19. Tuần trước tôi đi ăn cưới. Hình như tôi đã nói chuyện này rồi. Tiệc cưới trên lầu một khách sạn lớn. Người ta cho các cô cậu phục vụ ăn mặc đẹp đẽ đứng từ chân cầu thang lên cửa sảnh tiệc để đón khách. Các cô cậu này có người gật đầu chào khách, có người không, nhưng tuyệt nhiên không ai cười. Sao không ai cười? (Nghe như một truyện ngắn của Kundera nhỉ?)
20. Về nụ cười: Có lần tôi đi chơi Bangkok. Lúc xuống máy bay, có một cô gái Thái xinh ơi là xinh đeo một vòng hoa vào cổ tôi. (Tôi không nói với bạn là cô ấy đeo hoa cho tất cả khách đâu.) Cô đứng bên cạnh tôi cười thật tươi, còn tôi đứng bên cạnh cô cười hết cỡ chụp một tấm hình mà bây giờ vợ vẫn còn ghen. Chắc chắn tôi sẽ quay lại Bangkok.
21. Lại về nụ cười: Sếp tôi sang Hà Nội. Tôi dẫn sếp đi ăn tại nhà hàng La Verticale. Đây là một nhà hàng Pháp, món ăn khá cầu kỳ, mang món nào ra cậu bồi bàn cũng phải giảng giải ăn như thế nào, món gồm các thành phần gì.v.v. Trước khi vào món chính thì tôi đã gần no với các món khai vị (có tận 9 món khai vị) vì món nào cũng tuyệt. Tôi ngỡ là tôi không thể nào ăn hết món chính, nhưng vì đồ ăn quá ngon, nên càng ăn có lẽ bao tử tôi càng to ra, rõ là nó rất biết các thích nghi với hoàn cảnh. Tôi chẳng những ăn được gần hết món chính (rất ngon), ăn sạch sẽ bánh mì (cực ngon), mà còn chén hết cả món tráng miệng (siêu ngon). Xong bữa tối đó thì 24 giờ sau tôi không cần ăn lại. Sếp tôi, một người rất sành ăn và từng đi rất nhiều nước, cũng công nhận đây là một trong vài nhà hàng ngon nhất ông từng vào. Ông nói thậm chí nhà hàng này có thể được xếp hạng trên cái hệ thống gì đó mà tôi quên béng tên. Duy có điều làm ông không hài lòng đó là thái độ phục vụ. Ông nhận xét về cậu bồi bàn: Nó có kiến thức, có một công việc tốt. Nhưng trông nó có vẻ không thích thú với công việc của nó. Sao nó không cười?
22. Thỉnh thoảng, có người đọc blog tôi rồi liên hệ qua email nhờ tôi tư vấn cái này, trả lời cái kia. Tôi trả lời email xong, người kia biến mất hút không hề trả lời trả vốn cảm ơn cảm iếc gì. Gần đây nhất, có một bạn phóng viên một tạp chí gì, phỏng vấn tôi mấy câu về việc viết blog. Lúc liên hệ thì bảo anh trả lời gấp cho em nhe. Bữa đó đang quỡn, nên tôi trả lời ngay luôn. Xong bạn đó bặt chim tăm cá. Kể cũng lạ. Ít ra nếu không hài lòng với trả lời của tôi, thì cũng nên quay lại càu nhàu một tiếng, chứ sao cứ lặng mà đi rồi khuất bóng thế kia?
23. À, hay là cái bạn kia cáu với câu trả lời của tôi. Bạn hỏi như vầy: “Một số chuyên gia cho rằng viết nhật ký, tự sự có thể giúp tháo gỡ những vấn đề về tâm lý như trầm cảm, lo lắng, giận dữ, ý kiến của anh như thế nào về nhận định này? Anh đã từng có trải nghiệm tương tự?” Tôi trả lời như vầy: “ Bạn không nói một số chuyên gia là ai và bao nhiêu người. Tôi đồ rằng nếu bạn hỏi “một số chuyên gia” khác thì có thể họ lại có ý kiến hoàn toàn khác với một số chuyên gia trên. Tôi hay viết, nhưng lúc giận dữ thì vẫn giận dữ, lúc lo lắng thì vẫn lo lắng. Trầm cảm thì không. Nhưng những chuyện đó tôi nghĩ không liên quan gì đến việc viết. Thực tế, còn có những nhà văn còn tự tử vì trầm cảm. Nếu viết được mà hết trầm cảm thì họ đã không tự tử.”
