Thursday 29 November 2007

Hoàng hạc lâu

Hoàng Hạc Lâu

Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ
Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu.
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du.
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị,
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.

Dịch nghĩa:

Người xưa đã cưỡi hạc vàng bay đi,
Nơi đây chỉ còn lại lầu Hoàng Hạc:
Hạc vàng một khi bay đi đã không trở lại
Mây trắng ngàn năm vẫn phiêu diêu trên không
Lòng sông quang tạnh in rõ cây đất Hán Dương
Cỏ xanh mướt ở bãi sông Anh Vũ,
Trời về chiều tối, tự hỏi quê nhà nơi đâu?
Khói sóng trên sông khiến ai buồn sầu.

Bản dịch của Văn Toàn

Người xưa cưỡi hạc biết đi đâu?
Hoàng hạc trơ đây một mái lầu.
Biền biệt hạc vàng không trở lại,
Phiêu diêu mây trắng vẫn trên đầu.
Sông quang rõ nét Dương Hán thụ.
Cỏ mướt xanh màu Anh Vũ châu.
Quê cũ chiều tà đâu chẳng thấy.
Trên sông khói sóng khiến ai sầu.

Bản dịch của Ngô Tất Tố


Người xưa cưỡi hạc đã lên mây,
Lầu hạc còn suông với chốn này.
Một vắng hạc vàng xa lánh hẳn
Ngàn năm mây bạc vẩn vơ bay.
Vàng gieo bên Hán, ngàn cây hửng
Xanh ngắt châu Anh, lớp cỏ dày.
Trời tối quê nhà đâu tá nhỉ?
Đầy sông khói sóng gợi niềm tây!

Bản dịch của Khương Hữu Dụng

Ai cưỡi hạc vàng đi mất hút
Chơ lầu Hoàng Hạc chốn này thôi
Hạc vàng một đã đi, đi biệt
Mây trắng ngàn năm bay chơi vơi
Sông tạnh Hán Dương cây sáng ửng
Bãi xa Anh Vũ cỏ xanh ngời
Hoàng hôn về đó, quê đâu tá?
Khói sóng trên sông não dạ người

Bản dịch của Vũ Hoàng Chương

Xưa cánh hạc bay vút bóng người
Nay lầu hoàng hạc chút hương rơi
Vàng tung cánh hạc bay bay mãi
Trắng một màu mây vạn vạn đời
Cây bến Hán Dương còn nắng chiếu
Cỏ bờ Anh Vũ chẳng ai chơi
Chiều hôm dần xuống đâu quê quán
Đừng giục cơn sầu nữa sóng ơi

Bản dịch của Trần Trọng San

Người xưa cưỡi hạc đến nơi đâu ?
Hoàng Hạc còn đây một mái lầu
Hạc đã một đi không trở lại
Mênh mang mây trắng xóa ngàn thâu
Hán-dương sông tạnh cây in sắc
Anh-vũ bờ thơm cỏ biếc màu
Chiều tối trông vời đâu cố quận
Trên sông khói sóng giục ai sầu

Bản dịch của Đoàn Đức Nhân

Người xưa cưỡi hạc đi rồi
Còn đây lầu hạc vắng người trống không
Hạc vàng đi biệt tăm mòng
Ngàn năm mây trắng ruổi giông ngút trời
Cây bên đồng Hán rạng ngời
Cỏ thơm Anh Vũ xanh tươi một màu
Chiều tà quê ở nơi đâu
Trên sông khói sóng khơi sầu lòng ai

Bản dịch của Tản Đà

Hạc vàng ai cưỡi đi đâu?
Mà nay Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ.
Hạc vàng đi mất từ xưa,
Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay.
Hán Dương sông tạnh cây bày,
Bãi xa Anh Vũ xanh đầy cỏ non.
Quê hương khuất bóng hoàng hôn.
Trên sông khói sóng cho buồn lòng aỉ.

Bản dịch của Gỗ Mun – bản này chỉ những ai tham gia Thăng Long 2002 mới hiểuJ

Chị Vìu nay đã đi đâu?
Mà đây bác Quốc ôm sầu ngồi trơ.
Chị Vìu đi mất từ xưa,
Mà sao lắm chú bây giờ còn cay.
Biu Tỳ nhân dịp may này,
Vớ ngay Anh Vũ vui vầy cỏ non.
Thiếu người quang quác chiều hôm.
Thăng Long trống vắng cho buồn lòng aỉ.

Định qua chỗ bạn Tề Phi lấy thêm bản của bạn ấy nhưng sang đến nơi thấy bạn đã tự xử rồi.

3 comments:

  1. Thôi em lại "bóc tem" vậy :D Bài của bạn Tề Phi đây, em vừa bẻ khóa nhà bạn để lấy:

    Tiên nhân thằng giết gà chọi cụ !
    Để lại sân không với cái bu !
    Mỗi lần nhất giải ăn dăm triệu,
    Đặt ba mươi cọc không cho mua !

    Nhờ con bách thắng xuyên một vụ
    Mất con thê thảm muốn đi tu !
    Nấm mộ áo quan nay lo tạm
    Yên tâm ! Bố sẽ xử bọn ngu !

    ReplyDelete
  2. Không phải bài này, cái bài gì cánh gà với xương gà cơ.

    ReplyDelete
  3. Thế thì thôi, anh tự trèo tường vào mà lấy :p

    ReplyDelete

BẠN BÈ CŨNG LÀ MỘT TÀI SẢN