Wednesday, 2 December 2009

Không có thơ

Hôm nay không có thơ đâu, hứa thế. Thơ mấy ngày liền khách vắng teo, biết thế. Nhưng mấy hôm rồi bận đến bạc đầu. Cứ quẳng thơ lên cho nó nhanh.

Đến tối nay thì xong rồi, đã có thể phần nào nhẹ nhõm trở lại. Mấy hôm trước bận chủ yếu vì phải học bài. Chẳng phải học bài để thi gì, mà học bài để dạy. Cũng không có gì to tát, chỉ là một khóa học trong công ty thôi, nhưng người học toàn là các bạn Tây có sừng có mỏ nên chuẩn bị hơi vất vả tí. Rồi cũng xong. Hơi mệt, nhưng khi xong thì có cảm giác sướng, kiểu như đã có một thành công nho nhỏ. Nhân tiện, cái khóa học đấy tên là Career Development. Đại khái hướng dẫn cho mọi người phải hiểu mình là ai, có thế mạnh thế yếu gì, làm thế nào để được đánh giá cao trong công ty, toàn những thứ ba lăng nhăng như thế.

Chiều ra khỏi văn phòng, đi ngang cái tivi, thấy có mặt anh Obama nên đứng lại nghe. Hóa ra là anh đang ăn mừng cái giải Nobel hòa bình bằng cách gửi thêm 30.000 thanh niên Mỹ cao to lực lưỡng sang Afghanistan đi săn chuột chũi. Lúc trước, anh này viết cuốn sách tên gì nhỉ, cái gì mà hy vọng, hy vọng. Ừm, phải có hy vọng chứ, sống mà không có hy vọng thì sống làm đếch gì. At the end of the day, he’s just another American president, isn’t he? Cũng liên quan đến Obama, có câu này vui hơn: Tôi nói mà tôi nhìn Obama mà tôi thấy ông ấy cũng chăm chú lắm đó, lắng nghe lắm. Như thế là mình vừa động viên ông Obama nhưng mình vừa phân hóa cái nội bộ của ông ấy. At the end of the day, he’s just another [whatever you want], isn’t he?

Mỗi ngày một cuốn sách: Ma chiến hữu

Trong siêu thị Big C có một quầy sách. Sách không nhiều lắm nhưng có tác dụng giúp tôi giải trí những lúc phải đi siêu thị với cụ bà, người có thể đắm mình hàng giờ trong hàng cá với hàng rau. Thật ra, tôi chẳng bao giờ có ý định mua sách ở đây, vì nếu mua thì sách được tính tiền chung cùng cá và rau cũng kỳ kỳ. Thế nhưng tuần trước thấy ở đây có cuốn Ma chiến hữu của Mạc Ngôn, cuốn sách một thời ồn ào, nên tặc lưỡi mua đại. Sách chỉ hơn 200 trang, đọc vèo hơn tiếng hết. Đọc xong thì không hiểu tại sao nó từng gây nhiều ồn ào như thế, mà nó đã từng ồn ào vì lý do gì tôi quên béng rồi. Điều duy nhất đọng lại trong tôi khi đọc xong cuốn này là biết rằng có một nhà văn Trung Quốc viết về đề tài này (chiến tranh biên giới 1979). Mạc Ngôn, đọc Báu vật của đời và Đàn hương hình là đủ lắm rồi.

5 comments:

  1. Bac GM cho em xin 1 tap tho di nao. Nguong mo tho bac ma bac lai chi nhon giot 1 bai/ vai tuan thoi.

    ReplyDelete
  2. đúng là không thể thơ được. (Không có thơ nghe giống như Không có vua)

    Cách đây hơn một năm, em bắt đầu bài giảng cho sinh viên của mình bằng cách chia sẻ cảm xúc của cá nhân khi biết tin Obama thành tổng thống Mỹ. Bây giờ em cũng bị hố hàng quá hic hic.

    Bác phân hóa nội bộ kia thì thật đúng là diễn viên hài thập kỷ.

    Em không hiểu sao bác lại hạ thấp cá và rau, trong khi nếu không có chúng thì làm sao bác đọc sách được (dù đọc nhanh như bác) :p

    ReplyDelete
  3. cty anh có cho hs tham quan không?
    kiểu như rmit tổ chức mời hs-gv tham gia campus tour để quảng bá ấy

    ReplyDelete
  4. Bác Lừng cho em xin email vào địa chỉ goldmundthanglong@gmail.com

    Marcus: Thì đúng là từ Không có vua mà, kiểu như How to kill a dream in one day là từ How to lose a guy in ten days; mình là mình khoái cái trò này.

    FK: có đấy

    ReplyDelete
  5. Em chả thấy Ma chiến hữu thu hút tí nào nên không tìm, vì đọc Mạc ngôn hai quyển Báu vật của đời với Sống đọa thác đày là quá nhiều. Em tặng cả hai quyển đó cho người khác rồi.

    ReplyDelete

BẠN BÈ CŨNG LÀ MỘT TÀI SẢN