cắt, báo SGTT vẫn được giao đều đặn. Tôi nghĩ bụng chắc họ tự động gia hạn cho mình và sẽ liên lạc để thu tiền sau. Tuy nhiên, để tránh bị cắt đột ngột, tôi cũng gọi cho bên phát hành của SGTT yêu cầu gia hạn, đồng thời đăng ký số Xuân.  Người nghe vâng vâng dạ dạ. Giọng anh rất vui vẻ.  Chờ gần tuần, chẳng thấy báo xuân đâu, tôi gọi điện lại thẳng cho phòng phát hành SGTT. Kiểm tra một hồi, thì ở đây báo một tin buồn và một tin vui.  Tin buồn,  là tôi KHÔNG có đăng ký số xuân, và bây giờ thì đã muộn rồi, nên nếu muốn mua báo xuân thì ra sạp mà mua. Còn tin vui là mãi đến tháng 4 đăng ký báo của tôi mới hết hạn, thế mà tôi cứ tưởng hết hạn từ cuối năm ngoái. Thảo nào báo vẫn được giao đều.

***

Hôm nay đi làm về, thấy báo Xuân Tuổi Trẻ và cả Xuân Tuổi Trẻ Cười nằm chình ình trong nhà,  tôi hoan hỉ bảo vợ, Tuổi Trẻ tử tế ghê, mình có đăng ký báo xuân đâu mà vẫn được giao. Chắc họ tặng  mình vì mình đặt báo cả năm. Hân hoan thế, nhưng cũng không cầm báo, vì trước đó đã trót mua báo Xuân Tuổi Trẻ ngoài sạp. Tối, cơm nước xong nhặt báo lên, mới thấy rơi ra cái thiệp chúc Tết của Tuổi Trẻ gửi cộng tác viên. Chợt nhớ mình cũng là cộng tác viên SGTT.

***

Cứ tưởng thế này hóa thế kia, tưởng thế kia hóa thế nọ, đâm ra trong nhà bây giờ có thứ có hai, thứ chẳng có. Bèn không tưởng nữa, đứng dậy, đi tắm.

Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

Không đầu không đuôi 1-10


1.       Tôi mới đi ăn đám cưới về. Bao giờ cũng thế, ngồi trong đám cưới sợ nhất là nghe MC ba hoa, vì thế nào tôi cũng nổi da gà. “Diễn văn” của họ bao giờ cũng ken đặc sáo ngữ và những lời ngớ ngẩn, quái gở. Đi đám cưới, chỉ vui ở chỗ gặp những bạn bè lâu ngày không hoặc ít gặp, còn lỡ mà đi phải đám cưới không quen biết ai thì đúng là cực hình.

2.       Có những người có khả năng viết rất dễ dàng về bất cứ thứ gì. Họ viết gần như không cần một nỗ lực nào, hoặc ít ra, đọc văn họ ta có cảm giác họ không cần nỗ lực gì khi viết. Roberto Bolano là một người như thế. Tôi ganh tị với ông. Nhưng ông không thể ganh tị với tôi, vì ông đã chết rồi, lúc mới có 50 tuổi. Thế cũng đã là thọ hơn Whitney Houston. R.I.P, diva của một thời si mê.

3.       Tôi vẫn chưa đọc 2666 của Bolano, nhưng trừ vài phần trong The Savage Detectives, tôi không thích các tiểu thuyết và truyện ngắn  khác của ông tôi mấy.  Hơi monotone.  Nhưng các bài viết ngắn của ông đọc lúc nào cũng thích, rất thông minh và luôn luôn dí dỏm, kể cả những chỗ cay độc. Nhất là những chỗ cay độc. Nhờ dí dỏm mà bớt cay độc.

4.       Cái thiếu nhất và cũng có thể là yếu nhất của tiểu thuyết Việt Nam không phải là khả năng nói lên một cái gì đó trọng đại mà là khả năng đi vào ngóc ngách tâm hồn con người. Các nhà tiểu thuyết Việt Nam thiếu chi tiết, hay vội vàng, ưa khái quát hóa, lười quan sát, nên nhân vật tiểu thuyết thường giản đơn, nhợt nhạt.  

5.       Từ lâu lắm rồi tôi không còn đọc truyện Nguyễn Nhật Ánh. Không biết sau này thì sao, chứ trước đây nhân vật trong truyện Nguyễn Nhật Ánh chưa bao giờ thủ dâm. Thật lạ lùng, truyện viết cho thiếu niên mới lớn mà không bao giờ có chuyện thủ dâm. Vậy mà truyện vẫn bán chạy, thật là lạ lùng.

6.       Giữa Osamu Dazai và Yukio Mishima, tôi khoái Mishima  hơn. Dazai đến cả tự sát mà làm cũng không nên thân, phải năm lần mới thành, đấy là chưa kể tự sát kiểu gì mà người mình rủ rê tự sát thì chết mà mình thì sống. Mishima “làm việc” hiệu quả hơn, seppuku một lần là xong.

7.       Đoạn 6 nói nhảm, bỏ qua. Nhưng tôi vẫn thích tiểu thuyết của Mishima hơn Dazai. Người thủy thủ bị biển khước từ rất tuyệt nhé, Kim các tự cũng thế, và cả Lời thú tội của mặt nạ nữa.

8.        Đọc truyện ngắn Trong tiếng reo hò của lửa của Lê Minh Phong trên SGTT. Tôi khá có cảm tình với tác giả này sau lần đọc bài trả lởi phỏng vấn của bạn ấy. Nhưng cái truyện này, đọc ba câu đầu đã thấy có vẻ hỏng. Ráng đọc hết truyện thì thấy hỏng thật. Gồng quá.  Cái gì mà “kết nối với người nào đó ngoài ông” với “duy trì hành động”?  Rồi hình ảnh những người đàn bà bán hàng rong đánh lửa bằng cuội, tay soát vé liên tục tự tát vào má, chuyến tàu không có người thức, .v.v. quả là một kết hợp gượng gạo của những ẩn dụ gượng gạo.

9.       Tôi đang tính mua một cái Kindle. Có lẽ phải thế thôi chứ không lẽ đóng thêm kệ sách hoài. Vả lại, có nhiều cuốn chỉ có e-book, mà không có Kindle thì chẳng thể nào đọc được, nhất là những thể loại sách quái gở của mấy tay nhà văn lười nhác chả chịu chấm câu với xuống dòng.

10.   Dòng này là đúng 12 giờ đêm.

Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2011

Láo nháo cuối năm

Cuối năm không nói chuyện xếch xiếc nữa mà nói chuyện báo vậy.

