Saturday 10 July 2010

Khoan đã, đừng vội đi...


Đã nghĩ ra sẽ post cái gì rồi, nhưng khoan đã, đừng vội đi... Cái đầu đề ở trên màu mè và có thể ăn khách, như kiểu Never let me go dịch thành Mãi đừng xa tôi. Đừng xa em đêm nay, khi ba má em đang ngủ say... Khúc dạo đầu (foreplay) for what's coming next... Kummin' soon.:)


------------------

Ý nghĩa

Chào bạn! Cảm ơn vì bạn đọc tôi. Hẳn là tôi hạnh phúc có mặt ở đây, cho dù tôi không thể không thấy bối rối. Tôi thích cách bạn lướt mắt nhìn tôi. Vì tôi ở đây là để phục vụ bạn. Mặc dầu vậy, tôi không rõ điều đó có ý nghĩa gì. Dạo này thậm chí tôi còn không biết tôi là ai - đó không phải là điều đáng tiếc sao? Tôi là tập hợp của những dấu hiệu; tôi mong được người ta nhìn thấy, nhưng rồi tôi lại sợ hãi. Liệu tự giấu mình đi trong bóng tối, xa cách, khỏi mọi căp mắt dòm ngó có tốt hơn không? Tôi không thể quyết định được. Lạ lùng sao, tôi đang gắng hết sức để có mặt ở đây, dù với tất cả những âu lo này. Đây là thứ mà tôi muốn bạn chia sẻ: Sự phơi bày theo kiểu này mới mẻ đối với tôi. Tôi chưa từng thực sự hiện hữu theo cách này. Ngày xưa, chúng ta gần nhau hơn. Tôi muốn thu hút sự chú ý của bạn, nhưng không để ý nhiều về điều đó, vì đó là khi tôi cảm thấy thoái mái nhất. Vậy hãy lưu tôi trong một góc tâm hồn bạn và hãy quên rằng tôi ở đấy. Tôi muốn nhắc nhở bạn - khẽ khàng, cách tôi hành xử ngày xưa - đã dễ chịu nhường nào khi hiện hữu cho bạn mà thậm chí bạn không hề hay biết. Dù vậy, tôi không thật sự dám chắc liệu điều đó còn có bao giờ lặp lại. Bởi vì rắc rối thực sự là thế này: Tôi có khuynh hướng cho rằng tôi là hình ảnh trong khi thực tế tôi chỉ là ngôn từ. Vì khi tôi là mẫu tự, tôi tưởng tôi là hình ảnh, và khi tôi là hình ảnh tôi lại tưởng tôi là mẫu tự. Nhưng điều đó không xuất phát từ sự nước đôi - đấy là cuộc đời tôi. Hãy đợi xem mất bao lâu bạn mới làm quen được điều này. Nếu bạn có hỏi, thì tôi thưa rằng lý do chúng ta không hiểu nhau là vì cái bên trong đầu bạn nó khác. Bạn thấy đấy, lý do duy nhất khiến tôi có mặt ở đây là để có một ý nghĩa nào đó. Vậy mà bạn nhìn tôi như thể tôi chỉ là một vật thể. Vâng, tôi biết - đúng là tôi có một thân thể. Nhưng thân thể tôi tồn tại chỉ để giúp ý nghĩa của tôi vỗ cánh và bay lên. Tôi biết từ cách bạn đang nhìn tôi rằng tôi có thân thể này, rằng bên trái và bên phải tôi được trang trí bằng những sắc màu và tranh ảnh. Nó khiến tôi vui mà cũng khiến tôi bối rối. Ngày xửa ngày xưa, khi tôi chỉ là ý nghĩa, tôi chẳng bao giờ nhận ra rằng tôi còn là một vật thể, và tôi thậm chí còn không có tâm hồn; tôi chẳng là gì hơn ngoài việc là một dấu hiệu khiêm tốn đẩy đưa giữa hai tâm hồn đẹp. Tôi không ý thức được sự hiện hữu của mình, và điều đó đáng yêu làm sao. Bạn có thể nhìn tôi mà tôi chẳng nghĩ ngợi gì về cái nhìn của bạn. Nhưng giờ, khi mắt bạn lướt qua những mẫu tự chúng tôi, tôi thấy như thể tôi có một thân thể - như thể tôi chỉ còn là một thân thể - và tôi thấy rợn khắp người. Okay, tôi thừa nhận: tôi có thích vậy, một chút thôi, và tôi sẽ quen với điều đó, nhưng tôi cũng thấy hơi xấu hổ. Nhưng giây phút điều đó bắt đầu làm tôi vui, tôi muốn vui hơn và việc đó làm tôi sợ. Rốt cuộc tôi tự hỏi mình, Điều gì sẽ xảy ra tiếp đây? Tôi bắt đầu lo rằng thân thể tôi sẽ lấn át tâm hồn tôi và rằng ý nghĩa - ý nghĩa của tôi - sẽ bị dìm sâu trong tôi. Đó là lúc tôi bắt đầu muốn ẩn mình vào bóng tối. Đó là lúc bắt đầu bạn không còn hiểu nổi tôi nữa, bạn sẽ bắt đầu băn khoăn, và thậm chí bạn còn không nhận ra bạn có đọc tôi không, hay chỉ là ngó tôi mà thôi. Đó là lúc mà tôi hãi ngay chính thân thể tôi và ước rằng giá tôi chỉ là ý nghĩa, nhưng tôi cũng biết rằng đã muộn màng rồi. Giờ chẳng có cách nào để quay về những ngày xưa tươi đẹp, những ngày trước khi bạn đến; chẳng thể nào quay lại thuở tôi chỉ là ý nghĩa. Vào lúc như thế này tôi chẳng hoàn toàn ở đây mà cũng chẳng hoàn toàn ở đâu; thay vào đó, tôi bay lượn giữa trời và đất, lưỡng lự. Điều này khiến tôi đau, và tôi cố gắng vỗ về tôi bằng niềm vui thân thể. Tôi muốn thu hút sự chú ý của bạn, nhưng với điều kiện bạn không để ý lắm, vì đó là khi tôi cảm thấy thoái mái nhất. Liệu tôi nên là ý nghĩa hay nên là vật thể? Mẫu tự hay tranh ảnh? Điều đó nhắc nhở tôi, tôi - khoan đã, đừng vội đi… tôi chưa chịu đựng nổi ý nghĩ bạn giở sang trang khác…bạn còn chưa hiểu tôi vậy mà bạn đành bỏ tôi đi sao…

