Thursday 8 October 2009

Nửa tiếng của một ngày đẹp trời

Mùa thu Hà Nội nổi tiếng trong thi ca âm nhạc và trong lòng những người con Nam tiến thương nhớ mười hai hình như dài chỉ mấy tuần. Còn Sài Gòn, từ độ tháng chín, tháng mười đến qua Giáng sinh không thiếu những ngày nắng vàng rộm, mát mẻ như thu, trời đẹp đến nao lòng. Hôm nay là một ngày như thế. Và, để tận hưởng một ngày đẹp trời, không gì bằng rón rén ra phường xin xác nhận giấy tờ.

Cách đây mấy ngày, sau một đống email qua lại với các bạn bên một công ty dịch vụ, tôi quyết định nhấc điện thoại lên: “Này em, anh phải mang lý lịch ra phường xác nhận à?”. Bên kia bảo: “Dạ phải”. Tôi khẽ khọt: “Nhưng, phường có biết mẹ gì về anh đâu mà xác với chả nhận!” (Cái này là câu tôi muốn nói, chứ thật ra trên điện thoại tôi nói câu khác, cùng nội dung nhưng lịch sự nhã nhặn hơn nhiều.) Đầu bên kia: “Dạ, em cũng biết vậy nhưng cái này là thủ tục anh à, không có thì Sở không nhận hồ sơ đâu.” Tôi tặc lưỡi, đằng nào thì cũng phải sao y cái chứng minh nhân dân, đành phải dấn thân ra phường vậy. Thế là hôm nay, trong một buổi sáng mát trong như sáng năm xưa, gió thổi mùa thu hương cố[m]ng mới, tôi ra phường.

Tôi tự nâng cấp lên “phường” cho oai, chứ cái chỗ vùng sâu vùng xa này vẫn còn mang danh “xã”. Lần cuối cùng tôi có việc ra phường cách đây hơn hai năm. Công bằng mà nói, phường này vùng sâu vùng xa, các anh các chị cán bộ có vẻ khá dễ chịu, đại khái hỏi thì trả lời, chứ không đến nỗi mặt đơ như lưỡi cuốc. Duy có điều muốn ký giấy tờ gì có khi phải đợi khá lâu, vì anh chủ tịch/phó chủ tịch có khi bận đi cấy đồng sâu chửa về.

Trụ sở phường hẳn mới xây lại, một tòa nhà hai tầng khang trang thay cho dãy nhà ọp ẹp cách đây hai năm. Đối diện cổng phường là một dãy cửa sổ. Tôi tiến về cửa sổ ngoài cùng bên trái, nơi có biển “Sao y chứng thực”. Phía sau cửa sổ là một cô gái trẻ mặc sơ mi trắng, áo trắng quá nhìn không ra. Cô nhận xấp chứng minh nhân dân photo của tôi sau khi xem qua bản chính, rồi hướng dẫn tôi sang cửa sổ ngoài cùng bên phải để xin xác nhận lý lịch. Bên đó, một anh chàng đang ngồi đọc báo bảo tôi rằng ở đây không có ai anh ơi anh quay lại bên kia đi. Quay lại bên kia, cô gái tỏ ra dễ dãi, thôi anh đưa đây luôn cũng được, anh có đem hộ khẩu theo không? Tôi giật thót người, quên rồi chị ơi. May quá, cô gái này hẳn là nhân viên phường dễ thương nhất trần gian, hay cũng có thể vì trời đẹp mà cô thấy trong lòng thoải mái, chỉ hỏi tôi thường trú hay tạm trú, rồi nhận hồ sơ.

Không có ai khác đang ngồi chờ. Cô nhân viên phường hình như chỉ đang phục vụ cho mình tôi. Cô biến đi đâu đó chừng mười lăm phút, rồi quay lại với xấp chứng minh nhân dân sao y và lý lịch của tôi. Cả thảy mười tờ, mười chữ ký và tôi phải trả mười ngàn đồng. Dòng chữ xác nhận được đóng bằng mộc đỏ chói: “Đ/S thường (tạm) trú tại địa phương”. Đ/S, hẳn không phải là “đông sương” hay “đừng sợ”, mà là “đương sự”.

Tôi biết phường chỉ xác nhận đến thế thôi, chứ chẳng thế nào xác nhận được những thứ tôi khai trong đó, như từng đi học hay làm ở đâu, vì như đã nói, phường có biết [mẹ] gì về tôi đâu. Tôi là dân nhập cư trong thành phố này, hộ khẩu Sài Gòn mới được vài năm. Nếu muốn xác nhận cả những thứ đó, họ sẽ phải yêu cầu tôi trưng ra các bằng cấp, hợp đồng lao động trước đây, và như thế thì có mà chết. Không, tôi chỉ cần con dấu đỏ đỏ của phường. Và khi tôi giao lý lịch cho công ty dịch vụ nộp hồ sơ lên Sở, tôi biết Sở cũng chỉ cần thấy con dấu đỏ đỏ.

Thật ra, nếu muốn biết tôi thường trú ở đâu, một bản photo hộ khẩu là đủ. Còn nếu Sở tin tôi, thì cũng chẳng cần bản sao hộ khẩu làm gì, tôi chẳng có lý do gì để bịa nơi cư trú khi tôi cần đăng ký làm nhân viên của một văn phòng đại diện cả. Nhưng tôi biết Sở dứt khoát phải nhìn thấy xác nhận của phường, một xác nhận thật ra là vô nghĩa, mới an tâm. Nói chung, hệ thống hành chính của chúng ta thích xoay quanh những con dấu tròn và đỏ, mà để đóng bừa hoặc làm giả, thật ra chẳng khó khăn gì. Nhưng con dấu thì được tin, còn con người thì không.

