Monday, 8 August 2011

Tên entry dành cho độc giả:)

Trong buồn ngủ vô vàn tôi đọc Murakami. Đây là một trong ba tập truyện ngắn của Murakami trong số năm cuốn sách tôi được một nữ sĩ xinh đẹp tặng và nằm trong hai chồng sách tôi nhận được cuối tuần vừa rồi.  Nữ sĩ này tôi chưa gặp nhưng tôi chắc chắn nàng xinh đẹp. Tất cả những người tặng sách cho tôi đều đẹp. Tặng một cuốn thì đẹp một lần, hai cuốn đẹp hai lần, ba cuốn đẹp ba lần cứ thế mà nhân lên như bảng cửu chương.  Tất nhiên đẹp nhất là vợ tôi do nàng tuy ít khi trực tiếp tặng sách cho tôi nhưng lại để mặc tôi tự ý mua sách mà không phàn nàn chi. (Câu này thêm vào với mục đích phòng thân.) Mà số sách tôi mua tất nhiên ăn đứt số sách được tặng.  Tôi hay toang hoang nên mọi người cứ tưởng tôi được tặng nhiều lắm. Thật ra mỗi năm tôi chỉ được tặng chừng chín chục cuốn là cao.  Cộng với độ mười cuốn mà một số người hứa tặng mà chưa tặng hay hứa trao đổi sách nhưng trao rồi mà chưa thấy đổi thì mới chẵn trăm. Cũng chẳng là bao. Tuy vậy tôi không than phiền gì vì tôi vẫn chủ trương trọng chất chứ không trọng lượng. Những cuốn tôi tàng trữ trong nhà đều là những cuốn ít nhiều tôi thích và đã đọc hoặc tâm niệm là sẽ đọc lúc này hay lúc khác.

Tôi xin nhắc lại tôi đang đọc truyện ngắn Murakami, nhưng vừa nhắc tới Murakami tôi đã lan man sang chuyện tặng sách. Tôi tự ngưng lại ở đó, vì tôi luôn tự ý thức là mình lan man. Nếu cứ thả dàn tôi sẽ lan man tới chuyện răng khôn mọc dại không chừng. "Thả dàn" viết thế nào cho đúng nhỉ. Chính tả tôi ngày càng tệ. Mà trong cái sự vụ này, cũng như cái sự vụ tra cứu ngữ nghĩa, các từ điển tiếng Việt nước nhà không lấy gì hữu ích cho lắm.  Chẳng hạn có một thời tôi đinh ninh “xao lãng” đúng, “sao lãng” sai, giở từ điển ra lại thấy chấp nhận cả hai, thật chẳng biết đường nào mà lần. Các từ điển tiếng Việt lại còn có một điểm rất đáng yêu là bất cứ khi nào băn khoăn về một từ nào, thì y như rằng từ điển không có từ ấy.  Chẳng bù với từ điển tiếng Anh, ôm một bộ Oxford phiên bản mới nhất cộng thêm một bộ Macmillan dưới gối thì có thể ngủ ngon lành.  Hiện tại tôi rất cần một từ điển từ đồng nghĩa, nhưng chẳng kiếm đâu ra. Có bộ Việt ngữ tinh nghĩa từ điển của Nguyễn Văn Minh soạn cẩn thận, nhưng bộ ấy gần gấp đôi tuổi tôi rồi, mà cũng còn nhiều hạn chế.

Tôi xin nhắc thêm một lần nữa tôi đang đọc Murakami, nhưng một lần nữa tôi lại lan man sang chuyện từ điển. Trong lịch sử văn học có một ông bố của lan man là ông Laurence Sterne, tác giả cuốn Tristram Shandy.  Ông này viết một tiểu thuyết gồm 9 quyển, đến quyển thứ ba vẫn kể chưa xong một vụ sinh đẻ, tại vì ông có tài lèm bèm chuyện nọ xọ chuyện kia.  Cuốn này tôi chưa có, cũng chưa đọc, nhưng tôi biết về nó. Kể ra nếu tôi không tự thú khối người sẽ nghĩ tôi đọc rồi. Thật ra có khá nhiều kỹ thuật để gây ấn tượng rằng ta đã đọc một cuốn sách, và có nguyên một cuốn sách bày người ta cách nói về những cuốn sách chưa đọc. Cuốn đó là How to talk about books you haven’t read. Cuốn này tôi có, và đã đọc ngay khi mới rước về với mục đích nhỏ mọn là học cách nói về những cuốn sách chưa đọc. Thật ra cả cuộc sống và thời gian đều hữu hạn, đọc nhiều hay ít sách xét cho cùng cũng chẳng có nghĩa gì lớn, quan trọng là đọc sách có làm ta vui hay không thôi.

