Hiển thị các bài đăng có nhãn Yahoo 360 old entries. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Yahoo 360 old entries. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011

Entry for February 25, 2008

Nhân vụ Hạ Long đang rầm rộ trở lại, giật lên một entry cũ từ 2008:)

----------
Làm ơn, làm ơn, đừng vote cho Vịnh Hạ Long nữa
Làm ơn, làm ơn, đừng vote cho Phanxipan nữa
Let's have real sex, do not masturbate
Come on, come on

Thứ Hai, 7 tháng 4, 2008

Báo cáo ngắn

Cảm ơn các bạn đã hỏi thăm. Báo cáo dạo này em đang thở bằng mắt. Alpha, Pi và mẹ sắp nhỏ đều đã về Sài Gòn. Cu Pi có mấy hình mới ở đây http://picasaweb.google.com/lamvuthao?pli=1, nói chung càng lớn càng điềm đạm và đẹp trai giống bố. Alpha càng lớn càng mè nheo giống mẹ :)

Thế thôi, còn blog bliếc thì em cạch rồi!

Thứ Sáu, 29 tháng 2, 2008

Nhảy cầu hay lặn? Không khéo lại là ngã vờ!

Đọc bài này biết tỏng tác giả dịch từ tiếng Tây ra, nhưng không một phút nhìn lại hoặc nghĩ ngợi gì. Tệ hơn, dịch tin thể thao mà người dịch có vẻ chẳng biết gì về thể thao.

http://www3.tuoitre.com.vn/thethao/Index.aspx?ArticleID=244891&ChannelID=399

"VĐV nhảy cầu Trung Quốc từng đoạt 2 HCV tại Olympic 2004 Guo Jingjing đang phải đối mặt với những đòn tấn công mạnh mẽ từ giới truyền thông do thái độ "ngôi sao" thể hiện qua những câu trả lời cộc lốc của cô với báo giới tại Giải vô địch lặn thế giới vừa kết thúc cuối tuần qua ở Bắc Kinh.

Trước nay giới truyền thông Trung Quốc ít khi đá động đến tính cách của những VĐV, nhất là những VĐV nổi tiếng như Jingjing - cánh chim đầu đàn của đội tuyển lặn Trung Quốc với 2 HCV tại Olympic 2004 và 8 HCV tại các giải VĐTG kể từ năm 2001 đến nay."

Rốt cuộc thì cô này vận động viên lặn hay vận động viên nhảy cầu? Người dịch hẳn đã dịch từ chữ "diving" trong tiếng Anh, vốn có cả hai nghĩa "lặn" và "nhảy cầu". Người dịch đã dịch ẩu ở chỗ trong cùng một bài mà một chữ được dịch thành hai nghĩa khác hẳn nhau. Tuy nhiên, nếu người dịch có kiến thức về thể thao thì muốn ẩu cũng không ẩu nổi. Môn lặn là môn mà chỉ khi Việt Nam làm chủ nhà Sea Games mới được tổ chức trong khuôn khổ một đại hội thể thao với mục đích chính nhằm giúp chủ nhà đoạt nhiều huy chương vàng. Còn ra Sea Games ở nước khác môn lặn cũng không được tổ chức, đừng nói Á vận hội hay Olympic. Thế nên, cô vận động kia chỉ có thể là vận động viên nhảy cầu.

May mà người dịch còn chưa dịch thành: "Vận động viên nhảy cầu Trung Quốc.... giải vô địch lặn thế giới...cánh chim đầu đàn của đội tuyển ngã vờ "! :)

Ấy là nhìn thấy chỗ positive in everything vậy!

Thứ Ba, 26 tháng 2, 2008

Yêu nước nhất thế giới:)

Nếu lòng yêu nước có thế được đo bằng số lần vào mạng và bình chọn, ắt hẳn Việt Nam và Bangladesh là hai quốc gia có nhiều người dân yêu nước nhất thế giới. Nhìn vào hình ảnh này, mới biết Việt Nam ta, mà đặc biệt là báo Tuổi Trẻ, không cô đơn trên con đường chúng ta đi. Ít ra, chúng ta có những người bạn Bangladesh anh em đồng hành. Nói gì thì nói, Bangladesh tuy có yêu nước nhưng vẫn thua ta một tẹo!

Viva Việt Nam!

Thứ Năm, 24 tháng 1, 2008

Cuộc sống đâu chỉ có cơm ngon và áo đẹp

Cuối tuần vừa rồi, tôi có một chuyến đi ngắn về quê. Quê tôi là một thị trấn nhỏ, miền núi, không quá đỗi hoang sơ nhưng chưa bao giờ có thể coi là giàu. Ở đó, chỉ có người già, trẻ con, công chức và người thất nghiệp. Phần lớn thanh niên lớn lên đều ra đi lập nghiệp ở nơi khác mà tôi là một trong số đó. Quê tôi, đi có thật lâu rồi trở về cũng sẽ chẳng thấy gì mới. Chỉ có cái cũ là cũ hơn.

Từ hơn hai năm nay, bắt đầu từ một vài người bạn của tôi, rồi tôi được rủ rê vào, chúng tôi lập một cái quỹ nho nhỏ. Chúng tôi kêu gọi những người sinh ra và lớn lên ở quê nay đã có cuộc sống tươm tất ở nơi khác cùng đóng góp. Một năm ba lần, chúng tôi liên lạc với các trường ở quê, đề nghị trường đề xuất danh sách các học sinh có nghèo nhưng có nhiều cố gắng trong học tập để trao học bổng. Chúng tôi gọi đó là học bổng vượt khó. Thường thì một hoặc hai thành viên trong nhóm sẽ về quê để trao những học bổng này.

Tôi là thành viên trong ban điều hành của quỹ này. Thật lòng mà nói, tôi chưa bao giờ là thành viên tích cực nhất trong nhóm. Quỹ hoạt động được lâu dài và thành công, chủ yếu là nhờ công sức của những người khác, năng nổ hơn tôi rất nhiều. Chủ yếu, tôi tham dự các cuộc họp của ban điều hành, trao đổi qua email, nhưng tôi chẳng vận động được mấy, cũng chưa bao giờ bỏ thời gian về quê để gặp gỡ các em học sinh nhận học bổng. Lần này tôi về là lần đầu tiên.

Một trong số những trường tôi đến, thầy hiệu trưởng nói với tôi nhà trường phải rất khó khăn mới chọn ra được 5 em để nhận học bổng. Lý do là vì có quá nhiều trường hợp khó khăn, mà một suất học bổng trị giá đến những 500.000 đồng là quá lớn so với thu nhập của dân vùng này, vì vậy nhà trường phải hết sức đắn đo khi lựa chọn. Một trong số những em nhận học bổng sáng hôn đó đã không có mặt kịp buổi lễ, vì hai mẹ con em phải đi bộ gần 5 cây số để đến trường. Xin quá giang thì không ai chở vì không có mũ bảo hiểm. Tấm hình chụp lúc trao học bổng vì vậy chỉ có 4 em.

Trong 4 em này, có một em gái có băng một bên thái dương. Tôi tưởng em bị ngã. Gặp mẹ em sau buổi trao học bổng, mới biết em bị xe máy cày tông trên đường đi học về. Xe bỏ chạy còn em thì nhập viện. Chi phí phẫu thuật hết 65 triệu. Gia đình em chạy vạy khắp nơi, rồi nhờ được địa phương hỗ trợ thêm nên em cũng đã được phẩu thuật, được xuất viện và đi học trở lại. Tuy nhiên, em vẫn còn rất khó khăn khi ăn cơm vì không há miệng to được. Mẹ em bảo bác sĩ răng hàm mặt yêu cầu nhập viện trở lại để giải phẫu hàm-mặt nhưng gia đình không thể nào kham nổi chi phí khi món nợ trước còn chưa biết trả thế nào. Mẹ em kể chuyện lẫn trong nước mắt, vẫn không quên cảm ơn quỹ học bổng của chúng tôi.

