Hiển thị các bài đăng có nhãn nhảm. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn nhảm. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 10 tháng 3, 2025

Cuối tuần kể chuyện Thần thoại Hy Lạp

Ta biết rằng Hera là vợ của Zeus, ông chủ đầy quyền lực của đỉnh Olympus. Ta cũng biết rằng, như mọi ông chồng chân chính khác, Zeus rất sợ vợ, bởi lẽ, Hera, như mọi bà vợ chân chính khác, thật là đáng sợ. Tuy nhiên, trước khi là một bà vợ đáng sợ, thì Hera đã bị Zeus lừa. (Tất nhiên về sau vẫn còn bị lừa!)

Nguyên ủy, khi Zeus hỏi Hera làm vợ, nàng từ chối. Thần Zeus ma mãnh bèn tạo ra một cơn giông đầy sấm sét, thứ mà thần có thừa. Trong cơn giông đó, Zeus hoá thành một con chim cu. Giả vờ hoảng loạn, chim bay vào vòng tay của Hera kiếm tìm sự che chở. Hera mủi lòng thương con chim bé nhỏ ướt sũng nên ôm nó vào lòng sưởi ấm cho nó, nhưng bất thình lình nàng thấy mình đang ôm thần Zeus hùng mạnh trong tay thay vì con chim cu. Chuyện gì xảy ra sau đó thì ai cũng biết, Hera trở thành vợ của Zeus.
Bài học rút ra: (i) Dành cho phụ nữ: nên cảnh giác trước những con chim, kể cả khi nó ướt sũng; (ii) Dành cho đàn ông: phụ nữ dầu sao vẫn rất dễ mủi lòng trước những con chim.

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

Xỏ tay ống tre


Nói đến đười ươi, ta thường nghĩ ngay đến Bùi Giáng. Chẳng nhớ rõ Đười ươi thi sĩ là biệt hiệu ông tự xưng hay ai đặt cho, nhưng nhớ rất rõ Đười ươi chân kinh là do Thiên Hải Đoạn Trường Nhân biên soạn. Cái hay là, tập Đười ươi chân kinh ấy tôi còn chưa có, làm sao nhớ cái tên dài ngoằng kia, nếu cái hôm hôm ấy hôm gì MC Phương Văn tự Xu béo cầm chịch phiên đấu giá ở Nhã Nam Tụ hiền trang không tự dưng tặng thêm cho người thắng đấu giá cuốn Sông Đà có chữ ký Nguyễn Tuân cuốn Đười ươi chân kinh, chua thêm Thiên Hải Đoạn Trường Nhân là người đứt ruột nơi chân trời góc bể. Đôi khi trí nhớ hoạt động theo cơ chế tào lao như thế: chuyện nghiêm chỉnh, tập trung đầu óc đàng hoàng, thì hôm trước hôm sau là quên lửng; còn chuyện tào lao do một người tào lao nói lại nhớ như in :).

Trước khi biết đến Đười ươi thi sĩ, mỗi khi nhắc tới đười ươi, là tôi nhớ đến câu chuyện kinh dị hay được nghe kể hồi nhỏ. Chuyện kể rằng, đười ươi là con giống như khỉ, to như con người, sống ở trong rừng. Ai đi vô rừng mà gặp đười ươi, đười ươi sẽ nắm lấy tay người đó ngó vô mặt mà cười, nắm chặt lắm không thể nào gỡ ra được… Có người kể, đười ươi nắm tay người ta cười miết, tới khi nào mặt trời lặn thì ăn thịt. (Bây giờ nghĩ lại, tôi nghĩ cái kết này chắc không đúng lắm. Đười ươi đâu có ăn thịt, cùng lắm nó xáng cho một xáng bể đầu chơi cho zui thôi.  Với lại, nếu người ta đi vào rừng buổi tối thì sao?  Lúc đó, đười ươi sẽ chờ tới khi mặt trời mọc, hay chờ tới chiều hôm sau khi mặt trời lặn để động thủ?) Có người lại kể, đười ươi nắm tay người ta cười miết, người không tay gỡ ra được nên rốt cuộc chết đói.  (Đoạn kết này coi bộ có lý hơn, cho dù tôi biết, thường người ta chết khát trước khi chết đói.)

Dù kể thế nào, người kể cũng nói thêm rằng, để khỏi bị đười ươi nắm tay, khi đi vô rừng, người ta nghĩ ra cái mánh xỏ hai tay vô hai cái ống tre. Đười ươi nắm được cái ống tre, trong lúc nó tít mắt cười thì người ta lẳng lặng rút tay ra khỏi ống tre rồi bỏ đi.

Sao tôi tự dưng nhớ chuyện xỏ tay ống tre? Là vầy: hôm qua đi ăn trưa về, tình cờ tôi gặp một hội bạn ở công ty cỹ. Tán chuyện một hồi, mọi người bàn sang chuyện chặt tay cướp xe cướp điện thoại. Một người nói thời buổi này làm nghề bán chân tay giả chắc phát đạt. Một tia chớp chợt lóe lên trong đầu tôi: Sao mình không kinh doanh ống tre? Tay giả đắt tiền lại khó lắp, với lại mất tay là chuyện đã rồi, ráng giữ tay cho khỏi bị chặt không phải hơn sao?  Bán ống tre  do vậy có khi đắt hàng hơn hơn bán tay giả, nhất là khi ống tre rẻ hơn rất nhiều.

Ra đường, cứ xỏ hai tay vô ống tre, hễ thấy cướp vung dao thì giơ ống tre ra đỡ, xong rút tay ra khỏi ống tre rồi lẳng lặng bỏ đi. Cứ lặng mà đi rồi khuất bóng/ Rừng tre xao xác ống tre rơi.

Thứ Hai, 1 tháng 10, 2012

Trời mưa, hay cơ hội của sến


Trời mưa, nếu không phải đang lặn ngụp ngoài đường, người ta rất dễ sến. Mười chín, hai mươi tuổi, người ta có thể sến như thế này:

Trời mưa đến nỗi làm thơ được
Trái đất rong rêu ngàn sợ buồn

Hai câu kế là gì, thằng Bố Cu Hưng chắc còn nhớ. Thằng này trí nhớ cực tốt, nhớ thơ của khắp bạn bè, thơ càng sến, càng nhớ dai. Thỉnh thoảng, nó nhắn vào điện thoại mấy câu thơ của một thời ốm đói, hay gặp nhau nó lôi thơ ra đọc, đứa nào cũng tưởng nó chỉ thuộc thơ mình. Dè đâu là tạng nó sến nên thơ hễ sến là nó nhớ.

Thời không phải mười chín, hai mươi nữa, trời mưa vẫn làm người ta chùng lòng, lôi đĩa Tuấn Ngọc hát Vũ Thành An ra nghe cho lòng chùng thêm chút nữa. Nhớ. Nhớ những ngày mới vào đại học, với mấy thằng bạn ốm, hay ngồi co ro trên những chiếc ghế xếp trong mấy quán cà phê cạnh trường, mưa lướt thướt và khói thuốc hình như cũng ướt (khói thuốc từ mồm mấy thằng bạn, chứ mình tập tọng rồi ho sặc gạch nên chẳng đua đòi).  Đứa nào thời ấy cũng có vài cuộc tình u uất, hoặc cố làm cho u uất. Chẳng bao giờ hiểu nổi câu “ Đời con gái cũng cần dĩ vãng/ mà em tôi chỉ còn tương lai”,  “còn tương lai” mà sao thê thảm thế, huống gì mấy thằng sinh viên kiết xác, tiền cà phê có khi không có trả, nghĩ gì tới tương lai.

