Ngoài việc viết bài hát, làm thơ, vẽ, Văn Cao còn viết tiểu luận về thơ. Mấy dòng dưới đây trích trong bài Mấy ý nghĩ về thơ, tôi lưu giữ lâu nay trong sổ tay, không nhớ bản gốc đăng ở đâu.
Thứ Tư, 7 tháng 5, 2025
Văn Cao nói về thơ
Thứ Ba, 6 tháng 5, 2025
Gửi VB - Phan Thị Vàng Anh
Khi người ta trẻ, ý là khi tôi còn trẻ, tôi thấy bạn bè mình ai cũng đọc truyện ngắn Phan Thị Vàng Anh. Vàng Anh là tác giả ngôi sao đối với giới trẻ đầu những năm 90. Bọn sinh viên chúng tôi hồi ấy thấy mình đâu đó trong những truyện của chị, mê cái không khí lành lạnh, kiểu nói năng của các nhân vật trong truyện chị, thậm chí có những kẻ còn quy ước khi viết thiệp không viết những lời chúc bởi “chúng chẳng bao giờ trở thành sự thật” như quan niệm một nhân vật của chị. Rồi chị lảng đi đâu đó, đám độc giả của chị ra trường đi làm, chẳng mấy khi sờ tới sách vở. Rồi một ngày tự nhiên thấy Phan Thị Vàng Anh xuất hiện với tư cách nhà thơ. Thơ chị cũng không giống thơ ai, mà đám độc giả ngày xưa sau những vấp ngã đầu đời lại một lần nữa thấy chị như viết cho mình, những là “Quờ tay tìm viên thuốc/ Ba năm rồi không sợ đụng nhầm tay ai” và “Chúng ta là bánh mì và chả lụa/ bán riêng và ăn chung”, và nhất là “giờ nằm yên và ngửa cổ/ cho đầu thõng xuống cạnh giường/ đề phòng nước mắt có chảy/ chầm chậm ngược dòng mà tuôn.”
Rồi chị cũng chẳng làm thơ nữa.
Gửi VB, in 2006, 51 trang, giá bìa 15.000 đồng, bằng giá một ổ bánh mì chả lụa.
Chủ Nhật, 20 tháng 4, 2025
Bài thơ về con mực
Tất cả đều tự hào, không ai nên phiền toái
Tất cả mưa rơi, tất cả nắng cháy
Sau tất cả, chỉ còn tất cả thôi
Còn xó xỉnh nào cho em và tôi
Nói bậy, chửi thề, cười mỉa và hôn nhau bất chấp những tiếng ồn
Ngày hôm qua cổng thành đã sập
Đàn bò bất chấp luật giao thông tràn ra lòng đường
Kỳ lạ thay mắt nhìn cùng một hướng
Em rên khẽ, trong đáy ly bia mắt em sáng rực
Con mực ống ngày mai lên bìa trang nhất
Sự man rợ không phải là ảo tưởng
Cái nóng điên rồ không giết nổi tiếng karaoke
Tất cả đồng lòng nhấn còi xe.
Thứ Ba, 11 tháng 3, 2025
Ly ca - Đỗ Doãn Phương
Thứ Tư, 5 tháng 3, 2025
Tôi sống thường trực bằng hình ảnh
Trong các giọng thơ trẻ hiện giờ, Huy Bảo là giọng thơ mang lại cho tôi nhiều ngạc nhiên và thích thú nhất. Tất nhiên tôi không đọc hết các bạn khác, mà có bỏ lỡ vài giọng cũng không sao. Có duyên thì sẽ gặp. Bảo đã in một tập thơ, đã đăng đây đó trên vài tờ báo, tạp chí, nhưng chắc chưa nhiều người đọc thơ Bảo. Tôi cũng không biết còn nhiều người đọc thơ không. Nhưng nếu ai còn đọc thơ, thì nên vào trang On the road trên Facebook để đọc thơ Huy Bảo.
Thơ Bảo luôn giàu hình ảnh và tràn ngập những liên tưởng kỳ lạ, không hiểu Bảo lấy đâu ra những hình ảnh và liên tưởng đó. Có thể nhận ra một vài hình ảnh đến từ văn học, các bức tranh, ví dụ khi Bảo nhắc tới Thợ Mũ ngày mai hắn mơ được làm Thợ Mũ /em đẽo cho hắn một đồng xu mới toanh thì ta có thể nhận ra Thợ Mũ trong Alice ở xứ sở diệu kỳ; hoặc khi Bảo viết Ai cũng có thể rời đi bằng cửa sổ / sau khi đã để lại thư tuyệt mệnh và minh họa bằng bức tranh Leaving by the Window của Bryan Charnley, ta biết bức tranh hẳn đã tạo cảm hứng cho bài thơ của Bảo.
