Wednesday, 14 July 2010

Đô-mi-nô

Hôm nay, sau mấy ngày bận như chó cún, tôi có chút thời gian thảnh thơi. Ngồi gặm bánh mì trên một vỉa hè Sài Gòn, dưới một tán cây xanh ngút mắt và bên cạnh một đống rác, tôi tự hứa sẽ kể bạn nghe hai câu chuyện nhỏ. Hai câu chuyện này không liên quan đến bánh mì, không liên quan đến tán cây xanh cũng không liên quan đến rác. Nó liên quan đến đô-mi-nô. Nói xong chữ đô-mi-nô, tôi chợt nhận ra tôi không thể không kể thêm một câu chuyện nữa, về trò chơi của tôi hồi nhỏ. Như vậy tổng cộng tôi có ba câu chuyện về đô-mi-nô cho ngày hôm nay.

Chuyện thứ nhất:

Hồi tôi còn nhỏ, chừng bốn tuổi, tôi có một hộp cờ đô-mi-nô. Tôi chơi cờ đô-mi-nô mỗi tối, trước khi đi ngủ. Bạn chơi cùng tôi là má tôi. Đều đặn, tối nào chúng tôi cũng chơi như thế.

Một tối, đột nhiên má tôi không chơi đô-mi-nô với tôi. Hình như, má có chuyện gì đó buồn. (Sau này lớn lên, tôi biết đó là chuyện gì. Nhưng nó quá riêng tư, cho phép tôi không kể.) Và từ đó trở đi, má tôi cũng không bao chơi đô-mi-nô với tôi nữa. Những quân cờ đô-mi-nô nằm chỏng chơ trong hộp. Cái hộp, đến lượt nó, nằm chỏng chơ trong xó nhà. Tôi nhanh chóng quên những quân cờ đô-mi-nô, nhưng tôi nhớ mãi cái buổi tối mà tôi không được chơi đô-mi-nô nữa. Hình như đó là điểm xa nhất mà trí nhớ tôi có thể vươn về. Nói cách khác, trên đường biên của trí nhớ tôi, có những quân cờ đô-mi-nô nằm sõng soài.

Chuyện thứ hai:

Khi bạn nghe xong chuyện thứ hai này, thể nào bạn cũng nói: chuyện của mình cũng y như vậy.

Tôi có thói quen, mỗi lần vào cây xăng, hay dừng xe đâu đó khác, xong việc thì cứ trèo lên xe rồi chạy đi mà quên đá chống nghiêng. Cái chống nghiêng đó, nếu cứ để vậy mà chạy, có khi té gãy cổ. Rất may, tôi luôn không chạy quá xa trước khi có người nhắc: chống kìa! Có lần, cái chống nghiêng xe tôi bị hư, trễ xuống lơ lửng một bên. Trên quãng đường từ công ty về nhà, không dưới mười người chạy theo tôi, nhắc gạt chống.

Ai cũng nhắc tôi như thế, nên khi ra đường, thấy ai quên đá chống, tôi cũng kè xe theo nhắc: chống kìa.

Tôi nghiệm thấy ở Sài Gòn mọi người ai cũng nhắc nhau về cái chống xe. Người này nhắc người kia, người kia lại nhắc người kia nữa.

Chuyện thứ ba:

Nhưng cũng ở Sài Gòn, hầu như không ai nhường đường cho người đi bộ. Lần duy nhất, khi tôi băng qua một con đường Sài Gòn, được một bác taxi dừng lại, mỉm cười và vẫy tay ra hiệu cho tôi đi đã cách đây năm năm. Tôi nhớ rõ đó là lúc tôi băng qua đường Hai Bà Trưng, từ phía Sai Gon Square cũ, bây giờ là Kumho Plaza, sang phía Bưu điện Sài Gòn; còn bác taxi kia là một bác taxi Mai Linh. Lần đó, tôi rất vui sướng vì có cảm giác mình đang ở Mỹ hay ở Úc! Còn vô số lần băng qua đường khác, tôi, và chắc chắn bạn cũng thế, phải chiến đấu với muôn vàn xe cộ. Băng qua đường ở Sài Gòn, cũng như Việt Nam nói chung, là cả một nghệ thuật.

Tại sao ở Sài Gòn hầu như không ai nhường đường cho ai nói chung và nhường đường cho người đi bộ nói riêng?

Khởi thủy có thể như thế này: bạn băng qua đường, xe cộ cứ rùng rùng lướt qua mặt bạn, bạn suýt bị tông. Đến lượt bạn chạy xe, bạn thấy có người băng qua đường, bạn tự nhủ: Mẹ kiếp, hôm nọ có đứa nào nhường đường cho mình đâu!

16 comments:

  1. Chuyện thứ nhất: Riêng tư quá

    Chuyện thứ hai: Tôi cũng thế

    Chuyện thứ ba: Tôi không thế, tôi luôn nhường cho dù không ai nhường tôi, tôi muốn làm một con đô-mi-nô-không-ngã chăng?

    ReplyDelete
  2. Ai cũng được như bác thì ta sẽ có một chuỗi đô-mi-nô khác đấy!

    Nhân tiện, nghe đồn tối nay bác có hẹn hò?