Trời mưa, lôi Sông ra đọc lại. Sông thì không sến, nhưng mưa nhiều quá, nước chảy nhiều quá, đường sá thành sông cả, đọc lại Sông không phải hợp lắm ru. Đọc Sông lần thứ nhất, thấy văn đúng là văn Tư, gọn ghẽ, chỉn chu vào hàng bậc nhất trong các nhà văn Việt Nam đương đại, nhưng sao không thấy đã, mà thấy thiếu thiếu cái gì. Đọc Sông lần thứ hai, thì biết, hóa ra không thiếu, mà thừa. Không phải thừa câu, thừa từ, hay thừa chuyện, mà thừa mồi. Đây là mồi, ví dụ: “Cậu nhớ mình cũng đọc đâu đó chuyện đàn chim sẻ  bay về dùng mỏ nhổ cỏ trên mộ ông vua hiền lương thương dân như chưa con. Giờ chim sẻ thà đi nhặt cơm thừa ở sàn nước còn hơn, vì kiếm đâu ra những ông vua kiểu vậy.” Ví dụ nữa: “Em bé gằn giọng chữ giặc, mắt vằn những tia máu.  Con nít con nôi hỉ mũi chưa sạch mà ai bày đặt cho nuôi oán thù chi.” Mồi như vậy trong Sông nhiều lắm, toàn mồi ngon, làm status Facebook rất sướng. Nhưng mồi ấy hợp với món tản văn hơn. Mặc dù vậy, vẫn thích Sông, và khoái cú biên tập (của ai?) từ cái tựa ban đầu Đầu sông cuối bãi thành nhõn Sông, đưa Sông ra khỏi quỹ đạo êm đềm bốn chữ của những Ngọn đèn không tắt, Khói tarời lộng lẫy, Yêu người ngóng núi, Cánh đồng bất tận, Gáy người thì lạnh

Trời hết mưa. Chuyển sang đọc Phương Đông lướt ngoài cửa sổ, à, hay đọc cho xong Ba phụ nữ can đảm đã?



Thứ Hai, 11 tháng 6, 2012

Làm thế nào để trở thành nhà văn nổi tiếng

Có một bữa ngồi nghĩ hình như các nhà văn thường có nhiều vợ. Muốn kiểm chứng lại, bèn ghi ngẫu nhiên tên mười nhà văn yêu thích, gồm Akutagawa, Auster, Carver, Dostoievsky, Fitzgerald, Hemingway, Kawabata, Mishima, Pamuk, Steinbeck, rồi lên wiki kiểm tra lại đời tư các ông. Kết quả như sau:

  • Akutagawa: Một vợ. Tự sát bằng thuốc ngủ.
  • Paul Auster: Vợ thứ hai là Siri Hustvedt, cũng là một nhà văn.
  • Raymond Carver: Vợ thứ hai là Tess Gallagher, nhà thơ.
  • Dostoievsky: Vợ thứ hai là 
  • Anna Snitkina, thư ký của ông.
  • Scott Fitzgerald: Không cưới lần thứ hai, nhưng ly thân với vợ , và sống với người tình là 
  • Sheilah Graham, nhà báo. 
  • Hemingway: Hoành tráng luôn, bốn vợ cả thảy. Tự sát bằng súng.
  • Kawabata: Hình như chỉ có một vợ. Tự sát bằng khí ga.
  • Yukio Mishima: Một vợ. Tự sát bằng cách mổ bụng.
  • Orhan Pamuk: Đã ly dị vợ. Sau đó sống với Kiran Desai, tác giả cuốn Di sản của mất mát, nhưng cặp này cũng thôi đã thôi rồi.
  • John Steinbeck: Ba vợ, vợ thứ ba là Elaine Scot.
Từ danh sách trên, có thể quan sát thấy:

1) Những trường hợp chỉ có một vợ đều tự sát (Akutagawa, Mishima, Kawabata)

2) Có bốn vợ cũng tự sát (Hemingway)
3) Chỉ có một trường hợp ba vợ là Steinbeck, còn nói chung hai vợ là ổn nhất.


Kết luận: Để trở thành nhà văn nổi tiếng, nên có hai vợ. Nhiều quá hay ít quá đều không nên.



Thứ Năm, 9 tháng 2, 2012

Kỹ năng đọc

Có một câu đố tương đối phổ biến trong giang hồ như thế này: Trong một căn phòng có treo ba bức tranh: bức thứ nhất vẽ một ổ bánh mì cháy, bức thứ hai vẽ một tướng quân thất trận, và bức thứ ba vẽ một người đàn bà mang bầu. Đố biết ba bức tranh có điểm gì chung?
***

Đọc sách dĩ nhiên là một việc cần nhiều kỹ năng. Tất nhiên nói ra câu này thì thừa, nhưng không nói e rằng thiếu, vì chưng có bao việc đơn giản hơn mà còn cần đến bao nhiêu chỉ dẫn cụ thể, từng bước từng bước một, chẳng hạn làm thế nào để đặt con voi vào tủ lạnh (mất ba bước), làm thế nào để  khui một lon sữa bò (mất bảy bước), làm thế nào để thở dài đúng cách (mất mười hai bước), làm thế nào để du lịch với một con cá hồi (cần nguyên một cuốn sách) hay làm thế nào để giãy giai trong vòng mười ngày (cần Kate Hudson  cộng thêm một bộ phim), huống hồ một việc phức tạp như đọc sách. Để tích lũy các kỹ năng cần thiết, ác thay, không có cách nào khác hơn việc buộc phải đọc thật nhiều sách, chứ còn chỉ đọc một vài cuốn sách về kỹ năng đọc sách thì chẳng khác gì muốn bơi thạo mà chỉ đọc sách dạy bơi. Nhưng làm thế nào để đọc được nhiều sách, trong khi sách thì quá nhiều mà cuộc đời thì vô vàn cám dỗ? Thì đã bảo, đọc sách dĩ nhiên là việc cần nhiều kỹ năng cơ mà!

***

Ở trên net có một ổ cổ súy cho cái là đạo luật người đọc sách. Đạo luật đó về cơ bản bao gồm các quyền sau:
-          Quyền được không đọc;
-          Quyền được nhảy cóc;
-          Quyền được không đọc xong (nên sử dụng quyền này triệt để, chẳng có lý do gì phải cố đọc xong một quyển sách dở, hoặc chả có gì mới mẻ)
-          Quyền được đọc lại;
-          Quyền được muốn đọc gì thì đọc;
-          Quyền được đọc ở đâu thì đọc (Tiến sĩ Aue trong NKTT hồi bé chuyên đọc sách trong toa let, giống mình phết);
-          Quyền được đọc lướt;
-          Quyền được đọc to;
-          Quyền được không phải bảo vệ gu của mình;
-          Quyền được đọc bất kỳ trang nào;
-          Quyền được đọc nhiều cuốn cùng một lúc;
-          Quyền được nhảy từ cuốn này sang cuốn kia.

