* Nhân chuyện cái bác phê bình tre trẻ, xấu như cú và khó tính như ma ở bên kia kể chuyện hồi bé đọc toàn giấy gói xôi, chợt nhớ hồi bé tồi toàn đọc giấy gói bánh mì (lol). Nói xạo một chút, chớ hồi nhỏ bánh mì cũng không có ăn, lấy đâu ra giấy gói. Nhưng ham đọc là chuyện có thật, âu cũng do "gặp thời thế thế thời cũng thế", ngoài sách ra có phương tiện giải trí nào khác đâu. May mà nhà tôi có tủ sách cũng kha khá. Sau khi chén hết các thể loại Timua và đồng đội, Buratinô etc. trong tủ sách của mấy anh chị em, tôi tấn công sang tủ sách của ba. Chính xác là những gì còn sót lại trongh tủ sách của ba. Sau 75, ba tôi sau một thời gian giấu giếm số sách của mình, đã đứt ruột đốt luôn phần lớn gia tài sách của mình mong triệt tiêu mối lo sợ thường trực. Những gì còn lại chủ yếu là sách khảo cứu, văn hóa, phong tục, nếu ai bắt gặp "chắc cũng không sao". Hầu hết những cuốn này đều của các nhà Khai Trí, Lá Bối, bìa luôn được bọc một lớp ni-lông mỏng, cuối sách hay có phần giới thiệu những nhan đề khác cùng nhà sách. Tôi đọc những cuốn như Cười của Dương Tấn Tươi, Bảng lược đồ văn học Việt Nam của Thanh Lãng, Cao Nguyên Miền Thượng, Gia Định Xưa và Nay, v.v. say mê không kém gì... Mít Đặc và Biết Tuốt. Để quản lý cái sự đọc lộn xộn của tôi, một hôm ba tôi ra sắc lệnh muốn đọc cuốn gì phải xin phép trước. Tôi còn nhớ theo chế độ quản lý mới này cuốn đầu tiên tôi xin phép đọc là Tín Ngưỡng Việt Nam. Ba tôi cười sặc sụa. Năm đó tôi học lớp 4.
* Không biết tại hồi nhỏ toàn đọc những cuốn dày dày đâm ra lớn lên tôi không khoái mấy cuốn mỏng mỏng, những truyện ngăn ngắn lắm. Tôi nghĩ nhà văn oách phải viết được truyện dài, truyện ngắn ai viết chả được! :) Vì lẽ đó tôi hầu như không có khả năng đọc được một tập truyện ngắn cùng một lúc, tới nay chỉ có hai ngoại lệ là Nguyễn Huy Thiệp và Marcel Ayme (Người đi xuyên tường). Tôi cảm thấy rất khó khăn khi sau 5, 10 phút đã phải rời không gian truyện này, để bắt đầu lại từ đầu, khởi sự đi vào không gian truyện khác, cảm thấy đầu bị giật lục cục. Tôi thích đọc cái gì dài dài hơn, tôi thả sức miên man trong đó mà không sợ đầu óc bị giật lục cục. Cuốn nào hấp dẫn, tôi có thể đọc một mạch. Đồi gió hú, Báu vật của đời, hay Nửa kia của Hitle, chừng một đêm là xong. Tiếu ngạo giang hồ thì hai ngày. Tư duy kinh tế Việt Nam 1975-1990 của Đặng Phong thì mất chừng 3 tiếng (cuốn này hấp dẫn chả kém tiểu thuyết)!
* Thật ra ngoài Nguyễn Huy Thiệp và Marcel Ayme, còn một tác giả truyện ngắn mà tôi cũng đọc hết một lần. Vì bị tác giả ép! :) :)
giờ em vẫn đọc giấy gói xôi bác ạ. Có điều giờ xôi to hơn trước :)
ReplyDeletecái tác giả truyện ngắn thứ ba ấy, sợ nhỉ bác nhỉ hehe