Đầu tiên là thế này: Thời gian của mỗi người là hữu hạn, ai cũng chỉ có 24 giờ một ngày, nên muốn tập trung cho món mình muốn, ý là món xếch, tức là sách í, tôi cắt bỏ thời gian dành cho những mục khác. Đầu tiên là tivi: cái này cắt triệt để, cho nên café với tôi đừng có nói Cặp đôi hoàn hảo hay là cái gỉ cái gi nhá, tôi đập đầu vào ly café ngay tại chỗ. Kế đó là phim: kể ra tôi vẫn thích xem phim, nhưng như đã nói, phải tập trung cho “chuyên môn”, nên ngoài một số phim hoạt hình xem cùng với Alpha và Pi, năm rồi tôi xem được hai phim, một là Bi, đừng sợ, và hai là, nhờ ơn em Tôm Ngu, Lolita.  Giờ thì sẵn sàng đọc bản dịch cụ Tường rồi, thật là trái tinh thần Nabokov. Còn báo, năm trước tôi đã cắt Thể thao văn hóa, năm nay cắt nốt Tuổi Trẻ (chừa lại Tuổi trẻ cuối tuần), chỉ còn nhõn Sài Gòn Tiếp Thị, nhờ vậy mà nhà cửa gọn gàng ra hẳn.  

SGTT theo tôi là tờ báo, e hèm, đứng đắn nhất hiện nay, trong chừng mực có thể.:) Ấy là nói về mặt nội dung, còn về mặt tiếp thị, tôi rất sung sướng khi đặt một năm báo thì được tặng thêm một lô vouchers, một mũ bảo hiểm, một tờ báo xuân, và một tập lịch rất hoành tráng. Nói thêm về tập lịch này, nó thực sự là một ấn phẩm làm người ta thèm thuồng. Lịch được thiết kế là dạng lịch block, mỗi tờ lịch có hình một món ăn và hình của món ăn ấy. Tôi thấy đây là một ý tưởng rất hay, ở chỗ hàng ngày có thể gợi ý cho vợ nấu món trên tờ lịch ngày hôm ấy. Vợ mà có bảo không biết nấu, thì bảo, đấy, công thức sẵn đấy. Nói tóm lại, tôi thấy tập lịch này rất hay, tôi rất thích, và đã quyết định không xé lịch hằng ngày mà giữ lại làm tài liệu tham khảo. Nhược điểm duy nhất của tập lịch là tôi đang cần phải giảm cân! Hôm nọ đi khám sức khỏe, tôi ra sức công kích cái cân của các cô y tá, vì tội làm tôi dôi ra 4 ký so với bình thường; các cô í rất tỏ ra hối hận vì phòng khám quốc tế của các cô có một cái cân quá lỡm. Về nhà cân net lại thì mới phát hiện mình dôi ra ba ký từ khi nào. Khi ở  phòng khám, cân gross, có cái quần jean nặng trịch, thì thừa 4 ký là đúng rồi.

Năm vừa rồi, láo nháo thế nào mà tôi có tầm hai chục bài đăng báo, quả nhiên là kỷ lục năm. Nhuận bút được tái đầu tư triệt để vào xếch, thậm chí còn âm. Cá biệt lại còn được quả nhuận ảnh mới kinh, nhờ cái bác bên tạp chí Đẹp chơi đẹp khi tiền trảm ảnh tôi chụp sách của Murakami rùi hậu tấu kèm phong bì. Có nằm mơ thì tôi cũng không nghĩ có ngày mình chụp ảnh đăng báo.

Cuối năm, tôi được tặng cuốn tạp chí Thời trang số Tết. Cuốn này in đẹp, mỗi tội đọc phải ngồi, chứ nằm đọc không cẩn thận bị chết bẹp, vì nó nặng cũng phải 3 ký. Hoặc 4. Có điều tôi làm em biên tập viên hơi phiền lòng khi chỉ vào hai cô trên ảnh bìa mà hỏi đây là ai. Hóa ra một cô là Hồ Ngọc Hà, cô này tôi có biết, sao trông cô là lạ, còn cô thứ hai là Thanh Hằng, tôi chịu chết không biết cô ấy làm gì. Nhân tiện tôi cũng khoe luôn là đã được tặng Thể thao, Văn hóa & Đàn ông số Tết. Người tặng là anh giao báo, nguyên do sáng giao thiếu tờ Tuổi trẻ cuối tuần, tôi phải gọi bên phát hành, nên chiều đến tận nhà giao tờ báo thiếu, và tặng cuốn kia để xin lỗi. Thật là tốt quá.

Giờ chỉ còn rung đùi chờ ngày Văn nghệ trẻ số Xuân! :)

Thứ Tư, 7 tháng 12, 2011

Ham muốn xưa và nay

Ngày xưa, mỗi khi cùng người yêu đứng bên một bờ hồ, bờ suối, bờ sông hay lang thang trên một triền đồi cheo leo, tôi hay bảo người yêu bằng một giọng kỳ bí rằng: Này em, bây giờ anh chỉ có một ham muốn tột bực, đó là... đẩy em xuống vực!

Ngày nay, chính xác là trưa nay, giờ ăn trưa tôi lang thang một mình trên mấy phố chính Sài Gòn. Bụng chưa đói lắm nên tôi lại ghé vào Fahasa, thật ra chỉ là ngựa quen đường cũ thôi chứ tôi chẳng ham muốn gì. Mà đúng thế thật. Khu sách ngoại văn của Fahasa mới có một loạt sách mới khá hoành tráng. Về cơ bản, có gần như đủ các đầu sách tiềng Anh của Pamuk, Paul Auster, Kundera, Ishiguro... Phải trước đây thì tôi phát cuồng lên rồi. Nhưng, lạ thay, lần này  tôi nhìn đám sách ấy  mà lòng hoàn toàn dửng dưng nguội lạnh, tịnh chẳng có ham muốn gì.

Thì ra, đám sách xinh đẹp và hấp dẫn ấy, không có cuốn nào mà tôi chưa có :)


Đùa chứ, đi ra đi vào rồi cũng vớ lấy một cuốn của Peter Carey, His Illegal Self, (là gì, cái tôi bất hợp pháp của thằng cha đó, nhỉ). Rất lạ là ông hai Booker này, tương đương Coetzee, chưa bao giờ được dịch ở Việt Nam, trừ một vài truyện ngắn, mà kẻ ai cũng biết là ai đấy có dịch vài truyện.

Entry này là để bạn nào đang tấm tức săn lùng sách của Paul Auster có thể ra đấy mà vơ. Cả bạn nào muốn đọc Other Colors bản tiếng Anh trước bản tiếng Việt cũng có thể toại nguyện.  Với cả bạn nào muốn đọc tạm
 Đời nhẹ khôn kham Sách cười và lãng quên bản tiếng Anh Fahasa Nguyễn Huệ cũng có tất. Cả 1984 vẫn lù lù đấy mà sao lão Xu béo tìm không ra?

