Saturday, 17 October 2009

Em làm ơn im đi, được không? (tiếp theo và hết)

II

Anh phải dừng lại và vịn vào một cái xe trước khi đi tiếp. Có hai cặp trong trang phục dạ hội đang đi trên vỉa hè hướng về phía anh, và một trong hai người đàn ông đang kể chuyện bằng giọng rất to. Những người khác cười giòn giã. Ralph rời khỏi chỗ chiếc xe và băng qua đường. Mất vài phút anh đến được quán Blake, chỗ buổi chiều anh thỉnh thoảng ghé vào nhâm nhi tí bia với Dick Koenig trước khi đón con ở trường mẫu giáo.

Bên trong quán tối. Nến lập lòe trong những chiếc chai cổ dài trên những chiếc bàn dọc theo tường. Ralph nhìn lướt qua những bóng trai gái đang trò chuyện, đầu chụm vào nhau. Một cặp ngồi gần cửa ngừng nói chuyện và ngẩng lên nhìn anh. Một vật hình hộp treo trên trần xoay qua xoay lại ném ra những tia sáng. Hai người đàn ông ngồi phía cuối quán, và một bóng người đứng tựa vào máy chọn nhạc trong góc, hai bàn tay tõe ra hai bên cái ly. Anh ta sắp sửa chơi một cái gì đó, Ralph nghĩ như thể vừa có một phát hiện tối quan trọng, anh đứng giữa sàn nhìn anh ta.

“Ralph! Ngài Wyman!”

Anh nhìn quanh. Hóa ra là David Parks gọi anh từ bên sau quầy bar. Ralph bước lại, tì mạnh vào quầy bar rồi chuồi người lên cái ghế cao.

“Em rút ra một cái nhé, bác?”. Parks cầm một cái ly trong tay, mỉm cười. Ralph gật đầu, nhìn Parks nghiêng cái ly dười vòi bia, rồi nhẹ nhàng dựng thẳng nó lên khi đầy.

“Công việc thế nào, bác?” Parks gác chân lên một cái kệ phía dưới quầy bar. “Ai sẽ thắng trận đấu tuần tới, bác?” Ralph lắc đầu, nâng ly bia lên môi. Parks khẽ ho. “Em mua cho bác một ly nhé. Em đãi bác ly này.” Anh ta buông chân xuống, gật đầu khẳng định, và lần tay vào túi dưới tạp dề. “Đây. Tôi có mấy đồng đây này”, Ralph nói và móc ra mấy đồng lẻ, kiểm tra chúng trong tay mình. Một đồng hai lăm xu, một đồng mười xu, hai đồng năm xu, hai đồng một xu. Anh đếm chúng như thể có một mật mã cần được giải. Anh đặt đồng hai lăm xu xuống và đứng lên, bỏ mấy đồng lẻ lại vào trong túi. Người kia vẫn đứng trước máy chọn nhạc, hai tay vẫn xòe ra hai bên ly.

Ra ngoài, Ralph ngoảnh lại, ngần ngừ nghĩ xem mình nên làm gì. Tim anh thình thịch như thể anh đang chạy. Cánh cửa bật mở sau lưng anh và một đôi trai gái bước ra. Ralph nhích ra tránh đường cho họ và họ ngồi vào xe đỗ bên lề đường và Ralph thấy cô gái hất tóc khi ngồi vào xe. Anh chưa bao giờ nhìn thấy gì đáng sợ như thế.

