Saturday, 6 June 2009

The Professor

Tôi vừa ăn xong con tôm hùm to nhất trong đời tôi đến thời điểm này tại Mũi Né. Nó to đùng, to đoàng, thịt trắng phau, cắn một miếng nước bọ ứa ra, cắn hai miếng muốn xỉu. Tôi chỉ ăn có nửa con thôi mà đã xiểng liểng. Tiếc là tôi chỉ nghĩ đến chuyện chụp hình nó, sau khi nó chỉ còn trơ vỏ. It's 25 minutes too late. Dù sao đi nữa, thì tôi cũng không mang máy ảnh theo trong chuyến đi này. Giáo sư, hay con chuột bạch (hoặc con heo Ghi-nê tùy bạn gọi), là người xơi nửa con còn lại, và giáo sư cũng thừa nhận rằng it was the best lobster he's ever had.

Đây là lần đầu tiên tôi lái xe đi xa đến thế. Hồi nào đến giờ tôi chỉ quanh quẩn tại Sài Gòn. Nhân dịp giáo sư đến thăm Việt Nam, tôi đem giáo sư ra làm vật thí nghiệm. Giáo sư ngáp dài ngán ngẩm suốt ba tiếng đồng hồ đầu tiên trên xe, khi tôi đi mãi mà chưa ra khỏi Dầu Giây. Tôi đã đề nghị với giáo sư xuất phát từ Tân Bình vào lúc 6 giờ, nhưng giáo sư còn choáng với cú sốc visa tại cửa khẩu, không thể dậy quá sớm. Cuối cùng, chúng tôi xuất phát lúc 8 giờ 15 từ khách sạn Đệ Nhất, Tân Bình. Giáo sư đã phải trả 123 đô la Mỹ cho một đêm tại khách sạn 4 sao Đệ Nhất. Tôi thì không hiểu tại sao khách sạn này tên là Đệ Nhất và tại sao nó được mang 4 sao. Tôi không hình dung ra loại du khách nào thì chọn ở khách sạn này, một khách sạn vừa xa trung tâm thành phố, vừa rất trung bình về chất lượng trong khi rất cao cấp về giá cả. Tất nhiên tôi đã không book cho giao sư vào khách sạn này. Việc giáo sư phải ở khách sạn này trong một đêm chỉ là một tai nạn. Cái tai nạn này, cũng như câu chuyện visa, xứng đáng được kể riêng trong một entry khác, nhưng tôi sẽ chỉ làm việc đó sau khi giáo sư đã rời Việt Nam an toàn.

Suốt ba tiếng đồng hồ trên đường từ Tân Bình đến Dầu Giây, giáo sư lộ rõ vẻ ngán ngẩm. Giáo sư bình luận bằng một giọng hết sức giáo sư, mà cũng hết sức giống một người Đức điển hình. Tao nghĩ giao thông ở Trung Quốc là tệ lắm rồi, nhưng nay tao mới biết giao thông ở đây còn hơn nhiều. Thật là vô tổ chức. Nếu mọi người kỷ luật hơn chút xíu, ai cũng tôn trọng phần đường của mình, thì giao thông của bọn mày chắc không đến nỗi tệ như thế này. Ặc ặc giáo sư ơi, nếu chúng tớ cũng kỷ luật như người Đức của giáo sư, chúng tớ đã khác lắm rồi.

Chúng tôi chỉ đi ở tốc độ rùa bò từ Sài Gòn đến Dầu Giây. Từ Dầu Giây trở đi, đường sá quang đãng hơn rất nhiều. Đến một lúc, tôi nhận thấy tôi thấy chỉ có mình xe chúng tôi trên đường, đường rất vắng và rất tốt, có thể chạy hơn 90km/h hoàn toàn thoải mái và nhẹ nhàng. Một lúc nữa thì tôi phát hiện ra đã nhầm vào đường đi Bà Rịa. Có một ngã ba, gọi là ngã Tân Phong mà tôi không để ý. Thay vì rẽ vào hướng đi Mũi Né, tôi lại chạy thẳng. Thế là, tôi phải vòng lại một đoạn khá xa.

Giáo sư là người Đức, bạn tôi khi học ở Brisbane.










6 comments:

  1. nhanh lên chứ, vội vàng lên với chứ?

    Đọc đoạn đầu hấp dẫn thế mà bỏ lửng, em thấy quá ghét đi.

    Nhanh lên viết tiếp đi nào...

    ReplyDelete
  2. Đã có lần tôi nói đùa với người bạn ngọai quốc rằng muốn hiểu người VN thì phải xuống đường. Đèn đỏ cứ đỏ, xe cứ chạy, người qua đường cứ đi. Không nên nhường đường hay dừng lại, sẽ gây ra tai nạn :) Thế mà hắn cũng gật gù ngẫm nghĩ.

    ReplyDelete
  3. Lang thang đây thì gặp blog của đồng chí. Hay phết nhỉ....TDC from LV.

    ReplyDelete
  4. Lang thang đây thì gặp blog của đồng chí. Hay phết nhỉ....TDC from LV.

    ReplyDelete
  5. Em chào bác Most Wanted. Mỗi lần thấy người quen vào đây là em lại giật mình thon thót:)

    Bên chỗ bác nhiều gái đẹp ghê!

    ReplyDelete
  6. Hehehhe, cậu có nhiều hơn tớ nhưng không dám đưa vào thôi. Tớ thì chưa vợ con nên đưa lên cho "mát" blog tí thôi.

    ReplyDelete

BẠN BÈ CŨNG LÀ MỘT TÀI SẢN