Thứ Hai, 5 tháng 12, 2011

Linh tinh mùa Giáng sinh

Sáng nay Sài Gòn đã bắt đầu se lạnh. Năm nay lạnh thế là muộn. Mọi năm từ tầm tháng 11 đã thấy mát lắm rồi. Hy vọng ông trời của Sài Gòn được thể sẽ lạnh luôn, không quay ngược về những ngày nóng nực nữa. Lạnh tí mới ra vẻ Noel, chứ Noel mà mồ hôi nhễ nhại thì chẳng ra thể thống gì. Mới thấy những xứ như Úc hay New Zealand ở down under thật là kỳ cục: Giáng sinh giữa mùa hè nóng chảy mỡ. Tuy nhiên giữa Úc, New Zealand và các nước Bắc Âu, tương truyền là xứ sở của ông già Noel, hoặc ít ra rất gần xứ sở của ông già Noel, có một điểm chung.  Điểm chung ấy không kỳ cục. Và nhìn vào đó, ta có thể nhận ra ai mới là kẻ kỳ cục.

***

Từ độ hai tuần nay, cứ mỗi lúc lên xe là hai bạn Alpha và Pi kêu gào ầm ĩ đòi mở đĩa nhạc Noel. Đĩa nhạc này do công ty cũ của bố hai bạn tặng hai bạn Noel cách đây hai năm. Mặc dù, bài nào hai bạn cũng thích nghe, Alpha thích nghe những bài giọng nữ còn Pi thích nghe những bài giọng nam hát hơn. Trong đĩa này, các bài hát truyền thống Noel được hát chỉ một lần, nhiều bài rất ngắn, chưa đến một phút, nhưng tuyệt nhiên không có kiểu hát đi hát lại câu giờ. Tình cờ, những bài ngắn nhất đều do giọng nam hát. Alpha hỏi ba, Ba ơi, sao con trai hát ngắn thế, có phải vì con trai lười không?

***

Trong vòng hai ba tuần qua, tôi nhận được hơn chục cuốn sách từ các ông và bà già Noel tốt bụng. Một số cuốn trong đó rất quý, vì thuộc dạng có tiền cũng không dễ mua, chưa kể được đích thân tác giả ký tặng.  Nhiều cuốn trong số này là do nhưng người bạn chưa biết mặt, hoặc tình cờ gặp lần đầu, tặng tôi. Các bạn ấy biết tôi thông qua blog này, hoặc do có dây mơ rễ má đến blog này. Nếu blog tôi không viết nhiều về sách đến thế, thì tôi chẳng có cơ may sở hữu số sách ấy, mặc dù tất nhiên, khi viết về sách, tôi không đặt ra mục tiêu được tặng sách.  Tôi chỉ viết về thứ mình yêu thích. Bài học rút ra là “gái có công, chồng không phụ”; hay nói cách khác, cứ yêu đơn phương đi, rồi một ngày tình yêu ấy sẽ được đền đáp.:)

***

Alpha, chả hiểu giống ai, là một cô bé rất nhạy cảm, nhiều khi nhạy cảm hơn mức cần thiết.  Một trong những chữ kiêng kỵ của Alpha là chữ “già”. Dưới đây là mẩu đối thoại tôi ghi lại cách đây gần một năm, lúc Alpha bốn tuổi:

Một hôm, Alpha nhìn vào chén cơm của ba, hỏi:
Ba ơi, sao ba ăn nhiều quá vậy? Ba ăn nhiều để ba mau lớn hả?
Chẳng là vì ba hay bảo Alpha thế mà.
Ba bảo, Ba ăn nhiều để mau già, con à!
Không!
Sao lại không?
Con không thích ba già!
Sao con không thích ba già?
Vì ba già thì ba xấu!
Vậy con thấy ông bà nội có già không?
Dạ có.
Ông bà nội có xấu không?
Dạ [ngần ngừ], dạ không.
Chiều hôm đó, ba hỏi lại Alpha, Alpha ơi, nếu ba già thì con có thích ba không?
Dạ có.
Sao hồi sáng con nói không thích ba già?
Tại vì ba nói già cũng đẹp!

Mấy hôm nay, đề tài “già” cứ trở đi trở lại. Có hôm đến giờ đi ngủ, đột nhiên nước mắt lưng tròng. Hỏi tại sao, Alpha nói, tại con sợ ba mẹ già, ba mẹ đừng có già nhe. Có hôm ngồi trong quán ăn, Alpha nhìn sang bàn bên kia thấy một bà cụ da nhăn nheo, thế là lại khóc, vì sợ mai mốt ba mẹ giống bà cụ ấy.

***

Năm nay, lần đầu tiên nhà dựng cây thông Noel. Alpha và Pi tham gia trang trí cây thông rất hào hứng. Pi hào hứng thái quá, định cắm dây đèn vào ổ điện, bị ba quát nên dỗi một cục.




Tạm thời như thế này, từ từ rồi đặt thêm một số hộp quà dưới chân để che bớt cái đế lại. Còn Alpha và Pi đang bắt đầu mơ màng đêm Noel sẽ được ông già Noel tặng quà gì. Trong lúc đó, ông già và bà già Noel đang hội ý…


Linh tinh mùa Giáng Sinh 2010
Linh tinh mùa Giáng Sinh 2009

Thứ Hai, 29 tháng 8, 2011

After lunch

Đầu tiên là thông báo: Sau hai đợt dọn kệ sách trên Facebook, tôi nhượng lại cho bằng hữu gần xa khoảng 30 cuốn sách. Việc thanh lý sách định kỳ như thế này là cần thiết, nhất là sau khi đã nhận quá nhiều sách tặng từ khắp nơi. Những cuốn tôi cho đi là những cuốn tôi có trùng bản, hoặc nghĩ rằng có ích cho người khác hơn cho mình, hoặc đơn giản tôi không thích giữ nữa. Số chỗ trên kệ sách có hạn, nên cũng không thể giữ quá nhiều, tránh những nguy cơ không cần thiết đối với bản thân, gia đình và hàng xóm.  Hiện tại còn những cuốn sau vẫn chưa ai thỉnh đi, nếu bạn nào thích lấy thì nhắn lại nhé:

1/ Bóng đè  - Tập truyện của Đỗ Hoàng Diệu - NXB Đà Nẵng 2006
2/ I am đàn bà - Tập truyện của Y Ban - NXB Phụ Nữ 2007
3/ Bài học đầu tiên - Truyện đoạt giải nhất Văn học tuổi 20 lần III của Trần Thị Hồng Hạnh
4/ Hiểu và làm việc với thế giới thương mại của Nhật Bản - Hiroki Kato & Joan Kato - NXB Thống Kê 1997 

Thứ hai, là, cái gì quên rồi.  Thông cảm dạo này tôi cũng hơi lú lẫn, gần bằng công chúa Alpha nhà tôi. Hôm qua, Alpha, mới sinh nhật 5 tuổi xong, rất hí hửng vì nhận được rất nhiều quà, toàn những thứ phục vụ cho người sành điệu như gương, lược, vòng vèo, túi xách, etc, nói, "Mẹ ơi, con định nói với mẹ cái này, nhưng con quên mất rồi!"  