Có đi như thế này tôi mới thấy công sức của các bạn tôi bỏ ra có ý nghĩa. Sắp tới, công việc công ty và gia đình chắc sẽ bận hơn, nhưng có lẽ tôi sẽ không viện cớ bận mà xếp hoạt động của quỹ vào ưu tiên hai nữa. Cuộc sống đâu chỉ có cơm ngon và gái, à quên, áo đẹp. Cuộc đời còn nên cần có những lúc dành thời gian cho người khác kém may mắn hơn mình.

PS. Nếu bạn đọc entry này và có ý muốn giúp đỡ cho em gái nói trên, xin truy cập www.danhim.net, đọc bài Lời kêu gọi từ một tấm ảnh và làm việc mà bạn định làm nhé. Cảm ơn.

Thủ tướng nói gì thế này?

Trong bài này, Thủ tướng phát biểu nhiều câu chứng tỏ sự quyết đoán, sâu sát. Tuy nhiên, đến đoạn này bỗng băn khoăn...Thủ tướng nói gì thế này?

Tại Hội nghị An toàn giao thông quốc gia sáng nay, Thủ tướng cũng yêu cầu, các quy định quản lý nhà nước về giao thông phải sát thực tế hơn, những gì chưa hợp lý Bộ GTVT và các bộ ngành phải sửa ngay. Người đứng đầu Chính phủ dẫn ra câu chuyện đo nồng độ cồn làm cơ sở xử phạt người điều khiển phương tiện giao thông.

"Có người uống một chén rượu đã say, trong khi có người uống cả lít rượu vẫn chưa say. Cùng một người, mức độ uống từng ngày cũng khác nhau. Nếu chúng ta đo nồng độ cồn rồi xử phạt thì thật lạ lùng", Thủ tướng nói.

Không hiểu Thủ tướng thấy lạ lùng ở chỗ nào. Nếu không đo nồng độ cồn để xử phạt, chẳng lẽ giơ mấy ngón tay trước mặt đương sự rồi hỏi "mấy ngón đây?" để kiểm tra đương sự đã say chưa? Hay phải lập một cái cơ sở dữ liệu về mức cồn từng người có thể dung nạp trước khi say để làm cơ sở xử phạt? Hay, đơn giản hơn, lại ra một cái chỉ thị để củng cố cái chỉ thị "Cấm say rượu" năm nảo năm nao? Nói tóm lại, không hiểu sau khi Thủ tướng cho rằng phạt trên cơ sở đo nồng độ cồn là lạ lùng, thì nên làm cách nào kém lạ lùng hơn để các dân tình không còn dám cầm lái sau khi đã sương sương - một chuyện rất phổ biến ở xứ sở ta?

Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2008

Sơ kết dự án ngâm kíu văn học VIệt Nam

Hôm nay ngồi nhẩm lại từ cái ngày quyết định mua một mớ sách văn học Việt Nam về ngâm kíu đến nay đã hai tháng rùi. Bèn sơ kết một phát kẻo không lại bị dèm pha có mua không có đọc:)

1. Đã nhắc đến Bóng đè Song song ở đây. Nếu có gì để thêm là không có ý định đọc lại hai cuốn này mà cũng không có ý định đọc thêm hai tác giả này. (Cũng như không có bao giờ có ý định đọc bất cứ một cuốn nào khác của Hồ Anh Thái hay Nguyễn Việt Hà). Riêng về Bóng đè, tâm đắc với bài viết của Thuận (ôi mắt em như nước hồ thu).

2. Chuyện lan man đầu thế kỷ - rất được một nhà nọ khen ngợi. Tuy nhiên, chỉ thấy đấy là một cuốn truyện sạch sẽ, cỏ vẻ già dặn so với tuổi của tác giả. Không có ấn tượng gì đặc biệt, ngoại trừ việc phải công nhận rằng truyện rất lan man!

3. Vũ điệu tử thần - hehe, đã có một entry ở đây. Mature content, phải sign-in mới đọc được!

4. 21 Khúc biến tấu - chưa đọc, mà chắc sẽ không đọc. Nhiều lúc bao dung quá đâm ra tự hại mình. Em xin lỗi bác Lai Thái Dương ạ.

5. T mất tích - Rất thích. Thích cái giọng văn hài hước và thông minh đấy. Thỉnh thoảng lại giở vài trang ra đọc lại. Hiếm thấy ai có khả năng làm chủ giọng văn mình như thế. Để ý Thuận sử dụng rất nhiều ngoặc đơn. Trong ngoặc đơn hầu hết là những chi tiết thú vị.

6. Và khi tro bụi - Ngôn từ trong suốt, kiểu như nước đã được lọc qua nhiều tầng cát, đá, than. Không khí truyện bảng lảng mù sương như chính cái bìa truyện. Thích cuốn này, nhất là những chương khi chưa có một câu chuyện thực sự để theo dõi (chuyện của người gác đêm). Nghĩ rằng văn không có chuyện như thế mà vẫn tạo ra hấp lực là hiếm.

Dự định sẽ tìm các cuốn khác của Thuận và Mưa ở kiếp sau của chị Phượng, cũng như Ngồi của Nguyễn Bình Phương và Thượng đế và đất sét của Nguyễn Nguyên Phước.




Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2008

Phê bình và tự phê bình



Cứ ngỡ đấy là sản phẩm của xã hội xã hội chủ nghĩa, ngờ đâu không phải. Bọn tư bản áp dụng chiêu này cũng ác liệt lắm. Ở công ty anh (công ty của tư bản đế quốc), cứ mỗi dịp năm hết Tết đến là toàn thể cán bộ công nhân viên phải è cổ ra viết phê bình và tự phê bình. Tiếng Tây là 360 feedbacks (nghĩa là bất cứ ai cũng có thể nhận xét về bất cứ ai) và self-assessment (tự đánh giá, ưu nhược, xứng đáng được tăng lương bao nhiêu phần trăm). Năm đầu anh vào công ty, xếp hỏi mày có biết mấy món này không, anh bảo chuyện nhỏ như con thỏ, tao biết làm mấy cái trò phê và tự phê này từ khi đi nhà trẻ. Mày quên nước tao là nước communist à. Xếp cười hì hì bảo thể thì viết đi. Cơ mà khó. Tự phê thì viết thế nào để vẫn phải đủ bài bản có ưu có khuyết, nhưng không quá khoe khoang cũng như không làm hại tài khoản của mình. Còn phê phải đảm bảo mình nói được điều muốn nói, nhưng cũng không được hạ người ta quá, người ta quay lại hạ mình thì chết.

Anh đang ngồi làm self-assement, nhưng chán quá thôi quay ra kiểm điểm xem năm rồi bản thân có "thành tựu" gì hay có sự kiện gì đáng nhớ:

1. Thành tựu lớn nhất của năm rồi là sự chào đời của cu Pi, tên chữ Tùng Quân. Cu Pi ra đời sau chị Alpha có 13 tháng, có kẻ dèm pha rằng cha mẹ nó vỡ kế hoạch hoặc đua đòi con heo vàng. Nói thế vừa đúng vừa không đúng. Có kế hoạch qué gì đâu mà vỡ :)

2. Sự kiện thứ hai là trở thành thanh niên xa vợ những gần nửa năm. Kết quả mặt nhiều mụn một tí vì ăn mì gói hơi bị nhiều. Ngoài ra, trở nên kiên nhẫn hơn rất nhiều nhờ làm khách hàng thân thiết của Pacific Airlines!

3. Xa vợ cho nên mới biết blog là gì. Nhờ mở blog mà gặp lại được nhiều bạn bè nhiều năm không gặp, hoặc biết tên đã lâu, và quen thêm bạn mới.

4. Đi thăm thủ đô của chủ nghĩa tư bản lần thứ hai và đã đến được Grand Canyon.