Anh đi bộ đến cuối dãy nhà, băng qua đường, đi thêm một dãy nhà nữa rồi quyết định đi thẳng vào trung tâm thị trấn. Anh rảo bước, tay nắm tròn trong túi quần, giày nện trên hè phố. Anh chớp mắt liên tục và nghĩ thật khó tin đây là nơi anh sống. Anh lắc đầu. Anh muốn ngồi lại một chỗ nào đó một lúc để nghĩ về nó, nhưng anh biết anh không thể ngồi, không thể nghĩ về nó. Anh nhớ lại có lần anh thấy một ngừơi đàn ông ngồi bên vệ đường ở Arcata, một ông già râu ria xồm xoàm đội mũ len nâu ngồi co ro. Và rồi Ralph nghĩ đến: Marian! Dorothea! Robert! Không thể được! Anh cố tưởng tượng hai mươi năm tới mọi chuyện ra thế nào. Nhưng anh không thể tưởng tượng được gì. Rồi anh tưởng tượng bắt gặp một mẩu giấy chuyền tay giữa đám học sinh trong đó viết Chúng mình làm chuyện ấy nhé?. Rồi anh không thể nghĩ được nữa. Rồi anh cảm thấy hoàn toàn dửng dưng. Rồi anh nghĩ về Marian. Anh nghĩ về Marian như anh mới gặp cách đây ít giờ, mặt nhăn nhúm. Rồi Marian nằm trên sàn nhà, mồm đầy máu: “Tai sao anh đánh em?” Rồi Marian thò tay vào dưới váy cởi nịt bít tất. Rồi Marian nhấc váy lên ưỡn người ra sau. Rồi Marian kích động, Marian gào lên: Nào! Nào! Nào!

Anh đứng lại. Anh tin rằng mình sắp nôn. Anh tiến lại mép vỉa hè. Anh nuốt nước bọt liên tục, ngẩng đầu lên khi một đám thiếu niên reo hò phóng xe ngang qua, nhấn một hồi còi có tiếng nhạc dài. Ừ, quả có một cái ác lớn lao đang thúc đẩy thế giới, anh nghĩ, và nó chỉ cần một lối trượt nho nhỏ, một cửa ngỏ nho nhỏ.

Anh đi đến Phố số 2, khu mà người ta vẫn gọi là “Phố Hai”. Nó bắt đầu từ đây ở Shelton, dưới những ngọn đèn đường cuối dãy nhà cũ cho thuê, chạy dài bốn hay năm dãy phố nữa cho đến cầu tàu, chỗ buộc những chiếc thuyền đánh cá. Anh đã đến khu này một lần, cách đây sáu năm, đến một cửa hàng đồ cũ để lục lọi những kệ sách cũ. Có một tiệm rượu bên kia đường, và anh có thể nhìn thấy một người đàn ông đứng đọc báo bên trong cửa kính.

Cái chuông cửa ngân lên. Âm thanh làm Ralph suýt khóc. Anh mua mấy điếu thuốc rồi quay ra, đi dọc theo con phố, nhìn vào các cửa sổ, một số cái có dán biển: một buổi khiêu vũ, gánh xiếc Shrine đã đến và đi mùa hè vừa rồi, một cuộc bầu cử - bầu Fred C. Walters làm ủy viên Hội đồng. Anh thấy bồn rửa bát và những ống nối ống nước nằm vương vãi trên bàn qua một trong những cửa sổ mà anh nhìn vào, và những cái này cũng làm anh rơi nước mắt. Anh đến một phòng tập thể dục của Vic Tanney, ở đó anh nhìn thấy ánh sáng hắt ra dưới màn cửa, nghe thấy tiếng nước tóe và tiếng gọi nhau í ới trong hồ bơi bên trong. Phố bây giờ sáng hơn, ánh sáng hắt ra từ những quán cà phê và quán bar hai bên phố, người cũng đông hơn, từng nhóm ba bốn người nhưng thỉnh thoảng cũng có một người đàn ông đi một mình hoặc một phụ nữ mặc quần màu sáng rảo bước vội vã. Anh dừng lại trước một cửa sổ và nhìn mấy người da đen chơi bi-da, khói lẩn quẩn trong ánh đèn thắp phía trên bàn. Một người đang thoa phấn lên cơ, đầu đội mũ, miệng ngậm thuốc, nói gì đấy với một người khác rồi cả hai cùng ngoác miệng cười, rồi người kia chăm chú ngắm mấy quả bi và cúi xuống bàn.

