Thứ Ba, 12 tháng 1, 2010

Không thể chấp nhận được

Tuổi trẻ vẫn đang bận như điên nên chưa băn khoăn được kỳ 2. Trong khi chờ đợi, xin mời đọc bình luận của Bố Cu Hưng về việc phản đối tịch thu âm hộ của học sinh sinh viên. Đây quả nhiên một việc làm phi đạo đức, vô nhân tính, không thể tưởng tượng được trong thời đại hiện nay cũng như bất kỳ thời đại nào trong quá khứ và tương lai. Tôi hoàn toàn chia sẻ với Bố Cu Hưng.

Dưới đây là bình luận của bạn Bố Cu Hưng:

Theo tôi, không có bất kỳ lý do gì thu âm hộ học sinh, sinh viên cả. Âm hộ ai thì người đó phải tự giữ lấy và chịu trách nhiệm về việc sử dụng nó. Trong trường hợp cần sử dụng âm hộ sinh viên, học sinh cho cuộc liên hoan tiếng hát nào đấy thì phải mượn và được sự đồng ý của sinh viên chứ không thể thu.

Theo luật, việc thu cái gì đấy của ai là một hành vi hành chính và chỉ được thực hiện khi có quyết định của cơ quan nhà nước có thẩm quyền. Vật được (bị) thu giữ phải là vật chất và không gắn liền với một chỉnh thể khác, càng không phải là bộ phận cơ thể. Trong trường hợp cần thiết buộc phải tách một bộ phận ra khỏi cơ thể ai đó thì phải có y lệnh và được thực hiện bằng phẫu thuật, do cơ quan y tế tiến hành, với sự đồng ý của bệnh nhân.

Điều ngớ ngẩn của cái chuyện này là âm nhạc và âm hộ là hai lĩnh vực rất khác nhau, một bên là bộ phận cơ thể, một bên là lĩnh vực văn hóa. Vì vậy, không thể chấp nhận nếu một trường, một cơ quan tổ chức nào đó lập hẳn một bộ phận như Phòng (Ban) để tiến hành thu âm hộ sinh viên, học sinh.

Về phía mình, sinh viên học sinh hoàn toàn có quyền không giao nộp âm hộ và khiếu nại lên cấp trên của đơn vị này. Trong điều kiện cần thiết họ có thể khởi kiện ra tòa. Mặt khác, việc thu âm hộ sinh viên có thể gây thương tích cho sinh viên nên người thực hiện có thể bị truy tố về tội cố ý gây thương tích.

Theo các văn bản hiện hành về hướng dẫn giám định pháp y, việc thu âm hộ có thể khiến người bị thu mất hoàn toàn khả năng lao động tình dục, chức năng sinh sản, tỷ lệ thương tật chắc chắn trên 30%, được xác định là trường hợp phạm tội nghiêm trọng.

Lâu nay, báo chí nói nhiều về bệnh thành tích, gian dối trong giáo dục lẫn các phong trào học đường. Ở mức độ nào đó, việc vận động sinh viên tham gia các hoạt động văn thể là đáng khuyến khích. Tuy nhiên không thể nhân danh điều đó để có thể thu âm hộ sinh viên, học sinh một cách tùy tiện để phục vụ cho các cuộc thi.

Mặt khác, hiện nay khó có thể tin hạ tầng y tế và việc trường học đứng ra thu như trên có thể bảo quản tốt âm hộ sinh viên, học sinh để phẫu thuật ráp nối sau đó, sau khi đã đem âm hộ đi dự liên hoan.

Tóm lại, bất luận thế nào, không thể nhân danh cuộc thi nào để có thể thu âm hộ sinh viên như đã nói ở trên.