5. Đọc được khá nhiều sách (nhờ làm thanh niên xa vợ!) mà cũng được tặng nhiều sách ( từ dịch giả, tác giả và cả ...độc giả!).

Thứ Tư, 2 tháng 1, 2008

Entry for January 02, 2008

Happy New Year 2008.

Sáng nay mở cửa thấy có bác này bài bác lễ kinh lắm. Để link đây cho các bạn tham khảo:

http://blog.360.yahoo.com/blog-hjT7racnbq4Je9xTkSI8IslW?p=600

Mới đi Hà Nội thăm vợ con về. Báo cáo là anh cu Pi nay đã ba tháng tuổi, càng lớn càng xinh trai giống bố. Lưu ý là "xinh trai giống bố" chứ không phải giống bố, vì cả bố và mẹ đều thống nhất là chưa biết Pi giống ai cả! :) Công chúa Alpha đang mọc răng, nên hay quấy, nhưng vẫn rất nghịch. Mỗi lúc xin ăn đã biết ạ rất to. Mỗi tội lúc sang nhà chú Cao Việt Dũng ăn tối thì cứ khóc nhè nhẹ. Chú Dũng sắp có con, trông thấy thế rất lấy làm kinh hãi.

Thôi tạm thế đã. Khi nào rảnh post hình công chúa hoàng tử sau.




Công chúa và hoàng tử

Hoàng tử close-up


Công chúa bắt chuột

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2007

Entry for December 27, 2007

Theo tin tức ở đây thì Phan Việt và đồng bọn (trong đó có cả ngôi sao blogger Vũ Hoàng - Linh) đã hoàn thành bản dịch tác phẩm The Fountainhead của chị gái Ayn Rand. Bản dịch nghe đâu cả nghìn trang, được dịch theo phương thức hấp diêm tập thể, nghĩa là mỗi bạn hấp một đoạn rồi Phan Việt phụ trách hấp toàn phần. Nếu các bạn định mua cuốn này, nên mua thêm cuốn gì 1.400 trang bạn Nhị Linh vừa mới hấp xong, mang cả hai cuốn về nhà tập tạ cho cân.

Nhớ ngày xưa bạn Gấu cũng có dự định tổ chức dịch cuốn này, rủ anh tham gia, nhưng sau đó anh và Gấu bất đồng sâu sắc về tên bản dịch nên dự án dịch thuật đó đi vào chỗ bế tắc. Bạn Gấu khăng khăng đòi dịch là Ấy của đài phun, còn anh bảo nên dịch thành Đầu súng phun ra nghe có chất thơ hơn. Hai bên cãi nhau ác liệt không ai chịu ai. Nay thấy Phan Việt và đồng bọn đoàn kết dịch thành công, anh rất lấy làm vui mừng và nhân đây xin chúc mừng các bạn!

Thứ Tư, 26 tháng 12, 2007

Entry for December 26, 2007

Nhân dịp bạn BCH nhắc tới Đơn Dương và mùa nắng vỡ, tái bản bài thơ liên quan:



Khi anh v hoa quỳ thôi n


Còn biết tìm đâu quà tng em


Anh xoa tay cho m mùa nng v


Ng trong mây mt áng trăng mm



Em li cưới mùa xuân lc nõn


Áo hng dâu vương Tết b vai


Hãy cười bng mt môi em nhé


Anh s thôi bun nếu biết em vui.



Anh v nơi gió nng chy quanh đi


Mt tri lăn qua nhng trin c ướt


Nhng cm thông già làm sao biết được


Anh tìm chi



Có mt ngày mây trng bay đi


Mt làn khói cui tri quay tr li


Chàng trai tho nguyên rong rui


Đi tìm…



01/94

Fashion Police vs. Traffic Police

Fashion Police vs. Traffic Police

By Kay Johnson (Time)

Thousands of motorbikes swerving at high speed and near-misses at every corner can make the roaring streets of Hanoi a terrifying place for the uninitiated. But for Vietnamese teenagers like Trinh Thanh Van, the motorized maelstrom is a party on wheels. It's 8 p.m. on a weeknight, and 19-year-old Van is out with two girlfriends on the back of her red Honda Wave, darting through ever-shifting streams of motorbikes as they look for new friends. It's a typical evening of luon lo (literally "wandering"), the nightly ritual where young Vietnamese cruise, flirt and flaunt their finest fashions.

But there's one traditional biker accessory Van and her stylish friends avoid: crash helmets. They aren't alone: Less than 10% of riders wear helmets in a country where motorbikes make up 90% of road traffic. "For us, helmets aren't fashionable," admits Van's friend Ha, 19, during a roadside chat. Van reluctantly agrees: "If girls have to wear helmets, no one will see their beautiful hairstyles and makeup."

Soon, though, Vietnam's motorcyclists won't have a choice. A new law is to take effect on Dec. 15 that requires motorbike riders and passengers to wear helmets on the road. The law marks a new attempt by the communist authorities to effect a huge societal change — a similar effort failed five years ago. But with 13,000 Vietnamese having died in traffic accidents last year alone, 80% of them from head injuries, the purpose of the new law is to save lives.

The motorbike is the symbol of Vietnam's economic transformation over the past 20 years thanks to reforms allowing private enterprise. Often as not, a newly moneyed family's first major purchase was a shiny Honda Dream. Fifteen years ago, the country had only 500,000 motorbikes; today, there are 22 million. But Vietnam's love affair with the motorbike has come with a price: besides the death toll, the non-profit Asia Injury Prevention Foundation reports, a further 23,000 riders each year suffer debilitating brain damage from injuries that could have been prevented by helmets.

Despite the danger, however, most Vietnamese have resisted pleas to wear helmets, dubbing them "rice cookers" and complaining that they're too hot, uncomfortable and even that they block the peripheral vision crucial to navigating split-second swerves. And many doubt the government will be able to enforce its new helmet law. "They may put an officer at every intersection, but for every policeman there are thousands of motorcycles," says Nhung, 20, Van's friend. "How can police catch them all?"

Her skepticism is well founded. Five years ago, the government passed a similar helmet law but backed down in the face of popular opposition. In fact, for an authoritarian regime, Vietnam's government has an awful lot of trouble enforcing its most basic traffic laws — motorcyclists regularly ignore red lights and pull into traffic without so much as a glance around. Not only do teenagers talk on mobile phones while driving, they can increasingly be seen sending text messages, eyes darting back and forth between the road ahead and their fast-tapping fingers.

Still, the government insists it means business with the latest helmet law. "We are sure we can do it this time. We hope it will save many millions of lives in the long run," says Bui Huynh Long, chief administrator of the National Traffic Safety Committee. Thousands of extra police will be dispatched nationwide to pull over bare-headed drivers, issuing steep fines of up to 200,000 dong (about $15) — about a quarter of the average monthly wage and, significantly, also the average price of a helmet. To underline its "No Excuses" message, the government has also launched a massive TV ad campaign featuring gruesome images of head-trauma victims.

The Asia Injury Prevention Foundation is taking a different tack, promoting helmets as fashion items. The group's commercial arm, Protec, manufactures special "tropical" helmets with air vents, floral designs and racing stripes. Miss Vietnam 2006, Mai Phuong Thuy, has joined the campaign, posing for promotional posters wearing a Protechelmet with a stained-glass motif. Recently, street-side helmet stands have popped up on virtually every corner.

Despite the campaign, attitudes are unlikely to change overnight. Van's friend Ha giggles as she tries on a TIME reporter's helmet, asking "Do I look too stupid?" Still, Van herself looks reflective. She's already been in two accidents, luckily escaping serious injury, and she knows she should be wearing a helmet. She just doesn't want to be the only one. "After the new law, when everyone else is wearing helmets, then I guess I will too," she says. On Vietnam's mean streets, saving lives may depend as much on the fashion police as the new rules of the road.

