Tuesday, 5 May 2009

Ngày vắng mặt trời (10 bài cuối)

Ngày Vắng Mặt Trời là tập hợp những bài thơ tôi viết từ 1993  - 2003.  Trong giai đoạn này tôi đã viết hàng trăm bài thơ, nhưng trong tập này chỉ có 30 bài.  Hồi năm 2004 tôi đã có dự định xuất bản, giấy phép đã có, bìa đã làm, nhưng vì nhiều lý do khác nhau nên lại thôi.  Nhiều bài trong số này đã đăng rải rác trên các trang web như evan (thời anh Đinh Tuấn Anh và Trần Tiễn Cao Đăng làm biên tập viên), tienve, và các forum mà tôi tham gia như TTVN, Thăng Long dưới nickname Goldmund.  Hôm nay, nhân dịp mày mò chuyển nhà từ Yahoo 360 (mà tôi đã bỏ lửng từ hơn năm nay) sang worldpress để lưu trữ, tôi post lại toàn bộ tập Ngày Vắng Mặt Trời ở đây, coi như  mượn wordpress thay thế cho ổ cứng máy tính cá nhân!  (Goldmund - Lâm Vũ Thao).

 

Màu Xanh


 

Đi - giữa tách cà phê búp măng ngờ ngợ sương mai dang dở

Đi - ứa máu từng đốt tay

Đi - mặc thiên đường lả hơi réo gọi

Em vẫn đi.

 

Đến một căn phòng khác rách nát âm thầm vôi tường rơi

Những rèm cửa sổ nhiều năm còn xanh

Treo một lồng đèn xanh

Váy xanh

Buông mình lên tấm nệm xanh

Rồi khiêu vũ triền miên với những mộng mị không rõ màu sắc

 

Những hợp âm gay gắt hôm qua hôm kia có lẽ đã rất xưa chập chờn dậy

Em ngước nhìn tiếng harmonica

Để bóng đổ dài bên chiếc thìa đang gục đầu bên tách cà phê (lại cà phê!)

Chớ  tưởng rằng em không hốt hoảng

Trong nỗi cô đơn đặc quánh

Sinh ra cùng với tình yêu

Mà không bao giờ chết đi

Cả khi tình yêu không còn nữa.

3/97




 

 

 

 

 

Không Đề


 

“Anh yêu em!”

Lời nói dối nhẹ tênh

Nhẹ đến nỗi ngỡ chưa nói ra

Khi biết vuột rồi lại ngỡ mình nói thật



 


 


 


 


 


Sơn Nhà


1.

Sơn nhà

Khẩu hiệu vĩ đại

Trắng ngà chuyển thành xanh

Quạt - xuống đất

Kệ sách xuống đất

Các thánh hiền nghễu nghện nhìn nhau

Tủ - ra đường

Ghế bàn chồng chất

Hỗn loạn tạm thời đợi ngày mở mặt

Trật tự vãn hồi.

2.

Hậu sơn nhà

Bốn bức xun xoe mới

Quạt bay lên tường

Vẫn tiếng quay rè rè như cũ.

Các thánh hiền nhao nhao

Bụi rơi lả tả

Tủ xỉn màu

Bàn ghế hờ ngay ngắn lại

Màu xanh vĩ đại

Trật tự vãn hồi trong thế chông chênh.




 

 

 

 

 

Người Khác


 

Ở ngoài kia là đám đông

Anh thấy hắn hoa tay múa chân

Nói rộn ràng

Cười ha hả

Hắn không nhận ra anh

 

Trong im lặng cồn cào

Anh nghiến răng chịu đựng cơn đau

U u mê mê váng vất váng vất

Củi cháy kiệt mình thành than, than âm ỉ cháy thành tro, tro rùng mình đau ngất

Anh không nhìn ra hắn đã đi đâu

 

Giữa hắn và anh

Có khoảng cách của một thiên hà

Hắn văn minh hơn hay anh văn minh hơn, câu trả lời bỏ dở

Anh, chỉ một mình anh, còn hắn bình phương lập phương thành vô số

Nếu được chọn là anh, hắn sẽ gật đầu chăng hay anh tự nguyện nhập vào hắn như một bóng ma

Là một, là hai, là tất cả hay là không ai cả

Cánh chuồn bay trên giàn mướp đương hoa

Lúa trổ đòng quyện vào trong gió

Bờ đê lả, chiều xanh rất cỏ

Anh lịm đi cơn khát quê nhà

 

Đây là dấu chấm câu

Anh bám vào vượt qua cơn đau

Và môi cười thanh thản….

20.03.02




 

 

 

 

 

Một Con Đường


 

Con đường ấy anh đã từng đi

Một vầng trăng dằn vặt đêm hè

Một con đường anh đi và nhắm mắt

Lảng tránh ánh sáng và lảng tránh cả bóng tối

Rình rập nuốt chửng anh

 

Con đường ấy rất mê man

Ngả rẽ trái cuộc đời anh, trái tim anh có thể

Anh tần ngần

Reo ca và dấn bước?

Mặc kệ chuông tàu điện đổ dồn?

 

Có nhiều tiếng nói cười xôn xao quá

Mưa, bất chợt mưa

Ướt ròng và mát lạnh

Anh vuốt mặt

Tóc ướt đẫm

Con đường vụt nhòa trong tia chớp

Dáng em vụt hiện từ đỉnh đồi và thong thả bước xuống trong ánh sáng một vì sao rơi

 

Anh quay đi và chạy

Trong hồi chuông ngân nga

Hoa rơi trên hè phố

Trong hồi chuông ngân nga

Trong hồi chuông gióng giả

Một bóng người vấp ngã.