Thứ ba, là, gì nhỉ? À, có một bác mà ai cũng biết là ai đấy hay giới thiệu sách, trước đây thì uy tín lắm, giới thiệu cuốn nào tôi mua cuốn đó; nhưng giờ thì tôi không tin người như thế nữa rồi. Hễ giới thiệu cuốn nào nhất quyết tôi không mua cuốn đó. Chẳng hạn, sau khi có kinh nghiệm cay đắng với Hồ Quý Ly, một nhân vật tôi rất thích, bây giờ tôi nhất quyết không mua/đọc Đội gạo lên chùa đâu.  


Thứ tư, là, các bạn thấy cuốn này đẹp không?:)






Thứ Hai, 4 tháng 7, 2011

Mỗi năm đến hè

là ta đi mua sách giảm giá

Ngoài  chợ sách giảm giá của FAHASA đang ì xèo tại Lê Thánh Tôn, các bác Hà Nội có thể đi mua sách giảm giá của NXB Tri Thức hoặc vào Tiki mà mua sách giảm giá của Nhã Nam.

Nói chung đi mua sách giảm giá là một việc thú vị nhưng độc hại ra phết. Mua trên mạng còn đỡ, chứ ra chen lấn ở Fahasa, ngoài nguy cơ gãy tay và nghẹo cổ, còn có thể bất chợt ngã lăn quay vì mùi hương nồng nàn dưới cánh tay một thiếu nữ nào đó.  Trời mùa này oi lắm, mà chỗ ấy vừa chật vừa đông. 

Trông đống hôm nọ mang về có cuốn Không tưởng và thức tỉnh
 của Magris là khoái trá nhất. Ngoài ra không nhiều cuốn hấp dẫn lắm.  Đụng nhiều nhất là các cuốn của Tạ Duy Anh, với lại thơ của mấy bác nào lạ hoắc đã thế còn tập 1, tập 2, tập 3 nữa mới ghê.

thôi, nhưng các bác cứ ra Lê Thánh Tôn đi, biết đâu lại tìm được người tình trong mộng nào đấy.  Chúc các bác không bị bẹp.




Thứ Ba, 28 tháng 6, 2011

Super true linh tinh

* Có kẻ phàn nàn Nếu một đêm đông có người lữ khách không có vần như If on a winter’s night, a traveller trong đó traveller vần với winter.  Mới bàn rằng nếu muốn có vần nên dịch thành Nếu một đêm đông có chị lao công (ref: Chị lao công/ Những đêm đông/ Quét rác), hoặc Nếu đêm một đêm đông có lão công công (thật ra lão công công thì có phân biệt được đêm đông với đêm xuân đâu.)

* Từ ngày chuyển blog sang địa chỉ mới đến giờ, tôi hay được hỏi thăm. Có người hỏi vì tưởng blog bị xóa, có người hỏi vì không thấy blog của mình trong chỗ Who let the blogs out.  Có điều, địa chỉ mới chưa vào danh mục tìm kiếm của Google, đâm ra mất thú vui nho nhỏ xem mọi người search thế nào thì đến blog này.

* Hai entry đứng đầu danh sách ăn khách mọi thời đại là hai entry có nhõn cái hình, nhưng một cái “lộ hàng” và một cái liên quan “người nổi tiếng”. Chả trách báo mạng câu view toàn giật tít người nổi tiếng lộ hàng.

* Tôi hay vào trang Nhanam.vn để xem có sách gì sắp ra. Hiện tôi đang chờ đợi hai cuốn có nhan đề giống nhau là cuốn Chưa có hình


Đùa chứ cuốn mong nhất là Người không quê hương mãi không thấy ra. 

* Entry này ra đời do mới được tặng cuốn này. Chưa đọc.

Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2011

Trên bàn ăn có hoa


Trên bàn ăn nhà tôi có một bình hoa cát tường một người bạn tặng hôm thứ hai. Hôm bạn mang hoa đến, tôi nghĩ, hoa đẹp đấy, nhưng chắc sẽ chóng tàn. Những ngày này, Sài Gòn lên đỉnh điểm nóng, khó mong bình hoa tươi quá ngày thứ ba, nhất là khi cánh hoa còn mong manh đến thế.

Mỗi ngày qua, tôi ngạc nhiên nhận thấy, hoa vẫn chưa tàn. Đến hôm nay đã là ngày thứ bảy, tôi nằm trên sofa phòng khách ngắm những bông cát tường cắm trong lọ thủy tinh gầy và cao.  Trưa, trời oi, đâu đấy vọng vào tiềng cưa xoen xoét.  Trên bàn ăn, bình hoa vẫn lì lợm tươi.  Những bông hoa trông giống hoa trong những bức tĩnh vật của các họa sĩ ấn tượng châu Âu.  Tự nhiên tôi thấy vui vui trong lòng.

Rồi tôi ước, giá như tôi có tài vẽ, hoặc ít ra có khả năng chụp ảnh không đến nỗi tệ, tôi sẽ vẽ hay chụp ảnh lại. Tôi nhớ truyện Ếch Xanh học bay mà tôi hay đọc cho hai bạn nhỏ nghe.  Truyện kể về một chú Ếch Xanh mặc quần đùi sọc đỏ muốn bay như bạn Vịt mà không được, muốn nấu ăn ngon như bạn Lợn cũng không xong, muốn thông thái như bạn Thỏ càng không được nốt vì Ếch Xanh có biết chữ đâu.  Buồn bã, Ếch Xanh nghĩ mình là một con ếch vô tích sự, chả làm được gì. Nhưng lúc ấy Thỏ, bạn Thỏ thông thái bảo Ếch Xanh rằng, Ếch Xanh ơi, tuy cậu không biết bay, không biết làm bánh, không biết đọc sách, nhưng tất cả bọn tớ đây có ai bơi và nhảy giỏi như cậu đâu.  Ếch Xanh ngẫm nghĩ lời Thỏ nói, rồi thấy hân hoan trong lòng, tung người nhảy vút lên cao chẳng khác gì bay.

Tôi không biết vẽ, cũng không biết chụp ảnh.  Nhưng tôi thấy hân hoan trong lòng, bèn mở máy tính lên, viết entry này.

Thứ Ba, 22 tháng 3, 2011

Loanh quanh có mỗi chuyện này:)



Không biết tin cậy được bao nhiêu phần trăm, nhưng theo cái bản đồ này thì ta hơn Tàu nhưng thua Tây và đặc biệt thua châu Phi xa lắc


Các bác tự nghiên cứu đi nhé!:)


À mà dưới 18 tuổi với hay cả thẹn thì đừng vào.

Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

Một nghìn năm

Một số ý tưởng cho một số tỉnh thành khác cùng một số tầng lớp nhân dân cùng một số tập thể cùng một số cá nhân mừng đại lễ nghìn năm:

+          Sài Gòn đào một nghìn cái lô cốt;

+          Đà Nẵng bắc một nghìn cây cầu qua sông Hàn;

+          Đà Lạt đốn một nghìn cây thông;

+          Kiên Giang phát một nghìn tờ rơi tuyên truyền giáo dục bảng hiệu giao thông;

+          Lê Kiều Như bán một nghìn quyển truyện tranh khuyến mãi kèm một nghìn sợi xích;

+          5Xu tặng độc giả một nghìn cuốn Thời Tiết Đô Thị;

+          Xăng bán giá một nghìn đồng/lít và giá này ổn định trong vòng một nghìn ngày;

+          EVN không cắt điện một nghìn giờ liên tục;

+          Doremon và Nobita đi ngược thời gian một nghìn năm để chụp hình cung điện, nhà cửa, trang phục thời Lý;

+          U16 Việt Nam quyết tâm thắng Trung Quốc 1000-0;

+          Long Nhật mọc một nghìn cái ria mép;

+          Một nghìn con kiến bò qua phần còn lại của ngày;

+          Một nghìn con rùa bị giẫm lên lưng;

+          Một nghìn con bọ xít [hút máu] bơi qua sông;

+          Một nghìn nghìn con ong canh giữ đèo Mimosa;

+          Báo Tuổi Trẻ thay mục truyện ngắn một nghìn chữ bằng bài thơ một nghìn chữ;

+          Bác Đàm Hà Phú làm một nghìn bài thơ;

+          Bác Goldmund được tặng một nghìn cuốn sách;

+          Bác Nhị Linh review một nghìn cuốn sách (cho chết luôn, hehe);

+          Nhân dân làng Khương Thượng làm một nghìn suất chả nhái;

+          […] Gia Lâm […] một nghìn cái;

+          Bác Lý Đợi khóc hu hu hu.

Thứ Ba, 7 tháng 9, 2010

More fragments


Tập hợp một số status Facebook gần đây: )


Phi công cỡ Lưu Quang Vũ (thua Xuân Quỳnh 7 tuổi), Hồng Thanh Quang (thua Lê Dung 11 tuổi) hay Ashton Kutcher (kém Demi Moore 16 tuổi) cũng đã oách lắm rồi, nhưng vẫn chẳng thể nào so với anh hoàng tử trong truyện Công chúa ngủ trong rừng: kém công chúa hẳn 100 tuổi. (Phát hiện mới khi đọc truyện cho hai bạn Alpha và Pi.) (6/9)

Cả giấc ngủ trưa, cứ thấy mình hóa gián. Kafkaesque! (2/9)

Đã có giải pháp: ""Với niềm tự hào mà những Ngô Bảo Châu mang lại, ta sẽ thực hiện thành công cải cách giáo dục", Thủ tướng khẳng định." (trích từ VNN)  (30/8)

Will you buy me a Kindle, Fernando? (27/8)

Hôm nay vào lại blog Thích Học Toán, thấy thương hòa thượng quá, bị bao nhiêu người đè ra tặng thơ:) (24/8)

Ai đấy mua cho mình hay tặng mình mấy cuốn của Eco nhỉ?:) Hiện tại mới chỉ có The Island of the Day Before. (22/8)

Trying to understand a dead man (13/8)

Trời vào thu, Việt Nam buồn lắm em ơi... (6/8)

Sex, Drugs, & Cocoa Puffs for the getaway weekend!(21/7)

The Invention of Solitude is probably Auster's best book. Having said that, I still have not finished reading it! (16/7)

Alpha (bình luận về tóc mẹ): Tóc mẹ rụng nhiều như thế thì mai mốt con sẽ có hai ba, vì mẹ thành con trai, mẹ cũng thành ba luôn!:)

Oh, Pamuk the more I read you the more I love you, my old Turkish man!

Lâu quá không ai tặng sách cho mình. Buồn suýt chết thì lại có người hứa tặng. Vậy là sống lại!:) (2/7)

"Do I like animals? I eat them, so I suppose I must like them, some parts of them."  - Coetzee (27/6)


Thứ Năm, 2 tháng 9, 2010

Tin vắn

  • 2/9 năm nào cũng nhận được thiệp chúc mừng từ trường cũ "chúc mừng bạn nhân dịp quốc khánh Việt Nam" - một việc làm nho nhỏ nhưng chứng tỏ trường quan tâm đến cựu sinh viên quốc tế. Thấy cũng ấm lòng.
  • Công ty Cửu Đức đang bán sách giảm giá tại Nhà văn hóa Lao Động. Nếu may mắn bạn có thể tìm được những cuốn giảm giá đến 70%.
  • Đang có triển lãm thành tựu hạ tầng giao thông giai đoạn 2000 - 2010. Nếu bạn không sợ kẹt xe hay xe buýt đụng hay không bị sập cống, thì có thể đến công viên 30/4 để xem triển lãm ảnh này. Miễn phí vảo cổng.
  • Nếu bạn muốn tìm hiểu về một nhà văn trước khi quyết định đọc tác phẩm của nhà văn đó, một cách đáng tin cậy là xem nhà văn đó trả lời phỏng vấn như thế nào. Nhiều lúc đọc phỏng vấn xong bạn có thể cất nhà văn đó đi mà không áy náy. Và ngược lại, sau khi đọc một bài phỏng vấn như thế này, có thể bạn sẽ muốn đọc Linda Lê ngay tức thì.
  • Nếu bạn vừa đọc xong một cuốn sách, giờ là lúc bạn chọn lựa cuốn sách tiếp theo.

Thứ Ba, 27 tháng 7, 2010

Lượm lặt đó đây

(những chi tiết vui vui, hoặc không vui vui nhưng là lạ, từ vài cuốn đọc tương đối gần đây)

Làm thế nào để phá hủy động cơ xe hơi một cách êm ái nhất?

Đáp: Rót vài lon Coca vào bình xăng. (Ref: The Brooklyn Follies của Paul Auster)

Muốn tự tử bằng cách đọc sách?

Đáp: Đọc Nghìn lẻ một đêm từ đầu tới cuối. (Ref: Other Colors của Orhan Pamuk)

(Ngoài lề: Muốn tự tử bằng cách đọc thơ? Hàng ngày vào tienve.org và đọc sạch các bài thơ trong đóJ)

Tứ mã phanh thây trong thời hiện đại diễn ra như thế nào?

Đáp: Thay ngựa bằng xe (rất rùng rợn - cấm trẻ em dưới 18 tuổi - Ref: Người trong bóng tối của Paul Auster)

Chỉ vì một trận bóng đá mà hai quốc gia lao vào đánh nhau (chiến tranh thật sự, 6.000 người chết)?

Đáp: El Salvador và Honduras, năm 1969 (Ref: The Soccer War của Ryszard Kapuscinski)

Tỷ lệ gái đĩ ở Hà Nội vào thời điểm 193x?

