Đã sang tháng mười hai mà Sài Gòn hãy còn rất nóng. Đầu giờ
sáng, còn có tí hơi mát, nhưng sang quãng mười một giờ trưa thì nắng gắt gao,
không khác những ngày hè là mấy. Thời tiết như thế, chẳng biết có thể gọi là
mùa Giáng sinh đã đến hay chưa. Dù sao, cứ đến này giờ trong năm, trong người vẫn
không khỏi chút nôn nao. Có lẽ, tháng cuối cùng của năm, đi đâu, làm gì vẫn
không tránh khỏi cái cảm giác ngoái đầu nhìn lại, dẫu trời vẫn nóng và chẳng
còn cây cầu nào dẫn đến mùa đông.
Quãng hơn hai tháng qua, tôi có đến bốn hay năm chuyến đi. Đi
là để về, hay nói khác hơn, đi mà chỉ muốn về. Mỗi lúc về tới Tân Sơn Nhất,
giây phút ngồi trên taxi bắt đầu ra khỏi sân bay, ngắm những bảng hiệu hai bên
đường qua cửa sổ xe là tôi cảm thấy dễ chịu. Tôi nhận thấy bảng hiệu các cửa
hàng ở Sài Gòn thường sử dụng màu xanh và trắng, hoặc trắng và đỏ; trong khi đó
bảng hiệu các cửa hàng Hà Nội hay dùng màu đỏ và vàng. Tôi cũng nhận thấy tài xế
taxi Sài Gòn bây giờ đã bớt sử dụng còi rất nhiều, và đường phố Sài Gòn nói
chung cũng bớt tiếng còi. Có lẽ dần dần mọi người cũng nhận ra rằng bóp còi chả
giải quyết được gì, cứ điềm tĩnh mà đi, thế nào cũng tới. Cảm giác dễ chịu
có lẽ còn vì biết rằng mình sắp về tới nhà.
Tôi mong trời sớm lạnh, để tôi còn dựng cây thông Noel lên.
Bảo là sống chậm mà cứ ăn gian ngày tháng thế này thì... hề hề
ReplyDeleteừ, nhìn cây thông Noel dễ chịu vô cùng :)
ReplyDelete