***

Trả lời cho câu đố ở đoạn đầu : Điểm chung của ba bức tranh là đều nói về một kỹ năng đọc sách cơ bản.
--------


Hai mươi tiệm sách đẹp nhất thế giới: http://flavorwire.com/254434/the-20-most-beautiful-bookstores-in-the-world#1

Thứ Tư, 12 tháng 10, 2011

hôm nay không sách



[đọc đúng là sách, không có âm gió]


dạng nghiện sách như tôi, đúng ra ngày nào cũng sách, thiếu hơi sách là không chịu được. tuy nhiên, ngày nào cũng sách, thì mắt mỏi, lưng đau, tay cũng đau, toàn thân không chỗ nào không đau, đành phải chấp nhận cai. hôm nay nhất định không sách. không sách thì làm gì?

hôm nọ đi ra đường, tôi chợt nhận ra, nếu sống và làm việc theo khẩu hiệu, chẳng hạn cái băng rôn đỏ đỏ giăng ngang đường, thì từ nay nếu bữa nào đi uống bia rồi thì tuyệt nhiên không có cách nào về nhà được mà chỉ có cách ngủ lại ở quán bia cho đến khi người hết bia mới thôi. cái băng rôn đó nói như vầy, "ĐÃ UỐNG RƯỢU BIA THÌ KHÔNG ĐƯỢC THAM GIA GIAO THÔNG". "không được tham gia giao thông" chứ chẳng phải chơi. nghĩa là nếu tôi có bỏ xe lại, đi xe ôm hay taxi hay gọi vợ đến chở về đều không được tất, vì rõ ràng một khi đã ngồi trên xe của ai đó và xe đó có chạy trên đường thì tôi đã "tham gia" giao thông rồi. lẽ nào không phải. phải người ta thu hẹp phạm vi đấu tranh lại, chẳng hạn "ĐÃ UỐNG RƯỢU BIA THÌ KHÔNG ĐƯỢC THAM GIA GIAO THÔNG BẰNG XE MÁY"  hoặc "ĐÃ UỐNG RƯỢU BIA THÌ KHÔNG ĐƯỢC THAM GIA GIAO THÔNG BẰNG TAXI"  hoặc "ĐÃ UỐNG RƯỢU BIA THÌ KHÔNG ĐƯỢC THAM GIA GIAO THÔNG BẰNG XE BÒ" thì tôi còn có lựa chọn. đằng này thì khái quát quá, khái quát quá đi mất, chằng còn lựa chọn nào sất. thế là được một chuyện không sách.



chuyện không sách thứ hai là chuyện này. chắc là đợt rồi các bệnh viện bị kêu ghê quá, ờ mà bệnh viện bao giờ chả bị kêu, thế cho nên một số bệnh viện mới phát động phong trào thực hiện quy tắc ứng xử. ý tưởng rất hay, đáng lẽ phải thực hiện từ lâu rồi mới phải. tất nhiên từ nói đến làm bao giờ cũng có khoảng cách, nhưng nếu không bắt đầu nói thì có lẽ cũng không bao giờ bắt đầu làm.  ấy nhưng đọc cái quy tắc ứng xử kia, ban đầu tôi lấy làm băn khoăn ghê lắm. qua đoạn băn khoăn rồi tôi bắt đầu cảm thấy khâm phục chữ nghĩa tinh tế của người ta: "NÓI KHÔNG VỚI PHONG BÌ".  nói không với phong bì thôi mà, chứ có nói không với cái ruột của nó đâu, cho nên nếu ruột đi mình ên, hay gói trong lá chuối, hay lá mít, hay chuyển khoản, hẳn đều ổn cả. đúng là tài, tài thật, tiên xư anh tào tháo.

Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

Sau giờ ăn trưa

thì buồn ngủ

để khỏi có buồn ngủ, có hai lựa chọn: một, không ăn trưa; hai, ngày làm việc chấm dứt sau giờ ăn trưa

không ăn trưa: giờ thì không sao, nhưng tầm hai giờ sẽ đói - bạn sẽ không thích tôi khi tôi đói, vì khi đói tôi rất xấu tính (bình thường cũng xấu, nhưng khi đói xấu hơn) - tệ hơn, lúc đó không có gì để ăn ----> chuyển sang lựa chọn thứ hai.

ngày làm việc chấm dứt sau giờ ăn trưa: tuyệt vời, nhưng ảo tưởng ->>> không phải là một lựa chọn.

tóm lại:  không có lựa chọn nào. Tắc tị. Bí.

nói tới bí, gần đây mới phát hiện ra rất nhiều người đang bí ý tưởng kinh doanh do đó cứ lên google để đi tìm "ý tưởng kinh doanh" ---->> thường xuyên rơi vào post này. Chúc các bác ấy may mắn.


-------------------------



xời ơi vớ được cái này đỡ buồn ngủ, dịch hầu các bác một đoạn



NGƯỜI PHỎNG VẤN


[…]. Điều gì khiến ông quyết định bắt đầu viết tiểu thuyết?

GROSSMAN

Tôi biết chuyện đó bắt đầu thế nào. Lúc đó tôi đang sống chung với Michal, dù chúng tôi chưa lấy  nhau, và chúng tôi có một trận cãi cọ như thường xảy ra giữa các đôi.  Cô ấy xử sự theo kiếu đàn bà hay làm hồi ấy trong những tình huống tương tự: gói ghém mọi đồ đạc cá nhân vào một cái túi xách nhỏ - chúng tôi cũng chẳng có đồ đạc gì mấy - rồi về chỗ bố mẹ cô ấy ở Haifa. Còn lại mình tôi trong căn phòng nhỏ của chúng tôi ở Jerusalem, và tôi tan nát. Tôi cảm thấy đời tôi thế là xong và chẳng còn sống để cho ai nữa.  Rồi tôi tới bên bàn và bắt đầu viết truyện “Những con lừa.”  Trước đó một khắc tôi không hề biết tôi định viết gì. Tại sao tôi lại viết ra câu chuyện này trong mọi câu chuyện trên đời, tôi không biết. Nhưng trong những phút đầu tiên ngồi viết, tôi biết tôi đã tìm được mình.

Tôi luôn luôn so sánh chuyện đó với việc khám phá ra sex. Cái khoảnh khắc trước khi bạn làm chuyện đó, bạn chỉ có một ý niệm mờ mịt về việc nó sẽ như thế nào. Nó có tính đe dọa, nó hấp dẫn, nó là tất cả. Khoảnh khắc sau đó, bạn không hiểu làm thế nào có thể sống cuộc đời mình mà không có nó. Ngay lập tức bạn trở thành con nghiện. Bạn biết rằng đây là cái mà bạn muốn làm.



-------
Nói tóm lại bị bồ đá người ta có thể trở thành nhà văn lớn.


Grossman tức là David Grossman, nhà văn Israel, tác giả cuốn To the end of the land, mà tôi rất thích tuy chưa có dịp nhắc tới. Đó là một cuốn rất đẹp, khi nào sẽ viết về nó sau

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

Nhân trường hợp bác họ Trương, cảm tác

Bác họ Trương hôm nay có status như thế này trên Facebook: "Được ngày mặc quần màu sáng, dính quả trời mưa, đến duyên! Lại quay về quần bò xanh sạch đẹp vậy."