Ralph dừng lại trước Jim’s Oyster House. Anh chưa từng đến đây, chưa từng đến bất kỳ những chỗ như thế này. Phía trên cánh cửa dòng chữ JIM’S OYSTER HOUSE được gắn bằng những bóng đèn vàng. Phía trên dòng chữ, được gắn vào một cái lồng sắt, có một cái vỏ nghêu lớn chiếu đèn neon sáng và một đôi chân người thò ra. Phần thân được giấu trong vỏ và đôi chân nhấp nháy đỏ, lên xuống, nên chúng trông có vẻ như đang đá. Ralph dùng điếu thuốc đang cháy dở châm một điếu khác rồi đẩy cửa vào.

Bên trong đông đúc, người nghẹt trên sàn nhảy, tay đan vào nhau, để hờ chờ ban nhạc bắt đầu chơi lại. Ralph len lỏi đến phía quầy bar, và có lúc một cô gái say bám vào áo khoác anh. Không còn cái ghế nào cho nên anh đành đứng phía cuối quầy bar giữa một nhân viên bảo vệ và một anh chàng mặc đồ jeans nhăn nhúm. Nhìn vào gương anh có thể thấy được ban nhạc ngồi ở bàn đang đứng dậy. Họ mặc sơ-mi trắng, quần đen, cổ đeo nơ đỏ. Có một bếp lửa bằng gas phía sau một đống củi kim loại, và cái bục dành cho ban nhạc ngay bên cạnh bếp lửa này. Một nhạc công gá thử dây đàn ghi-ta điện, nói gì đó với những người kia và cười ra vẻ hiểu ý. Ban nhạc bắt đầu chơi.

Ralph nâng ly và uống cạn. Ở đằng kia quầy bar Ralph nghe thấy tiếng một phụ nữ giận dữ: “Này, đây nói cho mà biết, thế nào cũng có rắc rối đấy nhé.” Các nhạc công chơi xong bản nhạc và bắt đầu một bản khác. Một trong số họ, tay chơi bass, tiến lại micrô và bắt đầu hát. Nhưng Ralph không hiểu anh ta hát gì. Khi ban nhạc nghỉ giải lao lần nữa, Ralph nhìn quanh xem toa-lét chỗ nào. Anh nhìn ra cánh cửa đóng mở liên tục ở đầu kia của quầy bar và hướng về phía đó. Anh hơi lảo đảo, biết rằng mình đã say. Bên trên một trong những cánh cửa là một giá sừng hươu. Anh thấy một người đi vào và một người khác giữ cánh cửa rồi đi ra. Vào trong, xếp hàng sau ba người khác, anh thấy mình nhìn chằm chằm vào hình vẽ một cặp đùi dạng ra khoe âm hộ trên tường bên cạnh máy bán lược bỏ túi. Bên dưới là dòng chữ viết tháu XƠI EM ĐI, dưới nữa ai đấy viết thêm Betty M. xơi đi – RA 52275. Người đứng trước Ralph nhích lên, Ralph bước tới một bước, tim anh co thắt dưới trọng lượng của Betty. Cuối cùng, anh đến trước bồn và bắt đầu tiểu. Đó là một tia chớp lóe lên. Anh thở dài, rướn người lên trước, cụng đầu lên tường. Ôi chao, Betty, anh nghĩ. Đời anh đã thay đổi, anh sẵn sàng để hiểu điều đó. Anh lơ mơ tự hỏi liệu những người khác có thể nhìn vào một sự kiện trong đời họ và cảm nhận trong nó những thành phần nhỏ bé của một thảm họa mà sau đó hướng cuộc đời họ sang một ngả hoàn toàn khác? Anh đứng đó một lúc nữa rồi nhìn xuống: anh đã tiểu lên tay mình. Anh lại bồn rửa tay, quyết định không dùng thỏi xà phòng bẩn mà chỉ vặn cho nước chảy qua tay. Lúc anh kéo khăn giấy xuống, anh dí mặt vào gương và nhìn vào mắt mình. Một cái mặt: chẳng có gì bất thường. Anh sờ vào gương, nhưng lại tránh ra vì một người khác cố vượt qua anh đến chỗ bồn rửa tay.