Cho dù hôm nay nhờ có cô nhân viên phường dễ thương mà việc đi xác nhận không mất thời gian lắm, tổng cộng chỉ khoảng nửa tiếng, nhưng mất nửa tiếng của một ngày đẹp trời để làm một công việc vô nghĩa thì có vô nghĩa không?

12 comments:

  1. Tôi thấy cán bộ Phường nói riêng và cán bộ hành chính (Ở SG thôi nhé) mấy năm trở lại đây rất trẻ và dễ thương (attitude thôi nhé) hơn trước rất nhiều.

    ReplyDelete
  2. Đ/S không phải "đông sương" đâu anh mà là "đông sướng" đó. ý nói là.. đương sống ! ^^

    Dân mình đã quen quá với kiểu hành là chính rồi nên nếu là người khác mà đi làm hết nửa tiếng sẽ thấy là may chứ chả phải mất thời gian đâu anh ạ. thiệt chán..

    -Land-

    ReplyDelete
  3. chỉ mất có nửa giờ trong việc này thì là phúc lắm dzồi, lại còn tiếc ngày đẹp với chả đẹp. đúng là được voi đòi tiên ... nữ :)

    ReplyDelete
  4. Em cũng nghĩ giống chị Kiki vậy đó. Mất có nửa tiếng thôi mà; lại có chuyện để viết entry nữa. Như em nè khối lần bị hành te tua trên phường trên quận. Anh Goldmund được voi đòi hai Bà Trưng ha..( ^-^)

    ReplyDelete
  5. mất (tí) tiền mà đòi voi... nữ? hehe

    ReplyDelete
  6. Hihi, GM đòi tiên nữ coi chừng có ngày gặp sư tử.. Lúc đó hổng chừng chỉ tốn có mừoi ngàn với nữa tiếng tốn cái gì gì nữa nhen.

    ReplyDelete
  7. Vâng, thì đã đành chỉ mất nửa tiếng, nhưng nửa tiếng đó ngồi uống cà phê với một em gái xinh đẹp nào đó có phải hay hơn rất nhiều không?. Trời đẹp thế kia:)) (Hy vọng cụ bà không đọc được câu này!)

    ReplyDelete
  8. Nói xa chẳng qua nói gần, bác GM muốn thông báo bác vừa lên trưởng đại diện của văn phòng bác ấy mà. Chứ sống ở đâu, đặc biệt là ở VN, k cần người làm trong hay ngoài ngành Luật, ai chẳng biết làm gì mà chả phải qua thủ tục, thủ tục 30' với 1 cô gái dễ thương thì càng chẳng có lí do gì đáng phàn nàn.
    Nếu tôi nói đúng tim đen thì cho tôi chúc mừng bác 1 lời nhé

    ReplyDelete
  9. Hôm qua, em đã mất cả một ngày ở phòng xuất nhập cảnh Công An tỉnh Phú Thọ chỉ vì cái hộ chiếu của em quá hạn lấy mà em chưa đến lấy được. Sau khi ông cán bộ đưa cho em 2 tờ khai kêu khai vào, thì bắt em viết một tờ đơn đại loại nội dung y như cái tờ đơn in sẵn của Cục dành cho trường hợp chưa lấy hộ chiếu quá hạn 3 tháng. Lão đọc mồm cho em, rồi bắt em về xin xác nhận không vi phạm pháp luật, có cư trú dài hạn tại địa phương của công an xã, mà về xã thì cả 1 quãng đường cách giữa tỉnh và huyện và xã miền núi xa xôi. Sau cả 1 ngày đi lại để có tờ xác nhận đó, chúng bắt em làm lại, vì em đã sai khi viết "cư trú dài hạn" thay vì "sinh sống và làm việc", em đã viết "không vi phạm pháp luật" thay vì phải viết "ko bị truy cứu các trách nhiệm hình sự, dân sự..." và công an xã em thì sai vì chỉ viết "xác nhận cô...có cư trú dài hạn tại địa phương" mà thiếu cụm từ "cô ta ko vi phạm pháp luật".

    Em đã vô cùng bức xúc khi nói "tôi chưa đến 1 của công quyền nào mà lại thấy các anh làm khó công dân như thế này".
    Lão công an đó đã bảo sẽ không giải quyết trường hợp của em nữa.
    Theo anh, lần tới khi em đến, đem theo lá đơn được viết đầy đủ như lời hướng dẫn mồm kia, thì em có nên lên gặp lãnh đạo của anh ta trước không ạ?

    ReplyDelete
  10. Anh: Tôi mới chỉnh sửa phần label để làm rõ thêm ý của entry này:)

    NT: Một sự tình quả nhiên man rợ. Rất tiếc không giúp gì được cho bạn.

    ReplyDelete
  11. Hơn 4 năm nay gần như quên béng cái cảnh này, hôm nay đọc lại entry này mới nhớ cảnh đi ra phường chứng thực giấy tờ.
    Hehehehe, cũng như mọi người đã nói, bạn GM đã gặp người dễ thương nhất rồi còn đòi hỏi gì nữa :p

    ReplyDelete
  12. Phường bác ở cũng " dễ chịu" đó, một số nơi còn kiểm tra các loại tiền đóng góp mà chưa kịp đóng thì vui lòng nộp cho xong hết rồi mới ký đó nha.

    ReplyDelete

BẠN BÈ CŨNG LÀ MỘT TÀI SẢN