Friday 6 August 2010

Demo

Đoạn đầu trong truyện Không ai nói gì hết của Raymond Carver, dịch từ truyện "Nobody Said Anything" trong tập Will You Please Be Quiet, Please?


Demo thôi, kẻo có bác bảo mua bản quyền rồi đấy, đừng có post lung tung:)


-----------------------



Không ai nói gì hết

Tôi có thể nghe tiếng họ ngoài bếp. Tôi không nghe rõ họ nói gì, nhưng tôi biết họ đang cãi nhau. Rồi đột nhiên im lặng và mẹ bắt đầu khóc. Tôi thúc George một cùi chỏ. Tôi tưởng nó sẽ thức dậy và nói gì đó với họ để họ cảm thấy tội lỗi và thôi đi. Nhưng George là một con lừa. Nó bắt đầu đạp và càu nhàu.

“Mày có thôi chọt tao không, đồ chó chết,” nó nói. “Tao nói cho mày biết.”

“Thằng ngu,” tôi nói. “Mày có khôn lên một lần được không? Họ đang đập nhau và mẹ khóc kìa. Nghe đi.”

Nó lắng nghe, đầu trượt khỏi gối. “Tao đếch quan tâm,” nó nói và quay vào tường ngủ tiếp. George là một con lừa thượng hạng.

Lúc sau tôi nghe tiếng bố ra khỏi nhà bắt xe buýt. Ông đóng sầm cửa trước. Trước đây mẹ đã bảo tôi ông muốn làm cái gia đình này tan nát. Tôi đã không muốn nghe.

Một lúc sau mẹ vào phòng gọi chúng tôi dậy đi học. Giọng mẹ nghe buồn cười - tôi không biết nữa. Tôi nói tôi thấy đau bụng. Đó là tuần đầu tiên của tháng mười và tôi chưa nghỉ học ngày nào, vậy thì mẹ có thể nói gì? Mẹ nhìn tôi, nhưng cứ như bà đang nghĩ ngợi chuyện gì khác. George đã thức giấc và lắng nghe. Tôi biết nó đã thức bằng vào cái cách nó ngọ nguậy trong giường. Nó đang chờ xem kết quả thế nào để còn tính kế.

“Thôi được”. Mẹ lắc đầu. “Mẹ chẳng biết thế nào. Vậy thì ở nhà. Nhưng không được bật tivi, nhớ đấy.”

George nhổm dậy. “Con cũng ốm,” nó nói với mẹ. “Con nhức đầu. Nó chọt và đạp con cả đêm. Con không ngủ được tí nào.”

“Đủ rồi!” mẹ nói. “Con phải đi học, George! Con không được ở đây và cãi nhau với em con cả ngày. Bây giờ dậy mặc quần áo. Mẹ nói thật. Sáng nay mẹ không muốn có thêm một trận chiến nữa đâu.”

George đợi đến khi mẹ ra khỏi phòng. Rồi nó trèo ra phía chân giường. “Đồ chó chết,” nó nói và giật tấm đắp khỏi người tôi. Nó lỉnh vào phòng tắm.

“Tao giết mày,” tôi nói, không quá to để mẹ khỏi nghe.

Tôi nằm trong giường cho đến lúc George đi học. Khi mẹ chuẩn bị đi làm, tôi hỏi mẹ có thể trải chỗ nằm cho tôi trên sofa được không. Tôi nói tôi muốn học bài. Trên bàn uống trà tôi có cuốn sách của Edgar Rice Burroughs quà sinh nhật của tôi và sách môn Khoa học xã hội. Nhưng tôi chả muốn đọc. Tôi muốn mẹ đi làm để tôi còn coi tivi.

Mẹ giật nước toa-lét.

Tôi không thể chờ thêm được nữa. Tôi bật tivi lên mà không mở tiếng. Tôi đi ra bếp chỗ mẹ để gói thuốc rút ba điếu ra. Tôi giấu chúng trong tủ ly, quay lại sofa và bắt đầu đọc cuốn Công chúa sao Hỏa. Mẹ đi ra liếc qua tivi nhưng không nói gì. Tôi để mở cuốn sách. Mẹ chải tóc trước gương rồi đi vào bếp. Khi mẹ đi ra tôi nhìn xuống cuốn sách.