Khi anh ra cửa, anh để ý thấy một cánh cửa khác ở đầu bên kia hành lang. Anh đi tới và nhìn qua cửa kính thấy bốn người đang chơi bài quanh một chiếc bàn dường như màu xanh lá cây. Với Ralph dường như bên trong có vẻ thật là tĩnh lặng và yên bình, những cử động câm của những người kia như hàm ngôn và chất chứa nhiều ý nghĩa. Anh tì vào kính và nhìn họ cho đến khi anh cảm thấy họ đang nhìn anh.

Phía đằng quầy bar tiếng ghi-ta đang chơi ầm ĩ, mọi người bắt đầu vỗ tay và huýt sáo. Một phụ nữ đứng tuổi phục phịch trong chiếc váy đầm trắng đang bị đẩy lên sân khấu. Chị ta cố vùng vẫy nhưng Ralph có thể nhận thấy chỉ là vùng vẫy giả vờ, và cuối cùng chị ta chịu cầm lấy micrô và khẽ nhún người. Đám đông huýt sáo và giẫm chân rầm rầm. Đột nhiên anh biết rằng không gì có thể giải cứu được anh ngoại trừ việc vào trong phòng kia cùng với những người chơi bài, xem họ. Anh móc ví ra, giơ lên xem thử còn bao nhiêu. Phía sau anh chị gái kia bắt đầu hát bằng một thứ giọng trầm buồn ngủ.

Người chia bài ngẩng đầu lên.

“Muốn nhập hội à?” anh ta hỏi, nhìn quét khắp người Ralph và chia bài một lần nữa. Những người khác nhướn mắt lên rồi quay lại nhìn những quân bài nằm rải rác trên bàn. Họ cầm bài lên, người ngồi xoay lưng lại Ralph thở hắt ra bằng mũi, ngọ ngoạy trong ghế tỏ vẻ khó chịu.

“Benny, mang thêm một cái ghế!” người chia bài gọi ông già đang quét dưới gầm cái bàn chất đầy ghế chổng ngược. Người chia bài là một tay đô con; anh ta mặc sơ-mi trắng, cổ mở, tay áo xắn để lộ cẳng tay mập và lông quăn đen. Ralph hít một hơi dài.

“Uống gì không?” Benny hỏi khi mang ghế đến bàn.

Ralph đưa ông già một đô-la và cởi áo khoác ra. Ông già đỡ lấy áo khoác, treo gần cửa khi ông đi ra. Hai người trong đám nhích ghế cho Ralph ngồi xuống đối diện với nhà cái.

“Khỏe không?” người chia bài hỏi, không nhìn lên.

“Bình thường’, Ralph đáp.

Người chia bài nói nhẹ nhàng, vẫn không nhìn lên: “Chơi bài nhỏ ăn hoặc năm lá. Mỗi ván cược không quá năm đô.”

Ralph gật đầu, khi ván đó xong anh mua mười lăm đô phỉnh. Anh ngắm những quân bài được ném quanh bàn, nhặt bài của mình lên theo cách anh đã thấy cha anh làm, luồn quân này dưới quân kia khi chúng rơi trước mặt anh. Anh nhướn mắt nhìn vào mặt những người khác. Anh tự hỏi không biết chuyện đó có xảy ra với ai trong số họ không.

Trong vòng nửa tiếng đồng hồ anh thắng hai ván, và, không cần đếm đống phỉnh trước mặt anh nghĩ anh vẫn còn khoản mười lăm hay thậm chí hai mươi đô la. Anh trả tiền cho một ly nữa bằng một phỉnh và đột nhiên nhận ra rằng tối hôm đấy anh đã đi một quãng đường dài, một quãng đường dài trong cuộc đời. Jackson, anh nghĩ. Anh có thể là Jackson.

“Anh cược hay không?” một người hỏi. “Clyde, cược thế nào nhỉ, lạy Chúa?” anh ta hỏi người chia bài.

“Ba đô”, người chia bài nói.

“Cược”, Ralph nói. “Tôi cược”. Anh đặt ba phỉnh vào giữa bàn.

Ngườ chia bài ngẩng lên rồi lại nhìn bài của mình. “Nếu cậu thật sự muốn tưng bừng, đêm nay chúng ta có thể đến chỗ tôi khi chúng ta xong ở đây”, người chia bài nói.

