Wednesday 12 October 2011

hôm nay không sách



[đọc đúng là sách, không có âm gió]


dạng nghiện sách như tôi, đúng ra ngày nào cũng sách, thiếu hơi sách là không chịu được. tuy nhiên, ngày nào cũng sách, thì mắt mỏi, lưng đau, tay cũng đau, toàn thân không chỗ nào không đau, đành phải chấp nhận cai. hôm nay nhất định không sách. không sách thì làm gì?

hôm nọ đi ra đường, tôi chợt nhận ra, nếu sống và làm việc theo khẩu hiệu, chẳng hạn cái băng rôn đỏ đỏ giăng ngang đường, thì từ nay nếu bữa nào đi uống bia rồi thì tuyệt nhiên không có cách nào về nhà được mà chỉ có cách ngủ lại ở quán bia cho đến khi người hết bia mới thôi. cái băng rôn đó nói như vầy, "ĐÃ UỐNG RƯỢU BIA THÌ KHÔNG ĐƯỢC THAM GIA GIAO THÔNG". "không được tham gia giao thông" chứ chẳng phải chơi. nghĩa là nếu tôi có bỏ xe lại, đi xe ôm hay taxi hay gọi vợ đến chở về đều không được tất, vì rõ ràng một khi đã ngồi trên xe của ai đó và xe đó có chạy trên đường thì tôi đã "tham gia" giao thông rồi. lẽ nào không phải. phải người ta thu hẹp phạm vi đấu tranh lại, chẳng hạn "ĐÃ UỐNG RƯỢU BIA THÌ KHÔNG ĐƯỢC THAM GIA GIAO THÔNG BẰNG XE MÁY"  hoặc "ĐÃ UỐNG RƯỢU BIA THÌ KHÔNG ĐƯỢC THAM GIA GIAO THÔNG BẰNG TAXI"  hoặc "ĐÃ UỐNG RƯỢU BIA THÌ KHÔNG ĐƯỢC THAM GIA GIAO THÔNG BẰNG XE BÒ" thì tôi còn có lựa chọn. đằng này thì khái quát quá, khái quát quá đi mất, chằng còn lựa chọn nào sất. thế là được một chuyện không sách.



chuyện không sách thứ hai là chuyện này. chắc là đợt rồi các bệnh viện bị kêu ghê quá, ờ mà bệnh viện bao giờ chả bị kêu, thế cho nên một số bệnh viện mới phát động phong trào thực hiện quy tắc ứng xử. ý tưởng rất hay, đáng lẽ phải thực hiện từ lâu rồi mới phải. tất nhiên từ nói đến làm bao giờ cũng có khoảng cách, nhưng nếu không bắt đầu nói thì có lẽ cũng không bao giờ bắt đầu làm.  ấy nhưng đọc cái quy tắc ứng xử kia, ban đầu tôi lấy làm băn khoăn ghê lắm. qua đoạn băn khoăn rồi tôi bắt đầu cảm thấy khâm phục chữ nghĩa tinh tế của người ta: "NÓI KHÔNG VỚI PHONG BÌ".  nói không với phong bì thôi mà, chứ có nói không với cái ruột của nó đâu, cho nên nếu ruột đi mình ên, hay gói trong lá chuối, hay lá mít, hay chuyển khoản, hẳn đều ổn cả. đúng là tài, tài thật, tiên xư anh tào tháo.

8 comments:

  1. Sao họ lại không ghi cụ thể "ĐÃ UỐNG RƯỢU BIA THÌ KHÔNG ĐƯỢC LÁI XE" để mấy anh "hôm nay không sữa" còn tính? (Nhưng cũng có lần đọc báo nghe tin có ông kia uống rượu say, xong đập phá quán nhậu, công an tới lập biên bản, sau đó phe công an chở ông say xỉn bằng xe máy về đồn---giữa đường ông say xỉn bị rớt xuống xe chấn thương sọ não chết luôn :((

    ReplyDelete
  2. ha ha... blog cũng là 1 loại sách. Nói không với sách chứ có nói không với viết sách đâu nhỉ :-D

    ReplyDelete
  3. Hôm nay không viết hoa đầu câu :D

    ReplyDelete
  4. ... và sách được viết nghiêng:)

    ReplyDelete
  5. Cái câu đầu tiên trong ngoặc thâm thúy phết :)

    -Land-

    ReplyDelete
  6. Titi: blog là blog, sách là sách, nàm xao mà nẫn nộn nung tung thế?

    ReplyDelete
  7. Thì bao người vẫn lấy blog in thành sách đấy thôi. Cơ bản là blog chất lượng thì có khi còn hơn ối sách tạp :-P

    ReplyDelete

BẠN BÈ CŨNG LÀ MỘT TÀI SẢN