Hiển thị các bài đăng có nhãn love. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn love. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 20 tháng 1, 2010

Trời mưa, và Erich Segal đã chết

Đã sang đầu tháng 12 âm lịch mà Sài Gòn bỗng dưng mưa mưa gió gió. Đường bẩn nhòe nhoẹt, xe cộ nhòe nhoẹt, mặt người nhòe nhoẹt, tất cả trông rất thiểu não. Cứ như là Hà Nội một ngày mưa phùn. Cứ như Đơn Dương những ngày mưa dầm. Sáng, đưa Alpha đi học, hai bố con ôm nhau co ro dưới chiếc ô to. Con gái càng lớn càng xinh và càng tình cảm. Mới hôm qua Alpha tuyên bố lớn lên con không đi làm đâu. Hỏi tại sao, cô nàng bảo vì nếu con đi làm thì con không được gặp ba mẹ. Ôi chao, con gái. Bây giờ ba bốn tuổi con nói thế, chứ có khi mười bốn mười lăm tuổi thì khóa trái cửa không cho ba mẹ vào phòng; con hai mươi tuổi thì chắc nhà chỉ có hai ông bà già uống trà trệu trạo nhìn nhau thôi.

Có những bộ phim hay cuốn truyện tuy không thật ấn tượng nhưng cứ vào những hoàn cảnh nhất định thì lại nhớ đến. Trời xám xịt thế này thì nhớ một bộ phim ra mắt năm 2002 tên là Igby goes down. Igby là tên một cậu thiếu niên ở New York, do một chú nhà Culkin đóng, bỏ nhà đi lang thang rồi hình như yêu một cô gái điếm thì phải. Không nhớ rõ lắm, nhưng nhớ rõ cái cảnh ngoài trời mưa tầm tã, Igby ngồi trên chiếc xe bus để đi đến Florida tìm nắng ấm. Ờ, mà cũng có thế chi tiết này trong Bắt trẻ đồng xanh. Igby là một dạng Holden Caulfield, và phim này lấy cảm hứng từ Bắt trẻ đồng xanh mà. Trong phim có những đối thoại buồn cười, chẳng hạn một nhân vật nói với Igby: “I think if Gandhi had to spend a prolonged amount of time with you, he'd end up beating the shit out of you, too”. Tao nghĩ nếu Gandhi phải ở với mày lâu thì thế nào ổng cũng đập cho mày phọt cứt ra. Gandhi dĩ nhiên nổi tiếng về phương pháp đấu tranh bất bạo động. Còn Igby thì băn khoăn thế này: “If heaven is such a wonderful place then how come being crucified is such a big fucking sacrifice?” Nếu thiên đường là một chỗ tuyệt vời đến vậy thì bị đóng đinh trên thập tự giá sao lại là hy sinh to vãi tè? Nói chung phim chỉ xoàng xoàng nhưng xem cũng vui vui.

Hôm nay, trời mưa, và nghe tin Erich Segal, tác giả Love Story, chết, ở tuổi 72. Người chết đi còn lại gì? Với Erich Segal, chắc chắn còn lại câu này, câu nói gần như đã trở thành tuyên ngôn của những người đã yêu, từng yêu, đang yêu, và sắp yêu, nghĩa là của tất cả mọi người, trừ những người không biết yêu: Yêu là không bao giờ phải nói hối tiếc. Vì thế, hãy yêu nhau đi.

Thế thôi, cho một ngày mưa.

Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2009

Mình nói chuyện gì khi mình nói chuyện đời

Có câu chuyện thế này: Một cặp vợ chồng mới cưới đi hưởng tuần trăng mật ở một vùng quê. Họ thuê một căn gác tại một trang trại nọ và ở tịt trên ấy. Ông chủ trang trại chờ từ sáng đến gần trưa không thấy đôi vợ chồng trẻ xuống ăn sáng, mới ra sân đứng gọi vống lên gác “Này, anh chị xuống ăn gì đi chứ, không đói à”. Anh chồng thò đầu ra cửa sổ, bảo: “Chúng tôi ăn sáng rồi. Bằng hoa trái của tình yêu!” Ông chủ trang trại bảo: “Anh chị ăn sáng bằng hoa trái của tình yêu cũng được, nhưng đừng vứt vỏ ra cửa sổ nhé. Đã có ba con vịt của tôi chết vì nuốt phải vỏ rồi đấy”.

***

Hoa trái của tình yêu (đáng lẽ là “vỏ”, nhưng thôi cứ gọi là hoa trái cho nó “thơ”), ngày xưa chỉ bán ở tiệm thuốc Tây. Hồi mới ra trường, có lần tôi được các chị trong công ty phân công đi mua một hộp về làm quà sinh nhật cho một anh có vợ rồi. Ngày đấy một đám chơi chung nghịch như quỷ. Các chị (gọi là chị, nhưng chỉ hơn bốn, năm tuổi) còn khui ra một cái trông thử hình dạng nó thế nào.

Hoa trái của tình yêu ngày nay bày bán đầy các siêu thị, có nơi để ngay quầy tính tiền, rất tiện tay lấy. Công ty Unilever mới đây còn tung ra chiêu khuyến mãi mua một chai khử mùi Rexona thì được một cái hoa trái. Ý tưởng này cách đây 10 năm nếu nghĩ ra chắc cũng không ai dám làm.