“Không, thế được rồi”, Ralph nói. “Tối nay đủ tưng bừng rồi. Tối nay tôi mới phát hiện ra. Vợ tôi lăng nhăng với một thằng khác cách đây hai năm. Tối nay tôi mới phát hiện ra.” Anh hắng giọng.

Một người gác bài xuống và châm xì gà. Anh ta nhìn Ralph chằm chặp trong khi bập thuốc, rồi vẫy tắt que diêm và cầm bài lên. Người chia bài ngẩng lên, gác hai tay lên bàn, lông đen cứng trên cánh tay nâu sẫm.

“Cậu làm việc ở đây?” anh ta hỏi Ralph.

“Tôi sống ở đây’, Ralph nói. Anh thấy ráo hoảnh, trống rỗng rã rời.

“Mình có chơi tiếp hay không?’ một người hỏi. “Clyde?”

“Gượm tí nào”, người chia bài nói.

“Vì Chúa”, anh ta khẽ nói.

“Tối nay cậu phát hiện ra cái gì?” người chia bài hỏi.

“Vợ tôi”, Ralph nói. “Tôi phát hiện ra.”


Trong ngõ hẻm, anh lại móc ví ra, lần đếm những tờ tiền còn lại: hai đô la - và anh nghĩ anh còn vài đồng xu trong túi. Đủ để kiếm một cái gì đó ăn. Nhưng anh không đói, anh tựa người vào tòa nhà gắng nghĩ ngợi. Một chiếc xe rẽ vào ngõ, dừng lại rồi lùi ra. Anh bắt đầu đi bộ. Anh đi lại trên con đường lúc đến. Anh đi sát vào các tòa nhà, tránh những nhóm trai gái ồn ào đi lại trên vỉa hè. Anh nghe tiếng một phụ nữ mặc áo khoác dài nói với người đàn ông đi cùng: “Hoàn toàn không phải như thế, Bruce. Anh không hiểu gì cả.”

Anh dừng lại trước tiệm rượu. Vào trong anh tiến lại quầy và quan sát những hàng chai dài xếp ngay ngắn. Anh mua nửa pint rượu rum và thêm mấy điếu thuốc. Hình những cây cọ trên nhãn chai, những tàu lá to rũ xuống với hồ nước trên nền xa đập vào mắt anh, và anh chợt nhận ra rum! Và anh nghĩ anh sẽ ngất. Người bán hàng, một người gầy, hói mặc quần có dây đeo, bỏ chai rượu vào trong túi giấy, tính tiền và nháy mắt. “Đêm nay ra trò đấy nhỉ?” ông nói.

Ra ngoài, Ralph đi về phía cầu tàu; anh nghĩ anh muốn nhìn ánh đèn phản chiếu xuống nước. Anh mường tượng Tiến sĩ Maxwell sẽ xử lý một tình huống tương tự như thế nào, và anh thò tay vào túi giấy trong khi đang đi, bóc lớp niêm của cái chai nhỏ và dừng lại trước một lối vào nhà để tu một hơi dài, và nghĩ Tiến sĩ Maxwell hẳn sẽ ngồi một cách huy hoàng bên mép nước. Anh băng qua môt vài lối xe điện cũ và rẽ vào một ngõ khác, tối hơn. Anh đã nghe được tiếng sóng ồm oàm dưới chân cầu tàu, và rồi anh nghe thấy ai đó lại gần sau lưng anh. Một tên da đen nhỏ thó mặc áo khoác da bước ra trước mặt anh, nói: “Cho xin một phút thôi, anh bạn”. Ralph định đi vòng qua. Gã kia nói: “Có Chúa chứng giám, bé con, mày giẫm lên chân tao đấy!” Ralph chưa kịp chạy thì đã bị gã da đen đấm một cú vào bụng, và khi Ralph rên rỉ, chực ngã thì gã kia đấm vào mũi anh, làm anh bật vào tường, anh ngồi gục xuống, một chân gập lại, đang cố nhấc người lên thì gã da đen tát vào má anh và đấm anh bò lăn ra vỉa hè.

