Phan Việt và tôi biết nhau từ những ngày đầu của cả hai diễn
đàn TTVN và tathy. Ngày ấy, diễn đàn TTVN như phát sốt với loạt bài Tản mạn Tinyhuong của Phan Việt dưới nick Tinyhuong mà tới bây
giờ nhiều dân chơi mạng kỳ cựu còn nhớ. Tôi thì thường vào box Thica của TTVN để
post thơ, toàn những bài thơ làm từ thời sinh viên. Chúng tôi những người trẻ
tuổi của hơn mười năm trước thường chat chít xướng họa thơ phú với nhau qua diễn
đàn và qua chat, thời đó là AIM, một công cụ chat đã biến mất tăm vào cõi vô
hình của internet. Phan Việt khi đó đã ở Mỹ, viết văn làm thơ đều hay nhưng thường
nhường phần thơ cho tôi, (vì tôi ngoài bốt vài bài thơ lăng quăng thì chả viết
lách được gì để “gây ấn tượng”), còn tôi thì ở Việt Nam ngày đi làm sở Tây tối
vào hàng net chat chit post bài vì không có máy tính riêng ở nhà.
Phan Việt và tôi có lối
xưng hô theo kiểu kiếm hiệp huynh huynh muội muội tới giờ vẫn dùng mỗi khi trao
đổi qua email. Tôi quý mến cô hiền muội thông minh, giỏi giang, văn hay, biết
nhiều thứ, còn tôi thì chả hiểu tại sao Phan Việt lại chơi được với tôi. Có lần
Phan Việt viết một bài tản mạn về Hà Nội, tôi mang đi gửi Tuổi Trẻ Chủ Nhật, bảo
bạn này tên Hường ở Mỹ thế là Tuổi Trẻ tự đặt cho tác giả bút danh Mỹ Hường.
Vài hôm sau, Phan Việt bảo tôi viết gì đó về sài Gòn, thành phố Phan Việt chưa
đặt chân đến. Tôi nhắm mắt, vung tay thảo ngay một bài “Viết cho một người em
gái ở xa”, xong vừa bon chen post vào Tản
mạn Tinyhuong, vừa gửi cho Tuổi Trẻ. Tuổi Trẻ đăng bài, sửa tít lại thành
“Lạ lắm, Sài Gòn…”, còn dòng “Viết cho một người em gái ở xa” thì in nghiêng
bên dưới (dấu vết bài này hãy còn trên chốn giang hồ in tơ nét). Anh thư ký tòa
soạnTuổi Trẻ Chủ Nhật lúc đó (không nhớ là anh Chức hay anh Truyền) gọi điện
cho tôi trước ngày đăng, và bảo gửi thêm bài. Chỉ một bài đó thôi mà bị bạn
gái thời đó hờn dỗi suốt mấy ngày, nên tôi không dám viết thêm bài nào khác (thực
ra không viết được gì khác).
Thời gian chơi ở tathy, Phan Việt có biệt hiệu Sướt mướt kiếm khách còn nick Goldmund của
tôi biệt hiệu Lang thang hiệp khách,
tạo thành một cặp bài trùng hành hiệp trên chốn giang hồ. Phan Việt và tôi còn
tạo ra nick chung My Lăng viết văn, làm thơ, dịch bài hát nhăng cuội chọc ghẹo
thiên hạ một thời gian. Bản dịch Happy
New Year nhố nhăng lừng danh toàn cõi internet mà dịp năm mới nào cũng thấy
giang hồ đăng tải lại chính là sản phẩm của My Lăng - Phan Việt.
Tôi nhớ một ngày nọ còng lưng ngồi chat ở hàng net, tôi bảo
Phan Việt nhất định phải theo con đường viết chuyên nghiệp, Phan Việt nói ngày
nào Phan Việt quyết định viết văn chắc chắn Phan Việt sẽ nhớ tới những lời động
viên của một anh chàng chưa biết mặt xa nửa vòng địa cầu này. Chúng tôi gặp
nhau lần đầu ở Chicago
trong mùa Giáng Sinh 2002. Hơn chục năm qua, Phan Việt vẫn ở Mỹ, tôi thì ở Úc rồi
Việt Nam, nhưng gặp nhau đến sáu, bảy lần, quả là hữu duyên thiên lý năng tương
ngộ.
Những cuốn sách của Phan Việt, tôi đều có may mắn được đọc
trước, hoặc nhiều hoặc ít, hoặc một lần hoặc vài lần. Tôi chọn giúp Phan Việt
phần lớn truyện trong tập Phù phiếm truyện,
gửi đi thi giải Văn học tuổi hai mươi
lần III. Lần ấy Phan Việt đoạt giải nhì.
Ít người biết rằng sách in ra đã bị cắt mất một truyện thuộc hàng dí dỏm
nhất trong tập, chỉ vì truyện ấy có hai nhân vật tên là Marx và Engel. Phù phiếm truyện có nhiều nét tươi mới,
đáng yêu, sau này Phan Việt viết truyện kỹ thuật chắc tay hơn nhưng cũng bớt
đáng yêu hơn. Tiểu thuyết Tiếng người,
tôi đọc bản thảo đầu tiên, chê không nương mồm khiến Phan Việt rất buồn, nhưng
Phan Việt hết sức kiên trì, sửa đi sửa lại đến lần thứ bảy hay tám gì đó. Cuốn
này sắp được tái bản lần thứ ba. Tập Nước
Mỹ, nước Mỹ tôi có đọc trước và đề
nghị cắt một số truyện nhưng Phan Việt không đồng ý. Dầu vậy, tôi vẫn nghĩ đây
là tập sách trội hơn cả của Phan Việt.
Sách của Phan Việt nhiều người thích nhưng cũng nhiều người
chê, tôi nghĩ bình thường. Với một nhà văn, được đọc đã là một điều hạnh phúc.
Chưa tới mười năm, vừa đi dạy đại học, vừa dịch sách, viết báo, biên tập, lại
ra được cuốn sách thứ tư Một mình ở châu
Âu -sức làm việc của Phan Việt thật đáng nể. Người bé, ăn ít, lại còn không
trà, không rượu, không cà phê, bồ đà cần sa cũng không, chỉ biết mỗi đánh răng,
chả hiểu sao lại viết được lắm thế. Tôi chả biết nói gì hơn ngoài việc mở blog
lại để chúc mừng Phan Việt ra sách mới.