Thứ Hai, 24 tháng 12, 2007

Biên bản họp chi bộ Thăng Long New York 2002 (tái bản lần thứ n)

Tường trình của Gaup

Hôm qua thứ 7 ngày 21 chi bộ thăng long gồm các đồng chí Killer, xchau, Phanviet, Goldmund, Gaup họp nhau ở New York. Biên bản diễn biến không đầy đủ ở dưới đây, các đồng chí khác sẽ thêm thắt mắm muối.

Thứ Bẩy 21.12.02

Sáng:

Đồng chí Gaup allo vào di động cho đồng chí xchau như điên. Từ dạo tình yêu xchau nói chuyện 400 một đêm đến giờ mình ghê nó quá, lúc gọi điện tưởng nó phải hét vào tai mình ai ngờ thấy giọng hiền quá, bụng bảo dạ thế là mình ăn vía nó rồi. Tình yêu xchau lúc đấy đang ngồi trên toa nét chờ bác killer chở Gỗ và Việt đi oánh bạc về. Khoảng 1h chiều gọi lại thì các tình yêu đang ngồi trên xe đi vào NY, lúc đầu chỉ mất 15 phút đi từ ngoài vào thành, nhưng mà còn cách khách sạn một phố thì các tình yêu phải ngồi lại trong xe chờ 1 tiếng vì tắc đường. Xchau ngồi nhổ zâu còn killer ngồi hát bồi các bài hát nhạc Niên Xô cổ kính.

Chiều:

Đúng 15h cửa khách sạn bật mở, tất cả đèn và nhạc tắt hết, ánh đèn sân khấu chiếu từ trên xuống thịt zọi thẳng vào một nhân vật điẹp trai hùng zũng đi từ ngoài vào, nhạc trầm hùng từ từ nổi lên. Nhân vật đó chính là đại tá Gà ụp, người hùng thănglong. Các đồng chí khác đang ngồi vật vã ở sảnh khách sạn. Đồng chí Phan việt đội một cái mũ đỏ trắng kiểu Lô En đang ngồi vừa bảo vệ một gói đặc sản Mỹ là một cái ham bơ gơ vừa xem ti vi. Phần bắt tay chào hỏi xong, bác Killer và xchau thì nhà tớ nhận ra ngay, nhưng ông Gỗ thì chẳng biết là ông nào...hé hé vì nó im thin thít.

Các đồng chí con trai gặp cái là nghĩ ngay đến chuyện ăn nên rủ nhau ra phố luôn. Subway 20' đến Chinatown đi bộ thêm một đoạn nữa thì đến đại tửu lầu phở Bằng....Thức ăn và đồ uống nhanh nhanh được dọn ra, gồm:

Thịt bò: 1 cân, làm thành các món:

- gỏi thập lẩm cẩm: 2 đĩa
- thịt bò sống để nhúng dấm: 2 đĩa dồn một
- bò băm cuốn lá lốt: vài cái
- bò cuốn mỡ chài nướng: mấy cái
- bò gì vàng vàng: dăm cái

Ba món sau dồn chung một đĩa, đại loại số lượng không rõ nhưng mỗi đứa được một miếng, đứa nào tham được đơ miếng, chắc chắn có đứa ăn 3.

Thanh thủy hàn tửu: 3 lít, mỗi đứa một cốc

Trà và nước chấm: Mỗi thứ một ít.

Trước khi ăn, đồng chí Gaup bày tỏ ý định làm chủ chi (vì biết là buổi tối đi uống thì đắt chết bỏ mẹ) nhưng bác Killer cậy làm người già nhất (hì hì, giang hồ làm gì phải nói chuyện già trẻ. Già thì cũng chỉ vì ngày bé bố mẹ bảo là thế là già, thế thế là trẻ...giờ cứ bảo không già không già thì là thành trẻ) 1, cuối cùng thì là bác Killer trả tiền trưa, đồng chí Gaup trả tối.

Các món ăn chơi đã xong, anh em gọi phở, bát phở to như cái bô, tái nạm gầu sách các kiểu, riêng tình yêu xchau gọi bún chả Hà Nội, bún mang ra còn bốc hơi nghi ngút. Nhờ có bún chả anh em mới biết tình yêu này bị điếc nặng...mình gọi nó mấy câu em ơi anh xin nửa miếng chả mà chẳng thấy nó thưa...cuối cùng phải gò người qua lấy.

Ăn uống no say bác killer trả tiền, đâu 50 Mỹ cả tiền tip.

Ăn xong anh em thảo luận tối đi bar nào. Quyết đinh một chiếc mở cửa 10h nên lại ngồi nghĩ xem làm gì để giết thời gian. Chi bộ biểu quyết nhất trí trăm trăm là làm tí cờ bạc cho vui. Cuối cùng mua được bộ tú $3.50 trong chinatown. Sau đó đi về Toy'r'us gần khách sạn, xếp hàng vãi lờ mới chui được vào, bác Killer mua thêm bộ cờ vua $3.40, anh em kéo nhau hết về khách sạn.

Nói thêm về khách sạn: khách sạn 25 tầng không có cái thang máy chính thức nào hoạt động cả nên chi bộ lên nhà bằng thang chở hàng. Giá phòng 89 đồng Mẽo, nằm ngay phố 42 cách Times Square 1 phutck đi bộ, chủ là VK, anh chị em ở đấy nói tiếng Việt nhèo nhẽo.

Lên đến phòng, các đồng chí Killer và Gaup xông vào oánh cờ vua, giải 10 đô một ván. Mặc dù vì nhiều lý do tinh thần đồng chí Gaup lúc đấy rất là phúc kinh xao động nhưng anh vẫn đo ván bác Killer bằng quả Xe chiếu-hậu-vua cổ điển. Thắng được 10 đô dễ dàng, vả lại thấy bác killer không nhìn ra nước cờ trẻ con này, sang ván hai cao thủ Gaup trở nên lơ là và cuối cùng để bác hơn một con tốt và ép cho gần chết. Có thơ làm chứng rằng:

Sống ở trên đời người cũng vậy
Gặp thời một tốt cũng thành công


Kết quả là hòa cờ và hòa tiền. Đánh cờ tay run rẩy, mồ hôi nách vãi hết cả ra mà hòa tiền, anh em đều lấy làm cay cú. Có chuyện làm chứng rằng:

Có hai anh da đen đi ngoài cánh đồng tự nhiên thấy cục phân bò, một anh bảo anh kia:

- Mày ăn cục này tao cho mày 10 đô.
- Chơi luôn

Anh kia xông vào ăn hết cục phân.

Đi đoạn nữa lại thấy có cục phân, to hơn cục trước, anh vừa anh thách anh kia:

- Mày ăn cục này tao cho mày 10 đô.
- Chơi luôn

Anh còn lại xông vào ăn hết cục phân.

Lúc sau hai anh ngẩn ra bảo nhau:

- Em với bác hai thằng vừa ăn phân không công, hay thôi cứ coi như là ăn sáng...



Tối:

Oánh cờ xong các bạn đi ra đại lộ 7 kiếm bar mà không thấy có nhạc nên biến. Em Việt ăn đặc sản Mỹ không no nên kêu đói. Anh em chui vào hàng gọi một quả pizza to vãi, uống lung tung nói chuyện vớ vẩn rất là vui.

Sau đó thì đi ra tầu ngầm đi đến Greenwich Village là thủ đô đồng tính ái của NY...rất lạ là có nhiều anh giai có vẻ quen mặt xchau, cứ thấy thỉnh thoảng vỗ mông tình yêu xchau chào luôn.

Anh em vào bar tên là Arthur's Tavern nghe nhạc Jazz, Gỗ và Xchau uống budweiser, bác Killer Jim beam and coke, em PV nước cam, Gaup Corona. Nhạc ầm ĩ cũng máu, có em waitress xăm hình cô geisha trên vai thỉnh thoảng ra tán đồng chí Gaup luôn...đắt hàng thế thật là vinh dự cho đất nước.