24. Còn đây là chương trình mỗi ngày một cuốn sách, mỗi ngày một tấm ảnh.
không đầu không đuôi nhưng mà có trêu người
ReplyDeletesợ lắm ko dám nhờ tư vấn đâu, rủi bị đưa lên blog hay FB thì toi hic
ReplyDeleteHehe, viết nhật ký, tự sự mà còn tốt hơn cả thuốc tiên thế thì thật là tài tình. Mà chắc tại a Mun trả lời đanh thép quá nên bạn ấy chạy mất dép đó :d
ReplyDeleteChà, Bangkok thiên vị anh Goldmun.
ReplyDeleteE thấy ai bước lên xe dù là trai thanh hay gái lịch cũng đều được tặng hoa mà,.
:)
Didier Corlou mà có đọc được đoạn 21) thì cũng không cười được anh nhỉ?-:)
ReplyDeleteCươi hay không cười, việc này phụ thuộc vào sức khỏe răng miệng. Tình hình là người Việt Nam ta việc giữ gìn sức khỏe răng miệng chưa được tốt. Bên cạnh đó còn có yếu tố thời cuộc, ví dụ tỷ trẻ em uống penicilline cách đây vài mươi năm trên toàn miền Bắc cao gấp nhiều lần so với mặt bằng cả nược, vì vậy ngành dịch vụ của miền Bắc kém phát triển hơn so với các miền vùng khác do điều kiện sức khỏe răng miệng.
ReplyDeleteThánh cứ phán tạm vậy, đứa nào giỏi vào chứng minh, nhé.
Btw, THánh Mun cho cái review cụ thể hơn quả nhà hàng La Vertica, khi nào về HN mình ghé, chắc tiện hơn là sang Paris.
19-24 này đặt là "viết về (sự thiếu vắng) nụ cười" cũng được vậy.
ReplyDeletebác bay Thai Airways như thế là may quá, tôi bay Vietnam Airlines chỉ thấy các tiếp viên chào khách Tây thôi, còn khách ta thì cô coi như người nhà nên chẳng cần chào hỏi gì.
thế mà lại có người nước ngoài lại nhận xét là dân Việt Nam hay cười nhỉ.
La Verticale ở Ngô Văn Sở phải ko bạn?
ReplyDeletehình như vậy
DeleteCho em comment về cái gạch đầu dòng số 21 với. Em rất tâm đắc với nhận xét của bác sếp bác. Ngoài sự chiên nghiệp, thái độ nhiệt tình trong công việc cũng cần thiết để khách hàng hài lòng bác nhỉ. Em đi ăn uống ngoài món ăn ngon, em rất quan tâm đến chỗ ngồi đẹp và thái độ phục vụ thân thiện. Thậm chí 2 yếu tố sau có thể áp đảo yếu tố đầu. Trong khoảng 2 tuần vừa rồi em có việc phải liên hệ với 2 trung tâm tư vấn du học là idp và nuffic neso, cộng thêm tình cờ rẽ qua một cái cafe ấn tượng tên là cafe Ba cây chổi ở Sài Gòn. Ấn tượng chung ở 3 địa chỉ này đối với em là các bạn trẻ làm việc ở đó có vẻ rất yêu và hết lòng với công việc của mình. Các bạn làm việc cứ như là đang làm công việc của các bạn ấy chứ không phải với tư cách của người đi làm thuê. Ở cafe Ba cây chổi em được 1 bạn sinh viên dẫn đi thăm quan hết các phòng, bạn giới thiệu chi tiết và hào hứng đến mức làm em buột miệng hỏi quán này là ý tưởng của bọn em à - em đinh ninh bạn ấy là người đồng góp vốn và xây dựng ý tưởng, bạn ấy bảo dạ không em chỉ là nhân viên ở đây, chị đang đứng kia mới là chủ ạ!
ReplyDeleteBác ơi em vừa gửi comment cách đây mấy phút. Bác thêm hộ em ký tên dưới comment là "Bạn đọc blog và người hâm mộ bác Goldmund" bác nhé:). Tks bác.
ReplyDeleteSao lại gọi người bồi bàn là "nó" nhỉ?
ReplyDelete