Đáp: Cứ 35 người có một người làm đĩ. (Ref: Lục xì của Vũ Trọng Phụng. Có ai biết số liệu hiện tại?)

Làm thế nào đã bay lên trời theo nhóm?

Đáp: Đứng thành vòng tròn, cùng đá chân qua trái, rồi lại qua phải (múa tập thể? Ref: The Book of Laughters and Forgetting - Milan Kundera)

........

Làm thế nào để biết một tác giả mới ra sách đang nghe ngóng dư luận nói gì về sách mình?

Đáp: Nhìn vào thống kê của blog, phần cụm từ tìm kiếm:)


Thứ Ba, 18 tháng 5, 2010

Cụ Nguyễn Du có tinh tế không?


Nói ngay kẻo mang tiếng treo cái title cho to mà nội dung không có gì: entry này nói chuyện nhảm, cực nhảm, và khi bắt đầu gõ những dòng này vẫn chưa biết sẽ có những gì trong entry; tiếng Anh là play it by ear hay là vừa viết vừa ngoáy tai hả?

Chuyện là tôi đang đầu tắt mắt tối với một dự án rất dở hơi, và cũng như đông đảo chúng sinh khác, khi càng đầu tắt mặt tối thì càng có xu hướng procrastinating. Tôi trèo lên internet vào blog của các bạn đề gia vu tải cái luận văn của bà chánh án mới bên Mẽo về - luận văn đại học của bà bàn một vấn đề rất "gợi cảm"; xong nhân tiện tải luôn cái từ điển của hội Khai Trí Tiến Đức. Tới đây thì nhớ cụ Vương Hồng Sển hay nhắc tới Việt Nam Quấc Âm Tự Vị của Lê Ngọc Trụ, xóm đề gia vu coi có thì upload luôn nhe. (xem còm phía dưới của Nhị Linh)

Cái từ điển của Khai Trí Tiến Đức gần 300MB, tải bằng internet chùa mãi mà chưa xong, nhưng kéo thử một trang ra xem nhằm ngay trang có từ sè sè.

Sè sè theo từ điển này có hai nghĩa, một nghĩa chỉ âm thanh (tiếng sè sè) và một nghĩa chỉ vị trí gần sát đất. Câu "Sè sè nấm đất bên đàng" trong Kiều, thì chữ sè sè có nghĩa thứ hai này.

Ai dà, vậy mà hồi nào giờ vẫn nghĩ cụ Nguyễn Du ám chỉ chuyện khác: chị em Kiều làm cái gì đó kêu sè sè nên ngọn cỏ mới đâm ra "nửa vàng nửa xanh":). Hồi nhỏ cắc cớ trồng bông thược dược xong rồi tự tưới luôn, cây thược dược lúc đầu cũng nửa vàng nửa xanh sau đó thì chết ngắc chớ sống gì nổi!

Nhưng, không loại trừ Nguyễn Du sử dụng cả hai nghĩa của chữ sè sè nhỉ!


P.S: Như còm bên post Dưới gốc cây du, chút lòng trinh bạch này từ nay xin chừa không post thơ ở blog này nữa. Ế lắm!

P.S.2: Phương Nam mới in tiểu thuyết Nguyễn Du của tác giả Nguyễn Thế Quang. Bạn nào đọc rồi cho biết có nên mua không?


Chủ Nhật, 9 tháng 5, 2010

Trời hỡi làm sao cho khỏi nóng

Sài Gòn mùa này nóng ghê rợn. Cái chốn đi về của bạn GM vốn là một cái chuồng cu treo cao cao, ngày thường gió lộng lộng gió, thế mà những ngày này cây lá cũng lặng tăm, ngồi ở bàn làm việc phải một quạt sau lưng một quạt trước mặt mới sống sót được. Trời nóng thì ưa uống đồ lạnh: từ bia, cà phê đá rồi chuyển sang nước cam, đã thì có đã nhưng họng thì đã viêm!

Ngày hôm qua, trong lúc đang thở hồng hộc vì nóng, bắt chước Hàn thi sĩ đem cái câu trên kia dán lên Facebook, tức thì có kẻ khuyên: trời lạnh thì ta mặc vào, mặc càng nhiều càng đỡ lạnh, trời nóng thì ta cứ làm ngược lại, cho đến khi nào mát thì thôi. Quả là lời khuyên chí lý, chỉ e rằng hàng xóm xốn con mắt bên trái, đỏ con mắt bên phải, rồi Bộ Văn hóa Thông tin nhảy vào tuýt còi thì ái ngại lắm. Dù sao, vẫn có nơi mà ta có thể ăn mặc tiết kiệm tốt đa, mà Bộ Văn hóa không thể làm chi ta: hồ bơi. Nghĩ thế, Chủ Nhật sáng sớm, bạn GM một mình ra hồ bơi vùng vẫy. Nước hồ bơi mùa hè nên mặc dù sáng sớm mà vẫn ấm. Lúc bắt đầu bơi, bơi một mình một hồ; lúc bơi gần xong, có thêm mấy người nữa. Về nhà , đồng hồ chỉ 7 giờ rưỡi, thấy hai con chó con và heo con cùng mẹ nó vẫn ngủ còng queo, mới kéo màn cửa cho ánh sáng vào rồi khua khoắng ầm ĩ lên một hồi cả ba con (hai con con và một con mẹ) cùng dậy! Chả hiểu vì ngủ chưa đã giấc hay vì nóng quá, mà lúc ăn sáng ở sau lưng Dinh Thống Nhất cùng bác So và đại gia Lâm tím, bạn Pi gây sự ầm ĩ cả lên làm ba mẹ phải cáo từ sớm thật là áy náy.

Trời nóng công nhận làm người ta dễ bực bội mà cũng khó nghĩ ra cái gì đến nơi đến chốn. Nói thế không có nghĩa trời lạnh hay mát mẻ thì tức khắc người ta sẽ nghĩ ngay ra được những thứ hay ho. Chợt nhớ cái sáng kiến vĩ cuồng của bác nào năm nào đề xuất mượn tên lửa Liên Xô bắn vào Bắc Cực để trục trái đất lệch thêm chục độ khiến Việt Nam trở thành nước ôn đới nhờ đó có thể phát triển như vũ bão! Giá mà chuyện đó có thể xảy ra thì có phải đỡ ta ngồi đây than van trời nóng và tiết kiệm được bao nhiêu tiền máy lạnh không?:)

Trời nóng thì các nhà thơ cũng tập trung tìm cách chống nóng nên dễ hiểu là thơ ca có mấy khi viết về cái nóng. "Nóng" nhất chắc chỉ có Hồ Xuân Hương: Càng nóng bao nhiêu thời càng mát/ Yêu đêm chưa phỉ lại yêu ngày. Trong số các nhà thơ thời Thơ Mới, chỉ có nhóm các nhà thơ "nhà quê" Anh Thơ, Đoàn Văn Cừ, Bàng Bá Lân có tả cái nóng, nhất là cái nóng trưa hè. Tuy nhiên, các nhà này vẫn có khuynh hướng thi vị hóa cái nóng kiểu Hơi thở nóng luồn qua khe liếp/Làm rung rinh mấy chiếc diềm sô hay Quán cũ nằm lười trong sóng nắng/ Bà hàng thưa khách ngủ thiu thiu./ Nghe mồ hôi chẩy đầm như tắm.../ Đứng lặng trong mây những cánh diều (Bàng Bá Lân) hay Ngoài đê thẳm, không người đi vắng vẻ/ Lũ chuồn chuồn giỡn nắng đuổi nhau bay (Anh Thơ). Tả mùa hè và cái nóng hiện thực hơn cả chắc chỉ có Nam Trân, một thi sĩ Huế nhưng không bị mắc vào cái bẫy mộng mơ của xứ này:


Trời nóng băm bốn độ,

Đèn sao khắp đế đô.