11h anh em ra về, đồng chí Gaup nghiến răng trả gần 100 đồng kể cả tiền bo cho con lĩ thích hoa hồng có xăm hình geisha ở trên vai. Bác Killer lái xe đưa Gaup về Hắc Lem.

Kết luận:

Anh em quen nhau trên mạng đã lâu, bỉ nhau cũng lắm, cứ nghĩ người này người kia cứ phải thế này thế nọ, nhưng gặp nhau thì thấy ai cũng hiền cũng vui, lại thêm quý các bạn thănglong tình cảm giỏi giang hơn nữa.

Biên bản 1 kết thúc ở đây. Các ver
sion khác cumming.


------------
1 Anh em hôm qua lạm dụng câu Giang hồ thì phải thế này thế nọ, hẹ hẹ, nói xong là đồng chí nào đồng chí ấy cười khúc khích.

Tường trình của Killer

Trước ngày 21:
Chiều ngày 20-12, do tinh thần tuổi trẻ sáng tạo của Phan Việt, đề nghị đi xem bến cảng Boston, nơi bọn Mỹ đổ chè của bọn Anh xuống biển , khởi đâu cho cuộc chiến dành độc lập của Mỹ, Gỗ Mun, Phan Việt và anh được hưởng 2 tiếng rưỡi kẹt xe ở downtown Boston, làm Gỗ Mun khát gần chết.

Sau bữa tối, cả hội kéo nhau đi xem phim The gangs of New York, trình chiếu buổi đầu tiên tại Mỹ. Sau khi xem phim xong, 2h sáng Dec 21, cả hội kéo nhau đến sòng bạc Foxwood là sòng bạc lớn nhất nước Mỹ ở Connecticut. Phan Việt thắng lớn, Gỗ Mun thua một ít, còn anh thì thua sạch.

Lúc đầu chỉ định chơi một lúc rồi kéo nhau đi New York, không ngờ các con bạc khát nước chơi tới 7 giờ sáng, sau đó kéo nhau ra Dunkin Donut mua bánh và coffee vừa đi đường vừa ăn sáng. Phan Việt do thắng bạc nên tình nguyện chiêu đãi anh em tiền coffee và Donut. Tuy nhiên, do sự cố kỹ thuật (không biết từ phía nào icon_confused.gif ), anh em mua 3 suất, nhưng Phan Việt chỉ trả cho nhân viên bán hàng tiền của 2 suất. Sau khi lên xe đi được mấy chục dặm trên highway, đột nhiên Phan Việt nhớ ra (?), bỗng nhiên thương thân trách phận, than thở cho Nhà hàng của bọn Tư bản sài lang bị lừa mất hơn 4 đô tiền Mỹ, nằng nặc đòi quay lại trả tiền. Nhưng khổ, một khi ô tô đã lên đến highway, sắp ra khỏi bang Connecticut rồi thì làm sao mà quay lại được. Đáng kiếp Đế quốc Mỹ, cho chúng nó mất 4 đô, cho kinh tế Mỹ lụn bại . Vào hồi 10h kém 5 sáng, bọn anh đã xuất hiện trên highway I-278 phía trên Manhattan (NY city), nhưng do xchau đã chuyển nhà đến một vùng khá bí hiểm trên Staten Island (một hòn đảo vùng sâu vùng xa phía Nam NY city, ở Việt nam mà đi thi Đại học thì sẽ được cộng điểm ưu tiên Khu vực 1), nên bọn anh bị lạc đường, hơn 11 giờ mới tới nhà xchau.

Phần còn lại Gaup đã viết ở trên.

Thêm vào biên bản buổi tối Dec 21:
11h đêm, sau khi lái xe đưa Gaup và gia quyến về nơi an nghỉ cuối cùng (cuối cùng ở NY city, các đồng chí không nên hiểu lầm) ở Harlem (xóm liều New York), anh quay lại khách sạn, đón Gỗ Mun và xchau đi chơi một cú NY by night.

Tại phố W 39 Street có một club có vẻ rất hấp dẫn, nhưng vào buổi tối thần kinh đó chúng nó chỉ cho anh em có dẫn kèm theo chị em vào, nên cả hội đành lủi thủi đi qua một disco club khác. Sau một một hồi nhảy nhót, anh em kéo nhau vào Greenwich village, định vào một cái bar rất hay ho. nhưng chúng nó lại đòi dress code, trong khi anh chỉ suốt đời mặc quần jean, áo pull, đi giày vải, nên đành ngậm đắng nuốt cay bò về nhà xchau bên Staten Island.

Lúc về đến nhà thì đã hơn 4h30 giờ sáng.
Cả hội lăn ra ngủ đến 10 giờ sáng, xchau dậy đi ăn mảnh, bỏ rơi anh em. Đến 12 giờ anh và Gỗ Mun dậy. Khoảng 1h kém 15 anh thả Gỗ Mun trước cổng hotel ở Time square (NY city) và đến 5h chiều có mặt tại Boston.

Phiên họp tạm thời kết thúc.


Anh rất phản đối chú Gaup tường thuật sai thực tế về chuyện đánh cờ. Trên thực tế, anh cho chú đi lại tất cả các nước có thể đi lại, đồng thời luôn luôn chỉ trước cho chú là anh sẽ đi thế nào trong ít nhất là hai nước sắp tới, khi nào chú không đi lại được nữa thì anh mới ăn quân của chú (cái này thì có xchau ngồi xem làm chứng).
Ván đầu tiên, anh tha không ăn hai con xe của chú, đồng thời những nước nào anh có thể chiếu hết chú ngay, thì anh chỉ cho chú xem, mà anh không đi, vì sợ thắng chú dễ dàng quá thì bà con đánh giá, mai mốt anh không còn mặt mũi nào đi họp bà con Thăng long. Vì thế anh mới sơ ý, chủ quan bị thua chú.
Nhưng ván thứ hai, thì anh thành thật chia buồn với chú là mặc dù anh vẫn hướng dẫn tận tình cho chú y như trong ván thứ nhất, nương tay rất nhiều đối với con hậu và mấy con xe của chú, nhưng chú vẫn bị anh dồn vào thế thua bằng hai con tốt, chết một cách đau đớn, tức tưởi, mặc dù anh vẫn còn con xe để giữa bàn cờ mà không thèm di chuyển.

Tuy trình độ đánh cờ của chú chưa được cao minh, nhưng anh vẫn thấy cực kỳ thán phục chú vì chú có thể cầm cự với anh lâu như thế trong khi có một người đẹp ngồi ngay bên cạnh chú. Giả sử chỉ cần một người đẹp bằng một nửa như thế ngồi cạnh anh, thì chắc là anh đã mất cả hai con hậu và 16 con tốt ngay từ phút đầu tiên của trận đấu. icon_confused.gif

Tường trình của Xchau

Ngày 22:

- Gần 5h sáng mới bò được về đến nhà, lỗi tại bác Killer thức đêm mấy hôm đánh cờ vua với Phan Việt nên lú lẫn đi lạc cả đường. Ngủ được hơn 2 tiếng thì đồng chí xchau bị điện thoại lôi dậy, không được phép ngủ nữa phải chuẩn bị để đi ăn mảnh, trong khi các bác Killer và Gỗ Mun vẫn tiếp tục ngủ như chết đến tận 12h trưa.