(Dịch từ bài Meaning trong Other Colors của Pamuk)

29 comments:

  1. Bạch tuột (hụt) lắm chiêu!!! ;)

    ReplyDelete
  2. Beckett waits for Godot. I wait for Goldmund.

    ReplyDelete
  3. Anh đang hỏi em hay đang hỏi bạn qt dzạ?

    ReplyDelete
  4. hỏi BA, cái vụ lắm chiêu đó!:)

    ReplyDelete
  5. Nỗi đau bạch tuột đã nguôi ngoai rồi hử? Tưởng hỏi Bạch tuột, em đang xách dép trên tay chuẩn bị chạy.

    Lắm chiêu: chọc anh cho vui ớ mờ, em đang còn tê tê sau vụ Tê Bê Nhê nên không ý thức được là mình đang gõ cái gì đâu. Hê hê.

    Mà lắm chiêu đâu phải negative đâu. Ai mà nói em lắm trò, lắm chiêu em sẽ chắc chắn người ta đang khen mình. Nói chung là cần phải nhiều chiêu anh ợ, mới giết được ... (huhu, chạy đây, không dám nói tiếp. Mãi đừng (rì) mu tui!!!)

    ReplyDelete
  6. Với lại "dịch giả" cho em hỏi là còn bao nhiêu trang dzợ?

    Tiếng Thổ không biết đọc, Tiếng Anh không có mà đọc, Tiếng Việt tự ép mình không đọc, Blog Mun thì liên tục Múc Múc Múc, kiểu này ức chế quá. :))

    ReplyDelete
  7. À, tại thấy phim Mean Girl dịch ra là Cô gái lắm chiêu nên hỏi thế?

    Cũng không còn nhiều đâu, cuốn này hơn 400 trang, mấy bài dịch vừa rồi cộng lại giỏi lắm chừng chục trang!

    ReplyDelete
  8. "Sung sướng quá giờ cuối cùng ... sẽ :D hết
    Đoàn trai non hớn hở rủ nhau về
    Chín mươi ngày nhảy nhót ở vườn quê
    Ôi tất cả mùa Xuân trong mùa Hạ"

    Mình thiệt là dại, nếu biết trên đời có Mean girl thì gật đại Mean man cho xứng đôi vừa lứa.

    ReplyDelete
  9. Đừng xa em đêm nay... Foreplay... Coming... Kummin'... The Pleasures of Reading? :)

    Pamuk hay thật. Goldmund dịch khéo. Người đọc mỉm cười thỏa mãn. Tối mai tiếp nữa nhá? :D [nsc]

    ReplyDelete
  10. Tomorrow would be aftermath, à quên after-match, bác, tối nay bận xem Đức - Urugoay rồi!