(ảnh do Hoàng Mạnh Hà sưu tầm)

Thứ Tư, 6 tháng 1, 2010

Tuổi trẻ băn khoăn (I)


Hôm nay, tình cờ được đọc sổ tay của một người 24 tuổi. Cuốn sổ này một cuốn sổ bìa đen, gáy lò xo, giấy trắng kẻ ngang, hẳn là sản phẩm nhập khẩu vì trông hình thức và chất lượng giấy không có vẻ Việt Nam lắm. Chắc không phải là nhập từ Bồ Đào Nha, vì sổ nhập từ Bồ Đào Nha thế nào cũng gây ra một số chuyện kỳ bí nào đó: một tảng bê tông rơi suýt trúng người, một người đang đi dạo bỗng đi thẳng ra sân bay và đến một thành phố lạ không để lại tông tích, hay một người vô tình tự nhốt mình trong một căn hầm chống bom có sẵn thực phẩm cho 6 tháng nhưng không có cách nào thoát ra và cũng chẳng có cách nào liên lạc với thế giới bên ngoài. (Những chi tiết này nằm trong cuốn Oracle Night tất nhiên của Auster – sau khi đọc cuốn này người ta có khuynh hướng cảnh giác với tất cả các thể loại sổ tay , đặc biệt sổ xuất xứ Bồ Đào Nha và bán trong tiệm của người Hoa).

Cuốn sổ được ghi bằng mực xanh, mực tím, mực đen và bút chì, lẫn lộn tiếng Anh và tiếng Việt, phần lớn là trích dẫn từ sách báo, nhưng cũng lẫn những đoạn ngắn không ghi tác giả, tôi đoán là một dạng nhật ký. Được sự đồng ý của chủ nhân cuốn sổ, tôi trích lại một số ghi chép ra đây, chữ thường là chép nguyên từ cuốn sổ, còn chữ nghiêng là bình luận của tôi.

- AGKPM. Năm chữ cái này nằm ngay trang đầu tiên của cuốn sổ, góc trên cùng bên trái. Năm mẫu tự được viết bằng chữ in, đứng liền nhau, không có dấu chấm ở giữa. Với cách viết này, chỉ có một cách phỏng đoán duy nhất rằng nó là viết tắt của một chữ gì đấy. Trong thời đại Internet, cách nhanh nhất để đoán từ viết tắt là tra Google. Google từ lâu không còn đơn thuần là một công cụ tìm kiếm nữa mà đã trở thành một thứ siêu từ điển bách khoa. Khả năng tìm được một từ viết tắt hoặc một tên riêng nào thông qua Google là cực kỳ lớn. Thế nhưng, lần này, kết quả tìm kiếm cụm chữ cái AGKPM của tôi là zero. Khi không tìm được từ cần tìm, Google thường đề nghị từ tương tự hoặc gần giống đề phòng trường hợp người ta đánh máy nhầm. Lần này Google đề nghị cụm chữ cái AGMPM - Association of Greek Manufacturers of Packaging and Materials. Bằng những gì tôi biết về người bạn trẻ của tôi, tôi không nghĩ bạn đấy liên quan gì đến vật liệu hay đóng gói, càng không liên quan gì đến Hy Lạp. Dĩ nhiên, như nhiều bạn trẻ giàu mộng mơ khác, bạn ấy say mê Thần thoại Hy lạp, nhưng rõ ràng có một khoảng cách khá xa giữa thần thoại Hy Lạp và những nhà sản xuất vật liệu đóng gói đồng hương. Vì thế, trong trường hợp này, tôi cho rằng đề nghị của Google là không phù hợp. Vả lại, một khi đã ghi cẩn thận vào trong sổ tay, tôi không nghĩ bạn ấy có thể ghi nhầm.

Nhờ Google không xong, đành phải đoán theo kiểu khác. Rất có thể đấy là tên 5 người con gái, chẳng hạn Ánh - Giao – Khuê – Phương – Mai, hoặc tên 5 người con trai Anh – Giang – Khương – Phúc – Mạnh, cũng có thể là tên 5 người vừa trai vừa gái có quan hệ mật thiết đối với chủ nhân cuốn sổ. Tuy nhiên, đọc tiếp những trang sau, tôi thấy không có bất kỳ nhắc nhở đến một tên người nào. Cho nên, có thể năm chữ cái kia không phải tên người.