Nhân đọc status của bác Trương, cảm tác bài thơ sau.  Kính  mong hương hồn trung niên thi sĩ Bùi Giáng tha thứ.:)

Người con trai mặc quần

Người con trai hôm nay mặc quần sáng
Vì hôm qua đã mặc chiếc quần bò
Sáng hay bò gặp mưa đều ướt nhẹp
Không mặc gì có phải rất hay ho

Người con trai hôm nay mặc quần ngắn
Vì hôm qua đã mặc chiếc quần dài
Ngắn hay dài kể ra đều quan trọng
Để an toàn sao thiếu một trong hai

Người con trai hôm nay mặc quần bó
Vì hôm qua đã mặc quần thùng thình
Bó thì khó, mà thùng thình cũng khó
Vì thùng thình nên rất mực rung rinh.

Người con trai hôm nay mặc quần áo
Vì đêm qua trót không mặc áo quần
Áo với quần là hai phần tươi đẹp
Gắn liền nhau như Đảng với nhân dân


----------------
Nguyên tác của Bùi Giáng:


Người con gái mặc quần 

Người con gái hôm nay mặc quần đỏ
vì hôm qua đã mặc chiếc quần đen
đen và đỏ là hai màu rồi đó
cũng như đời, đường hai nẻo xuống lên

Người con gái hôm nay mặc quần trắng
vì hôm qua đã mặc chiếc quần hồng
hồng và trắng là hai màu bẽn lẽn
cũng như núi và rừng đều rất mực chênh vênh

Người con gái hôm nay mặc quần tím
vì hôm qua đã mặc chiếc quần vàng
vàng và tím là hai màu mỉm miệng
mím môi cười và chúm chím nhe răng

Người con gái hôm nay mặc quần rách
vì hôm qua đã mặc chiếc quần lành
lành và rách đều vô cùng trong sạch
bởi vì là lành rách cũng long lanh

Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2011

Ý tưởng kinh doanh (nảy ra trong giờ ăn trưa)


+ Bổ sung một clip quảng cáo condom của Ấn Độ:




Ý tưởng này được thảo luận trong một bữa ăn trưa của tôi và một vài đồng nghiệp.  Các đồng nghiệp ấy chả bao giờ biết đến cái blog này nên tôi tạm coi là ý tưởng của tôi vậy:)

Các bạn đọc link này rồi tôi nói tiếp.

Éo le phải không ạ? Thực ra, chúng tôi đã bàn thảo ý tưởng dưới đây từ trước khi đọc tin trên, nhưng nhân dịp có tin này, tôi sẽ phác thảo ở đây đôi nét cơ bản.  Sẵn lòng tiếp nhận các ý kiến đóng góp để hoàn thiện dự án.

Dự án: Máy bán BCS tự động

Cơ sở dự án: (tổng hợp từ sách, báo, internet, viết lại theo trí nhớ nên có thể có thiếu chính xác về mặt số liệu, tuy nhiên tinh thần căn bản không sai lệch mấy đâu í ạ):

+ Độ tuổi quan hệ tình dục lần đầu của thanh niên Việt Nam là 19.1;

+ 50% đàn ông và 30% phụ nữ có gia đình có quan hệ tình dục ngoài hôn nhân (số liệu này theo cuốn Vườn thú người của Desmond Morris, đàn ông nói chung không phải đàn ông nói riêng.  Nói thêm, cũng trong cuốn này, Desmond Morris có một lập luận rất thú vị về ngừa thai);

+ Việt Nam đứng top 3 thế giới về tỷ lệ nạo phá thai;

+ Tỷ lệ vô sinh ở Việt Nam lên đến 20% (theo báo Người Lao Động số ra ngày hôm qua, hoặc hôm kia) Một trong những nguyên nhân hàng đầu gây vô sinh là nạo phá thai bừa bãi;

+ Mức độ bẽn lẽn khi đi mua BCS là 81% (số liệu tổng hợp từ vnexpress, dantri, vietnamnet, v.v.);

+ Cần bổ sung số liệu về bệnh lây lan qua đường tình dục (hôm qua có bọn xấu mồm bịa ra cụm từ “quan hệ qua đường internet” và “lây lan qua đường GM”, nghe gứm chết đi được).

Mục tiêu dự án:  Làm thế nào phân phối BCS đến tay( hoặc chỗ khác) của người người tiêu dùng kín đáo nhất, nhanh nhất, gọn nhất.

Nội dung dự án: 

+             Lắp đặt máy bán BCS tự động trong nhà vệ sinh nam và nữ ( công cộng, của quán ăn nhanh như KFC, Pizza Hut, Phở 24, Cà phê Highlands, Cà phê Trung Nguyên, trà sữa trân châu, các quán cà phê và quán ăn khác trên toàn quốc). Ở trỏng ai cũng bận bịu việc riêng của mình, về cơ bản không ai nhìn ai, nên có thể thực hiện hành vi mua mà không bị chú ý, không sợ người ta nghĩ mình sắp làm gì.

+             Máy BCS cần được thiết kế  với logo, màu sắc, hình dáng đồng nhất, không được nổi quá cũng không được buồn chán quá. Nổi quá thì dễ gây chú ý, mà buồn chán quá thì …chán. Cũng có thể thiết kế màu xanh dương hay xanh lá cây cho máy gắn trong nhà vệ sinh nam, và màu hồng hay tím cho máy gắn trong nhà vệ sinh nữ.

+             Máy cần được sử dụng với tiền giấy, tức là tiền plastic ấy, chứ tiền xu giờ cơ hồ biến mất khỏi chốn giang hồ rồi. (Ngày xưa bác nào nói tiền xu nhà mình sẽ sử dụng được mấy chục năm ấy nhỉ?)

Đội ngũ triển khai:  Bước đầu, cần ít những vị trí sau.  Tùy mức độ phát triển của dự án mà tuyển thêm người sau:

+             Giám đốc Nhà vệ sinh: Chuyên làm việc với các chuỗi cửa hàng, quán ăn, quán café đề họ đồng ý cho phép lắp đặt máy. Người này có trách nhiệm thuyết phục những nơi cho thuê chỗ rằng lắp đặt máy sẽ làm cho quán họ thêm khách hàng, vì vậy, họ không nên lấy tiền cho thuê chỗ.

+             Giám đốc Pháp lý: Phụ trách đăng ký nhãn hiệu, xin giấy phép, kiêm quan hệ chính phủ luôn.

+             Giám đốc Marketing: Có trách nhiệm tuyên truyền sử dụng BCS và do đó máy bán BCS thông qua tất cả các kênh marketing có thể nghĩ ra.  Tận dụng các diễn đàn, mạng xã hội, youtube.v.v.

+             Giám đốc Điểm sách: Có trách nhiệm chỉ ra những quyển sách nào trong đó nhân vật có sử dụng BCS, hoặc có mua BCS từ máy càng tốt.

+             Giám đốc Mua hàng: Phụ trách việc mua sỉ BCS (tất nhiên) và tìm kiếm nhà thầu thiết kế, sản xuất máy.

NPV và ROI của Dự án: Ngày xưa từng biết cách tính nhưng giờ quên rồi. Mà cũng hết giờ nghỉ trưa rồi còn gì.
  

Thứ Ba, 31 tháng 5, 2011

Don't take this serious!