- Khoảng 1h30 chiều mấy anh em Gỗ Mun, Phan Việt, xchau cùng 2 em gái xinh đẹp nữa có mặt ăn uống tại China town, sau đó cả hội kéo nhau đi xem tượng nữ thần tự do để thỏa lòng mong ước bấy lâu nay của dân nhà quê lần đầu được ra thành phố. Theo phong cách dân du lịch chuyên nghiệp của Phan Việt, đi chơi là phải đi bộ chứ không ai đi metro, anh em lại lang thang tiếp, tiện đâu ghé đó, qua Wall Street nhưng nhìn vào chả có vẹo gì, rồi đến Ground Zero để chứng kiến bọn tư bản bị tàn phá ghê gớm thế nào. Đi được đoạn đồng chí xchau thấy một em gái bị ho vì nhiều gió quá, quyết định xuống metro đi tiếp. Tại đây có lẽ lần đầu tiên trong đời Gỗ Mun phạm pháp, metro card của anh không dùng được nên phải chui qua barrier để vào, vâng xin nhắc lại...chui qua (hi hi) Chuyện nhỏ như con thỏ đang gặm cỏ thế mà anh em cũng phải động viên mãi mới được.

- Đến Times Square đồng chí xchau dẫn mọi người vào một quán cafe quen thuộc (chỗ mà ai đến NY cũng được dẫn vào), nhưng rất tiếc hôm đấy bọn phục vụ làm ăn như shi.t nên ngồi một lúc phải đi quán khác. Chạy vào một quán Mễ
gần đấy, uống vài chai Behomia rồi anh em kéo nhau về khách sạn.

Tối:

- Bác Gỗ Mun đi ăn lẻ với cạ, bỏ lại xchau Phan Việt với 5,6 con vịt cái nữa. Cả hội chạy sang Queens hát karaoke. Đến nơi ăn xong ra đặt phòng hát bọn nó bảo sắp đóng cửa mịa nó rồi, mặc dù mới hơn 9h30. Lại kéo nhau về khách sạn. Đồng chí xchau và một đồng chí nữa được đặc cách giao nhiệm vụ đưa một em gái về nhà bác ở Brooklyn nhưng khổ nỗi đếch biết đường, đi từ hơn 11h mà 1h sáng mới đến nơi. Hậu quả là sáng nay em gái gọi điện khóc thút thít hu hu anh ơi bác em không cho đi chơi nữa bắt em về rồi... Còn xchau thì được giải phóng một ngày để đi ăn lẻ tiếp.

p/s: Vụ đánh cờ vua em chỉ xem ván đầu thì thấy Gấu thắng, ván sau em không xem không để ý, các bác đừng lôi em ra làm nhân chứng

Tường trình của Goldmund

Cách đây hai ngày, trong khi khoác tay nhau đi dạo ở Central Park, nơi người ta thường vứt xác người ở New York, Phan Việt đã thủ thỉ với Gỗ Mun rằng em chỉ có một ham muốn tột bậc... ấy là trèo lên nóc Empire State Building và ...nhổ một bãi nuớc bọt xuống thủ đô cùa chủ nghĩa tư bản, cho cả New York ngập chìm trong nuớc bọt của gái Việt. Hỡi ôi, mơ ước đấy cho đến giờ phút này vẫn chưa thành sự thật. Bây giờ là 4 giờ chiều ngày 25/12, cả Việt lẫn Mun vẫn chưa ai ăn sáng. Trời thì mẹ kiếp cứ mưa. Bụng thì mẹ kiếp cứ đói. Phan Việt giải sầu bằng cách đánh cờ vua với một đồng chí sau này sẽ là thành viên của Thăng Long. Còn Gỗ Mun giải sầu bằng cách lang thang Internet. Đời đến tối nhà tư bản Killer mang xe hơi đến rước, lại làm thêm cú New York by night.


Lại nói chuyện Gỗ Mun từ ngày sang Mỹ, do thường xuyên lấy đêm làm ngày, nên trông anh gầy guộc xanh xao hẳn ra. Tuy vậy, lòng căm thù đế quốc của anh không giây phút nào sa sút. Phối hợp chặt chẽ với các phần tử nằm vùng như Killer, Xchau, Phan Việt ... anh đã không bỏ qua một cơ hội nảo sỉ nhục bọn tư bản. Ngàyx tháng y, anh đã vác một ba lô chứa đầy quần áo 10 ngày không giặt trên một tấm thân nhiều ngày không tắm lê la khắp các nẻo đường New York. Thủ đô của đế quốc quả thực chỉ có thể xứng đáng với sự đối xử như thế. Ngày y tháng z, được sự động viên của Xchau và Phan Việt, anh đã mưu trí đánh lừa hệ thống tàu điện ngầm bẩn thỉu của New York bằng cách đi metro không vé, gây thiệt hại không nhỏ cho nền kinh tế vốn đang èo uột của Mỹ. Sự kiện này đã được Xchau mentioned above.

Tâm thư của Phan Việt

Đi bờ Đông lần này quả nhiên là lợi hại icon_smile.gif. Gặp được mọi người mới thấy ai cũng vui vẻ, đáng mến.

Gỗ huynh thì hiền lành, chu đáo, tình cảm, rất tiện dụng cho việc bắt nạt icon_biggrin.gif

Anh Killer thì tốt bụng, khảng khái và vui tính. Tuy thế cái vụ quỵt tiền Donut ở trên thì là vu oan cho Phan Việt. Đấy là "ngộ sát" chứ không phải "cố sát"

Xchau - kinh ngạc thay - là một thanh niên trẻ cao ráo, rất điềm đạm, chu đáo và "dễ thương". Thật quả không dám đơn sai tí nào.

Bác Gấu thì gặp vội quá nên không dám hư cấu nhiều, nhỡ bác mắng cho thì khổ icon_biggrin.gif

Thật không bút nào tả xiết sự vui vẻ, tình cảm của anh em Thăng Long. Chi tiết về các vụ việc chắc sẽ bổ sung dần. Cảm ơn mọi người rất nhiều. Ngoài ra em cũng cảm ơn rất nhiều bè bạn khác, tuy không tham gia TL nhưng đã tụ tập lần này. Em hy vọng sớm được đón mọi người ở Chicago.

Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2007

Đi ăn cưới ở Nha Trang

Anh vừa mới có một chuyến đi ăn cưới tốc hành ở Nha Trang về. Tối thứ năm ra, tối thứ sáu trở về, đều bằng thuyền lửa.

Lâu rồi anh mới ra lại Ga Sài Gòn. Có những thứ mới làm anh hơi bỡ ngỡ. Bên trái cổng vào nhà ga chính, là tiệm Lotteria sáng đèn. Bên phải là quầy bán vé thuyền du lịch 5 sao đi Nha Trang và Phan Thiết, có nhiều hạng vé, hạng cao nhất đến triệu mấy. Vào trong, anh thấy có thêm một tầng lửng to rộng dành để bán vé. Có thang cuốn chạy lên như trong trung tâm thương mại, nhưng thang chiều xuống thì không hoạt động. Trên ấy còn có quầy bán sách báo, bán rất nhiều sách dạy làm người và tiểu thuyết Quỳnh Dao. Không thấy Phải lấy người như anh cũng như Cocktail cho tình yêu. Bên cạnh quầy bán sách báo là cửa hàng Bánh mì thịt tươi ngon, tên Tây là Bami Deli. Tuy nhiên, đứng dưới cổng chính nhìn lên thì không thấy chữ “ngon”, chỉ còn “bánh mì thịt tươi”, làm anh hơi chột dạ, nhớ đến chị gì béo béo bán bánh bao nhân thịt người trong Thủy Hử.

Không có ý định mua vé, nhưng anh vẫn đi một vòng khu vực này, rồi lượn vào toilet để kiểm tra. Với anh, độ sạch của toilet là chỉ số đo mức độ văn minh. Trước cửa toilet có một anh ngồi gãi râu và nặn mụn bên cạnh một tấm bảng xanh, nội dung có ý nghĩa miễn phí cho khách mua vé và đi tàu, giấy vệ sinh 500 đồng. Hóa ra anh này bán giấy vệ sinh, điều này, đồng nghĩa bên trong không có giấy, một điều mà cuốn Lonely Planet về Việt Nam có cảnh báo. Dù sao, toilet ở đây cũng không đến nỗi quá tệ, chắc phần nào nhờ nguồn thu 500 đồng/lần kia.