Phỏng đoán theo một cách khác nữa, vì chủ nhân của cuốn sổ mới chỉ 24 tuổi, hẳn bạn ấy còn rất nhiều ước mơ. Biết đâu năm chữ cái kia viết tắt cho những ước mơ của bạn? Chẳng hạn: Arts – Girls/Guys – Knowledge – Position – Money, hay Antiques - Gin – Kamikaze – Psychology – Mormon. Tôi tạm hài lòng với giả thuyết năm chữ cái viết tắt của năm ước mơ hay năm mối quan tâm hàng đầu, nhưng tôi chịu không thể đoán chính xác năm chữ ấy viết tắt của chữ gì.

- Think first, ask later. Dòng chữ này nằm giữa trang đầu tiên, viết bằng chữ thường, được đóng khung hình chữ nhật. Vì được viết trên trang đầu tiên, và lại được đóng khung, tôi cho rằng đây là một dạng châm ngôn của chủ nhân cuốn sổ. Suy nghĩ trước, hỏi sau, ha ha. Nếu đây quả thật là châm ngôn, thì chủ nhân cuốn sổ của chúng ta hẳn là một người thận trọng, làm việc gì cũng suy xét kỹ càng. Nhưng cũng có thể người bạn trẻ này quá nhút nhát, nên thích ngồi “tư duy” một mình hơn là lên tiếng. Hẳn bạn ấy sẽ gặp nhiều khó khăn khi hòa nhập với đám đông. Tôi cũng muốn nói thêm rằng, theo quan điểm của tôi, đây là một châm ngôn không tốt. Nó quá tự ti, không phù hợp với xu hướng học hỏi hiện đại - ấy là tôi giả định người bạn này ham hoc hỏi. Tôi nghĩ cứ hỏi phứa đi, hỏi càng nhiều càng tốt, có phải là đỡ phải tự mày mò suy nghĩ không. Chưa kể đặt câu hỏi là khởi động một quá trình tương tác xã hội. Học sinh sinh viên Việt Nam chúng ta thường bị chê kém kỹ năng giao tiếp là gì.

Thứ Hai, 4 tháng 1, 2010

2009 going on 2010

Đáng lý viết bài tổng kết này cuối năm vừa rồi nhưng do ăn chơi nhảy múa kinh quá nên hoãn đến hôm nay.

Tháng 5 năm rồi, theo phong trào chuyển nhà khỏi Yahoo 360, tôi cũng dọn nhà sang Wordpress. Thật ra trong hơn một năm trước đó tôi không viết blog, nhưng cũng muốn giữ lại những thứ trên Yahoo. Chuyển sang Wordpress xong, thấy giao diện Wordpress đẹp quá nên bắt đầu viết trở lại. Sau đó, vì trục trặc kỹ thuật một thời gian không vào Wordpress được, lại bị bác cú vọ rủ rê thế là chuyển nhà sang Blogspot cho nó tiện khoản bầy đàn. Entry đầu tiên trên Blogspot là entry ngày 12/5. Kể từ bấy (cái “kể từ bấy” này rất được bác cú vọ dùng trong bản dịch Moon Palace), đã có người đọc từ 59 quốc gia ghé thăm. 10 thành phố có nhiều người đọc nhất lần lượt là TPHCM, Hà Nội, Đà Nẵng, Singapore, Nha Trang, Princeton, Melbourne, Munich, Washington City, Paris. Đứng liền kề top 10 là một thành phố tôi không biết ở đâu: Beaverton.

Trừ đến thẳng và qua Google, top 10 người đưa đường dẫn lối đến blog này là 5xu, Lung Vu, Thích Học Toán, Sonata, Đàm Hà Phú, Facebook, Marcus, Tathy.com, và Chị Ba Đậu. Bác 5xu lúc nào cũng dẫn đầu một cách vững chắc còn bác hòa thượng tăng hạng vùn vụt kể từ sau sự kiện báo Time!