***

Một đồng nghiệp người người Trung Quốc của tôi thỉnh thoảng email, bảo tôi gửi hình con gái tôi cho anh ấy xem. Tôi gửi, nhưng cũng tỏ ý hơi ngạc nhiên. Anh giải thích tao rất thích coi hình trẻ con. Mày biết không, tao chỉ có một đứa con trai. Tao muốn có thêm một đứa con gái nữa nhưng chính phủ tao không cho phép.

Ở Trung Quốc, sức tiêu thụ hoa trái chắc rất lớn. Ở xứ sở mà cái gì cũng có thể được làm giả, kể cả trứng gà, không hiểu có ai sản xuất hoa trái giả không. Nếu có, thì người sản xuất hàng giả nên bị bắt về tội gì, tội hàng làm giả hay tội gián tiếp vi phạm chính sách dân số gây hậu quả nghiêm trọng?

***

Ngày hôm qua, tôi đi phỏng vấn.

Người phỏng vấn hỏi tôi, tại sao bạn muốn tham gia vào chương trình này? Chương trình này là một chương trình tình nguyện. Chương trình chỉ chọn ba người để đi dạy kỹ năng máy tính căn bản và những thứ khác cho một trại trẻ mồ côi ở Quảng Trị trong vòng một tuần. Tôi bảo tôi có hai đứa con, một ba tuổi một gần hai tuổi. Hạnh phúc lớn nhất của tôi bây giờ là đi làm về được hai đứa ùa ra đón, trèo lên đùi ngồi, mỗi đứa một bên. Alpha thỉnh thoảng xô em Pi ra rồi tuyên bố "Con ngồi cả hai đùi”. Hai đứa còn tranh nhau cởi vớ cho ba. Alpha và Pi có ba mẹ, có tình yêu từ ba mẹ, ông bà. Từ khi có con tôi càng hiểu tình yêu quan trọng thế nào đối với sự phát triển của chúng. Những đứa bé trong trại mồ côi không có được điều bình thường mà xa xỉ ấy. Cho nên tôi muốn chia sẻ. Tôi muốn làm một điều gì đấy để giúp chúng trong chừng mực có thể. Và tôi cũng muốn thêm chút ý nghĩa cho cuộc đời của tôi.

Hy vọng tôi sẽ là một trong ba người được chọn.

***

Cũng ngày hôm qua, tôi dự lễ khai trương một văn phòng luật. Trong số khách mời tôi găp một nữ luật sư, trưởng một công ty luật có tên tuổi ở Sài Gòn. Chị tâm sự cái khổ của những luật sư như chị, rất tự tin về chuyên môn mà tự ti về ngoại ngữ, là không đọc được tài liệu bằng tiếng nước ngoài. Chị bảo tôi hãy dành thời gian dịch thuật hay biên soạn những tài liệu liên quan đến nghề “để đóng góp cho cộng đồng”.

Tôi chợt nhớ số luật sư Việt Nam sử dụng thành thạo tiếng Anh chắc chỉ độ vài trăm, nhu cầu đọc tài liệu luật bằng tiếng Việt là rất lớn. Gợi ý của chị cũng là gợi ý về cách làm cuộc sống thêm ý nghĩa. Tuy nhiên, tài liệu luật tiếng nước ngoài đọc cho mình hiểu đã khó, dịch ra tiếng Việt khó bội phần vì sự khác biệt về hệ thống pháp luật cũng như sự chưa phát triển của hệ thống khái niệm pháp lý ở Việt Nam. Sẽ suy nghĩ thêm.

***

Cách đây tám năm, khi tôi mới gia nhập chốn giang hồ internet được vài tháng, tôi được gặp một nữ kiệt trên mạng. Lần đầu tiên gặp nhau, hai chị em nói chuyện đến khuya về mọi thứ trên đời. Chị bảo nhiều người ở mình chỉ nghĩ đến tiền như là lẽ sống. Trong khi ở Tây, nhiều đứa nó chui vào rừng vẽ tranh cả tháng, hoặc đi lang thang từ nước này sang nước nọ. Với bọn đấy, như thế mới là cuộc sống. Còn chị thì sao, tôi hỏi. Chị bảo chị thích đi học. Với chị, đi học là một nghề. Hình như bây giờ chị vẫn đang làm tiến sĩ ở một nước nào đấy sau khi đã có rất nhiều bằng cấp.

***

Ngày hôm kia, tôi táy máy trong phần settings của blog, chuyển một số blog mà tôi theo dõi từ chế độ public sang chế độ anonymous. Tôi không biết rằng việc đấy cũng làm giảm số người theo dõi tại blog bạn. Tôi không ngờ rằng có bạn cũng để ý và lăn tăn rằng mình có làm cho ai đó phật lòng. Hóa ra việc theo dõi nhau trên blog cũng có ý nghĩa.

***

Rốt cuộc thì “ý nghĩa” có ý nghĩa gì?

***

Có lần tôi lò mò trên mạng tổng kết được Việt Nam có ba thứ đứng vào hàng top của thế giới: thứ nhất là chỉ số minh bạch (Transparency Index), thứ hai là giá trị của đồng tiền, và thứ ba là tỷ lệ nạo thai. Ố la la. Điều này có ý nghĩa gì?

Có lẽ Unilever nên khuyến mãi hoa trái của tình yêu khi người tiêu dùng mua bất cứ sản phẩm nào của họ, từ bột giặt Omo đến nước mắm Knorr. Như thế sẽ góp phần giải quyết việc đánh tụt hạng một trong ba thứ kể trên. Muốn đánh tụt hạng hai thứ còn lại sẽ là một long and winding road?