Tôi đặt phòng tại một khu resort ở Mũi Né. Để giữ chỗ người ta yêu cầu tôi điền vào một mẫu đơn với các thông tin cá nhân và thẻ tín dụng.  Tờ đơn này hoàn toàn bằng tiếng Anh, trong đó có đoạn lưu ý như sau:


 Note: Please show the passport or ID when check in at reception. Under Vietnamese Family & Marital Law Decree number 4.8.11 all foreigners staying in the same room as Vietnamese Nationals must present a marriage certificate on check-in. Failure to do so will result in the resort being unable to register you as a guest; alternatively you may reserve a second room at the time of booking.

Nghĩa là người nước ngoài muốn ở cùng phòng với người Việt thì phải có giấy đăng ký kết hôn.  Tôi có thắc mắc:

1) Không biết resort này lấy đâu ra quy định người nước ngoài và người Việt chung phòng phải có giấy kết hôn, bằng không thì phải đặt thêm phòng nữa. Quy định này thật lạ lẫm và quái đản đối với tôi.  Tôi xem qua các quy định của Luật Hôn nhân và Gia đình và Luật Cư trú nhưng không thấy quy định này.  Chắc tại mắt tôi kèm nhèm.

2) Nếu hai người, một người nước ngoài một người Việt Nam, cùng giới tính với nhau muốn ở chung phòng thì họ có đòi xem giấy đăng ký kết hôn không?  Trong phần Note, họ không liệt kê bất cứ ngoại lệ nào.

3) Họ yêu cầu "a marriage certificate", điều này có nghĩa là bất cứ giấy chứng nhận kết hôn nào của bất kỳ ai cũng được chấp nhận có đúng không?  Ví dụ như anh A người Mỹ đi với cô B người Việt thì hai người có thể xuất trình giấy chứng nhận đăng ký của cô B với anh C, hoặc của anh A với cô D, hoặc của anh C với cô D?

4) Tất nhiên là tôi không thể tìm được văn bản nào tên là "Vietnamese Family & Marital Law Decree number 4.8.11" để tìm hiểu thêm về quy định nói trên, nên thắc mắc như trên.

Ngoài lề: Trong lúc xem Luật Hôn nhân và Gia đình, tôi đọc thấy điều khoản này:

"Điều 18. Tình nghĩa vợ chồng


Vợ chồng chung thủy, thương yêu, quý trọng, chăm sóc, giúp đỡ nhau, cùng nhau xây dựng gia đình no ấm, bình đẳng, tiến bộ, hạnh phúc, bền vững."

Điều này có nghĩa là những ai đã có vợ có chồng, không "chung thủy" với nhau là vi phạm luât đã đành, mà nếu không "giúp đỡ" nhau, và không "xây dựng" được "gia đình no ấm" cũng vi phạm pháp luật nốt.  Cũng có nghĩa là hơn ba triệu hộ nghèo đều vi phạm Luật Hôn nhân  Gia đình tất.  Ai bảo nghèo!


Thứ Ba, 22 tháng 3, 2011

Loanh quanh có mỗi chuyện này:)



Không biết tin cậy được bao nhiêu phần trăm, nhưng theo cái bản đồ này thì ta hơn Tàu nhưng thua Tây và đặc biệt thua châu Phi xa lắc


Các bác tự nghiên cứu đi nhé!:)


À mà dưới 18 tuổi với hay cả thẹn thì đừng vào.

Thứ Tư, 15 tháng 12, 2010

Bất ngờ

1.  Đại thi hào Bàn Tải Cân, tác giả áng thơ Nôm lừng danh Trinh Tùng truyện (trong chừng mực nào đó thì Trinh Tùng truyện còn hơn cả Kiều, vì Kiều dựa trên một câu chuyện nước ngoài, trong khi Trinh Tùng truyện không dựa trên một cốt truyện có sẵn nào cả, tính originality (độc đáo, độc sáng, sáng tạo?) có lẽ là cao hơn), đã phóng bút viết nên hai câu thơ bất hủ như thế này:

“Thơ hay ở chỗ bất ngờ
Người hay ở chỗ đêm mơ xuất tình”.

Hai câu trên chẳng những hay mà còn đúng.  Một bài thơ đọc câu trước đã biết câu sau, ý tứ phẳng lặng, vần vèo nhịp nhàng đều đều như vắt chanh thì chẳng còn gì hay.  Truyện hay phim cũng thế.  Review truyện hay phim tối kỵ tiết lộ những tình huống thắt nút để tránh gây mất đi sự bất ngờ của độc giả/khán giả.

2. Thế nhưng, trong các lĩnh vực khác, bất ngờ không phải lúc nào cũng hay, nếu không nói có khi còn mang lại phiền toái, mà người hiểu rõ điều này nhất vào thời điểm này hẳn phải là Julian Assange, người tên tuổi hiển nhiên gắn liền với Wiki Leaks.

Theo một số báo ở ta thì Julian Assange đang phải đối diện với tội danh quan hệ tình dục không sử dụng bao cao su.  Đọc những tin như thế, nhân loại tiến bộ và có lương tâm không khỏi cau mày rằng sao mà kỳ khu thế? Nếu không sử dụng bao cao su mà có tội, lẽ nào trẻ con Thụy Điển đều từ ống nghiệm sinh ra. 

Thực ra, tội danh mà Julian Assange đang phải đương đầu, không phải là “quan hệ tình dục không sử dụng bao cao su” hay “quan hệ tình dục sử dụng bao cao su rách” mà là tội “sex by surprise”.  (Cụm từ này không biết dịch ra tiếng Việt như thế nào cho đạt, từng chữ một mà phang thì ra  “tình dục bất ngờ”, còn theo phong cách dịch tít tiểu thuyết thì có thể để tạm “ấy trong sững sờ”.)  Đại khái, nếu trong quá trình thân mật, đối tác yêu cầu sử dụng bao cao su mà đương sự nhất quyết không sử dụng, thì khi đó đương sự có thể bị ghép vào tội “sex by surprise”.    

Thứ Năm, 2 tháng 12, 2010

Thơ Bút Tre





Hoan hô anh Ngô Bảo Châu
Tuy không có bầu vẫn vượt Hà Hô


Hà Hô là Hà Hồ, tức Hồ Ngọc Hà, bỏ dấu huyền cho đúng luật chứ xin khẳng định cô ấy không hô tí nào.  Bài thơ Bút Tre này được sáng tác nhân đọc bản tin của Vnexpress, theo đó từ khóa "Ngô Bảo Châu" đứng đầu trong top 10 các từ khóa được sử dụng trên Yahoo Việt Nam năm 2010.  Đặc biệt, bản tin có  đoạn: "Lần đầu tiên trong lịch sử, một nhà toán học Việt Nam được trao giải thưởng Fields danh tiếng (được coi là giải Nobel của Toán học). Do vậy rất người Việt Nam tìm hiểu thông tin về giáo sư Ngô Bảo Châu với niềm tự hào dân tộc. Không quá ngạc nhiên khi cái tên tuổi vị giáo sư trẻ tuổi này vượt qua ca sĩ Hồ Ngọc Hà, người đã có một năm ồn ào với chuyện mang bầu rồi có con đã tốn khá nhiều giấy mực của báo giới.".

Thứ Hai, 1 tháng 11, 2010

Làm gì khi buồn ngủ

Về cơ bản, khi buồn ngủ tốt nhất là đi ngủ.  Ngủ một giấc dậy xong chắc chắn sẽ hết buồn ngủ.  Nếu ngủ xong, mà vẫn buồn ngủ, thì hãy đi ngủ tiếp:)  Tuy nhiên, theo một thống kê xã hội học đáng tin cậy, 99% trường hợp được khảo sát sau khi ngủ xong thì ...hết buồn ngủ.

