Friday 30 September 2011

Sau giờ ăn trưa

thì buồn ngủ

để khỏi có buồn ngủ, có hai lựa chọn: một, không ăn trưa; hai, ngày làm việc chấm dứt sau giờ ăn trưa

không ăn trưa: giờ thì không sao, nhưng tầm hai giờ sẽ đói - bạn sẽ không thích tôi khi tôi đói, vì khi đói tôi rất xấu tính (bình thường cũng xấu, nhưng khi đói xấu hơn) - tệ hơn, lúc đó không có gì để ăn ----> chuyển sang lựa chọn thứ hai.

ngày làm việc chấm dứt sau giờ ăn trưa: tuyệt vời, nhưng ảo tưởng ->>> không phải là một lựa chọn.

tóm lại:  không có lựa chọn nào. Tắc tị. Bí.

nói tới bí, gần đây mới phát hiện ra rất nhiều người đang bí ý tưởng kinh doanh do đó cứ lên google để đi tìm "ý tưởng kinh doanh" ---->> thường xuyên rơi vào post này. Chúc các bác ấy may mắn.


-------------------------



xời ơi vớ được cái này đỡ buồn ngủ, dịch hầu các bác một đoạn



NGƯỜI PHỎNG VẤN


[…]. Điều gì khiến ông quyết định bắt đầu viết tiểu thuyết?

GROSSMAN

Tôi biết chuyện đó bắt đầu thế nào. Lúc đó tôi đang sống chung với Michal, dù chúng tôi chưa lấy  nhau, và chúng tôi có một trận cãi cọ như thường xảy ra giữa các đôi.  Cô ấy xử sự theo kiếu đàn bà hay làm hồi ấy trong những tình huống tương tự: gói ghém mọi đồ đạc cá nhân vào một cái túi xách nhỏ - chúng tôi cũng chẳng có đồ đạc gì mấy - rồi về chỗ bố mẹ cô ấy ở Haifa. Còn lại mình tôi trong căn phòng nhỏ của chúng tôi ở Jerusalem, và tôi tan nát. Tôi cảm thấy đời tôi thế là xong và chẳng còn sống để cho ai nữa.  Rồi tôi tới bên bàn và bắt đầu viết truyện “Những con lừa.”  Trước đó một khắc tôi không hề biết tôi định viết gì. Tại sao tôi lại viết ra câu chuyện này trong mọi câu chuyện trên đời, tôi không biết. Nhưng trong những phút đầu tiên ngồi viết, tôi biết tôi đã tìm được mình.

Tôi luôn luôn so sánh chuyện đó với việc khám phá ra sex. Cái khoảnh khắc trước khi bạn làm chuyện đó, bạn chỉ có một ý niệm mờ mịt về việc nó sẽ như thế nào. Nó có tính đe dọa, nó hấp dẫn, nó là tất cả. Khoảnh khắc sau đó, bạn không hiểu làm thế nào có thể sống cuộc đời mình mà không có nó. Ngay lập tức bạn trở thành con nghiện. Bạn biết rằng đây là cái mà bạn muốn làm.



-------
Nói tóm lại bị bồ đá người ta có thể trở thành nhà văn lớn.


Grossman tức là David Grossman, nhà văn Israel, tác giả cuốn To the end of the land, mà tôi rất thích tuy chưa có dịp nhắc tới. Đó là một cuốn rất đẹp, khi nào sẽ viết về nó sau

18 comments:

  1. Nhiều khi ăn trưa xong, buồn ngủ, lại tự hỏi phải chăng mình là con pig?

    Nhưng tớ có đọc ở đâu nói là nếu ăn quá no thì sẽ buồn ngủ vì máu phải tập trung xuống bao tử để cung cấp năng lượng giúp co bóp tiêu hóa gì đó và làm máu lên não ít đi, nên buồn ngủ.

