Cái khoảnh khắc khi bạn đọc xong một cuốn sách và đang phân vân lựa chọn cuốn sách kế tiếp là một khoảnh khắc vui sướng, nhưng cũng đầy khó khăn. Bạn đã đọc xong một cuốn sách. Bạn vừa mới vui tươi, vừa mới buồn bã, vừa mới trầm tư, vừa mới ngẩng đầu lên khỏi trang sách: trí óc bạn hãy còn vương vấn những hình ảnh, những chiêm nghiệm, và những mẩu đối thoại sắc sảo hãy còn đâu đó tự vang lên như tiếng vọng của tâm hồn. Bạn vui sướng vì bạn vừa mới trở nên giàu có hơn nhờ vào cuốn sách bạn vừa mới đọc xong - những trải nghiệm và tình cảm mới mẻ chinh phục bạn.
Hành trình đó tuy thú vị nhưng đã kết thúc. Giờ đây, bạn muốn dấn thân vào một hành trình mới đầy háo hức và không kém âu lo: một cuốn sách mới hứa hẹn mở ra một chuyến đi mới, nhưng chuyến đi đó sẽ như thế nào khi trong bạn hãy còn tràn ngập những kỷ niệm của chuyến đi trước. Là một người mạo hiểm, bạn chẳng ngại ngần trước những chuyến đi. Bạn luôn biết rằng chẳng có chuyến đi nào lặp lại nhưng bạn vẫn không khỏi băn khoăn - liệu chuyến đi mới có suôn sẻ hoặc đầy xúc cảm như chuyến đi bạn mới hoàn thành. Tác giả sẽ chở bạn về đâu - một vùng thôn quê không khí trong lành rộn rã những tiếng cười thơ ngây, hay thắng rít phanh trên miệng vực? Những người đồng hành với bạn - những nhân vật - trông họ thế nào, xấu xí hay xinh xắn, duyên dáng hay thô lỗ, họ sẽ hôn nhau trên bãi cỏ úa vàng hay sẽ chĩa súng vào nhau? Hoặc chĩa súng vào bạn?
Một lựa chọn an toàn là nói không, sẽ không có chuyến đi nào kế tiếp cả. Hoặc ít ra sẽ không có chuyến đi nào khi những ký ức về chuyến đi trước chưa phai mờ. Nhưng với một sự lựa chọn như thế có thể những của cải tích lũy từ chuyến đi trước sẽ nhanh chóng bốc hơi.
Tôi yêu khoảnh khắc đó. Tôi yêu cái khoảnh khắc vừa đọc xong một cuốn sách và đứng trước kệ sách đầy nhóc của tôi lựa chọn cuốn sách tiếp theo. Tôi có thói quen mua những cuốn sách mà tôi để ý - hoặc vì tên tác giả, hoặc có người giới thiệu, hoặc vì một người bạn mà tôi yêu quý thích cuốn đó. Bất cứ khi nào có thể, tôi mua sách, mang về nhà và chất trên kệ. Tôi không đọc chúng ngay một lúc - điều đó là bất khả, kể cả nếu tôi nghỉ việc và trở thành một nhà đọc sách toàn thời gian. Tôi sẽ đứng trước kệ sách của tôi, ngẩng đầu nhìn những tầng cao, rồi quỳ xuống nhìn những cuốn tầng dưới. Tôi sẽ ngoẹo đầu sang bên trái, rồi tôi sẽ ngoẹo đầu sang bên phải. Có khi, tôi sẽ làm rơi kính. Tôi sẽ rút một cuốn ra, nhìn vài trang, rồi rút cuốn khác ra, nhìn vài trang. Trong bất kỳ sự lựa chọn nào cũng bao hàm nhiều hy vọng, nhiều lạc quan và bất trắc. Chính vì thế, tôi yêu khoảnh khắc đó đến nao lòng: khoảnh khắc được lựa chọn.
Khi lựa chọn xong, tôi biết tôi đã sẵn sàng cho một hành trình mới. Và tôi sẽ náo nức hoàn thành hành trình này, để được trở lại với cái khoảnh khắc mà tôi lại được đứng trước nhiều sự lựa chọn. Cảm giác vẫn bồi hồi như trước, chỉ khác lần này tôi trưởng thành hơn và lịch duyệt hơn.
31.08.2010
Ôi anh làm em nhớ thơi trẻ con mỗi lần được cô thủ thư trong thư viện trường ĐH gần nhà cho vào lựa sách để đọc. Đó là cái khoảnh khắc gần như anh viết nhưng nó còn là sự háo hức và tò mò trẻ con.
ReplyDeleteGiờ hiếm khi có thể ngồi đọc được một cuốn sách cho ra hồn. Nhớ cái cảm giác ngày xưa quá :)
Cảm giác khi đứng trước những cuốn sách ta yêu thích, lựa chọn và biết rằng sẽ có được cảm xúc mới thật là tuyệt!
