Đã sang đầu tháng 12 âm lịch mà Sài Gòn bỗng dưng mưa mưa gió gió. Đường bẩn nhòe nhoẹt, xe cộ nhòe nhoẹt, mặt người nhòe nhoẹt, tất cả trông rất thiểu não. Cứ như là Hà Nội một ngày mưa phùn. Cứ như Đơn Dương những ngày mưa dầm. Sáng, đưa Alpha đi học, hai bố con ôm nhau co ro dưới chiếc ô to. Con gái càng lớn càng xinh và càng tình cảm. Mới hôm qua Alpha tuyên bố lớn lên con không đi làm đâu. Hỏi tại sao, cô nàng bảo vì nếu con đi làm thì con không được gặp ba mẹ. Ôi chao, con gái. Bây giờ ba bốn tuổi con nói thế, chứ có khi mười bốn mười lăm tuổi thì khóa trái cửa không cho ba mẹ vào phòng; con hai mươi tuổi thì chắc nhà chỉ có hai ông bà già uống trà trệu trạo nhìn nhau thôi.
Có những bộ phim hay cuốn truyện tuy không thật ấn tượng nhưng cứ vào những hoàn cảnh nhất định thì lại nhớ đến. Trời xám xịt thế này thì nhớ một bộ phim ra mắt năm 2002 tên là Igby goes down. Igby là tên một cậu thiếu niên ở New York, do một chú nhà Culkin đóng, bỏ nhà đi lang thang rồi hình như yêu một cô gái điếm thì phải. Không nhớ rõ lắm, nhưng nhớ rõ cái cảnh ngoài trời mưa tầm tã, Igby ngồi trên chiếc xe bus để đi đến Florida tìm nắng ấm. Ờ, mà cũng có thế chi tiết này trong Bắt trẻ đồng xanh. Igby là một dạng Holden Caulfield, và phim này lấy cảm hứng từ Bắt trẻ đồng xanh mà. Trong phim có những đối thoại buồn cười, chẳng hạn một nhân vật nói với Igby: “I think if Gandhi had to spend a prolonged amount of time with you, he'd end up beating the shit out of you, too”. Tao nghĩ nếu Gandhi phải ở với mày lâu thì thế nào ổng cũng đập cho mày phọt cứt ra. Gandhi dĩ nhiên nổi tiếng về phương pháp đấu tranh bất bạo động. Còn Igby thì băn khoăn thế này: “If heaven is such a wonderful place then how come being crucified is such a big fucking sacrifice?” Nếu thiên đường là một chỗ tuyệt vời đến vậy thì bị đóng đinh trên thập tự giá sao lại là hy sinh to vãi tè? Nói chung phim chỉ xoàng xoàng nhưng xem cũng vui vui.
Hôm nay, trời mưa, và nghe tin Erich Segal, tác giả Love Story, chết, ở tuổi 72. Người chết đi còn lại gì? Với Erich Segal, chắc chắn còn lại câu này, câu nói gần như đã trở thành tuyên ngôn của những người đã yêu, từng yêu, đang yêu, và sắp yêu, nghĩa là của tất cả mọi người, trừ những người không biết yêu: Yêu là không bao giờ phải nói hối tiếc. Vì thế, hãy yêu nhau đi.
Thế thôi, cho một ngày mưa.
Trời mưa bên ấy lan sang cả bên này.
ReplyDeleteMưa Sài Gòn, mưa Hà Nội, mưa Đà Lạt, mưa Đơn Dương, và bây giờ là mưa Cali. Mưa nơi nào mình cũng trải qua rồi, và bao giờ cũng một tâm trạng - Ngày Mưa.
Lời con trẻ là lời thiên thần. Thương quá!
Ha Noi hom qua nang vang ruc ro, vay ma hom nay da dam de qua doi.
ReplyDeleteCam on anh, yeu chu co lam gi dau ma so, anh nhi?
cho 1 ngày mưa
ReplyDeleteLove story, một trong những quyển sách mà em thích nhất..
ReplyDelete-Land-
Hà Nội mưa. Chưa kịp biết ai chết khi chưa đọc entry này nhưng tâm trạng cũng rả rích kinh khủng.
ReplyDeleteô, chết rồi à?
ReplyDeleteTôi vẫn giữ cuốn truyện ấy kể từ lần đọc nó đầu tiên cách đây có lẽ 20 năm rồi. Sách thời xưa, giấy đen xì, nhưng đọc vẫn hay, hay hơn mấy bản dịch lại xuất bản sau này
trời mưa thì nằm nhà cuộn chăn là sướng, yêu hay không yêu cũng mặc. he he
ReplyDeleteCó ai cấm trời mưa nằm cụôn chăn và yêu đâu, he he
ReplyDeleteTA
Trời mưa mà đựoc "co ro dưới chiếc ô tô" thì quả là thật hạnh phúc. Chỉ sợ co ro đèo nhau trên chiếc xe đạp mới đáng sợ trời mưa. Ôi ngày mưa.
ReplyDeleteTrời mưa rồi có người lãng mạn theo nhen (ý lộn, hổng mưa cũng lãng mạn sẵn rồi há) ....
ReplyDeleteMà dạo này SG mưa nhiêu đó rồi có bị lụt lội gì hông bác GM ???
Ô to là dù bự, chứ còn "co ro dưới chiếc ô tô" là thế nào? Dưới gầm ô tô?
ReplyDeleteDQ: Mưa lay phay thôi, không lụt, chỉ bẩn.
SG không lụt lội la` mừng rồi ! Cám ơn bác GM nhen.
ReplyDeleteĐọc xong entry, em định nhắn tin cho xã với nội dung như sau :
ReplyDelete"Tác giả của cuốn truyện mà anh tặng em khi anh đi "cưa cẩm" em, cũng là vũ khí duy nhất để anh đốn ngã em, nay đã "tèo"! Nhưng em hy vọng tình yêu của chúng mình sẽ không "tèo", và hơn nữa sẽ sống mãi như cái câu rất ý nghĩa mà ông í đã viết trong truyện : "Love means that you never have to say I'm sorry"
Anh Thảo duyệt lại dùm em xem như vậy có ổn không anh? :D
Vân Lam: Ốn, rất ổn, gửi ngay đi kẻo tình yêu nó tèo.
ReplyDeleteGM được rồi, còn không thì không có dấu hỏi nhé.
Em không cố ý đâu nhé. Do tay em nó hư, nó "phán" dấu hỏi vào. Anh đừng oánh tội nó nghe. :D
ReplyDeleteÔng ấy mất rồi sao?
ReplyDelete... Amen!
"Love means not ever having to say you are sorry." - Cám ơn anh vì nhắc lại câu này. Vì đã lâu lắm rồi em quên mất mình cũng từng một thời tâm niệm mãi câu này trong tình yêu. (Tại em ko vui khi nghe tác giả Love story qua đời nên vào đây, leave lại comment.)
Nice day, mr. Goldmund!