Hiển thị các bài đăng có nhãn Lev Tolstoy. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Lev Tolstoy. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2011

Trò chơi Sỉ nhục

Trò chơi Sỉ nhục là trò chơi do vị giáo sư người Anh Swallow sáng tác ra trong cuốn tiểu thuyết Đổi chỗ của David Lodge. Trong trò chơi này, mỗi người phải nghĩ ra một cuốn sách nổi tiếng mà mình chưa đọc, và cứ mỗi người có mặt đã đọc cuốn đó thì ghi được một điểm. Ví dụ, tôi là một trong sáu người chơi, tôi nêu ra cuốn chưa đọc là Số đỏ chẳng hạn, và năm người còn lại đều đã đọc rồi, thì tôi ghi được số điểm tối đa là 5 điểm, còn bạn Nhị Linh nêu ra cuốn chưa đọc là Chùa Đàn của Nguyễn Tuân chẳng hạn, và chỉ có hai người đã đọc, thì bạn Nhị Linh chỉ được 2 điểm thôi.

Trò này độc ở chỗ để ghi điểm mỗi người phải nêu ra tên một cuốn sách mà gần như ai cũng đã đọc, nhưng mình lại chưa. Chưa đọc một cuốn sách thuộc hàng kinh điểnlà điều khá xấu hổ, đặc biệt trong môi trường học thuật (ở nước ngoài, cụ thể trong truyện là ở Anh, chứ Việt Nam thì chưa chắc:). Vì vậy, trò chơi có tên là Sỉ nhục:  Muốn thắng, thì phải tự sỉ nhục mình. Trong truyện, một vị giáo sư văn chương Anh thắng cuộc sau khi thú nhận rằng mình chưa đọc Hamlet - tác phẩm vẫn được coi như là lớn nhất của cả nền văn học Anh.

Bản dịch tiếng Việt cuốn Đổi chỗ có một lỗi trong đoạn dịch về trò chơi này, cụ thể là sai một chữ, “chưa” thay vì đúng ra là “đã”. Một chữ thôi, nhưng là chữ quan trọng, vì nó khiến cả hai ba trang sau tường thuật về trò chơi trở nên vô nghĩa.  Câu trong bản tiếng Việt như sau: “Cốt lõi của vấn đề là mỗi người sẽ nêu tên một cuốn sách mình chưa đọc nhưng giả định rằng người khác đã đọc, và cứ có một người chưa đọc cuốn sách đó thì mình ghi được một điểm.”

Nhân dịp nhắc đến trò chơi này, tôi tự sỉ nhục mình bằng cách thú nhận rằng tôi chưa đọc Chiến tranh và Hòa bình của Lev Tolstoy!  Giá như tôi gặp nó trước năm 18 tuổi thì chắc chắn tôi đã đọc, vì hồi ấy tôi đọc bất cứ cuốn gì rơi vào tay. Sau này khi gặp nó, thì có rất nhiều lý do để …đọc cuốn khác trước. Nhưng tôi nghĩ rằng nếu chơi trò này mà tôi nêu ra Chiến tranh và Hòa bình hẳn vẫn khó thắng!

Nhân đây, các bạn đoán xem nhà văn nào có thể là người viết câu này: “Những cô gái điếm ngắn hạn là những cô vẫn thường bị khinh rẻ, còn những cô điếm dài hạn là những kẻ được kính trọng.”


-------


Bác Nguasat, vừa mới đọc xong, đã trả lời đúng:






Cuốn này là một trong những cuốn đầu tiên của Tủ sách Tinh hoa văn học của Phương Nam.


Còn đây cũng là nó, một bản dịch khác: