Ngày vắng mặt trời là những bài thơ tôi viết chủ yếu trong hai thời sinh viên 92-97 và 2002-2003.
Em Có Biết
Em có biết ta một ngày đông lạnh
Co ro trên ghế ngồi
Con chim sẻ xù lông đón nắng
Tách cà phê bốc khói
Điếu thuốc ngượng
ngùng ngọ ngoạy trên môi
Em có biết ta một ngày đông lạnh
Lang thang trên
phố không người
Cô gái thạch cao cười qua tủ
kính
Trái đất này băng giá - chỉ em thôi!
Em có biết ta một ngày đông lạnh
Con gấu tìm hang trú qua mùa đông
Ta chết cóng ngoài vòng tay một người quen xa lạ
Hồn lắt lay một
đóa môi hồng.
Noel 1993
Khi Anh Về
Khi anh về hoa quỳ thôi nở
Còn biết tìm đâu quà tặng em
Anh xoa tay cho
ấm mùa nắng vỡ
Ngủ trong mây một áng trăng mềm
Em ở lại
cưới mùa xuân lộc nõn
Áo hồng dâu vương Tết
bờ vai
Hãy cười bằng mắt
môi em nhé
Anh sẽ thôi buồn nếu
biết em vui.
Anh về nơi
gió nắng chạy quanh đồi
Mặt trời lăn qua những
triền cỏ ướt
Những cụm thông già làm sao biết được
Anh tìm chi
Có một ngày mây trắng bay đi
Một làn khói cuối trời quay trở
lại
Chàng trai thảo nguyên rong ruổi
Đi tìm…
01/94
Con Chim Trúng Thương
Ngày sắp thức dậy
Anh đi ra đường không no không đói
Khoác trên vai
dăm ba trò đùa
Một lời tỏ
tình bị từ chối
Và những cơn ác mộng
đêm qua
Anh đi đến bao giờ gặp
đêm
Cỏ, sương, sao ngấn
ánh trăng mềm
Chiếc lá thiền môn rụng
canh gà gáy
Ngày khẽ bảo:
-
Về đi! Con chim trúng thương.
22/03/94
Ký Ức
Rồi một chiều
không thấy mây bay
Cô bé xanh làm
rơi kẹp tóc
Từ một
nơi những vì sao không mọc
Đàn kiến bò qua phần còn lại của
ngày
Rồi một người
không rõ tỉnh hay say
Hát vu vơ nhìn sông bảo biển
Trôi xa mãi những cánh chuồn màu tím
Đợi đêm về buông nắng
để hong tay
Rồi một ngày…một
ngày…một ngày
Lối đi cũ lơ ngơ cuội trắng
Giọt cà phê và dòng sông hoang nắng
Đã hóa thành ký
ức…không hay!
21/04/94
Ngày Vắng
Mặt Trời
Có ngày nào tôi
nghe tiếng chim
Rơi vào lặng lẽ
Dấu chấm than cuối
câu chuyện kể
Khua khoắng chút buồn tênh
Ngày nào nghe
văng vắng tiếng chân quen
Trời động nắng
khe khẽ vàng trên mái
Con nhện miên man mấy sợi im lìm
Vọng vào tim tiếng thì thầm nhoi nhói
Có những lúc một mình ngồi
với
Lọ hoa vải đầy bụi
Sao không là
cúc trắng
Chia nỗi buồn cùng tôi?
Ngày không người quen nào ghé chơi
Cũng chẳng còn ai để nhớ
Không một vệt bùn trên bánh xe
Ô nắng lùi dần ra ngưỡng
cửa
Tôi dựa tường và bắt
đầu hoảng sợ
Mặt trời rơi.
11/05/94
Sinh Nhật
Tháng sáu ngày
mười rồi sẽ đến
Mưa sẽ rắc hạt lên vai áo em
Chiếc bong bóng tím trôi về phía chân cầu
Em có cô đơn trong niềm hạnh phúc
Tháng sáu gót
giày tôi đầy cát
Những hạt cát từng
nằm ngưỡng cửa nhà em
Có lẽ em đã hơn một lần giẫm chân lên đấy
Tôi sẽ mang trả vào hôm sinh nhật
Tôi sẽ đến
và đổ cát đầy những chậu
hoa
Những bông hoa đỏ thắm và run rẩy
Cơn gió liếm qua mũi gai
Tay tôi vô tình
rướm máu
Tôi chiêm nghiệm đất trời
ngày mười tháng sáu
Rơi một vì sao vào tay
Đọng lại những
mảnh vỡ, còn hào quang bay mất
Em có mời tôi dự lễ cưới hoa hồng?
5/94
Đoạn
Cuối
Đến một ngày
khi thấy không còn đam mê nữa
tôi lặng lẽ bỏ đi
trò chơi còn lại hai người
đâm ra nhiều dang dở
nước mắt
chín mặt trời may còn lại
một
hóa lung linh
ánh sáng bình thường
Vẫn biết rằng
có thật yêu thương
và tiếc nuối còn hằn
in đáy mắt
nhưng biết sao hơn
tôi quay đi và
rũ sạch tất cả buồn
vui cay đắng
hòng lắng mình trong sắc tím hoàng hôn
Còn ai ngồi bên biển sóng
phác thảo mãi một chân dung chưa
định hình lại xóa
bọt biển tình cờ
chồm lên mái tóc
sóng òa vào cát
hòa âm
Beethoven đã thôi nghe từ
lâu
Không còn gì
cho nhau
ánh mắt nụ cười
trôi vào ký ức
may ra thì nhớ - may ra thì quên
ngày quá quen
nên hụt hẫng
đêm rơi vào thăm thẳm
ra đi không đến chốn bình yên.
1994
Tiếng
Chuông
1.
Khi nào chợt không vui
Em hãy dang tay gõ vào ký ức
Sẽ vang lên tiếng chuông ngần
2.
Nếu cộng anh vào nỗi buồn
Sẽ thành: nỗi buồn gấp bội
Sao em đang tay đánh vào trái tim
Anh còn bao điều
chưa nói
Đã lịm vào hoài niệm
Đậm đầy sương khói
3.
Khi nào em ghé thăm
Chỗ trú anh và cất giấu nỗi buồn
Bức tường găm đầy mảnh chai nói rằng anh đi vắng
Em sẽ làm gì sau tiếng chuông?
21/10/94
Phương
Đông Và Em
Phương Đông và em kéo rèm
Cỏ nhún nha
Xôn xao gạch ngói
Suối lả tóc bờ
phau phau mới
Yểu điệu em
Tôi ám ảnh Ngân Hà trên ngực
Bầu trời cong căng mẩy
vàng sao
Thơ lẩy
bẩy trong vùng cổ tích
Đất gọi hồn
Chim - quả chín mời chào
Phương Đông mềm mặt
trống
Ngất ngưỡng em lấp
lánh hoa văn
Sông Hồng chớp mắt
cuồn cuộn sóng
Bập bùng thuyền xô mê trận
Mạ rờn
bay gấu váy em xuân
Trăng ca dao
Loang loáng vũ
điệu em kỳ ảo
Đầu tre cong vít yếm lơi
Mình trúc xếnh xang áo mão
Chung hồ nghiêng
Nghiêng ngả hồ
nghiêng
Phương Đông hồ choàng tỉnh.
8/11/94
Mất Ngủ
Tôi nằm mơ những giấc mơ lập thể
Những cạnh khối vuông cấn đau điếng linh hồn
Trong cơn mơ tôi biết chắc mình buồn
Giá như tôi rộng lượng hơn
không lấy niềm tự hào của cây đinh rỉ sét áp đặt cuộc chơi
Giá như tôi can đảm hơn
đủ sức đứng trong im lìm suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ
Giá như tôi thực sự ngu ngơ
không day dứt dày vò vì đôi lần lầm lỗi
Thành phố rộng bao nhiêu mét vuông
Đêm phủ không chừa một lối
Cơn mơ chập chờn toàn khối lập phương
Giấc ngủ ngon gọi hoài không thấy tới.
14/01/95
Nỗi
Buồn
1.
Con gián lưng nâu, bụng nâu nhấm
nhấm ngón chân tôi
Hệt như tôi nhấm
nhấm nỗi buồn
Nỗi buồn không có gì vĩ đại
Quẳng được đi mà sống
thì hơn
2.
Nỗi buồn làm tổ
không cần nguyên cớ
Tôi quất nó vài roi, nó bỏ đi rồi lại
quay về
Đời thiếu chi nơi
trú ngụ
Hay tại tôi quá chừng quyến rũ
Nỗi buồn ơi
3.
Tôi ôm chầm nỗi buồn
không nói năng chi
Nó ngước mắt bảo
tôi đừng buồn nữa!