Mặt trăng vàng trỏn trẻn,

Núp sau nhánh phượng khô.


Ba nhịp cầu Trường tiền

Đứng đầy người hóng mát

Ngọn gió Thuận An lên

Áo quần kêu sột soạt


và:


Lửa hạ bừng bừng cháy

Làn ma trốt trốt bay.

Tiếng ve rè rè mãi

Đánh đổ giấc ngủ ngày.



Đường sá ít người đi,

Bụi cây lắm kẻ núp.

Xơ xác quán nước chè

Ra vào người tấp nập


Nhưng tóm lại, các bác có biết vì sao càng năm trời càng nóng thế không?:( Trong lúc chờ cao kiến của các bác, tôi đi nốc một chai Smirnoff chanh ướp lạnh đây.:)


Thứ Tư, 2 tháng 12, 2009

Không có thơ

Hôm nay không có thơ đâu, hứa thế. Thơ mấy ngày liền khách vắng teo, biết thế. Nhưng mấy hôm rồi bận đến bạc đầu. Cứ quẳng thơ lên cho nó nhanh.

Đến tối nay thì xong rồi, đã có thể phần nào nhẹ nhõm trở lại. Mấy hôm trước bận chủ yếu vì phải học bài. Chẳng phải học bài để thi gì, mà học bài để dạy. Cũng không có gì to tát, chỉ là một khóa học trong công ty thôi, nhưng người học toàn là các bạn Tây có sừng có mỏ nên chuẩn bị hơi vất vả tí. Rồi cũng xong. Hơi mệt, nhưng khi xong thì có cảm giác sướng, kiểu như đã có một thành công nho nhỏ. Nhân tiện, cái khóa học đấy tên là Career Development. Đại khái hướng dẫn cho mọi người phải hiểu mình là ai, có thế mạnh thế yếu gì, làm thế nào để được đánh giá cao trong công ty, toàn những thứ ba lăng nhăng như thế.

Chiều ra khỏi văn phòng, đi ngang cái tivi, thấy có mặt anh Obama nên đứng lại nghe. Hóa ra là anh đang ăn mừng cái giải Nobel hòa bình bằng cách gửi thêm 30.000 thanh niên Mỹ cao to lực lưỡng sang Afghanistan đi săn chuột chũi. Lúc trước, anh này viết cuốn sách tên gì nhỉ, cái gì mà hy vọng, hy vọng. Ừm, phải có hy vọng chứ, sống mà không có hy vọng thì sống làm đếch gì. At the end of the day, he’s just another American president, isn’t he? Cũng liên quan đến Obama, có câu này vui hơn: Tôi nói mà tôi nhìn Obama mà tôi thấy ông ấy cũng chăm chú lắm đó, lắng nghe lắm. Như thế là mình vừa động viên ông Obama nhưng mình vừa phân hóa cái nội bộ của ông ấy. At the end of the day, he’s just another [whatever you want], isn’t he?

Mỗi ngày một cuốn sách: Ma chiến hữu

Trong siêu thị Big C có một quầy sách. Sách không nhiều lắm nhưng có tác dụng giúp tôi giải trí những lúc phải đi siêu thị với cụ bà, người có thể đắm mình hàng giờ trong hàng cá với hàng rau. Thật ra, tôi chẳng bao giờ có ý định mua sách ở đây, vì nếu mua thì sách được tính tiền chung cùng cá và rau cũng kỳ kỳ. Thế nhưng tuần trước thấy ở đây có cuốn Ma chiến hữu của Mạc Ngôn, cuốn sách một thời ồn ào, nên tặc lưỡi mua đại. Sách chỉ hơn 200 trang, đọc vèo hơn tiếng hết. Đọc xong thì không hiểu tại sao nó từng gây nhiều ồn ào như thế, mà nó đã từng ồn ào vì lý do gì tôi quên béng rồi. Điều duy nhất đọng lại trong tôi khi đọc xong cuốn này là biết rằng có một nhà văn Trung Quốc viết về đề tài này (chiến tranh biên giới 1979). Mạc Ngôn, đọc Báu vật của đời và Đàn hương hình là đủ lắm rồi.

Thứ Năm, 19 tháng 11, 2009

Muốn

  • Đã lâu không viết entry nào nay lại viết thử xem ra sao lục khắp đầu óc bàn ghế gầm tủ gầm giường đề tài chửa thấy đọc báo Tuổi Trẻ bỗng thấy đề tài "muốn" vút lên cao.
  • Là báo Tuổi Trẻ ngày hôm qua chứ không phải ngày hôm nay. Dạo này tôi toàn đọc báo muộn. Mà phải là báo giấy chứ báo mạng sẽ không bật ra được cái đề tài "muốn" ấy. Trang 4 báo Tuổi Trẻ ngày 18/11/2009 có một mẩu tin tiêu đề hết sức gợi cảm: "Việt Nam muốn Singapore...". Nghe cứ như em muốn anh, hay anh muốn em:) Đọc trang 1, mới biết tiêu đề đầy đủ là "Việt Nam muốn Singapore trở thành đối tác kinh tế chiến lược".
  • Vụn vặt: bộ xương trong góc tủ: Nhờ Google Analytics, tôi mới biết một trong những câu tìm kiếm thông dụng dẫn đến blog này là "cho anh làm chuyện đó một tí đi"! Chắc các bạn vẫn nhớ truyện dịch "Em làm ơn im đi, được không?" mà các bạn đã bàn rất hăng về chuyện nên dịch chữ "come" như thế nào. Câu tìm kiếm trên dẫn đến entry đấy. Buồn cười là nếu "muốn' như thế việc gì người ta phải lên Google tìm kiếm nhỉ?
  • Vừa mới thuyết phục thành công bạn Teen ở nhà mua một cái laptop Dell màn hình 13 inch dùng chip Intel Core 2 Duo thay cho một cái HP màn hình cảm ứng chạy chip AMD Turion. Chuyện là Teen được cấp một cái laptop để chủ yếu là phục vụ mục đích học hành. Tất nhiên ai cũng biết laptop bây giờ là một thế giới giải trí nữa, chứ không phải chỉ để học hành hay làm việc. Ngân sách thì giới hạn mà Teen lại trót mê laptop màn hình cảm ứng. Phải mất mấy ngày để phân tích cho Teen thấy rằng cần phải cân đối giữa ý muốn và nhu cầu, rằng trong phạm vi ngân sách được cấp, để có màn hình cảm ứng thì phải hy sinh về cấu hình; và rằng là màn hình cảm ứng trông thì cool đấy nhưng nó phục vụ cho nhu cầu thời trang nhiều hơn, còn không có gì laptop với màn hình cảm ứng làm được mà laptop không có màn hình cảm ứng không làm được cả. Thêm vào đó, công nghệ máy tính cũng như công nghệ vi xử lý phát triển rất nhanh, với một số tiền nhất định thì nên mua máy với cấu hình mạnh nhất có thể, chứ không nên phí tiền vào những chức năng không thiết thực. Rất vui vì cuối cùng Teen đã chịu nghe ra. Nếu có bạn nào định mua laptop thì tôi sẵn lòng tư vấn nhé, và dĩ nhiên khi tôi tư vấn thì phải mua máy chạy chip Intel rồi:)