Về từ khóa tìm kiếm, nói chung các bạn tìm kiếm khá có “trọng tâm” khi 5 từ khóa hàng đầu đều liên quan đến tên cúng cơm hoặc nick của tôi. Những từ khóa phổ biến kế tiếp liên quan đến “hàng rào gỗ” (chứng tỏ dạo này nhiều người xây nhà), “biên bản họp chi bộ” (rất thương các bác này vì các bác sẽ tìm được một mẫu biên bản rất nhố nhăng!), “ngo fundamental lemma”(he he), “cho anh làm chuyện đó tí đi” (he he he) và “trần đình đàn” (không nguôi thu hút sự chú ý của dư luận).

Về lượng người đọc, nhìn chung có sự tăng dần đều, tháng 5 ít người đọc nhất và tháng 12 nhiều người đọc nhất, riêng tháng 11 sụt giảm đột ngột chắc vì đăng nhiều thơ quá. Ngày có nhiều lượt đọc nhất là ngày tôi post entry Tinh thần đã mất, còn entry có nhiều còm nhất là entry Chuyện của Teen. Entry được gửi đi bằng email nhiều nhất là entry Cô bé quàng khăn đỏ và entry ăn theo Biến tấu blogger – điều này chứng tỏ nhiều người thích đọc truyện cổ tích, kể cả các bác bên diendan.org!

Viết blog là niềm vui nho nhỏ của tôi, thế cho nên năm nay tôi vẫn sẽ tiếp tục viết blog, dù tốc độ post bài có thể chậm lại tí. Nếu bạn đọc blog này mà bạn cũng cảm thấy vui vui hoặc tìm được gì thú vị, thì niềm vui của tôi lớn hơn một chút. Cho đến bây giờ, tôi vẫn rất hồi hộp, khi ngày nào thấy có bạn nào xới tung blog lên và đọc từng entry một!

Cuối cùng, nhân dịp có một số bạn ở nước ngoài về Sài Gòn ăn Noel và Tết tây, một số bạn đề nghị gặp mặt nhau hàn huyên. Thời gian dự kiến là tối ngày 8/1, địa điểm chưa xác định. Các bạn ở Sài Gòn xin cho ý kiến, rồi sẽ chốt lại giờ giấc và địa điểm cụ thể. Thân.

Cập nhật: Paris Deli 35 Đồng Khởi 6 giờ tối 8/1. Khi đi nhớ mang theo một tấm lòng và một bao tiền. Ngoài ra, có thể mang theo cơm nắm hoặc xôi.


Thứ Năm, 31 tháng 12, 2009

Hạnh phúc năm mới

Năm mới sắp đến, lại đem bản dịch bài Happy New Year rất nhố nhăng của bạn My Lăng không phải Goldmund ra treo. Chúc mọi người năm mới an bình và lúc nào cũng tìm được cớ để mỉm cười.

Hạnh phúc năm mới

Hết xừ nó sâm banh rồi
Pháo hoa cũng tịt mít
Còn mỗi mình với nó
Chán vật!

Tiệc cũng tàn xừ nó rồi
Mới sáng ra giời xám ngoét
Thôi thì cứ mặc kệ hôm qua
Giờ mình với nó cứ gào cái đã

Hạnh phúc năm mới
Hạnh phúc năm mới
Cầu cho chúng mình thỉnh thoảng có thị lực
Ờ, vào nhà hàng xóm tự nhiên như vào nhà mình.. hè hè...
Hạnh phúc năm mới
Hạnh phúc năm mới
Cầu cho chúng mình đều có tí hy vọng và tí di chúc
Nếu không thì nằm xuống và chết đi
Cả mình và nó