Tuy nhiên, có một số trường hợp, dù buồn ngủ nhưng đương sự không thể ngủ được, chính xác hơn là không được phép ngủ, chẳng hạn như khi lái xe, thì làm thế nào?  Có một lần tôi rơi vào tình trạng kinh hoàng đó: buồn ngủ lúc 5 giờ chiều, do hậu quả của một trận jet lag.  Suốt trên đường từ công ty về nhà, tôi liên tục tự cấu, véo, giật tóc, vả vào mặt, tự sỉ nhục mình. v.v. mà vẫn buồn ngủ.  Có lúc thậm chí tôi phải tấp xe vào lề, ra khỏi xe, đi vòng vòng quanh xe cho tỉnh, rồi chạy tiếp.  May mà không sao cả.  Về tới nhà, trèo thẳng lên giường phò phò luôn!

Đấy là trường hợp hãn hữu.  Thường xuyên hơn, là những tối ở nhà tôi muốn thức để làm việc gì đó, nhưng mắt cứ díp lại.  Cà phê với tôi hoàn toàn không có tác dụng.  Trà tốt hơn nhiều, với điều kiện phải uống một hai tiếng trước khi buồn ngủ.  Chẳng hạn nhắm 10 giờ buồn ngủ thì hãy uống từ lúc 8 giờ, chứ đợi đến lúc mắt nhắm măt mở mới đi pha trà thì đảm bảo uống được hai ba tách sẽ lăn ra khò khò chẳng khác gì uống thuốc ngủ.

Một mẹo khác để tránh cơn buồn ngủ là hãy đổi từ hoạt động này sang hoạt động khác.  Chẳng hạn như đang đọc sách hay soạn bài hay nghiên cứu tài liệu gì đó mà buồn ngủ quá thì hãy vào mạng xem thử có chị nào già già ưa cãi cọ, bắt bẻ:) online cãi nhau một tăng, hoặc cũng có thể vào Facebook cà khịa ai đó  là tỉnh ngủ.  Một cách nữa là bật tivi xem lướt qua có kênh nào cướp đốt giết hiếp gì không:), khi hết buồn ngủ thì quay lại làm việc tiếp.

Tôi gõ mấy dòng này khi đang rất buồn ngủ, nhưng bây giờ hết buồn ngủ rồi:)


+P.S: Dạo này có bạn nào cứ đi tìm Cathedral của Carver, suốt ngày rơi vào blog này!


+ Bonus đoạn này trong Snow của Pamuk (không liên quan gì đến chuyện buồn ngủ):


- [Ka:] Life's not about principles, it's about happiness.
- [Kadife:] But if you don't have any principles, and if you don't have faith, you can't be happy at all.
- [Ka:] That's true.  But in a brutal country like ours where human life is cheap, it's stupid to destroy yourself for the sake of your beliefs.  Beliefs, high ideals - only people in rich countries can enjoy such luxuries.
- [Kadife:] Actually, it's the other way round.  In a poor country, the only consolation people can have is the one that comes from their beliefs.

Đọc đoạn này xong thực sự tỉnh ngủ.  Không ngạc nhiên tại sao Pamuk bị ném đá ở Thổ Nhĩ Kỳ!




Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

Một nghìn năm

Một số ý tưởng cho một số tỉnh thành khác cùng một số tầng lớp nhân dân cùng một số tập thể cùng một số cá nhân mừng đại lễ nghìn năm:

+          Sài Gòn đào một nghìn cái lô cốt;

+          Đà Nẵng bắc một nghìn cây cầu qua sông Hàn;

+          Đà Lạt đốn một nghìn cây thông;

+          Kiên Giang phát một nghìn tờ rơi tuyên truyền giáo dục bảng hiệu giao thông;

+          Lê Kiều Như bán một nghìn quyển truyện tranh khuyến mãi kèm một nghìn sợi xích;

+          5Xu tặng độc giả một nghìn cuốn Thời Tiết Đô Thị;

+          Xăng bán giá một nghìn đồng/lít và giá này ổn định trong vòng một nghìn ngày;

+          EVN không cắt điện một nghìn giờ liên tục;

+          Doremon và Nobita đi ngược thời gian một nghìn năm để chụp hình cung điện, nhà cửa, trang phục thời Lý;

+          U16 Việt Nam quyết tâm thắng Trung Quốc 1000-0;

+          Long Nhật mọc một nghìn cái ria mép;

+          Một nghìn con kiến bò qua phần còn lại của ngày;

+          Một nghìn con rùa bị giẫm lên lưng;

+          Một nghìn con bọ xít [hút máu] bơi qua sông;

+          Một nghìn nghìn con ong canh giữ đèo Mimosa;

+          Báo Tuổi Trẻ thay mục truyện ngắn một nghìn chữ bằng bài thơ một nghìn chữ;

+          Bác Đàm Hà Phú làm một nghìn bài thơ;

+          Bác Goldmund được tặng một nghìn cuốn sách;

+          Bác Nhị Linh review một nghìn cuốn sách (cho chết luôn, hehe);

+          Nhân dân làng Khương Thượng làm một nghìn suất chả nhái;

+          […] Gia Lâm […] một nghìn cái;

+          Bác Lý Đợi khóc hu hu hu.

Thứ Ba, 27 tháng 7, 2010

Lượm lặt đó đây

(những chi tiết vui vui, hoặc không vui vui nhưng là lạ, từ vài cuốn đọc tương đối gần đây)

Làm thế nào để phá hủy động cơ xe hơi một cách êm ái nhất?

Đáp: Rót vài lon Coca vào bình xăng. (Ref: The Brooklyn Follies của Paul Auster)

Muốn tự tử bằng cách đọc sách?

Đáp: Đọc Nghìn lẻ một đêm từ đầu tới cuối. (Ref: Other Colors của Orhan Pamuk)

(Ngoài lề: Muốn tự tử bằng cách đọc thơ? Hàng ngày vào tienve.org và đọc sạch các bài thơ trong đóJ)

Tứ mã phanh thây trong thời hiện đại diễn ra như thế nào?

Đáp: Thay ngựa bằng xe (rất rùng rợn - cấm trẻ em dưới 18 tuổi - Ref: Người trong bóng tối của Paul Auster)

Chỉ vì một trận bóng đá mà hai quốc gia lao vào đánh nhau (chiến tranh thật sự, 6.000 người chết)?

Đáp: El Salvador và Honduras, năm 1969 (Ref: The Soccer War của Ryszard Kapuscinski)

Tỷ lệ gái đĩ ở Hà Nội vào thời điểm 193x?

Đáp: Cứ 35 người có một người làm đĩ. (Ref: Lục xì của Vũ Trọng Phụng. Có ai biết số liệu hiện tại?)

Làm thế nào đã bay lên trời theo nhóm?

Đáp: Đứng thành vòng tròn, cùng đá chân qua trái, rồi lại qua phải (múa tập thể? Ref: The Book of Laughters and Forgetting - Milan Kundera)

........

Làm thế nào để biết một tác giả mới ra sách đang nghe ngóng dư luận nói gì về sách mình?

Đáp: Nhìn vào thống kê của blog, phần cụm từ tìm kiếm:)


Thứ Ba, 20 tháng 7, 2010

Giải lao


Hôm nay giải lao, tạm ngưng cả Carver và Pamuk. Nhưng giải lao cũng không được đi đâu xa đấy nhé, đừng có nhân giải lao mà trốn luôn, hoặc lề mề câu giờ. Nói đến câu giờ, không biết bao giờ chúng ta mới cải thiện được tình trạng giờ giây thun. Cơ quan nhà nước thì thôi rồi, giờ họp bắt đầu từ 8 giờ, thì có nghĩa là 8 rưỡi hoặc 9 giờ trên thực tế. Có khi 10 giờ kém mới thấy có bác tay xỉa răng tay cầm tờ báo đủng đỉnh đi vào. Vào họp rồi lại rút điện thoại ra nói chuyện rõ to, cứ như mỗi mình mới có di động, hay chính xác hơn mỗi mình là người bận rộn. Công ty tư nhân tư bản như công ty tôi, họp 8 giờ thì cùng lắm 8 giờ 5 bắt đầu. Những người đẩy cửa vào muôn 5, 10 phút nhìn lại toàn là đồng bào mình cả. Buồn lắm ấy.

Nói giải lao không được đi đâu xa, là bởi không Carver hay Pamuk thì cũng liên quan đến sách thôi. Hôm trước đang phàn nàn dạo này không ai tặng sách, lại được tặng ngay mấy cuốn liền:

1) Nhím thanh lịch do Nhím tặng:) với lời đề tặng Ghi trên một cái gai nhím: thanh lịch đấy! Cảm ơn, cảm ơn. Nhìn lướt qua thấy văn có vẻ hay. Sẽ xếp vào chương trình đọc Quý 3 năm nay.

2) Mưa ở kiếp sau do cô chủ quán Lollybooks tặng. Mình với cô chủ quán vốn chưa gặp nhau bao giờ. Lần trước ra Hà Nội thì cô chuẩn bị bể bầu thế nên ngồi quán rồi mà không gặp được. Cái quán đấy xinh xắn dễ thương có nhiều sách, khoai tây chiên ngon và rẻ mỗi tội trà hơi đắt! Cô chủ quán chỉ vì đọc blog này mà nảy ra ý tặng sách cho chủ nhân. Sau một hồi mail đi mail lại thì thống nhất tặng cuốn thứ hai của Đoàn Minh Phượng là Mưa ở kiếp sau, vì tôi rất thích cuốn thứ nhất của chị Phượng là Và khi tro bụi - một cuốn tiểu thuyết viết bằng một thứ văn cực cùng tinh khiết. Cô chủ quán còn khuyến mãi thêm bộ truyện cổ tích của Nhã Nam. Rất vừa lúc vì hôm qua vừa mới quăng đi một bộ truyện cổ tích hẳn là truyện cổ Grimm của Đông A. Ngày xưa đọc không để ý, nay đọc lại mấy truyện này cho hai bạn Alpha và Pi thấy kinh quá nên quăng khẩn trương. Truyện Chú bé tí hon thì kể chuyện hai vợ chồng tiều phu nghèo quá nên đem con bỏ vào rừng, được nhà vua cho mười đồng tiền vàng, may nhờ thằng út là thằng tí hon mưu trí dẫn được sáu thằng anh về nên cả nhà sum họp, ăn hết mười đồng tiền vàng thì lại vứt con vào rừng tiếp. Cha mẹ gì mà lạ kỳ vậy, cứ không có đồ cho con ăn là vứt con vào rừng. Lại chưa nói đến cái thằng oắt tí hon kia bé tí mà độc ác, lừa cho lão yêu tinh ăn thịt bảy đứa con gái mình nữa chứ. Rùng rỡn vãi pee. Những truyện khác cũng bạo lực không kém: Ba chú heo con thì lừa cho sói rơi vào nồi nước sôi. Truyện Bảy chú dê con thì có chuyện dê mẹ mổ bụng sói, nhét đá vào bụng rồi khâu lại (còn hơn cả chuyện anh chàng học Ngoại thương chặt đầu người yêu đấy chứ!) cho sói chết chìm dưới sông. Truyện Cô bé quàng khăn đỏ cũng có chuyện bác thợ săn đập đầu sói vỡ toang đậu phụ văng tung tóe. Còn trụyện Chú mèo đi hia thì cổ vũ cho sự dối trá và lường gạt, mèo gì mà dám lừa cả nhà vua. Có lẽ phải cấm hai bạn Alpha và Pi không được đọc truyện cổ Grimm trước năm 18 tuổi.

3) Cuốn này chưa nhận được, nhưng cứ kể vào cho xôm tụ: Thời tiết đô thị của 5xu. Lão này hôm nọ gọi mình ra uống bia nhận sách. Hẹn 4g30 thì 6 giờ hơn mới vác xác đến - phẩm chất Việt Nam điển hình. Hỏi sách đâu bảo chưa có. Ý là sách bán đắt quá đấy:)) Hôm nay chửi lão thế này, nhưng chắc thế nào trước sau lão cũng tặng mình thôi. Chạy đâu cho thoát. Không đọc, không review, không giới thiệu mà yên thân với Xu béo à. Kinh lắm. Maphia a lắm.

4) Inner workings của Coetzee và Lột vỏ hành của Gunter Grass: cũng chưa nhận được - thằng cu này còn đang hú hí ở Vũng Tàu. Nhưng hồi hộp phết đấy. Tân ơi là Tân!

5) East, WestStep Across the Line của Salman Rushdie: Tự tặng mình thôi. Cũng chưa có, nhưng quyết hớt tay trên bạn Nhím!:) [Cập nhật: Hôm nay ra tiệm sách bạn Nhím chỉ không tìm được hai cuốn này vì sách lộn xộn quá, nhưng bù lại tìm được The Soccer War của Kapuscinski - mừng không kém!]

Hết giờ giải lao. Mai mốt lại Carver với Pamuk!




Thứ Ba, 12 tháng 1, 2010

Không thể chấp nhận được

Tuổi trẻ vẫn đang bận như điên nên chưa băn khoăn được kỳ 2. Trong khi chờ đợi, xin mời đọc bình luận của Bố Cu Hưng về việc phản đối tịch thu âm hộ của học sinh sinh viên. Đây quả nhiên một việc làm phi đạo đức, vô nhân tính, không thể tưởng tượng được trong thời đại hiện nay cũng như bất kỳ thời đại nào trong quá khứ và tương lai. Tôi hoàn toàn chia sẻ với Bố Cu Hưng.

Dưới đây là bình luận của bạn Bố Cu Hưng:

Theo tôi, không có bất kỳ lý do gì thu âm hộ học sinh, sinh viên cả. Âm hộ ai thì người đó phải tự giữ lấy và chịu trách nhiệm về việc sử dụng nó. Trong trường hợp cần sử dụng âm hộ sinh viên, học sinh cho cuộc liên hoan tiếng hát nào đấy thì phải mượn và được sự đồng ý của sinh viên chứ không thể thu.

Theo luật, việc thu cái gì đấy của ai là một hành vi hành chính và chỉ được thực hiện khi có quyết định của cơ quan nhà nước có thẩm quyền. Vật được (bị) thu giữ phải là vật chất và không gắn liền với một chỉnh thể khác, càng không phải là bộ phận cơ thể. Trong trường hợp cần thiết buộc phải tách một bộ phận ra khỏi cơ thể ai đó thì phải có y lệnh và được thực hiện bằng phẫu thuật, do cơ quan y tế tiến hành, với sự đồng ý của bệnh nhân.

