Saturday, 30 May 2009

"Khuôn mặt em phi điên cuồng"

Những thời điểm khác nhau tôi bị ám bởi những câu thơ khác nhau. Hôm nay đang bị ám bởi câu này "Khuôn mặt em phi điên cuồng". Câu này thuộc loại đọc một cái thì giật mình, lắc đầu, nếu cầm bút chỉ muốn bẻ bút (cũng may tôi đã tự bẻ bút từ lâu!), còn nếu tác giả ở ngay trước mắt thì sẽ sụp xuống lạy luôn mấy lạy. Tôi không diễn tả được nó hay như thế nào, chỉ biết đọc xong thì choáng váng mặt mày, chỉ chực té lăn quay ra đất. Ngôn ngữ ngày xưa gọi những câu thế này là tuyệt cú, là thần bút.

Đây là một câu thơ của Lãng Thanh, một nhà thơ tài hoa bạc mệnh, sinh 1977, mất 2002 vì bị một người bà con nghiện ma túy sát hại. Thơ của Lãng Thanh chỉ được in ra sau đã mất. Chỉ với một tập thơ vỏn vẹn 14 bài đã in, Lãng Thanh đã để lại theo tôi không dưới chục câu thơ thuộc loại thất kinh bạt vía như câu thơ trên. Tài cao đỏan số, thật đúng trời ghen. Người đáng sống thì chết sớm, ngừơi đáng chết lại sống nhăn răng.

Tết Đoan Ngọ ngày hôm kia. Nhiều người rủ nhau đi trừ sâu bọ. Năm nào cũng trừ vậy mà vẫn nhan nhản sâu bọ đội lốt người.

4 comments:

  1. Chia sẻ với bạn, mình cũng "kinh hồn bạt vía " với thơ Lãng Thanh, chỉ tiếc không tìm được tập thơ Hoa, sao người ta không in lại nhỉ ? Đề nghị ai có thơ Lãng Thanh post lên cho mọi người đọc với !

    ReplyDelete
  2. Để hôm nào tôi ra nhà sách Sài Gòn xem còn không. Tôi cũng chưa có tập này. Hôm nhìn thấy ở nhà sách thì hết xiền...thế mới đau chứ!

    ReplyDelete
  3. Ừ, chưa đọc tác giả này bao giờ, nhưng đọc câu thơ trên quả nhiên muốn kiếm tác giả quì lạy luôn. Ngày xưa mình đọc câu thơ, nghe đoạn nhạc mà nó thần sầu quá thường có câu: muốn cởi quần đội lên đầu. Vì sao, vì điên rồi, đọc xong, nghe xong hóa điên rồi. Giờ thỉnh thoảng cũng đọc vài câu như thế, vẫn hóa điên như xưa, muốn cởi quần đội lên đầu.

    ReplyDelete
  4. Hic, "khuôn mặt em phi điên cuồng". Anh hiểu câu này như thế nào vậy anh Mun?

    Em đã từng đọc câu thơ này của Lãng Thanh trên báo Áo trắng cách đây cũng khá lâu rồi(em nhó là "Gương mặt em phi như điên cuồng"?). Hình như là một bài cảm nhận về thơ Lãng Thanh thì phải. Đọc xong cảm thấy bít bùng không hiểu và cũng tự hỏi, "đây là kiểu thơ hiện đại sao?"

    ReplyDelete

BẠN BÈ CŨNG LÀ MỘT TÀI SẢN