Thỉnh thoảng mình lại nhìn thấy
Thế giới mới đi lại dũng cảm ra phết
Mình lại còn thấy nó ngoi lên trong đống tro của cuộc đời mình.. hè hè..
Ối giời, đàn ông toàn là lũ ngốc
Cứ tưởng là mình OK lắm đấy.. húc
Trông kìa, kéo lê cái quả chân đất sét
Lăng qua lăng quăng, vít

Hạnh phúc năm mới
Hạnh phúc năm mới
Cầu cho chúng mình thỉnh thoảng có thị lực
Ờ, vào nhà hàng xóm tự nhiên như vào nhà mình..hè hè...
Hạnh phúc năm mới
Hạnh phúc năm mới
Cầu cho chúng mình đều có tí hy vọng và tí di chúc
Nếu không thì nằm xuống và chết đi
Cả mình và nó

Ơ hơ, bây giờ tự nhiên mình thấy
Những quả mơ của mình lúc trước đều chết ngoẻo, chả còn đếch gì nữa.
Lại hết xừ nó một thập kỷ nữa
Mà mười năm nữa thì bố ai mà biết là cái gì chờ mình ở phía trước...hu hu

Thôi thì cứ nói: Hạnh phúc năm mới.
Hạnh phúc năm mới
Cầu cho chúng mình thỉnh thoảng có thị lực
Ờ, vào nhà hàng xóm tự nhiên như vào nhà mình..hè hè...
Hạnh phúc năm mới
Hạnh phúc năm mới
Cầu cho chúng mình đều có tí hy vọng và tí di chúc
Nếu không thì nằm xuống và chết đi
Cả mình và nó

Happy New Year - ABBA

No more champagne
And the fireworks are through
Here we are, me and you
Feeling lost and feeling blue
It's the end of the party
And the morning seems so grey
So unlike yesterday
Now's the time for us to say
Happy new year
Happy new year
May we all have a vision now and then
Of a world where every neighbour is a friend
Happy new year
Happy new year
May we all have our hopes, our will to try
If we don't we might as well lay down and die
You and I
Sometimes I see
How the brave new world arrives
And I see how it thrives
In the ashes of our lives
Oh yes, man is a fool
And he thinks he'll be okay
Dragging on, feet of clay
Never knowing he's astray
Keeps on going anyway

Happy new year
Happy new year
May we all have a vision now and then
Of a world where every neighbour is a friend
Happy new year
Happy new year
May we all have our hopes, our will to try
If we don't we might as well lay down and die
You and I

Seems to me now
That the dreams we had before
Are all dead, nothing more
Than confetti on the floor
It's the end of a decade
In another ten years time
Who can say what we'll find
What lies waiting down the line
In the end of eighty-nine
Happy new year
Happy new year
May we all have a vision now and then
Of a world where every neighbour is a friend
Happy new year
Happy new year
May we all have our hopes, our will to try
If we don't we might as well lay down and die
You and I

Thứ Tư, 30 tháng 12, 2009

Niềm vui. Sự âu lo. Nỗi đau.

[Đặt tên entry theo phong cách bác Tùng H.]

Ngày đầu tiên của tuần trước Giáng sinh, cũng là tuần mà tôi tự gọi là reading and house work vacation – nghĩa là tuần nghỉ phép để đọc sách và làm việc nhà (thoạt tiên chỉ định là reading vacation, nhưng sau đó đã bị cụ bà bóc lột triệt để sức lao động nên phần house work mới thêm vào – viết xong câu này thì bác TQ phải chào thua vì mức độ rau muống của nó), tôi ra nhà sách Hà Nội vác về một chồng sách dày cộm. Định bụng mua Những kẻ thiện tâm vì một tuần không phải đi làm chính là thời gian thích hợp nhất để xơi những món khó tiêu như thế, nhưng thật may đã hết sách này:). Bù lại, trong số vác về không thiếu những cuốn hoành tráng như Xứ Cát, Dưới bóng cô gái tuổi hoa hay Anh em nhà Karamazov. Mỏng nhất, và sau này tôi cũng phát hiện ra là dở nhất trong số sách mới mua này, là cuốn 69 của Ryu Murakami, sau khi đọc chừng 30 chục trang thì tôi quyết định lướt qua phần còn lại, kết quả là bạn Alpha ăn xong chén cơm thì tôi cũng xong.

