Ngày xửa ngày xưa tôi có một trí nhớ cực oách. Đại để, tôi
có thể thuộc hàng ngàn bài thơ của nhà thơ thời Thơ Mới, nhớ vanh vách kết quả
các trận đấu của một vòng World Cup, thậm chí nhớ ai ghi bàn, và ghi bàn như thế
nào v.v. Nhờ trí nhớ này mà tôi làm toán, kể cả đến năm 12, gần như bao giờ
cũng 10 điểm, vì bài nào đã giải qua một lần là luôn nhớ cách giải:). Ngày
nay, khi bớt trẻ hơn ngày xưa, trí nhớ
tôi suy tàn ít nhiều, thơ thẩn gần như quên hết sạch, không nhớ năm rồi đội nào vô địch Serie A;
tuy nhiên, trong tôi có những thứ không suy tàn lắm. Để cho rõ nghĩa, tránh mọi
liên tưởng có tính thời sự, tôi xin nói là có những góc của trí nhớ không suy
tàn lắm. Cụ thể, tôi nhớ rõ ai mượn mình cái gì mà không trả, đặc biệt mượn
sách.
Ở đây, tôi sẽ không nhắc lại những chuyện như Bố Cu Hưng mượn
mình bao nhiêu tiền không trả. Vâng, tôi không xấu xa đến nỗi nhắc lại chuyện Bố
Cu Hưng mượn tôi ba mươi ngàn không trả. Vâng, phải biết giữ thể diện cho bạn,
nên những chuyện như chuyện Bố Cu Hưng mượn tôi ba mươi ngàn đồng vào năm thứ
tư đại học đến giờ vẫn chưa trả, tuyệt đối tôi sẽ không nhắc lại. Ấy nhưng, những
chuyện như bạn Minh Trường, vừa mới gặp lại nhau trên FB sau nhiều năm không gặp,
mượn tôi cuốn Mưa nguồn của Bùi
Giáng, rồi cuốn sách ấy mãi mãi ra đi không bao giờ trở lại, thì tôi nhớ, nhớ lắm,
nhớ mãi khôn nguôi. Nỗi nhớ ấy cắt sâu vào da thịt tôi, không biết phải bao
nhiêu bia hòa mực nướng mới xóa nhòa. Thực ra, tôi cũng có thể đã quên, nhưng bạn
ấy lại thò vào FB, kết bạn với tôi, nên bao nhiêu kỷ niệm lại ùa về, bò ra
ngoài khung nhớ, chật chội cả màn hình máy tính. Bài học rút ra cho những ai từng
mượn sách của tôi mà không trả, là đừng có kết bạn với tôi trên FB. Vả lại, chỉ
tiêu bạn của FB của tôi là 500. Tới mức đó, thì cứ thêm một người là phải bớt một
người; thực tế đã là như vậy.
Còn một bạn khác, không tiện nhắc tên, bây giờ phải là tiến
sĩ rồi, cũng nhiều năm không gặp, từng mượn tôi cuốn Di cảo thơ Chế Lan Viên để làm luận văn. Ngờ đâu từ ấy bặt tin
nhau, bặt luôn tin sách. Hic, hic, để giờ đây lao đao giữa muôn trùng nỗi nhớ
tôi mong xiết bao một lần gặp lại để nhìn thật sâu vào mắt người, cầm tay người
nếu có thể, và thân ái hỏi: Ê, sao bà không trả sách cho tui?
may quá, mình mới được hắn tặng chứ chưa bao giờ được hắn cho mượn sách :-P
ReplyDelete:) Chú sao ko để mấy cái nút nữa?
ReplyDeletebỏ đi cho có người hỏi:)
DeleteViết văn vẻ thế này, không đòi được nợ đâu.
ReplyDeletecho vui mà chị,
Deletehaiz. hồi đó có ai truyền cho em câu này: cho mượn sách đã ngu, trả lại sách còn ngu hơn :D vậy nên... huhu, có ai muốn làm người ngu hơn đâuuuuuuuuu :))
ReplyDeletetái bút: em chưa từng mượn sách của anh. ala! :))
câu đó bản quyền thuộc giang hồ rồi em à:)
DeleteCon người ta có thể chiến thắng được không gian, nhưng không thể chiến thắng được thời gian.
ReplyDeletehaha em thì bây giờ busy nên ít đọc sách, mặc dù hồi đó có lẽ học luật nhờ nhà có tiệm sách nho nhỏ và em đã đọc ngấu nghiến những năm cấp 2. ít đọc nhưng thích lâu lâu đọc blog của anh mà không comments gì, có điều lần này phải thò ra, nêu không thì rơi vào cái rule thêm 1 bớt 1 của anh mất :D
ReplyDelete