Toa anh là toa giường cứng gồm 6 giường. Anh nằm trên tầng 3 áp mái. Xoay trở hơi khó khăn tí, bù lại không ai có thể ngồi ké giường mình được. Nằm thì may ra. Anh đọc sách một hồi mỏi mắt, bèn gấp sách lại. Một lúc, chợt thấy thuyền mình từ từ trượt ra khỏi đường ray. Tim anh đập thình thịch. Chả hiểu thế nào toa của anh lại lơ lửng bay lên như bong bóng bay, rồi phành phạch như trực thăng cắm thẳng xuống sau sân nhà anh. Anh nhắm mắt lại. Những tiếng nổ ùng oàng không ngớt. Anh nhắm tịt mắt, chờ mãi, chờ mãi vẫn không thấy ngớt những tiếng nổ ùng oàng. Bèn cố mở mắt ra. Hóa ra tiếng nổ ùng oàng kia chính là tiếng tàu xình xịch. May cho anh, thuyền chưa bao giờ trượt đường ray cả, càng chưa bao giờ bay lên, nếu không anh chả còn đây ngồi kể chuyện cho các bạn.

5 giờ sáng, cô dâu gọi điện í ới, bảo sắp đến rồi đấy, chuẩn bị dậy đi. Nhưng do dừng và tránh nhiều lần nhường các đồng chí trung ương, thuyền anh mãi 6 giờ 40 sáng mới đến nơi. Vì không ngủ lại đêm Nha Trang nên anh không đặt phòng khách sạn. Cô dâu bố trí cho anh ở tạm phòng chú rể. Chú rể mặt còn ngái ngủ, quần đùi, áo may ô ra đón anh, rủ anh đi ngủ. Anh lịch sự từ chối, bảo bật đèn lên đi. Anh vốn sợ những chỗ mờ mờ tối tối. Chú rể rủ anh đi ngủ không thành công, bèn đồng ý theo anh đi uống café và ăn sáng.

Nói thêm về chú rể. Chú rể vốn là bạn học đại học của cô dâu, lưu lạc ở xứ cờ hoa đã chục năm, một ngày nọ về nước bỗng dưng gặp lại cô dâu. Cô dâu là bạn anh, bạn bè trong nhóm đã lên xe hoa hết từ lâu, chỉ còn mỗi cô dâu sớm hôm đi về lẻ loi chiếc bóng, mọi người vẫn lấy làm lo lắm. Thời may, chú rể bắt được cô dâu, hai người kết nhau, nhưng không đánh nhau vỡ đầu, mà quyết định lấy nhau. Suy nghĩ không biết bao lâu, nhưng quyết định chỉ trong tích tắc. Âu cũng là duyên số. Ba mẹ chú rể đều đã mất, nên chủ hôn chỉ có hai ông bác anh của mẹ (trong Nam sẽ gọi là cậu) từ Hà Nam vào. Hai ông hỏi anh người vùng nào mà nói giọng Bắc rõ thế. Hóa ra anh mất gốc còn hơn cả vợ anh!

Vì đàng trai neo người nên anh được đặc phái sang đàng trai bưng quả. Anh báo cho vợ, vợ càu nhàu bảo đúng ra trai tân mới được bưng quả, anh một vợ hai con rồi còn bưng nỗi gì. Nhưng ở miền Trung và cả miền Nam, người ta không câu nệ chuyện tân hay không tân, nên anh vẫn có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.

Đám cưới nhẹ nhàng và đơn giản. Cô dâu mặc áo dài đỏ, khăn vành đỏ, chẳng những không khóc tiếng nào mà lại còn cười tươi hơn hớn. Cũng phải thôi, ba mươi mấy năm mới bắt được chồng, lại được người đẹp trai cao ráo gần bằng anh (phải nói thêm, anh đi ăn cưới sơ mi cà vạt giày Tây chỉnh tề, nhưng quên mang theo dây nịt nên sáng phải vội vàng chạy mua tạm một cái; dây nịt hơi lỏng nên mặc dù quần không rớt anh vẫn kém đẹp trai một tí, nếu như ngày thường 11/10, hôm nay chỉ còn 10/10), ai ở vị trí ấy mà không vui. Tiếu như xử nữ vu quy nhật.

Tiệc cưới xong cô dâu chú rể ái ngại anh bơ vơ bèn rủ anh đi uống café, nhưng lại bảo anh dắt một lũ 8x đi trước, cô dâu chú rể về phòng một tí rồi đi sau. Anh hiểu ý, dắt bọn trẻ con ra quán GMC mới mở gần Hòn Chồng uống café ngắm biển. Uống đã đời rồi đi về và tất nhiên là cô dâu chú rể không đến. Về lại khách sạn, lúc đấy cô dâu chú rể mới thò mặt ra, bảo phải dẫn hai ông bác đi chơi, anh cứ việc lấy chìa khóa lên phòng sử dụng thoải mái. Anh bèn vào phòng tân hôn tắm một phát, rồi lấy ba lô ra ga về lại Sài Gòn.

Tối nay anh lại đi ăn cưới. Anh thấy anh đi ăn cưới chả khác ca sĩ chạy show. Có điều ca sĩ chạy show ra tiền còn anh thì ngược lại.

@Insomnia: Mắt cận nhưng tính đấy. Anh cũng thấy chỗ đấy nhưng yahoo bị lỗi sửa mãi không được, thồi để dành cho chú Vinh comment!

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2007

Kháng khựa

Thành tích kháng khựa của anh những ngày gần đây:

+ Can ngẳn (i.e. ngăn cản) thành công một đồng nghiệp dự định đi du lịch trung quốc. Đồng nghiệp này sẽ chuyển sang đi Bali. Ngành du lịch trung quốc sẽ thất thu ít nhất 700 USD;

+ Hủy hoại tiền tệ trung quốc. Năm ngoái anh đi trung quốc về còn dư 4 tệ. Sáng nay anh đã cho vào máy nghiền giấy.

+ Mua khoảng 20 DVD lậu (phim Holywood) sản xuất tại trung quốc, góp phần kích cầu DVD lậu, bọn khựa hám tiền sẽ sản xuất DVD lậu càng nhiều, nghĩa là càng có nhiều vi phạm bản quyền quốc tế. Mỹ và các nước khác sẽ không để cho trung quốc yên.

+ Bấm chuyển kênh khác mỗi khi TV chiếu phim trung quốc. (Cái này thì dễ, đằng nào thì anh cũng chẳng bao giờ coi phim nhiều tập trên TV). Ai cũng làm giống anh thì các đài truyền hình sẽ chẳng thể nào chiếu phim trung quốc được nữa. Không ai xem thì quảng cáo cho ma à?;

+ Cài mặc định chế độ Auto Correction trên Mircrosoft Word, tự động sửa “tàu” thành “thuyển”. Một con ngựa đau, cả thuyền bỏ cỏ.

+ Anh sẽ tiếp tục cập nhật các thành tích khác.

+ Tiếp thu ý kiến của em One, không viết hoa chữ trung quốc nữa.

@Đông Phương Bất Bại: Đường thi thì vẫn phải dịch. Cứ lựa những bài kiệt tác dịch ra thơ con cóc hết, để sỉ nhục văn hóa bọn nó.

Thứ Tư, 19 tháng 12, 2007

Nhớ đồng ca, hát đồng ca, ghét đồng ca

Mượn mấy câu của Phạm Tiến Duật cho có cớ thôi, cái bài Nhớ đồng ca, hát đồng ca ấy, “Giọng anh hát nghe hay/ Có lần em khen thế/ Nhưng giọng anh đơn lẻ /Sánh sao bằng đồng ca”. Đồng ca có cái tiện là không biết hát hay không thuộc thì mấp máy môi cũng được. Hát cao một chút, thấp một chút, nhanh, chậm một chút cũng chả sao. Trăm tay thì vỗ nên kêu, trăm mồm thì gào nên to.