Ôi lời khuyên cắc cớ
Khiến lòng tôi úa đi như cỏ
Khiến lòng tôi day nhớ
Một người đã quá xa.
17/4/95
Không Đề
Cuối
Sau ngày em đi
xa
Không còn tôi ở lại
Trên trần thế thằng
bé ngẩn ngơ
Mùa đông vì thiếu những cơn
nực nội
Đêm đã đi
Trời biết lấy
chi làm tối
Em đã đi
Ngọn gió miên man những triền đồi
Vì một hoàng hôn lặn xuống trong tôi
Tôi dang tay
kéo sập vòm trời
Nắng mưa xì xầm
khô ướt áo.
Bắt Đầu
Cái lá rơi như mũi tên
Xuyên qua cảm giác lạ lùng mang tên tình yêu
Rùng lên đau nhói
Mỉm cười
Và đêm ngờ ngợ trên vai
Mèo con bắt đầu ngoan ngủ
Người nào còn thức thì say
Lá sóng sánh đêm hoảng hốt
Đường dài ra những giấc chưa mơ
Những con chuột bé tí ngậm đuôi nhau chạy trốn
Mặt trăng vàng thượt bắt đầu bay
Mặt trời bắt đầu hắt ban mai
Bước chân đầu tiên nuối tiếc
Lầm lì đi mải miết
Bắt đầu.
Qua
Đi
Rồi sẽ qua đi tất cả
Những ngày vắt xác thời gian
Những đêm cuồng xoay hoang tưởng
Những mộng mơ sóng sánh
Rồi sẽ qua đi
Cứ lừ lừ mà đi
Mang cả tơi cả mũ mà đi
Không một Hercules nào có thể nhấc bổng lên và quẳng lại
Dẫu có thể điên vì bớt dại
Qua đi
Đắc thắng cười với chiếc bình hoa lăn lóc trống không
Những vỏ bao diêm chơ chỏng
Hòang hôn trắng và đen
Dăm bào mục
Mắt dế nhìn đau đáu
25/6/96
Trăng
Ta ở dưới trăng vàng rộng
rãi
Suốt sông dài cho gió lên ngôi
Trong vòng anh
có đôi hàng tóc đỗ
Cứ môi em là tôi lại mặt trời.
Nuối
Tiếc
Trở về
rất lâu sau hoàng hôn
Khẽ chạm phần
trái tim hoang dã nhất
Cánh đồng tím phớt mắc cỡ rợp
chiều chuồn chuồn
Mím khóc
Đứa bé ngủ say - Căng dây - Bong bóng - Diều
Trở về
rất lâu sau hoàng hôn
Mật ngọt đầu
môi lôi nhau vào giấc ngủ giả vờ
Ác mộng nhe răng nhọn hoắt
Trở về
rất lâu sau hoàng hôn
Biết sao hơn - đêm dường
hơi buồn
Con nai cuối cùng mất tích
Ký ức - gió thì thào
Hiện tại - gió giong chuông.
Đợi
Trên luống đất sẫm
màu đẫm sương nhiều đêm
Tôi nắn nót gieo những hạt hoa mới
nhặt
Rồi ngủ lại
bên rãnh
Đợi bùng lên những bông hoa nửa xanh nửa đỏ
hình lục giác
Trong khu rừng già nhăn nheo vì già
Tôi cưỡi nai gạc dài xạc
xào lá đổ từ nhiều mùa
Lẩm bẩm những
hàng cây chao ngã
Đợi một túp lều
rơm óng ả chờ tôi
Trên nẻo đường dẫn
đến nơi tôi quất ngựa
lần đầu
Cỏ hắc
mùi khung cửa gỗ sau nhiều ngày dai dẳng
mưa
Tôi đợi một cú ngã bê bết
đất đỏ
Đợi bằng tất
cả run rẩy bất an
Bằng tất cả
hân hoan gom góp được
Và những lê la gió bụi dọc đường.
4/7/96
Khoảng
Cách
Tôi rụng một chiếc
lá thẳm vàng xuống dòng đêm lấp lánh
Trăng xòe vây bơi sấp mặt
hoàng hôn
Những tượng đá xám rêu ngẩn
cười ngơ ngác
Bất động giữa
rừng tràn trề mầm
và lộc
Hoang mang sa mạc xương rồng
Tôi bật khóc một đêm cuối
hạ huyền
Sờ soạng những
hình nhân xanh tươi sắp lạnh lùng hóa đá
Những tượng đá răm rắp
vận hành
Theo những chiếc nút ám khói nhờ
nhờ toan tính
Bông hồng thôi rưng rức
tim xanh
Trong khoảng sân rợp bóng tre ra hoa
Thơ thẩn tôi chơi
với cánh diều điện tử
Chim khuyên hót
mai vàng tư lự
Ông ngoại tôi thong thả bình Kiều…
15/7/96
Giết
Kiến
Buồn còn biết làm gì
Thôi thì ta giết kiến
Rồi hí cười độc
ác vay cơn hoảng loạn
Hả hê nỗi lau phơ
phất vàng trong ta
Hả hê cái cảm giác em đã cấy
sang vờ vật nụ hôn
Năm ngón tay sừng sững Ngũ Hành Sơn
Trái tim lẩm cẩm nói gì gần
đúng
Chạy vòng vèo hòng trốn gương mặt
mình
Rồi về lủi thủi xó nhà ngắm kiến
Đồng hồ chưa
bao giờ réo trên đầu chúng 5 giờ sáng
Loài kiển giương râu – một
chạm
Nụ hôn rũ sạch cô đơn
Hôm nay giống hệt hôm qua
Hôm qua hệt ngày trước đó
Cứ như thế giới không hề bom nổ
Cứ như loài người
không hề vắt chân lên cổ
Mà vẫn cắn nhau ngoài ánh sáng
Và trong bóng tối thản nhiên giẫm
nhau
Kiến ơi!
Mi làm ta nhức đầu
(Cái đầu công nghiệp nghênh ngang ống khói)
Nhân danh loài
người ta giết ngươi bằng cái búng tay
Để rú lên chuỗi cười nhân tính.
13/8/96
Thí Nghiệm
Có một lần tôi cố đi thật xa
Căn phòng ấm áp
Nơi những nỗi buồn gối vào nhau
Lẵng hoa giả gồm hai mươi bảy chiếc
Ngọn đèn bàn mẻ góc
Ô gạch vuông sũng một dấu chân
Tôi ngậm miệng bước đi
Giọt sương óng buốt
Một ít sao tít tắp phía cánh rừng đang mùa lá rụng
Đám sỏi sau nhà không hề xao động
Tôi nâng niu từng
ngọn cỏ giấu chân tôi
Tôi đã đi thật xa
Chỉ mong một ngày quay lại
Trong một hình hài lấm bụi
Khẽ khàng đẩy cửa
Xem căn phòng tôi ở
Có gì khác chăng?
1996
Màu Xanh
Đi - giữa tách cà phê búp măng ngờ ngợ sương
mai dang dở
Đi - ứa máu từng đốt
tay
Đi - mặc thiên đường lả hơi
réo gọi
Em vẫn đi.
Đến một căn phòng khác rách nát âm thầm vôi tường rơi
Những rèm cửa sổ
nhiều năm còn xanh
Treo một lồng đèn xanh
Váy xanh
Buông mình lên
tấm nệm xanh
Rồi khiêu vũ triền miên với những
mộng mị không rõ màu sắc
Những hợp âm gay gắt
hôm qua hôm kia có lẽ đã rất xưa chập
chờn dậy
Em ngước nhìn tiếng harmonica
Để bóng đổ dài bên chiếc
thìa đang gục đầu bên tách cà phê (lại cà phê!)
Chớ
tưởng rằng em không hốt hoảng
Trong nỗi cô đơn đặc
quánh
Sinh ra cùng với tình yêu
Mà không bao giờ chết đi
Cả khi tình yêu không còn nữa.
3/97
Không Đề
“Anh yêu em”
Lời nói dối nhẹ
tênh
Nhẹ đến
nỗi ngỡ chưa nói ra
Khi biết vuột rồi lại ngỡ mình nói thật
Sơn
Nhà
1.
Sơn nhà
Khẩu hiệu vĩ đại
Trắng ngà chuyển thành xanh
Quạt - xuống đất
Kệ sách xuống đất
Các thánh hiền nghễu nghện
nhìn nhau
Tủ - ra đường
Ghế bàn chồng chất
Hỗn loạn tạm
thời đợi ngày mở mặt
Trật tự vãn hồi.
2.
Hậu sơn nhà
Bốn bức xun xoe mới
Quạt bay lên tường
Vẫn tiếng quay rè rè như
cũ.