Tôi nhận ra đến đây tôi vẫn chưa nói gì về những truyện ngắn Murakami đang đọc. Murakami kể ra rất có duyên với độc giả Việt Nam. Khối tác giả hoành tráng chả bao giờ hoặc rất ít được dịch ở Việt Nam, hoặc có dịch cũng không mấy người biết, nhưng Murakami chắc chỉ còn mỗi 1Q84 chưa dịch. Tiểu thuyết của Murakami tôi có đủ và đã đọc trọn. Truyện ngắn của ông tôi gặp nhiều lần nhưng cứ lần lữa không mua, phần vì tôi ưu ái tiểu thuyết hơn, phần vì cứ đợi có người tặng.  Murakami là người hâm mộ Raymond Carver và từng dịch nhiều truyện của Carver.  Truyện ngắn của ông có phảng phất hơi của Carver, nhất là những đoạn đối thoại. Tuy nhiên, đọc Carver ta có cảm giác không khí bị dồn nén, lúc nào cũng có cái gì đấy chực chờ nổ tung. Truyện Carver luôn cho ta cảm giác bất an, khi một lời chào tạm biệt cũng nặng nề, mà một dấu chấm câu cũng tiềm tàng nguy hiểm.  Truyện ngắn của Murakami lại cho ta cảm giác không khí loãng ra, đôi khi làm ta khó thở, nhưng phần nhiều là thấy cơ thể mình bị kéo giãn.  Truyện ngắn của Murakami có thể đọc hết truyện này sang ngay truyện khác; nếu không buồn ngủ lắm, tôi có thể đọc một mạch hết một tập, trong khi với Carver, người ta cần nhiều thời gian hơn để “hồi phục” trước khi đọc sang một truyện khác.

Phù, lan man một hồi mới nói được đoạn muốn nói. Tạm thế đi, hôm khác lan man tiếp.
  

17 comments:

  1. Lan man rất là chất lượng nhỉ :)) à mà cái bạn nữ sĩ xinh đẹp đến 4,5 lần với bạn Mund ấy, bạn ấy có hứa sẽ xinh đẹp với tớ không ấy nhỉ, hôm ấy mải GATO không nghe rõ lắm!!!!

    ReplyDelete
  2. Bắt giò anh Gỗ: Dance, Dance, Dance và Vanishing Elephant chưa xuất bản

    ReplyDelete
  3. Vanishing là tập truyện ngắn còn tiểu thuyết Dance, Dance, Dance thì sắp in.

    Bắt giò thì phải thế này: Sterne not Stern và ứ phải Mac Milan hehe.

    ReplyDelete
  4. Hic, hay cứ đổ cho buồn ngủ vậy:) hoặc cũng có thể bị ám ảnh bởi AC Milan!

    ReplyDelete
  5. chị So: còn giữ một tin nhắn rất lâm ly thống thiết của bạn ấy hối lỗi với chị So và hẹn ngày tạ tội:)

    ReplyDelete
  6. Mình nói chuyện gì khi mình nói chuyện Murakami lan man :P

    ReplyDelete
  7. Mình không tặng sách nhưng hứa khi nào rảnh sẽ lục lọi tủ (ít) sách ở VN của chồng để cho anh Goldmund mượn.

    ReplyDelete
  8. cho mượn thôi chưa đẹp đâu bạn ơi:)

    ReplyDelete
  9. Em thấy bác Gỗ Mun cảm tính quá. Theo chỗ em biết rõ thì vị nữ sĩ đó xấu mù. Hồi em đọc lacai.org có một lời bình mà em cực kỳ tâm đắc: Có sắc mà không có tài thì đi làm diễn viên người mẫu. Có tài mà không có sắc thì là vô dụng. Theo đánh giá của em vị nữ sĩ đó còn tệ hơn cả là vô dụng í. :))

    @Chị So: Em có gọi điện cho vị nữ sĩ ấy. Bạn í muốn nhờ em nhắn với chị là bạn í vô vàn, cực kỳ hối lối vì quá bận rộn mà không kịp chuẩn bị quà cho chị So. Bạn í sẽ đền bù cho chị í gấp 4, 5 lần quà của bác Gỗ Mun cộng lại ạ :)).

    ReplyDelete
  10. Em múa riều qua mắt thợ rồi :)

    ReplyDelete
  11. Ối giời! sao mà giống cảm giác của mình khi đọc Murakami thế. Buồn ngủ và không bao giờ đọc lâu được :-P

    ReplyDelete
  12. hehe sao mà chả thợ, giò thật mình còn ấy rồi nữa là cái zò ẩn dụ này :p

    ReplyDelete
  13. Titi: Mình không nói là văn Murakami buồn ngủ đâu. Chỉ thực sự đọc ông ấy trong lúc sắp buồn ngủ nên đọc được một ít là ngủ lăn quay, thức dậy, lại đọc tiếp, lại buồn ngủ tiếp, rồi lại thức dậy, rồi lại đọc tiếp vân vân:)

    ReplyDelete
  14. yeah yeah! Không buồn ngủ, chỉ khò khò sau vài trang thoai :-P

    ReplyDelete
  15. Hehe... chỉ cho anh mượn được thôi vì nhà này đang có 2 bạn tuổi đọc Calvin and Hobbes, và ba mẹ thì hi vọng các bạn sẽ ham học ham đọc hóm hỉnh như anh Goldmund đây. Ah, mà xưa nay chẳng có ai khen em đẹp ngoài chồng nên anh đừng lo nhé.

    ReplyDelete
  16. hôm rồi tôi xem đài thấy một người trên mạng bị công an bắt vì được "tặng tiền". Anh xem lại chiêu này coi chứng "bị bắt" vì tặng sách. HIHIHI

    ReplyDelete
  17. Thích bài này của bác quá ạ.

    ReplyDelete

BẠN BÈ CŨNG LÀ MỘT TÀI SẢN