Hồi năm lớp 8, trường tổ chức văn nghệ, mỗi lớp phải đóng góp vài tiết mục. Khổ nỗi, lớp chả có hạt nhân văn nghệ nào. Cô chủ nhiệm nảy ra ý lùa cả lớp đi đồng ca. Bốn chục đứa cùng gào toáng lên “Boong bính boong cờ bay giữa tiếng chuông ngân – Hãy cất cao lên lá cờ hòa bình” nghe cũng hoành tráng. Đi biểu diễn được nhiều người vỗ tay ra phết. Chắc vì hát to.

Ơ thế mà dạo này mình ghét “đồng ca” tệ. Cái đồng ca mà mình ghét thật ra khác cái thể loại đồng ca trên kia – nó là cái thể loại cùng nhau ca cẩm. Nghe ít thì được, nghe nhiều sốt cả ruột. Buồn quá, xót quá, đau đớn quá, hu hu hu quá. Bao nhiêu phần cảm xúc thì không biết, nhưng cả làng cùng ca một bài, nghe sáo rỗng vô cùng. Thường thì mình thấy cái buồn thật, cái đau thật nó hay cuộn vào bên trong, và khi được thể hiện ra thường khiến người ta quặn lòng. Dễ nhất và nhạt nhất là bật ra một tiếng kêu “buồn quá”! Thôi, tớ bịt tai đây, từ chối nghe đồng ca nữa.

Bị bắt quả tang lắc lư theo nhạc!

Có mẩu tin này ở đây hơi buồn cười http://vnexpress.net/Vietnam/Phap-luat/2007/12/3B9FD7B9/.

"Tại phòng 201 của khách sạn này, khi 7 thanh niên nam nữ bị bắt quả tang đang lắc lư theo điệu nhạc, trên sàn vương vất bao cao su đã qua sử dụng, một bộ bàn đèn thủy tinh dùng để "chơi" " bột đá" - một loại ma túy tổng hợp dạng bột."

Ờ, đương nhiên ma túy thì không OK rồi. Nhưng cái cách đưa tin thì thật là hài hước. "Lắc lư theo nhạc" thì có tội gì mà phải bắt quả tang? Bao cao su đã qua sử dụng thì sao? Đáng lý thấy bao cao su đã qua sử dụng phải khen thưởng cho các đồng chí ấy mới phải. Ý thức thế còn gì. Không sử dụng còn chết hơn. Đấy là chưa kể câu này hoàn toàn sai ngữ pháp .

Tóm lại, tin này nên đưa vào mục chuyện cười.

@Crimson: Phát kiến vĩ đại. Hai chữ đấy công nhận đầy chất thơ.

@None: Câu của None certainly đúng ngữ pháp!

@Đông Phương Bất Bại: VNexpress không đăng tên, nên không rõ có mình trong đó không nữa.

@Vô Danh Kiếm Khách: ừ, anh em nhưng khác nhau, anh ủng hộ mũ bảo hiểm còn em thì kích động quần chúng phản đối chính sách của nhà nước.

Thứ Ba, 18 tháng 12, 2007

Dân ta phải biết sử ta...

Đại Việt Sử Ký Toàn Thư chép về đời vua Thái Tôn nhà Lý

“Năm ấy (1029), sứ nước Tống là Chương Dĩnh sang làm lễ điếu tang. Lại sai sứ sang phong vua làm quận vương”.

“Mùa đông, tháng 10, đạo Lâm Tây và các châu Đô Kim, Thường Tân, Bình Nguyên làm phản, xâm lấn các châu Tư Lăng (thuộc Quảng Tây ngày nay) của nước Tống, cướp trâu ngựa, đốt nhà cửa rồi về.

Đinh Sửu, năm thứ tư (1037). Mùa xuân, tháng 2, ngày mồng 1, vua thân đi đánh đạo Lâm Tây, sai Khai Hoàng Vương làm đại nguyên soái đánh các châu Đô Kim, Thường Tân, Bình Nguyên, cho Phụng Càn Vương làm kinh sư lưu thủ. Quân đi từ Kinh sư đến đạo Lâm Tây, dẹp yên được. Tháng 3, vua từ đạo Lâm Tây về đến Kinh.”

(1038). “Nhà Tống phong vua làm Nam Bình Vương.”

(1043) “Vua hỏi tả hữu rằng: “Tiên đế mất đi, đến nay đã 16 năm rồi, mà Chiêm Thành chưa từng sai một người sứ nào sang là cớ gì? Hay là uy đức của trẫm không đến họ chăng? Hay là họ cậy có núi sông hiểm trở chăng?” Các quan đáp: “(…) Là vì từ khi bệ hạ lên ngôi đến giờ, nó trái mệnh không đến chầu, bệ hạ chỉ bố đức ban ơn để vỗ về, chưa từng ra oai dung võ để đánh, không phải là cách làm cho người xa sợ oai. (…)” Bấy giờ vua quyết ý đánh Chiêm Thành.”

Vài quan sát nhỏ:

  1. Vua nước Nam nhưng là quận vương nước Tống. (Không riêng đời vua này.)
  2. Đồng bào Thái Mèo quấy nhiễu biên giới nước bạn bị coi là làm phản, vua phải thân chinh đánh phạt. Xong về được nhà Tống thăng tước làm Nam Bình Vương.
  3. Chiêm Thành không đi sứ nước ta thì ta phải đánh nó, vì nó là cá bé, ta là cá to. Trong một tương quan khác thì đến lượt ta là cá bé. Làm cá bé thật chả dễ chịu gì.

Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2007

Tim, gan, phèo, phổi, mũ bảo hiểm

Sáng nay, hòa trong không khí náo nức của 85 triệu dân cả nước, anh đã đội mũ bảo hiểm đi ra đường theo quy định của Chính phủ. Thật ra không cần Chính phủ quy định thì anh cũng đã đội rồi, nhưng hôm nay ai cũng đội anh cũng máu hơn. Sau khi đi một vòng quận 8, quận 5, quận 10, quận 1 và quận 7, anh vui sướng ngạc nhiên nhận thấy đồng bào thực hiện quy định về đội mũ bảo hiểm rất tốt, tỷ lệ phải lên đến hơn 99%. Anh có lời khen ngợi các đồng chí đầy tớ của nhân dân đã thực hiện công tác tuyên truyền rất tốt, đồng thời, không quên khen ngợi đồng bào anh có ý thức chấp hành cao. Giá mà luật nào cũng được tuyên truyền và thực hiện tốt như thế này!

Anh chưa nói anh đi ra đường để đi khám sức khoẻ. Công ty cho anh X đồng để một năm đi kiểm tra sức khoẻ một lần. Anh còn đang băn khoăn chưa biết khám cái gì cho hết X đồng của công ty, thì bác sĩ đã cho anh làm một loạt siêu âm và xét nghiệm các thể loại. Thế là anh phải bù vào hơn hai trăm nghìn. Dù sao, anh cũng an tâm khi biết rằng tim gan phèo phổi nói chung lục phủ ngũ tạng của anh đều tốt, sức chiến đấu còn cao, có lẽ nhờ anh chăm tập thể dục mỗi sáng và đọc truyện của các nữ nhà văn Việt Nam mỗi tối. Duy chỉ có tim anh hơi hở van một tí, nhưng bác sĩ bảo chỉ hở sinh lý thôi, không phải bệnh lý kiểu như cái cửa nó cũng phải hở một tí, không có gì đáng ngại. Tuy vậy, anh tự chấm điểm nếu như các bộ phận khác của anh được 10/10 (có bộ phận 12/10, đừng ép anh phải nói bộ phận nào) thì tim của anh chỉ được 9/10. Nói chung cũng hơi mong manh dễ vỡ một tí. Fragile. Handle with care. Có lẽ anh sẽ dán lên ngực trái anh biểu tượng một cái ly thuỷ tinh.