Trời mưa, nếu không phải đang lặn ngụp ngoài đường, người ta
rất dễ sến. Mười chín, hai mươi tuổi, người ta có thể sến như thế này:
Trời mưa đến nỗi làm
thơ được
Trái đất rong rêu ngàn
sợ buồn
Hai câu kế là gì, thằng Bố Cu Hưng chắc còn nhớ. Thằng này
trí nhớ cực tốt, nhớ thơ của khắp bạn bè, thơ càng sến, càng nhớ dai. Thỉnh thoảng,
nó nhắn vào điện thoại mấy câu thơ của một thời ốm đói, hay gặp nhau nó lôi thơ
ra đọc, đứa nào cũng tưởng nó chỉ thuộc thơ mình. Dè đâu là tạng nó sến nên thơ
hễ sến là nó nhớ.
Thời không phải mười chín, hai mươi nữa, trời mưa vẫn làm
người ta chùng lòng, lôi đĩa Tuấn Ngọc hát Vũ Thành An ra nghe cho lòng chùng
thêm chút nữa. Nhớ. Nhớ những ngày mới vào đại học, với mấy thằng bạn ốm, hay
ngồi co ro trên những chiếc ghế xếp trong mấy quán cà phê cạnh trường, mưa lướt
thướt và khói thuốc hình như cũng ướt (khói thuốc từ mồm mấy thằng bạn, chứ
mình tập tọng rồi ho sặc gạch nên chẳng đua đòi). Đứa nào thời ấy cũng có vài cuộc tình u uất,
hoặc cố làm cho u uất. Chẳng bao giờ hiểu nổi câu “ Đời con gái cũng cần dĩ
vãng/ mà em tôi chỉ còn tương lai”, “còn
tương lai” mà sao thê thảm thế, huống gì mấy thằng sinh viên kiết xác, tiền cà
phê có khi không có trả, nghĩ gì tới tương lai.
Trời mưa, lôi Sông
ra đọc lại. Sông thì không sến, nhưng
mưa nhiều quá, nước chảy nhiều quá, đường sá thành sông cả, đọc lại Sông không phải hợp lắm ru. Đọc Sông lần thứ nhất, thấy văn đúng là văn
Tư, gọn ghẽ, chỉn chu vào hàng bậc nhất trong các nhà văn Việt Nam đương đại,
nhưng sao không thấy đã, mà thấy thiếu thiếu cái gì. Đọc Sông lần thứ hai, thì biết, hóa ra không thiếu, mà thừa. Không phải
thừa câu, thừa từ, hay thừa chuyện, mà thừa mồi. Đây là mồi, ví dụ: “Cậu nhớ
mình cũng đọc đâu đó chuyện đàn chim sẻ
bay về dùng mỏ nhổ cỏ trên mộ ông vua hiền lương thương dân như chưa
con. Giờ chim sẻ thà đi nhặt cơm thừa ở sàn nước còn hơn, vì kiếm đâu ra những
ông vua kiểu vậy.” Ví dụ nữa: “Em bé gằn giọng chữ giặc, mắt vằn những tia
máu. Con nít con nôi hỉ mũi chưa sạch mà
ai bày đặt cho nuôi oán thù chi.” Mồi như vậy trong Sông nhiều lắm, toàn mồi ngon, làm status Facebook rất sướng. Nhưng
mồi ấy hợp với món tản văn hơn. Mặc dù vậy, vẫn thích Sông, và khoái cú biên tập (của ai?) từ cái tựa ban đầu Đầu sông cuối bãi thành nhõn Sông, đưa Sông ra khỏi quỹ đạo êm đềm bốn chữ của những Ngọn đèn không tắt, Khói trời lộng lẫy, Yêu người ngóng núi, Cánh đồng
bất tận, Gáy người thì lạnh…
Trời hết mưa. Chuyển sang đọc Phương Đông lướt ngoài cửa sổ, à, hay đọc cho xong Ba phụ nữ can đảm đã?
cảm ơn bác Gỗ,
ReplyDeleteđang đặt mua cuốn Sông qua tiki.vn,
Mày còn ấn tượng bởi khói thuốc của tao à, hôm nào gặp tao phà vài hơi để mày nhớ thêm hén
ReplyDelete