Các thánh hiền nhao nhao
Bụi rơi lả tả
Tủ xỉn
màu
Bàn ghế hờ
ngay ngắn lại
Màu xanh vĩ đại
Trật tự vãn hồi
trong thế chông chênh.
Người
Khác
Ở ngoài kia là
đám đông
Anh thấy hắn hoa tay múa chân
Nói rộn ràng
Cười ha hả
Hắn không nhận ra anh
Trong im lặng cồn cào
Anh nghiến răng chịu đựng
cơn đau
U u mê mê váng
vất váng vất
Củi cháy kiệt mình thành than, than âm ỉ cháy thành tro, tro rùng mình đau ngất
Anh không nhìn
ra hắn đã đi đâu
Giữa hắn và anh
Có khoảng cách của một
thiên hà
Hắn văn minh hơn hay anh văn minh hơn, câu trả lời bỏ dở
Anh, chỉ một
mình anh, còn hắn bình phương lập phương
thành vô số
Nếu được chọn
là anh, hắn sẽ gật
đầu chăng hay anh tự nguyện nhập
vào hắn như một
bóng ma
Là một, là hai, là tất cả hay là không ai cả
Cánh chuồn bay trên giàn mướp đương hoa
Lúa trổ đòng quyện vào trong gió
Bờ đê lả, chiều
xanh rất cỏ
Anh lịm đi cơn khát quê nhà
Đây là dấu chấm câu
Anh bám vào vượt qua cơn đau
Và môi cười thanh thản….
20.03.02
Một
Con Đường
Con đường ấy anh đã từng
đi
Một vầng trăng dằn
vặt đêm hè
Một con đường anh đi và nhắm
mắt
Lảng tránh ánh sáng và lảng tránh cả bóng tối
Rình rập nuốt chửng
anh
Con đường ấy rất
mê man
Ngả rẽ
trái cuộc đời anh, trái tim anh có thể
Anh tần ngần
Reo ca và dấn bước?
Mặc kệ chuông tàu điện
đổ dồn?
Có nhiều tiếng nói cười
xôn xao quá
Mưa, bất chợt
mưa
Ướt ròng và mát
lạnh
Anh vuốt mặt
Tóc ướt đẫm
Con đường vụt nhòa trong tia chớp
Dáng em vụt hiện từ đỉnh đồi và thong thả
bước xuống trong ánh sáng một vì sao rơi
Anh quay đi và
chạy
Trong hồi chuông ngân nga
Hoa rơi trên hè phố
Trong hồi chuông ngân nga
Trong hồi chuông gióng giả
Một bóng người vấp ngã.
27.05.02
Tình Khúc Cho Em
Này là núi thẫm
Này là biển xanh
Này là cát trắng
Mà em xa anh
Có bao nhiêu trời xanh
Anh gửi về em cả
Một mình nơi xứ lạ
Anh cần chi những ngày
Mở cửa
nhìn mây trắng bay
Khép cửa nhìn tường trắng
tệ
Mơ môi em cười như thể
Hoa rơi một hôm xuống
đầy
Bên này đông đã
choàng thêm áo
Càng nhớ Sài Gòn vắng bóng cây
Em có rong xe
trưa phố nắng
Khan gió vai em
mồ hôi gầy
Như thể chẳng
đại dương nào ở giữa
Trời xanh kia choàng cả hai ta
Em khẽ nói cười anh ngơ
ngẩn gió
Nghe như đâu đây long lanh tình ca.
6/2002
Xóa
một nhà ga không có ai
một đoàn tàu không có người
một bài thơ không có tôi
một chiếc đồng
hồ không có kim giây
một đêm trung cổ không có đèn cầy
không thủy triều dâng, không tiếng
gà gáy
cung kéo căng rồi mà tên không bay
một bờ biển
không có cát
một Ai Cập không có kim tự
tháp
đi tìm mãi đi
không có châu
Phi
không có đường đi
không có đường
không có một nền văn hóa khác
không khác
không có táo,
không ai hái táo, không có ai hái táo, không có ai bảo ai không hái táo
không có vụ nổ
đầu tiên, không có đầu tiên, không
giật lùi, co lại, biến đi, không còn gì
n…bốn…ba…hai…một….
Xóa!
Chiến
Tranh
1.
Đèn tắt dần
nhạc ngắc ngứ
râm ran
những hình thù dần dà chuyển động
một giọng nữ
xé lên cao vút
tiếng vỗ tay uỳnh uỳnh
2.