Điều ngớ ngẩn của cái chuyện này là âm nhạc và âm hộ là hai lĩnh vực rất khác nhau, một bên là bộ phận cơ thể, một bên là lĩnh vực văn hóa. Vì vậy, không thể chấp nhận nếu một trường, một cơ quan tổ chức nào đó lập hẳn một bộ phận như Phòng (Ban) để tiến hành thu âm hộ sinh viên, học sinh.

Về phía mình, sinh viên học sinh hoàn toàn có quyền không giao nộp âm hộ và khiếu nại lên cấp trên của đơn vị này. Trong điều kiện cần thiết họ có thể khởi kiện ra tòa. Mặt khác, việc thu âm hộ sinh viên có thể gây thương tích cho sinh viên nên người thực hiện có thể bị truy tố về tội cố ý gây thương tích.

Theo các văn bản hiện hành về hướng dẫn giám định pháp y, việc thu âm hộ có thể khiến người bị thu mất hoàn toàn khả năng lao động tình dục, chức năng sinh sản, tỷ lệ thương tật chắc chắn trên 30%, được xác định là trường hợp phạm tội nghiêm trọng.

Lâu nay, báo chí nói nhiều về bệnh thành tích, gian dối trong giáo dục lẫn các phong trào học đường. Ở mức độ nào đó, việc vận động sinh viên tham gia các hoạt động văn thể là đáng khuyến khích. Tuy nhiên không thể nhân danh điều đó để có thể thu âm hộ sinh viên, học sinh một cách tùy tiện để phục vụ cho các cuộc thi.

Mặt khác, hiện nay khó có thể tin hạ tầng y tế và việc trường học đứng ra thu như trên có thể bảo quản tốt âm hộ sinh viên, học sinh để phẫu thuật ráp nối sau đó, sau khi đã đem âm hộ đi dự liên hoan.

Tóm lại, bất luận thế nào, không thể nhân danh cuộc thi nào để có thể thu âm hộ sinh viên như đã nói ở trên.

(ảnh do Hoàng Mạnh Hà sưu tầm)

Thứ Ba, 29 tháng 12, 2009

Cô bé quàng khăn đỏ - Biến tấu blogger

5xu

Sói chồm lên, chực nuốt Khăn Đỏ. Khăn Đỏ bèn giơ tay nhổ phắt ngay một chòm lông nách của sói. Sói đau quá, ngã bật ra sau, đầu va vào thành giường cái bốp. 5xu giật mình tỉnh dậy, hóa ra tối qua chàng ngủ quên gối đầu trên laptop. Mắt vẫn còn dính ghèn, chàng đã bật laptop lên đánh răng bằng một entry. Chàng viết về sự tàn tạ của ngôn ngữ, trộn lẫn điệu moon walk của Michael Jackson với món xốt màu xanh trong nhà hàng Moon Palace và dân chủ kiểu Trung Hoa.


TQ

Khi tấm khăn quàng đỏ của của cô bé hãy còn ngắc ngứ trong cổ họng sói thì bác thợ săn vốn cư ngụ trong ngôi đền cổ chưa được xếp hạng di tích văn hóa gần đấy đã xông vào nhà và giáng cho sói một búa ngay giữa đỉnh đầu. Trong lúc hấp hối, sói còn kịp phều phào : Ăn thịt Khăn…. Đỏ rất… khó… thấy… ngo…n…


Thích Học Toán

Khi sói tỏ ý định vồ lấy Khăn Đỏ, Khăn Đỏ bình tĩnh bảo:

- À- A, hóa ra anh là Sói đây mà. Sói này, trước khi anh ăn thịt tôi, có hai điều tôi muốn chia sẻ với anh từ kinh nghiệm 15 năm cô đơn với bổ đề cơ bản và 20 năm học bơi. Thứ nhất, anh phải học cách khen người khác: ít ra anh cũng phải biết khen cái khăn của tôi trước khi dùng nó làm giẻ lau miệng. Thứ hai, phải biết cách tiếp nhận lời khen, không phải vì một lời khen của tôi mà tai và miệng của anh trở nên to hơn đâu!


Ramblings

Khăn Đỏ à, tôi phải sở hữu bạn. Trên đường đến túp lều này tôi đã nghĩ thế, và bây giờ vẫn muốn như vậy. Bạn là một thế giới rộng, và tôi muốn có một thế giới rộng. Tôi muốn đi đến những nơi bạn đã đi, gặp những người bạn đã gặp, đọc hàng ngàn quyển sách bạn đã đọc, và làm tình với tất cả những người tình của bạn. Tôi muốn nuốt chửng bạn vào bụng, để những lúc muốn gặp bạn tôi không cần phải đợi, như lúc đi trên đường tới đây, chỉ cần ói bạn ra (không cần phải nhờ đến tay thợ săn thô lỗ kia) là chúng ta có thể gặp nhau.


Nhị Linh

“Cô bé quàng khăn đỏ” (The Brothers Grimm, KD dịch, NL hiệu đính, NXB Tả Chính, 2009), nếu coi là một chuyện cổ tích, thì nó đúng là một chuyện cổ tích rất dở và rất gở: chẳng có lý do nào mà sói không ăn thịt Khăn Đỏ ngay khi vừa gặp, sói hoàn toàn có thể đến nhà bà ngoại và đánh chén bà ngay sau đó mà không cần phải vờ vịt gì kia mà. Nếu coi câu chuyện là một đoản thiên tiểu thuyết, thì tác phẩm in lần đầu năm 1812 này vẫn quá ngắn; độ dài của nó không quá ba trang giấy, font Vernada, cỡ chữ 10, chừa lề tiêu chuẩn, và Hội Nhà Văn Hà Nội đã có lý khi ngậm ngùi mà thôi không trao giải biên tập hay nhất cho cuốn sách này. Còn nếu coi “Cô bé quàng khăn đỏ” là một tản văn, thì biết lý giải sao đây sự xuất hiện của câu mở đầu: “Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé hay quàng khăn đỏ” và hình ảnh kết thúc: “một con sói đầu vỡ toác”?


Goldmund

(Phần này đã có bác Trương Đức viết hộ. Cảm ơn bác!)

Hãy giở thử truyện Cô bé quàng khăn đỏ ra xem, có phải chỉ vì cha mẹ đi ăn tiệc về muộn, mà cô bé quàng khăn đỏ ta, một hot teen, đã đang đêm hôm tót sang nhà sói, đàn hát rồi thề bồi này nọ kia không:

Đến nhà vừa thấy tin nhà
Hai thân còn dở tiệc hoa chưa về
Cửa ngoài vội rủ rèm the
Xăm xăm băng lối vườn khuya một mình

Các bậc cha mẹ cứ mải đi ăn tiệc đi, rồi con gái mình nó chạy theo sói hết. Chẳng những chạy theo sói, mà còn nói thế này:

Đừng điều nguyệt nọ hoa kia
Ngoài ra ai lại tiếc gì với ai

Chỉ không có chuyện hoa nguyệt thôi, ngoài ra thì chẳng tiếc gì cả. Ghê gớm chưa cái cô bé quàng khăn đỏ hot teen này!