27.05.02

 




 


 


 


 


 


Tình Khúc Cho Em


 

Này là núi thẫm

Này là biển xanh

Này là cát trắng

Mà em xa anh

 

Có bao nhiêu trời xanh


Anh gửi về em cả

Một mình nơi xứ lạ

Anh cần chi những ngày

 

Mở cửa nhìn mây trắng bay

Khép cửa nhìn tường trắng tệ

Mơ môi em cười như thể

Hoa rơi một hôm xuống đầy

 

Bên này đông đã choàng thêm áo

Càng nhớ Sài Gòn vắng bóng cây

Em có rong xe trưa phố nắng

Khan gió vai em mồ hôi gầy

 

Như thể chẳng đại dương nào ở giữa

Trời xanh kia choàng cả hai ta

Em khẽ nói cười anh ngơ ngẩn gió

Nghe như đâu đây long lanh tình ca.

6/2002



 


 


 


 


 


Xóa


 

một nhà ga không có ai

một đoàn tàu không có người

một bài thơ không có tôi

 

một chiếc đồng hồ không có kim giây

một đêm trung cổ không có đèn cầy

không thủy triều dâng, không tiếng gà gáy

cung kéo căng rồi mà tên không bay

 

một bờ biển không có cát

một Ai Cập không có kim tự tháp

đi tìm mãi đi

không có châu Phi

không có đường đi

không có đường

không có một nền văn hóa khác

không khác

 

không có táo, không ai hái táo, không có ai hái táo, không có ai bảo ai không hái táo

không có vụ nổ đầu tiên, không có đầu tiên, không

giật lùi, co lại, biến đi, không còn gì

n…bốn…ba…hai…một….

Xóa!

3/2003

 




 

 

 

 

 

Chiến Tranh


1.

Đèn tắt dần

nhạc ngắc ngứ râm ran

những hình thù dần dà chuyển động

một giọng nữ xé lên cao vút

tiếng vỗ tay uỳnh uỳnh

2.

Đã thấy rõ từng nhân vật một

họ đã đứng, ngồi, nằm sẵn đấy từ bao giờ

đèn rọi nếp nhăn, tóc tím, mắt xanh, mồ hôi rịn trên từng gương mặt

nói, cười, khóc, hát, ngâm thơ

3.

Dương cầm im tiếng đi

để nghe rõ tiếng đồng xu nhảy múa (*)

còn nhiều đồng lớn hơn đồng xu nữa

biên đạo phía sau kia

(*) Cảnh trong phim “Nghệ sĩ dương cầm” – Roman Polanski

 

3/2003


 

 

 

Đất


Tu tu tu tu tu tu

Gió thổi ù ù tạc đá

Ốc rạn mình vật vã

Hàng triệu năm đau nhau cuống rạ

Trẻ con nâu

 

À ơi chuyển dạ đất đau

À ơi đồi núi về sau nhoẻn cười

À ơi tát nước lên trời

À ơi sông bể đứng ngồi không yên

 

Chớp giật mưa nguồn

Thuồng luồng cõng thóc lên

Phù sa nồng nàn xanh ràn châu thổ

Khăn nâu yếm đỏ

Vắt vẻo sừng trâu

Trăng vàng kẻ chợ

Cha con mùa thóc mẩy nuôi nhau

 

À ơi cò cấy đồng sâu

À ơi cái vạc đi hầu cái nông

À ơi cò cấy đồng gần

À ơi đây mẹ để phần cho con

 

Nghiến răng cắn hạt thóc non

Sữa giòn đắng họng

Bờ thì dày mà ruộng ngày càng mỏng

Con đàn cháu đống

Cha con mùa thóc kém vẫn nuôi nhau

 

À ơi hạt gạo trắng phau

À ơi cò cũng trắng hầu gạo kia

À ơi sàng sảy nong nia

À ơi gạo vẫn sớm khuya nuôi cò.

 


 


 


 


 


Bông Huệ Tím


 


Khi người đàn bà gục đầu vào ngực người đàn ông

Người ta bắt đầu nghe tiếng gầm của biển

Sóng, từng đợt sóng xám bạc chồm lên nuốt chửng những toà lâu đài

Nếu tai thính hơn, người ta sẽ nghe tiếng rạn vỡ của đáy biển

Sự rã rời diệu kỳ, mênh mang, chới với

Như những thành quách cổ âm trầm lụn đi trong tiếng mối

Hoang tàn

Sự sống tinh khôi

Em thấy không?

(Đôi môi em như một bông huệ tím)

Ánh nắng 4 giờ chiều len lỏi qua rừng dây leo, tràn qua ô cửa kính không bao giờ được gài chốt cẩn thận rồi nhảy múa trên nền thảm xám

Có tiếng chân người giẫm lên những bậc thang cỏ nhà bên cạnh

Mắt em trong như bầu trời chiều một thành phố

Những ý nghĩ lượn lờ rồi rủ nhau chui tọt vào hang thẳm

Tôi ngấu nghiến bông huệ tím

Tìm ra em

Em dụi đầu vào ngực tôi

Như mặt trời gác vào vách núi

Sự tin cậy ứa ra từ khoé mắt nóng hổi

Tôi và em là một thế giới

Rất cách xa loài người xa xăm

Khi người đàn bà gục đầu vào ngực người đàn ông

Chiều rơi bóng đêm dệt thành lưới ánh sáng

Họ thức giấc và kinh ngạc nhận thấy bão đã tan, biển đã lặng, thuỷ triều đã rút chỉ còn những vỏ ốc ngơ ngác

Và họ mắc vào bình minh như cá mắc lưới

Môi tím một màu hoa.

10/2003

No comments:

Post a Comment

BẠN BÈ CŨNG LÀ MỘT TÀI SẢN