"Nghề văn là nghề thanh cao, văn giới mỗi lúc lại mỗi đông đảo, phức tạp. Thỉnh thoảng có nghe nói đến những vị viết vì một nhu cầu nội tại, vì những bức xúc trong tâm hồn, nếu không viết ra thì không thể chịu nổi; ngoài ra họ không cần biết có ai đọc mình hay không. Đã có kẻ bảo thế thì hẳn phải có thế. Nhưng đó chắc chắn là chuyện của một số hiếm hoi ở tầng lớp cao chăng. Còn từ hạng Nguyễn Du xuống đến đa số chúng ta, viết là viết cho người đọc.
Sách hoàn tất, tác giả Tố Như có bản dâng vua: vua đây được dâng trong tư cách độc giả đấy, trong tư cách kẻ mua vui vài trống canh đấy thôi. Vua mà còn bé, chưa biết chữ, thì tất chẳng ai dâng thơ dâng truyện.
Đến cụ Nguyễn Du còn vậy, chúng ta thất lễ với độc giả được sao?"
Đoạn trên đây trích từ cuốn này:
Còn đây là chứng cớ Võ Phiến khen chị Tư Sầu Riêng:
Bác nhà giàu đóng cửa ăn mày xin sách thế là không được đâu nha.
ReplyDeletenhà gì chả xin sách được
ReplyDeleteBác Mund dạo này giăng câu khắp nơi, he he...
ReplyDeleteđang nợ một số bạn 101 bí quyết:)
ReplyDeletenhà văn viết trước tiên là cho biên tập viên làm người xấu í
ReplyDeleteTrời ôi ước jì mình có cuốn này, kiếm đâu ra hay vậy bạn Mund?
ReplyDeletecó gián điệp ở bển, chị So
ReplyDeleteThật ra đó có phải là tiếng mới do chị Tư sầu riêng sáng tác ra đâu nhỉ? Những từ đó, tiếng đó người dân miền Tây vẫn thường dùng mà
ReplyDeleteThì ra bác Gỗ chỉ mơ có ngày thành như anh Thiếu Nhơn và chị Thị Tư, Võ Phiến vv..
ReplyDeleteChán bác hết sức
hâm à? I'm much happier a reader.
ReplyDeleteThiếu Nhơn là cái gì mà mong trở thành?
nặc danh 08:46: vấn đề là có người đưa chúng vào văn
ReplyDeleteĐoạn trên Võ Phiến viết nhạt nhỉ
ReplyDeleteThis comment has been removed by a blog administrator.
ReplyDeletetôi xóa comment ở trên, vì đó không phải là loại ngôn ngữ mà tôi thích nhìn thấy ở đây
ReplyDeleteCháu yêu chú Gỗ mun!
ReplyDeleteCuốn đấy là đỉnh điểm thời thơ ngây của tui. Dại lắm. Hình như là chưa có biết giường chiếu cũng có mùi giường chiếu :)
ReplyDeletehic, cái đấy ai mà kiểm chứng được:)
ReplyDeleteViết cho ai thì quan trọng nỗi gì? Được vua để mắt tới thì cũng quan trọng nỗi gì?
ReplyDeleteVớ vẩn
Cảm ơn bác nhé. Nhờ bác mà em biết đến Võ Phiến. Vừa mới đọc hết một loạt bài của bác ấy trên Tiền Vệ.-:)
ReplyDelete