Đã thấy rõ từng nhân vật
một
họ đã đứng, ngồi,
nằm sẵn đấy từ
bao giờ
đèn rọi nếp nhăn, tóc tím, mắt
xanh, mồ hôi rịn trên từng gương
mặt
nói, cười, khóc, hát, ngâm thơ
3.
Dương cầm im tiếng
đi
để nghe rõ tiếng đồng xu nhảy
múa (*)
còn nhiều đồng lớn
hơn đồng xu nữa
biên đạo phía sau kia
(*) Cảnh trong phim “Nghệ sĩ dương cầm”
– Roman Polanski
3/2003
Đất
Tu tu tu tu tu tu
Gió thổi ù ù tạc đá
Ốc rạn mình vật vã
Hàng triệu năm đau
nhau cuống rạ
Trẻ con nâu
À ơi chuyển dạ đất đau
À ơi đồi núi về sau nhoẻn cười
À ơi tát nước lên trời
À ơi sông bể đứng ngồi không yên
Chớp giật mưa nguồn
Thuồng luồng cõng thóc lên
Phù sa nồng nàn xanh
ràn châu thổ
Khăn nâu yếm đỏ
Vắt vẻo sừng trâu
Trăng vàng kẻ chợ
Cha con mùa thóc mẩy nuôi nhau
À ơi cò cấy đồng sâu
À ơi cái vạc đi hầu cái nông
À ơi cò cấy đồng gần
À ơi đây mẹ để phần cho con
Nghiến răng cắn hạt thóc non
Sữa giòn đắng họng
Bờ thì dày mà
ruộng ngày càng
mỏng
Con đàn cháu đống
Cha con mùa thóc kém vẫn nuôi nhau
À ơi hạt gạo trắng phau
À ơi cò cũng trắng hầu gạo kia
À ơi sàng sảy nong nia
À ơi gạo vẫn sớm khuya nuôi cò.
Bông Huệ
Tím
Khi người đàn bà gục đầu vào ngực
người đàn ông
Người ta bắt đầu
nghe tiếng gầm của biển
Sóng, từng đợt sóng xám bạc
chồm lên nuốt chửng những
toà lâu đài
Nếu tai thính hơn, người ta sẽ
nghe tiếng rạn vỡ của
đáy biển
Sự rã rời diệu
kỳ, mênh mang, chới với
Như những thành quách cổ
âm trầm lụn đi trong tiếng mối
Hoang tàn
Sự sống
tinh khôi
Em thấy không?
(Đôi môi em như một
bông huệ tím)
Ánh nắng 4 giờ chiều
len lỏi qua rừng dây leo, tràn qua ô cửa kính không bao giờ được gài chốt
cẩn thận rồi nhảy
múa trên nền thảm xám
Có tiếng chân người giẫm lên những
bậc thang cỏ nhà bên cạnh
Mắt em trong như bầu
trời chiều một thành phố
Những ý nghĩ lượn lờ rồi rủ nhau chui tọt vào hang thẳm
Tôi ngấu nghiến bông huệ
tím
Tìm ra em
Em dụi đầu vào ngực
tôi
Như mặt
trời gác vào vách núi
Sự tin cậy ứa ra
từ khoé mắt nóng hổi
Tôi và em là một thế giới
Rất cách xa loài người xa xăm
Khi người đàn bà gục đầu vào ngực
người đàn ông
Chiều rơi bóng đêm dệt
thành lưới ánh sáng
Họ thức giấc
và kinh ngạc nhận thấy bão đã tan, biển
đã lặng, thuỷ triều đã rút chỉ
còn những vỏ ốc
ngơ ngác
Và họ mắc
vào bình minh như cá mắc lưới
Môi tím một màu hoa.
10/2003
em đem in nhé :D
ReplyDeleteEm chép tay lại cũng gần hết!
DeleteAnh Sữa in chưa?!
Bao giờ sướt mướt run rẩy lại làm thơ nhé. Số phận thơ đã nghèo còn hẩm hiu, G. bỏ rơi nó, nó buồn thì sao?
ReplyDeleteĐợi anh in lâu quá, em tự in tự xuất bản ở Tiệm mình. :D
ReplyDeleteThơ có vẻ ưa những người cô đơn và du hành một mình. Lâu rồi anh Thao không làm thơ. :)
ReplyDelete