ReplyDeleteHihi, em biết không, trước mỗi đợt khai quật khảo cổ chị cũng có cảm giác y như vậy đấy :))
cảm giác thật đúng,:)) nhưng hình như anh kể còn thiếu.
ReplyDeleteThích nhất là lúc ôm sách nhiều quyển sách về, lật trang đầu tiên hí hoáy kí tên (để khẳng định sách này của tui), ghi ngày tháng (ngày em thuộc về tui), rồi vài dòng cảm giác về cuốn sách (đôi khi bâng quơ chả dính dáng gì đến cuốn sách) , rồi mới quyết định, tối nay sẽ là cuốn nào. Cảm giác đó thật là khó tả!
dadas
ReplyDeleteChị Hậu: Em cũng nghĩ cảm giác chờ đợi tìm thấy gì trong đất là một cảm giác hết sức đặc biệt, nhưng chỉ một số ít người mới may mắn có cảm giác đó thôi.
ReplyDelete"Tôi sẽ rút một cuốn ra, nhìn vài trang, rồi rút cuốn khác ra, nhìn vài trang." Có mân mê, có hít hà các trang giấy? :) :)
ReplyDeleteÀ, lại nói chuyện "những/các": ở đây, tôi dùng "các" để chỉ các trang giấy được trang trọng mở ra (those pages that were opened), chứ không phải những trang giấy (the pages) của quyển sách. [nsc]
he he thì "các" gần gũi thân mến hơn mà lị (ngôi thứ 2 gần hơn ngôi thứ 3 ;))
ReplyDelete(nst)
tình hình là cứ nhảy từ P sang R xong từ R sang P he he
ReplyDelete(snt)
Tình hình là nsc, nst, snt loạn cả lên. Nhưng lần này kính lão của snt tinh hơn kính lão nsc rồi nhé:)
ReplyDeletesuôn sẻ thay vì suông sẻ.
ReplyDeleteđã sửa - tks
ReplyDeletesnt = sướng như tiên, mà tinh thật, thôi cứ đổ là còn hơi bị ốm yếu cho nó đỡ... ngượng :)))) [nsc]
ReplyDeleteNghe tả là đủ tưởng tượng ra cái kệ sách nhà bác "hoành tá tràng" lắm đây! ^^
ReplyDeleteKhoảnh khắc, vângđúng là khoảnh khắc như bác đã tả, tôi có khác chút, tôi không thể bắt đầu hành trình mới ngay được, chí ít tôi cũng phải dành vài giờ để sống với cảm giác của cuốn sách vừa đọc.
ReplyDeleteCông nhận cái khoảng khắc được lựa chọn là một khoảnh khắc vừa thú vị, vừa dễ chịu.
ReplyDeleteVienkhanh: Cũng không đến nỗi thế đâu:) Cứ cho bài này là fiction đi bác!
ReplyDeleteDHP: Khi chưa thể bắt đầu hành trình mới được thì mời bác đọc bài về cái khoảnh khắc giữa hai hành trình:)
Haidieugiandi: Không phản đối chi hết ạ:)
Thích thế anh! Nghe anh Mun tả việc đọc, thấy đọc sách sướng như tiên.
ReplyDelete(Hình như) Em cũng có cái cảm giác đó sau mỗi "phi vụ" viết bài (tức là sau khi hoàn thành một loạt bài, một chuyên đề nào đó).
Không hiểu các chú CA có cảm giác này sau khi khép lại một vụ án không, chị Hậu & anh Mun nhỉ? Cái này em hỏi rất thật đấy :-?
hờ hờ, what a ridiculous question!
ReplyDeleteThử thế này xem: Chúng tôi yêu cái khoảnh khắc vừa khép lại một vụ án và đứng trước tủ hồ sơ lựa chọn vụ án tiếp theo. Chúng tôi có thói quen xếp những hồ sơ mà chúng tôi để ý - hoặc vì một cái tên, hoặc có người “giới thiệu”, hoặc vì một người mà chúng tôi buộc phải yêu quý bảo chúng tôi để ý hồ sơ đó. Bất cứ khi nào có thể, chúng tôi mang hồ sơ về và chất vào tủ. Chúng tôi không xử lý chúng ngay một lúc - điều đó là bất khả… :))
Thôi chết rồi đúng rồiiiiiii...
ReplyDeleteĐúng tâm lý các chú rồi anh Mun ơi!
bài này thật là hay! nhiều người hay đọc sách có lẽ cũng đều có những cảm giác như thế...
ReplyDeleteTôi yêu những quyển sách bắt tôi phải chờ đợi 1 thời gian, để cảm xúc sau khi đọc sách xong được lắng xuống hết rồi mới đọc nổi cuốn sách khác.
ReplyDeleteTôi thích entry này của bác lắm.
Hà.
thanks bác, bác cứ khám phá nhé!
ReplyDelete