“Mẹ muộn rồi. Bye con.” Mẹ không nhắc nhở gì đến chuyện tivi. Đêm qua mẹ bảo mẹ không còn biết đi làm mà không bị “quậy” có nghĩa gì nữa.

“Đừng nấu nướng gì nhé. Con không cần phải bật bếp lên làm gì. Nếu con đói thì có cá ngừ trong tủ lạnh.” Mẹ nhìn tôi. “Nhưng con đang đau bụng, mẹ nghĩ con không nên ăn gì. Dù gì thì con không cần phải bật bếp. Nghe chưa? Con uống viên thuốc đó, con trai, và mẹ hy vọng đến tối bụng con sẽ ổn hơn. Có khi đến tối cả nhà đều thấy ổn hơn.”

Mẹ đứng ở lối ra vào và vặn quả đấm. Trông mẹ như thể định nói gì khác. Mẹ mặc áo trắng, thắt lưng đen rộng bản, và váy đen. Đôi khi mẹ bảo đó là đồ đi chơi, đôi khi mẹ bảo đó là đồng phục. Trong chừng mực mà tôi còn nhớ được, nó luôn được treo trong tủ hoặc trên dây phơi hoặc được giặt tay vào ban đêm và được ủi trong nhà bếp.

Mẹ đi làm từ thứ tư đến Chủ nhật.

“Bye mẹ.”

Tôi chờ mẹ khởi động xe và làm nóng máy. Tôi nghe tiếng mẹ đánh xe khỏi lề đường. Rồi tôi ngồi dậy vặn tivi to lên và đi lấy thuốc. Tôi hút một điếu và xóc lọ trong khi xem một show về bác sĩ và y tá. Rồi tôi bật sang kênh khác. Rồi tôi tắt tivi. Tôi chả có hứng xem tivi.

***

--------------------

Danh mục các truyện khác của Raymond Carver đã dịch trên blog này:




9 comments:

  1. Cái phông kệ sách vĩ đại của nhà sách tương lai trang trọng nhỉ. Nhưng tôi thấy cái phông phong cảnh ngoài trời thoáng mát hơn. :)

    Bản dịch khéo, as usual. À, có chút góp ý về biên tập (câu mở đầu): Tên truyện trong một tuyển tập thì không viết nghiêng, mà để trong ngoặc; còn tên sách thì viết chữ hoa nghiêng: Will You Please Be Quiet, Please?

    Đây là tuyển tập đầu tiên của Carver. [nsc]

    ReplyDelete
  2. Thỉnh thoảng thay đổi phông màn tí cho vui mắt bác!

    Ý bác nói tên truyện bỏ trong ngoặc kép?

    ReplyDelete
  3. Vầng, ngoặc kép, như bác đã sửa. [nsc]

    ReplyDelete
  4. Yên trí là Mund không hay dỗi nhá:)) :
    -"Tôi tưởng nó đã dậy và nói gì đó để họ cảm thấy tội lỗi và thôi đi"
    Câu này khó hiểu quá, nó nằm trong chăn hay là ở ngòai bếp?
    ""Trông" chừng mực" thừa dấu mũ phải không?

    Mund chọn được truyện hay thế, thực là không thể giản dị hơn, không thể cay nghiệt hơn, không thể hỏang lọan hơn! thật.

    ReplyDelete
  5. Chị So tuy phải đeo kính lão đọc tin nhắn thì không ra nhưng đọc văn tinh ác. Chị đọc lại hai chỗ ấy xem đã rõ ra chưa.

    Truyện này ác lắm, đoạn sau còn kinh hơn nhiều.:)

    mà rất nhiều truyện Carver trong tập này chất chứa trong vẻ ngoài tĩnh lặng là một sự chực chờ đổ vỡ đến kinh hoàng - những quan hệ gia đình, vợ chồng chỉ cần một tiếng thở dài hay một cái quay lưng là sụp đổ

    quảng cáo kinh không?:)

    ReplyDelete
  6. mình chã định góp ý zì nhưng mà bỏ bớt "và" đi :d

    ReplyDelete
  7. sẽ tiếp thu có chọn lọc:)

    ReplyDelete
  8. thế có định dịch hết không bác Mun?

    ReplyDelete
  9. Dịch hết chứ, hết cả cuốn là đằng khác!:)

    ReplyDelete

BẠN BÈ CŨNG LÀ MỘT TÀI SẢN