III

Anh nhìn cố định vào một chỗ và thấy chúng, vài chục con, lượn vòng và bổ nhào dưới đám mù, chim biển, những con chim từ biển bay vào đây giờ này buổi sáng. Đường hãy còn nhờ nhờ tối trong sương mù giăng; và anh phải thận trọng để tránh đạp lũ sên đang bò qua vệ đường ẩm ướt. Một chiếc xe hơi để đèn sáng chạy chậm lại khi đi ngang qua anh. Một chiếc khác lướt qua. Rồi một chiếc khác nữa. Anh nhận ra họ là công nhân nhà máy, anh thì thầm với chính mình. Đó là sáng thứ hai. Anh rẽ vào một góc phố, đi ngang qua quán Blake: rèm cửa cuốn lên, mấy cái chai rỗng như đứng canh sau cửa. Trời lạnh. Anh cố đi thật nhanh, thỉnh thoảng khoanh tay và rụt vai. Rồi anh cũng về đến nhà, đèn ở cổng vẫn sáng, cửa sổ tối. Anh băng qua bãi cỏ rồi vòng ra sau nhà. Anh vặn quả đấm cửa, cánh cửa mở ra yên ắng và căn nhà cũng yên ắng. Kia là cái ghế cao bên cạnh giá phơi bát đĩa. Kia là cái bàn nơi họ đã ngồi. Anh đã đứng lên từ ghế sofa, vào nhà bếp, ngồi xuống. Anh đã làm gì nữa? Anh đã chẳng làm gì nữa cả. Anh nhìn cái đồng hồ phía trên bếp lò. Anh có thể ngó vào phòng ăn, cái bàn trải khăn đăng ten, đôi hồng hạc bằng thủy tinh nặng nề giữa bàn, cánh xòe ra, rèm phía trên bàn để mở. Có phải vợ anh đã đứng ở cửa sổ kia ngóng đợi anh về? Anh bước lên tấm thảm phòng khách. Áo khoác của của cô vất trên ghế sofa, trong ánh sáng mờ mờ anh vẫn nhận ra cái gạt tàn đầy nhóc đầu lọc thuốc. Anh để ý thấy danh bạ điện thoại để mở trên bàn uống trà khi đi ngang qua. Anh khựng lại trước cánh cửa phòng ngủ mở hờ. Dường như đối với anh mọi thứ đều mở. Trong giây lát anh kháng cự lại cái ý muốn mở cửa nhìn cô, và rồi anh khẽ đẩy cửa mở rộng ra chút nữa. Cô đang ngủ, đầu chệch khỏi gối, xoay vào tường, mái tóc đen của cô xõa trên khăn trải giường, tấm phủ dồn lại quanh vai, những tấm phủ hờ hững trễ xuống chân giường. Cô nằm nghiêng, thân thể bí mật của cô tạo thành một góc nơi hông. Anh nhìn trừng trừng. Sau tất cả mọi chuyện, anh nên làm gì đây? Lấy đồ rồi bỏ đi? Tới khách sạn? Thu xếp vài chuyện gì đó? Người ta phải cư xử như thế nào trong những tình huống như thế này? Anh hiểu những sự việc đã diễn ra. Nhưng anh không hiểu bây giờ phải làm những việc gì. Căn nhà rất yên ắng.

Anh ngồi bên bàn trong nhà bếp đầu gục vào tay. Anh chẳng biết phải làm gì. Không phải chỉ ngay bây giờ, anh nghĩ, không phải trong chuyện này, không phải chỉ về chuyện này, hôm nay và ngày mai, mà tất cả những ngày khác. Rồi anh nghe tiếng lũ trẻ khuấy động. Anh ngồi thẳng dậy và cố mỉm cười khi chúng vào trong bếp.

“Bố, bố”, chúng reo lên, những thân hình bé nhỏ chạy lại với anh.

“Bổ kể chuyện đi”, con trai anh nói, trèo vào lòng anh.