Cũng trong tuần, bạn mang về cho tôi ba cuốn sách mà tôi nhờ mua từ Mỹ: Vietnam - A History của Karnow, The Sun Also Rises của Hemingway, và The Unbearable Lightness of Being của Kundera – cuốn cuối cùng này bìa đẹp mê man. Mê man hơn khi bạn nhân tiện đã tặng luôn cho tôi đĩa DVD phim cùng tên do Kaufman đạo diễn, có sự góp mặt của Daniel Day-Lewis và Juliette Binoche. Phim này được đánh giá là the most erotic serious film since Last Tango in Paris. Nghe tới đây thì bác 5xu có ngất vì ghen tức không?

Cũng trong tuần, mang The New York Trilogy cho một gái (bầu) mượn, được gái cho mượn lại The Blindfold của Siri Hustvedt - vợ của Paul Auster, đồng thời nhận được từ chim bồ câu The Music of Chance do bác Linh gửi tặng. Quyển của Siri Hustvedt đã được chén ngay trong tuần - đọc nhanh để đòi sách kia lại cho sớm – dù có nghe bạn Nhị Linh nói văn vợ thích hơn văn chồng vẫn khoái văn chồng hơn hẳn. Văn vợ không dở nhưng cứ lửng lơ thế nào, đọc không tới được!

Cũng trong tuần, lượn ra Phương Nam, không định mua gì, nhưng thấy 1984 của Orwell nằm mời mọc, sách in rất đẹp mà chỉ có 88.000 đồng. Thế là lại tậu luôn.

Niềm vui lớn nhất trong tuần, chính xác là rơi vào ngày đầu của tuần sau, là việc nhận được quà của bạn từ Mỹ gởi về: Brazil của John Updike và, cái này đến phiên Nhị Linh ghen tức đây, tiểu thuyết mới nhất của Paul Auster, Invisible. Cả hai cuốn đều bìa cứng đẹp mỹ miều, chữ lại to và rõ, chẳng bù lúc đọc Leviathan bìa mềm rẻ tiền chữ san sát như kiến muốn nổ cả mắt. Thêm cả Invisible thì tôi có bảy hay tám cuốn của Auster rồi. Thật là sung sướng! À, riêng cuốn Brazil thì điều kiện của bạn là khi đọc xong tôi phải chuyền nó cho người khác. Tất nhiên tôi sẽ làm theo yêu cầu của bạn, vậy bạn nào muốn đọc kế thì đăng ký nhé, first come first served. Tuy nhiên, tôi, ngoài việc thích đọc sách, thì còn thích sở hữu và nhìn ngắm chúng, nên tôi sẽ giữ cuốn này lâu nhất đến mức có thể bằng cách đọc nó sau tất cả các cuốn khác mà tôi đang có. Và số sách tôi đang có mà chưa đọc xong thì sớm nhất đến tháng 4 năm sau mới thanh toán hết!:)

Trong niềm vui cũng lẫn những mối âu lo, đó là khi đọc được tin rằng 20 năm nữa đàn ông Việt Nam sẽ rất khó lấy vợ vì nam thừa nữ thiếu. Bản thân tôi thì không lo rồi, đằng nào cũng đã có one wife at my disposal (tiếng Kinh là đã có một vợ để làm gì thì làm); lo là lo cho anh cu Pi, 20 năm nữa không biết có kiếm được vợ không hay phải nhập khẩu!

Còn nỗi đau là thế này: thỉnh thoảng, có bạn vào blog gọi mình bằng chú. Đau hết cả ruột!