Thứ Ba, 3 tháng 11, 2009

Dạo này, tôi...

  • hay ngồi ở Coffee Bean, Metropolitan chiều thứ ba hàng tuần, khoảng 4-5 giờ, một mình với một laptop;
  • ăn chay một tuần ba lần;
  • ngủ muộn hơn một tí;
  • không bỏ sót trận trực tiếp nào của Arsenal;
  • chơi bóng bàn trước giờ đi làm về;
  • mua khá nhiều sách mới của Nhã Nam và NXB Tri Thức với sự chấp thuận và cổ vũ của cụ bà;
  • không đặt báo Thể thao & Văn hóa nữa;
  • hầu như không xem TV, trừ bóng đá;
  • có thể bỏ qua cữ cà phê sáng;
  • không được ăn đồ chua, cay, nên rất nhớ món Thái (kể cả mì ăn liền vị lẩu Thái);
  • vẫn còn uống thuốc viêm dạ dày;
  • hay dọa quăng hai bạn Alpha và Pi ra cửa vì hai bạn này càng ngày càng quậy;
  • chỉ nghe nhạc trên xe;
  • ít xem DVD, phim gần nhất mới xem lại là Closer, có Natalie Portman với lại Jude Law;
  • hay nhận được email nhờ vả:)
  • hay bị kẹt xe mỗi chiều làm về;
  • to mồm hơn trong công ty;
  • hay gầm gừ mỗi lúc cho bạn Alpha ăn;
  • hay viết linh tinh!

Thứ Ba, 27 tháng 10, 2009

Linh tinh chuyện ngoài đường

1. Hôm nay đi tái khám dạ dày về thế nào lại đau đầu kinh. Đau đầu sinh lý chứ không phải đau đầu tâm lý, nghĩa là đầu cứ giật giật chả hiểu tại sao, chứ không phải do bị vợ mắng hay người yêu ruồng rẫy:)

Ai đau dạ dày rồi cũng biết đi khám dạ dày bao giờ cũng có trò nội soi. Đại khái nằm đơ ra há họng, bác sĩ chèn một cái vòng tròn tròn vào mồm để bệnh nhân khỏi cắn răng bất tử, sau đó luồn một sợi dây đen đen to tướng từ họng vào dạ dày, ngoáy ngoáy vài cái rồi rút ra. Có bạn bảo nội soi đau như đau đẻ. Tôi chưa đẻ bao giờ nên không biết câu ấy đúng hay sai, nhưng tôi thấy cũng không ghê gớm lắm, chỉ hơi khó chịu một tí. Rốt cuộc bác sĩ kết luận dương tính, nghĩa là có một con vi trùng chết tiệt chui vào làm tổ trong đấy. Bệnh này bây giờ khá phổ biến và dễ lây lan, qua đường nước bọt hay hơi thở. Vì vậy, vợ con là nhóm nguy cơ cao:)

Nội soi là chuyện diễn ra tuần trước. Tuần này chỉ tái khám. Hóa đơn thuốc tuần trước tám trăm mấy chục ngàn. Hóa đơn tuần này lẽ ra cũng thế nếu như tôi không nổi cáu với nhà thuốc trong bệnh viện. Chuyện là tôi yêu cầu hóa đơn đỏ để khai bảo hiểm, họ bảo hai ngày quay lại lấy. Tuần trước thì tôi chấp nhận vì nghĩ khi tái khám thì lấy luôn thể. Tuần này tôi bảo ra hóa đơn ngay thì lấy thuốc, không thì trả toa lại đây. Cô bán thuốc mặt lạnh như tiền trả đơn thuốc lại. Ra ngoài, tôi tìm được một nhà thuốc khá lớn có đủ thuốc, hóa đơn chỉ có gần năm trăm ngàn, lại được khuyến mãi mấy thứ linh tinh. Lúc đấy mới biết là nhà thuốc bệnh viện bán giá như ăn cướp. Bài học rút ra là chớ nên mua thuốc tại nhà thuốc của bệnh viện.

2. Trưa, đi ăn với hai đồng nghiệp cũ. Nhà hàng lịch sự, phục vụ mặc đồng phục, sau khi làm đổ nước lên người một người bạn của tôi thì nói xin lỗi ba lần liền. May là nước trắng chứ không phải nước mắm. Trên mỗi bàn ăn, nhà hàng để một bảng thông báo rằng theo quy định của Cục thuế, nhà hàng sẽ ra hóa đơn VAT cho tất cả các khoản thanh toán, và giá trong menu chưa gồm VAT. Sau khi ăn xong, gọi tính tiền, nhà hàng mang ra một cái bill, loại in ra từ máy tính tiền, có cộng 10% VAT hẳn hoi. Phần lớn khách hàng sẽ trả tiền và đi, mà không để ý họ đã bị móc túi khoản 10% VAT kia, vì khoản thuế đó sẽ chạy vào túi ông chủ nhà hàng chứ không phải Cục thuế. Cục thuế chỉ thu được số thuế đó nếu nhà hàng xuất hóa đơn VAT, hay còn gọi là hóa đơn đỏ. Vì thế, tôi vẫn yêu cầu xuất hóa đơn đỏ mặc dù lấy về chỉ để vứt đi. Tiền thuế cần đến nơi mà nó phải đến, chứ không phải chạy vào túi ông chủ nhà hàng. Các bạn nhớ đấy, khi đi ăn uống mua sắm mà giá thanh toán có cộng VAT thì nhớ đòi hóa đơn đỏ. Được như vậy là bạn đã góp phần làm giàu cho đất nước rồi!