    ReplyDelete
  3. Giàng ơi, thời buổi thông tin chóng mặt thật, làm chai bia cho nó liêu xiêu đi bác,

    ReplyDelete
  4. vấn đề là người đi bộ không đi trên vạch trắng và không đi theo đèn tín hiệu. đã vậy còn đủng đỉnh đi qua, mình đã bọc ra sau lưng cho người đi bộ tiến về phía trước mà họ không đứng lại thì thôi mà còn bước lùi nữa.
    lúc xe mình ở xa thì không mau đi qua, cứ đứng đực ở đó, lúc mình gần tới thì phóng qua, có thánh cũng không thắng lại kịp.
    còn trường hợp các xe mà băng qua đường, tấp vào lề cũng y như người đi bộ qua đường.
    nói chung đi đâu cũng thấy hô hào ATGT là hạnh phúc mỗi nhà, giữ gìn ATGT là giữ gìn hạnh phúc bản thân(!) mà không thấy ai chỉ cách xử lí mấy tình huống giao thông thường gặp: rẽ trái, qua đường, quay đầu xe, gặp đèn vàng

    ReplyDelete
  5. Greengeek: giả sử người đi bộ đi đúng vạch, đúng tín hiệu đi!

    ReplyDelete
  6. thì vẫn bị xe rẽ trái, xe rẽ phải từ các ngã đường khác đâm vào :)

    ReplyDelete
  7. Minh thi khong co comments ve cau chuyen 1 va 3. Tuy nhien, voi cau chuyen thu 2 thi minh, cung nhu moi nguoi, co trach nhiem nhac ai quen gac chan chong.

    Va cung chinh thoi quen nay khien minh gap duoc dieu may. So la, co lan minh rat muon gap 1 nguoi, goi dien thoai ca co dinh va cam tay deu khong duoc trong may ngay. Minh den nha cung khong gap. Hy vong gap duoc nguoi nay cua minh dang di vao hoi tuyet vong thi...teng teng teng. Mot hom, vua luc di ngang qua cho do xang, truoc minh co 1 nguoi quen gac chan chong, theo thoi quen, minh nhac. Va hoi oi, nhin qua nhan su cam on thi minh nhan ra, do chinh la nguoi minh san lung tim kiem may hom. Mung khon xiet hihihihi, nhan qua nhan tien ma. Dung la trong cay thi an trai lien hahahahaha

    (xin loi vi khong go duoc dau)

    ReplyDelete
  8. Hồi còn bé bọn em hay nghịch đất ngoài đường, thấy xe nào chạy qua cũng hô lên "Chống kìa!" Thề luôn. =))

    ReplyDelete
  9. Mấy nay bức xúc chuyện thứ ba kinh khủng. Không hiểu tại giao thông càng ngày càng ghê tởm hay tại mình càng ngày càng thích chê bai.

    ReplyDelete
  10. Chuyện thứ nhất: Một câu chuyện riêng tư không kể được.
    Chuyện thứ hai: mùa đông năm 2004, mình bị một chiếc xe máy lao từ phía sau tới, ngạnh chân chống xe đâm đúng bắp chân, suốt một tháng trời mình phải hoặc nằm bẹp, hoặc được em gái đèo đi làm. Nhờ thế, em gái quen với đồng nghiệp của mình, yêu nhau ngay cái nhìn đầu tiên và kết hôn không lâu sau đó :D
    Chuyện thứ ba: Bắt đầu vào ở và đi lại ở SG nhiều từ năm 2007, tới 2008 bắt đầu có thói quen tip cho nhân viên nhà hàng và người trông xe. Nhớ mãi một lần trời mưa rất lớn, bước xuống taxi vào quán Ngon ăn, bác trông xe lật đật chạy ra che ô. Tới lúc ăn xong, ra ngoài, trời vẫn mưa, bác trông xe lại chạy cầm ô ra đứng cùng để vẫy taxi giúp. Rút trong túi ra 10.000 giúi vào tay bác để cảm ơn, thì bác trả lại, nói là đừng nên làm thế. Ngượng chín người!(Z)

    ReplyDelete
  11. "trên đường biên của trí nhớ" hì câu này chuẩn, thế mà hôm ở HT không nhắc bạn, để bạn cứ lúng búng không biết diễn tả ra sao ...

    ReplyDelete
  12. Polka Dots: Nghe giọng thì đang ở Vn à?

    Sonata: hôm đó không nghĩ ra!:)

    ReplyDelete
  13. câu chuyện 2 : Đây là bệnh nặng của đa số mọi người :)) . Mình cố gắng hạn chế, nhưng thỉnh thoảng vẫn mắc bệnh này

    ReplyDelete
  14. Nghe giọng hơi bị đúng, kakaka...

    ReplyDelete
  15. Chuyện thứ 2 và chuyện thứ 3 là chuyện thường ngày ở huyện tại SG. Mà anh ơi, ngay cả HN khi qua đường cũng phải canh chừng mà. :P

    Mà nếu ai có lịch sự dừng lại cho ai đó đi qua đường thì sẽ bị thằng đằng sau tông cho bể mông, hoặc là chửi cho ông bà chết đi sống lại í. Khiếp hãi lắm. :-|

    ReplyDelete

BẠN BÈ CŨNG LÀ MỘT TÀI SẢN