“Bố không kể chuyện đâu”, con gái anh nói. “Còn sớm quá nên không thể kể chuyện được, phải không bố?”

“Mặt bố có gì thế”, con trai anh chỉ.

“Để con xem nào”, con gái anh nói. “Bố để con xem.”

“Tội nghiệp bố”, con trai anh nói.

“Bố làm gì cái mặt bố thế?”, con gái anh hỏi.

“Không có gì đâu”, Ralph đáp. “Mọi chuyện ổn cả mà, con gái cưng. Robert con trèo xuống nào, bố nghe có tiếng mẹ.”

Ralph buớc nhanh vào buồng tắm, khóa cửa lại.

“Bố có ở đây không?” anh nghe tiếng Marian hỏi. “Bố đâu, trong buồng tắm à? Ralph?”

“Mẹ, mẹ”, tiếng con gái anh kêu. “Mặt bố bị thương.”

“Ralph!” Cô vặn nắm đấm. “Ralph, cho em vào. Ralph? Cho em vào, anh. Em muốn gặp anh, Ralph? Đi mà!”

Anh bảo, “Đi đi, Marian”.

Cô nói, “Em không đi. Thôi nào, Ralph, mở cửa một phút thôi, anh! Em chỉ muốn nhìn anh, Ralph. Ralph? Con nói anh bị thương? Có chuyện gì không anh, Ralph?”

Anh bảo, “Đi đi.’

Cô nói, “Ralph, mở cửa đi mà anh.”

Anh bảo, “Em làm ơn im đi, được không?”

Anh nghe tiếng cô đợi ở cửa, anh thấy nắm đấm xoay lần nữa, và rồi nghe tiếng cô đi lại trong bếp, cho bọn trẻ ăn sáng, trả lời những câu hỏi của chúng. Anh nhìn mình trong gương một lúc lâu. Anh nhại chính mình. Anh cố tạo ra nhiều vẻ mặt khác nhau. Rồi anh bỏ cuộc. Anh quay ra, ngồi trên mép bồn tắm tháo dây giày. Anh ngồi đó, tay cầm một chiếc giày nhìn những chiếc thuyền buồm lướt qua đại dương xanh mênh mông là tấm màn phòng tắm bằng nhựa. Anh nghĩ đến những chiếc xe nhỏ màu đen trên khăn trải bàn và suýt kêu lên Ngừng lại! Anh cởi cúc áo, thở dài khom người vào bồn tắm, và lắp nút vào chỗ xả nước. Anh vặn nước nóng, và hơi bắt đầu bốc lên.

Anh đứng trần truồng trên nền gạch trước khi bước vào bồn tắm. Anh nắn chỗ mỡ chảy sệ bên lườn. Anh ngắm nghía mặt mình một lần nữa trong tấm gương đã mờ đi. Anh giật mình khi nghe Marian gọi tên.

“Ralph, con đang chơi trong phòng. Em đã gọi Von Williams nói hôm nay anh không đi làm, và em cũng sẽ ở nhà”. Rồi cô tiếp: “Em đã làm sẵn bữa sáng ngon lành trên bếp khi nào tắm xong thì anh ăn nhé. Ralph?”

“Làm ơn im đi”, anh nói.

Anh ở trong buồng tắm cho đến khi anh nghe tiếng vợ trong phòng các con. Cô đang mặc quần áo cho chúng, hỏi không phải là chúng muốn chơi với Warren và Roy hay sao? Anh đi băng qua nhà vào phòng ngủ, đóng cửa lại. Anh nhìn cái giường trước khi trườn vào. Anh nằm ngửa nhìn trần nhà. Anh đã đứng lên từ ghế sofa, đã vào nhà bếp, đã …ngồi… xuống. Anh nhắm mắt lại và xoay người nằm nghiêng khi Marian vào trong phòng. Cô cởi váy, ngồi xuống bên giường. Cô luồn tay vào dưới tấm đắp và bắt đầu vuốt ve chỗ thắt lưng anh.

“Ralph”, cô gọi.

