Thursday, 26 August 2010

A tale of two cities

Anh đã rửa xe cho em chưa?


(Chuyện kể dưới đây hoàn toàn hư cấu. Nếu có trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên.)

Vợ đi xa. Niêu tôm chưa kịp vọc thì điện thoại đã reo. Lẩm bẩm trong mồm, sao không đăng ký luôn cái dịch vụ xác định vị trí của Vinaphone cho tiện. Nhấc điện thoại, miệng cười tươi như hoa, cho dù đầu bên kia không thấy mình. Hóa ra vợ chỉ kể chuyện đi thang máy. Vợ bảo, thang máy từ tầng 3 đi xuống, mở ở tầng 1. Thấy đầy người, em đứng chờ mọi người ra rồi mình mới vào. Đang xớ rớ chưa thấy ai ra thì bên trong có người quát, vào thì vào, không vào thì thôi, đứng đấy làm gì. Vẫn không ai ra nên em vào, mặt đỏ lựng. Em bấm tầng 3, rồi ra ở tầng 3. Mọi người đi tiếp lên tầng 5. À, anh đi rửa xe cho em nhé.


Gác điện thoại, tôi đi rửa xe luôn kẻo quên. Ghé chỗ quen, thấy bốn năm người chờ mà chỉ có một thợ. Cậu thợ rửa xe nói giọng miền Trung cười nói, chiều chủ nhật, mấy đứa kia đi chơi hết rồi anh, anh chờ khoảng nửa tiếng. Ngại chờ, tôi đành chạy qua chỗ khác. Thấy một nhà có trưng bảng rửa xe bọt tuyết, tôi ghé vào. Một thanh niên mặc áo thun đen, quần kaki ngang gối, đang rửa một chiếc xe khác trước sân, khẽ gật đầu chào tôi, bảo anh để xe đấy cho em. Một cô gái, nước da bánh mật, tóc cột bằng một sợi dây thun, mặc một bộ đồ thun kiểu ở nhà - tôi đoán là vợ anh rửa xe - từ trong nhà đi ra mời tôi ngồi. Có một người đàn ông và một cậu bé khác - hẳn là hai bố con - cũng đang ngồi chờ. Thấy tôi, người đàn ông nhấc chiếc mũ bảo hiểm đang để trên ghế lên. Tôi kéo chiếc ghế đó ra ngồi cách một tí. Người đàn ông để tờ báo đang cầm trên tay xuống bàn, hơi chếch về phía tôi ngồi. Tôi cười, gật đầu, rồi rút cuốn sách cầm theo ra đọc. Được vài trang, tôi ngẩng lên, nhìn anh thợ rửa xe đang xịt nước. Bọt xà bông trôi xuống, dạt vào một góc sân. Anh đẩy xe ra phía trước, dựng ở đó. Cô gái cầm một mớ khăn khô ra lau. Còn anh đẩy xe của tôi vào bệ rửa.

Trời nhá nhem tối. Xe tôi đã được rửa xong. Tôi trả tiền, cảm ơn cô gái. Cô nói, cảm ơn anh. Tôi phóng xe về. Ngang ngã tư, thấy ô tô xếp một hàng dài, nhưng phía làn xe máy vẫn có thể đi thoải mái.


Vừa về tới nhà, điện thoại lại reo. Vợ bảo, em mới đi mua ô mai về để làm quà. Tôi bảo, anh không ăn ô mai. Vợ nói tiếp, em bảo cô bé bán hàng cho ô mai vào năm túi để tiện chia cho mọi người. Cô bé bán hàng bảo, yêu cầu gì mà yêu cầu lắm thế. Tôi bảo, kệ nó, chắc nó sẽ bị đuổi. Vợ bảo, em thấy bà chủ cửa hàng đứng ngay đấy, mà chẳng nói gì. À, anh đã rửa xe cho em chưa?



20 comments:

  1. hi hi, khổ với bác R.C rồi :))à mà chuyện kể hoàn toàn hư cấu, không nhất thiết phải khác sự thật :))

    (Chị So)

    ReplyDelete
  2. ghê nhể, bắt cả cầu truyền hình HN-SG nối hai bờ vui chào mừng ngàn năm văn vật nữa cơ, mà lại cầu biến hình nữa, cựa khoái! :))

    ReplyDelete
  3. hì hì, Gordon LishSo nhanh tay thế:)

    Cafe Sữa: "cực" đúng không?

    ReplyDelete
  4. vâng ạ, trong cơn hứng chí mắc lỗi typo :P

    ReplyDelete
  5. Hay.

    Cứ nhẹ nhàng thế này, mình thích. Chẳng cần phải lên gân chửi mắng :D

    ReplyDelete
  6. Chúc mừng Gỗ Mun. Sau thơ thẩn, chàng bây giờ đã viết ra được một văn bản thực sự là sáng tạo cá nhân (hay hay không là việc khác, anh thì anh thấy hay đấy tuy hơn ngắn)

    ReplyDelete
  7. Sáng tạo qué gì bác. Bác thừa biết là em đem style của RC ra nghịch. Cái này em viết 15'.

    Còn nói về sáng tạo, thì em ối cái sáng tạo:)

    ReplyDelete
  8. Em thấy thích câu chyện này. (cười tủm tỉm!!)

    ReplyDelete
  9. Há há, vợ anh gì trong truyện cao thủ nhỉ.

    ReplyDelete
  10. hehe, đọc thấy mắc vui,:D

    ReplyDelete
  11. Goldmund Carver. hay! à, giá mà cắt bớt khoảng 20 chữ thì hay hơn nữa :))) [nsc]

    ReplyDelete
  12. còm xong liếc lên thấy các bác đã hô hoán RC ầm rồi. xóm này oách thật! :D [nsc]

    ReplyDelete
  13. Dạ chỉ có chị So, biên tập viên của Goldmund Carver là người thứ nhất hô hoán, bác là người thứ hai thôi ạ:)

    Chúc mừng bác đã khỏe lại.

    ReplyDelete
  14. Buồn cười quá. Sae học tập cô vợ mà Goldmun hư cấu( thiệt thì sao? Ai ở đây kiểm chứng?)

    ReplyDelete
  15. Bác viết làm tôi nhớ SG !Thèm được ngồi một cái quán sạch , ăn thức ăn sạch ! mk , cuối tuần lại phải đi chợ nấu nướng. Nghìn năm TL tôi tìm đường về Sg mấy hôm . Bác có thời gian tôi mời bác mấy cốc bia!

    ReplyDelete
  16. Khi nào bác lánh nạn nghìn năm TL thì nhắn tôi một tiếng.

    ReplyDelete
  17. Vấn đề ở đây là: Tại sao anh không tự rửa xe ở nhà, mà phải đem ra tiệm? Tại sao chỉ mỗi một việc Rửa xe mà Vợ anh lại bị ám ảnh như thế?

    ReplyDelete
  18. Tác giả đã chết nên không nói được gì thêm, he he

    ReplyDelete
  19. Truyện hư cấu hay có thiệt hay ngẫu nhiên trùng hợp thì cũng hay chứ bộ! ;)

    ReplyDelete
  20. rút cục cũng đã gặp bạn già tình thương mến thương :((

    ReplyDelete

BẠN BÈ CŨNG LÀ MỘT TÀI SẢN