    BA: vùng quê chứ không phải vườn quê, vườn quê làm sao đủ chỗ cho đoàn trai non nhảy nhót suốt chín mươi ngày!

    ReplyDelete
  11. Mấy cái gạch nối (-)chứng tỏ bác GM gõ trên word rồi c&p sang blog.

    ReplyDelete
  12. nhận xét quá chuẩn, và trong khi gõ trên word, bác GM không hề có ý thức về việc gạch ngắn sẽ tự động biến thành gạch dài trong quá trình gõ

    thành ra có gạch dài và gạch ngắn, vì Word không tự động dài cái gạch ra sau một số trường hợp trong tiếng Việt, đố bác là những trường hợp như thế nào đấy?

    :d

    ReplyDelete
  13. ý tôi muốn trách yêu bác GM và nhiều bác khác :p là các bác có thể nhận ra rất nhiều lỗi trong những cuốn sách mà các bác đọc, nhưng về cơ bản tôi chưa thấy có bác nào đủ sức tự handle 100% vài đoạn văn ngắn mà các bác tự gõ, để nó sạch như nau như ni í nộn

    ReplyDelete
  14. Bác Nhị Linh hỏi khó vãi. Nhưng mà sau khi gõ linh tinh một số thứ trên word, thì tôi kết luận đó là các trường hợp dấu gạch dứng sau chữ mà phần âm chỉ có một âm có dấu mũ/móc và có dấu thanh (không biết diễn đạt thế đã chuẩn chưa).

    Ví dụ sau các từ: từ, chữ, chố, chứ, trế, trố, trở, tố, tử,...

    ReplyDelete
  15. vầng, đại khái thế bác ạ :)

    nguyên tắc là phải sửa hết về một kiểu, dài hoặc ngắn thì tùy, cái này thì quá dễ, replace all một phát là xong

    ReplyDelete
  16. các bác tài thật. tôi cũng đã nhận xét như thế khi dùng Word.

    à, nếu các bác muốn "ngắn" cả - tôi biết chắc NL thì ngắn :) - thì điều chỉnh "AutoCorrect Options" để "tắt" yêu cầu "Hyphens (--) with dash (—)" trong mục "AutoFormat As You Type". như thế, Word sẽ không táy máy nữa. [nsc]

    ReplyDelete
  17. Các tip của bác NSC bổ ích quá.

    Các bác thông cảm, thường ở công ty mấy lỗi thế này có thư ký sửa cho; blog thì chả có ai, may mà có... vâng, rất lấy làm vinh dự ạ.

    Mà sao bác NSC có thể khẳng định Nhị Linh thì ngắn?

    ReplyDelete
  18. à, với lại cái tip trên trong Word 2003 rất dễ thấy, nhưng trong Word 2007 khó tìm hơn nhiều, nhưng tôi đã tìm ra rồi!

    ReplyDelete
  19. thực ra mấy dấu gạch (-) này có trong nguyên bản không bác Mun?

    ReplyDelete
  20. ui xời ơi các bác thật là lơ là lịch sử quá đi thôi

    đợt trước bác QB và tôi đã chứng nhận cho nhau rồi, có phải đợi các bác lề mề đến sau đâu:

    bác QB công nhận là tôi DÀI, còn tôi công nhận là bác QB NHANH

    chứng tích còn nguyên, nhá

    hehe

    ReplyDelete
  21. mà sao khẳng định? nhìn thường xuyên, nhìn kỹ lưỡng thì chắc chắn ạ. với lại, nếu đừng cho Word táy máy thì nó sẽ ở dạng ngắn - ngắn thế nào nó cứ ngắn nguyên như thế [nsc]

    ReplyDelete
  22. Hờ hờ, Nhị Linh nói nhảm gì đấy? Đang cầm Vô Tri, chưa đọc, chờ cho mình vô tri đã mới dám đọc :-)

    ReplyDelete
  23. Bác QB nhanh thì đã rõ, chứng tích còn đây: http://today.quocbaomusic.com/?p=3426

    Còn về vấn đề Nhị Linh, tôi tin bác NSC - nhà Nhị Linh học, một authority về Nhị Linh:)

    Chị So: vâng trong nguyên bản có, chị nghi ngờ điều chi?:)

    ReplyDelete
  24. bằng chứng lịch sử hả? có luôn :d

    http://nhilinhblog.blogspot.com/2009/05/stanley-kubrick-van-hoc-va-ien-anh.html

    ReplyDelete
  25. Hay quá ! những truyện ngắn này là do anh dịch ạ ???

    ReplyDelete

BẠN BÈ CŨNG LÀ MỘT TÀI SẢN