Anh gồng người lại khi cô chạm vào, rồi anh thả lỏng một chút. Thả lỏng môt chút thì dễ chịu hơn. Tay cô lần qua hông anh, qua bụng anh và bây giờ thì người cô áp vào người anh, dịch chuyển tới lui trên người anh. Anh ghìm mình lại, sau này anh nhớ vậy, lâu hết mức có thể. Và anh nghiêng sang cô. Anh lăn qua lăn lại trong một giấc lẽ ra là giấc ngủ tuyệt vời, và anh vẫn còn xoay trở, kinh ngạc về sự thay đổi không ngờ mà anh cảm thấy dịch chuyển trong anh.


Goldmund dịch từ nguyên bản tiếng Anh Will you please be quiet, please?

12 comments:

  1. Có lẽ phải đọc hết lại 1 lượt nữa. Bác dịch chuyên nghiệp quá.

    ReplyDelete
  2. Truyện hay quá! Cám ơn người dịch.

    ReplyDelete
  3. Báo cáo bạn GM là tui đã đọc xong rồi, 2 lần.
    Truyện hay có thể do người dịch :)
    Nhưng vì dịch, nên đôi chỗ cũng hơi "mắc dịch" một chút. hehehe.

    ReplyDelete
  4. Dạ vâng, chỗ nào chị thấy chưa ổn cứ chỉ ra. Dịch cho vui, nhưng em cũng cố hết sức có thể. Raymond Carver, có lẽ cũng giống Hemingway, văn trông đơn giản nhưng khó dịch. Đã vậy, mỗi chữ mỗi chi tiết đều có dụng ý. Đọc phân tích truyện của các nhà phê bình xong thì càng thấy toát mồ hôi. Chẳng hạn, chỗ Ralph bỗng nhiên muốn dựng lũ trẻ dậy, trong tiếng Anh dùng "the children" chứ không phải "his children", và căn cứ vào đấy có nhà phê bình cho rằng Ralph trong vô thức cho rằng anh không phải là cha chúng, mặc dù điều này mâu thuẫn với thực tế.

    Thời điểm việc ngoại tình mà Ralph đưa ra là một ví dụ khác, ban đầu là hai năm, sau đó là h, ba năm, rồi khi lý sự với vợ thì nói bốn năm, rồi khi nói với những người đánh bạc lại là hai năm. Đại khái như thế.

    ReplyDelete
  5. Mình nghĩ vầy nè: khi đi qua cảm nhận của người dịch rồi thì dầu muốn dầu không đó cũng sẽ không thể là nguyên bản được nữa, mà đã mang ít nhiều hơi thở và cảm xúc của dịch giả. Cho nên đừng ép mình quá theo từng câu chữ.
    Khi mình đọc bản dịch này, trong khi chưa đọc bản gốc, thì mình cứ cho đây là truyện của GM cái đã, và như vậy thì chỉ cần trau chuốc câu văn đôi chỗ còn "mắc dịch" (như đoạn kết) là quá hay rồi.
    Còn khi mình đọc bản gốc, mình lại cảm nhận trên câu chữ của bản gốc đó. Đó là chuyện khác.
    Cảm nhận văn chương làm sao giống nhau được. Người hiểu chữ này theo nghĩa này, người lại cảm theo nghĩa khác, 9 người 15 ý :)

    ReplyDelete
  6. Da doc xong phan hai. Hay. Se tim doc ban goc - thu vien gan nha co dung 1 cuon, phai cho. :)

    ReplyDelete
  7. Một góp ý nho nhỏ...câu "Một đồng ¼ đô la" có thể dich thành "một đồng 25 xu" nghe chắc xui tai hơn hả?

    ReplyDelete
  8. Cảm ơn CBĐ, cả về vụ này lẫn vụ poker.

    ReplyDelete
  9. Cứ như vỡ 1 thế giới vậy. Quả thật em không hình dung được người đàn ông biết vợ ngoại tình tâm lý lại khác với người phụ nữ như thế nào. Truyện này được viết năm nào vậy anh?

    ReplyDelete
  10. Xuất bản 1976, bạn ạ.

    ReplyDelete

BẠN BÈ CŨNG LÀ MỘT TÀI SẢN