    Hoặc có bác (sĩ) này trả lời chi tiết hơn nữa: " Trong phần lớn trường hợp, đây là phản ứng bình thường của cơ thể, nhất là sau khi ăn các thức ăn ngọt và tinh bột. Thức ăn ngọt kích thích não sản xuất một lượng lớn chất dẫn truyền thần kinh có tên serotonin – thủ phạm gây mệt mỏi và buồn ngủ. Thay đổi khẩu phần có thể giúp bạn tránh được tình trạng “chùng da mắt” sau ăn: nên ăn ít tinh bột và thức ăn ngọt, thay vào đó chọn các thức ăn kích thích não bộ như rau quả, thịt, cá...(Bào SGTT)

    Tớ thì rất thích skip lunch nhưng nếu skip thì nguy cơ bị đau dạ dày hoặc sôi bụng rất khó chịu . Nên bí kíp của tớ là: không kể mặn ngọt gì hết, cứ ăn trưa ÍT ĐI, KHÔNG BAO GIỜ ĂN ĐẦY, ĂN NO MÀ CHỈ LƯNG LỬNG MÀ THÔI. Ngay cả buổi tối cũng vậy, ăn lưng lửng rùi thêm 1 trái cây gì đó, 1 tách trà thơm, vậy là ok :P Cơ thể vừa có thêm năng lượng vừa không quá dư thừa để quạu cọ chuyện phải tiêu hóa quá sức .

    ReplyDelete
  2. À với người làm việc thiên về trí óc như bác Mund đây thì còn phải uống thêm vitamin mỗi ngày, nếu ngại uống nhiều thì vitamin B cũng được nó giúp chuyển thức ăn thành energy rất nhanh!

    ReplyDelete
  3. Vitamin B hả bác, cảm ơn về lời khuyên nhé

    ReplyDelete
  4. ờ mà tôi lao động chân tay đấy không phải trí óc đâu, mỏi tay lắm:)

    ReplyDelete
  5. từ trí óc lan tới chân tay là mỏi tới 2 lần rồi đấy bác.

    Nhân tiện, nếu uống được thì chọn loại Vitamin B - Complex tức là loại tổng hợp tất cả các vitamin B đấy bác ạ :P

    ReplyDelete
  6. một đổi một cứ xùy ra đi; đưa một cuốn của Vasily Grossman anh đổi cho Cuộc sống không ở đây:)

    ReplyDelete
  7. Life and Fate thì khủng bố tinh thần quá, thôi Everything flows nhá ;))

    Cuộc sống không ở đây là bản nào cơ?

    ReplyDelete
  8. Cuộc sống không ở đây bản in lần đầu có chữ ký dịch giả:))

    ReplyDelete
  9. và chữ ký bạn của dịch giả:)

    ReplyDelete
  10. thế thì nhà sưu tầm khuyến mãi em Điệu van giã từ luôn đi :ppp

    ReplyDelete
  11. Theo kinh nghiệm của em (khi đọc blog GM):

    Khi nào = không bao giờ.

    :D

    P/S: Anh thử áp dụng ăn lửng bụng như bác Gold Fish nói đi, hiệu quả lắm. Hoặc ăn một trái cam hoặc một trái bưởi, vì vitamin C giúp cho đầu óc mình trở nên tỉnh táo, nhưng không bị ức chế như cà phê.

    ReplyDelete
  12. Trước khi khuyến mãi cho Tân, cho em mượn photo cái điệu Valse đó được không? Em tìm hoài không có.

    Cảm ơn hai nhà tài trợ, ;)

    ReplyDelete
  13. sao lại không bao giờ? chừng nào blog này đóng mà vẫn chưa viết những bài đó mới gọi là không bao giờ nhé. Keep waiting:)

    ReplyDelete
  14. BA; Dân chơi ai lại đọc sách photo. Tốt hơn là đừng đọc:), đợi tái bản, hehe

    ReplyDelete
  15. mua cái thảm nhảy để ở văn phòng là hết buồn ngủ ngay

    ReplyDelete
  16. hí hí, đợi "bạn của dịch giả" vô đối đáp vụ "Dân chơi ai lại đọc sách photo".

    Dân chơi mới đọc sách photo. Dân thiệt thì không bao rờ e vờ ne vờ chứ nhỉ.

    Nói như anh thì huề cả làng, "hứa hẹn" sẽ viết abc sẽ kể def sẽ thủ thỉ igh tận năm nảo năm nào rồi, giờ đã thấy tăm hơi gì đâu? Thôi anh đừng nói nữa mà người ta ngóng, tội nghiệp! :)))

    ReplyDelete
  17. Lâu lắm ko cãi nhau với ai, có phải vậy mà dạo này mình chả viết được :-P

    ReplyDelete

BẠN BÈ CŨNG LÀ MỘT TÀI SẢN