Tuy nhiên, phần lớn hình ảnh trong thơ Bảo tươi mới, nhiều bất ngờ, và không rõ Bảo lấy những hình ảnh đó từ đâu ra. Tuần nào cũng thấy Bảo post một bài thơ mới mà có thể nói là mỗi lần đến chàng nhà thơ của chúng ta cũng mang theo những điều mới lạ. Chất thi sĩ của Bảo thật đáng ghen tị.
(Buổi chiều không đến)
Trong bài này, từ chỗ một con trăn/ tưởng dây ống bơm nước/ là đồng loại thì bình thường (mặc dù người bình thường hiếm ai tự dưng nghĩ tới trăn!), nhưng từ đó chuyển sang ba câu thơ kế hoàn toàn bất ngờ. Vì sao đang nói tới con trăn lại sang ước gì biết được/chiều nay/ ai đã bị cắt lưỡi. Bất ngờ, nhưng không khiên cưỡng, tác giả quán xuyến được mạch thơ bằng cái nhịp nội tại của mình; có một mạch ngầm nào đó trong tác giả đã dẫn thơ đi như vậy. Ấy chính là phẩm chất của thi sĩ. Tương tự, ở khổ kế tiếp, thứ ba hái mặt trăng (bất khả nhưng không bất ngờ), thứ tư tuyệt thực (không bất khả, cũng chưa bất ngờ, mặc dù người đọc thắc mắc, vì sao lại tuyệt thực, vì thứ ba hái mặt trăng ăn no nê rồi chăng?), thì chuyện em không tin/ cái quan tài bằng gỗ chà là/ sẽ gặp tai nạn/ trên đường đến thế giới bên kia sao lại hoàn toàn bất ngờ.
Đây là một bài khác của Bảo mà tôi thích. Thật ra tôi thích nhiều bài của Bảo, trừ những bài tỏ ra triết lý hoặc khi Bảo làm thơ có vần - những bài ấy thì dở tệ.
- Dự báo thời tiết -
Hoặc hai đoạn này:
Tôi sống thường trực bằng hình ảnh là một câu thơ của Thanh Tâm Tuyền. Khác với nhiều cây bút trẻ khác, gần như không thấy dấu vết của Thanh Tâm Tuyền, Trần Dần hay các nhà thơ tiền bối cây đa cây đề khác trong thơ Bảo. Tuy vậy, rõ ràng Bảo cũng là một người sống thường trực bằng hình ảnh.
Bài viết ngắn này chẳng phải để phân tích hay phê bình thơ Huy Bảo. Rảnh thì tôi viết một chút để nói rằng tôi tìm đã tìm được thêm một nhà thơ yêu thích của mình. Quan trọng là nhà thơ còn rất trẻ và vẫn đều đều viết thơ mới gần như hằng tuần.
Thứ Tư, 15 tháng 1, 2025
Đọc một bài thơ
Tôi có một thằng em. Tôi không nói tên nó đâu nhưng nó làm thầy giáo mà lại khổ, khổ thật hay khổ vờ không chắc, nhưng cứ tạm gọi nó là giáo khổ. Giáo khổ thỉnh thoảng hỏi những câu làm tôi đớ người ra. Nhiều hôm đang bận bỏ mẹ nó nhắn tin, anh ơi câu này, đoạn này hiểu thế nào, dịch thế nào. Tôi nhòm vào thấy một đoạn tiếng Anh rất hard core, nó không hiểu được thì tôi cũng chả hiểu, hoặc muốn hiểu phải bỏ thời gian nghiên cứu, tâm tư, mà tất nhiên ấy là việc bọn tư bản không thích.
Thứ Sáu, 15 tháng 9, 2017
Tree
Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013
Buổi tối với Charles Simic (II)
Đó là thời những quả phụ bận rộn đi dạo. Những tử ngữ tình yêu vẫn còn được dùng, nhưng cũng rất nhiều im lặng, rất nhiều tiếng gào không thành tiếng thoát ra từ đỉnh phổi.
***
Những câu chuyện ma viết bằng phương trình đại số. Nhóc Emily bên bảng đen hoảng sợ. Những chữ X trông như nghĩa địa về đêm. Thầy giáo muốn em chọc vào chúng bằng một mẩu phấn nhỏ. Bọn trẻ thảy đều nín thở. Phấn trắng rít lên một lần giữa những dấu cộng và dấu trừ, rồi lại lặng như tờ.
***
Có ai đó lết quết ngang cửa phòng tôi thì thào: “Món ngỗng của chúng ta chín rồi!”
Lạ lùng chưa! Dao nĩa tôi đã sẵn sàng. Thậm chí khăn ăn tôi đã đeo quanh cổ, nhưng cái đĩa trước mặt vẫn trống rỗng.
Vậy mà, ai đó cứ thì thào ngoài cửa về một món ngỗng giả định nào đó, được cho là đã chín mà hắn tuyên bố là chung của chúng tôi.
(Những bài này dịch từ tập The World Doesn't End)
Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013
Buổi tối với Charles Simic
Tôi lười gõ lại bản tiếng Anh. Bạn nào thích đối chiếu thì search trên mạng thể nào cũng ra.
---------
M.
Tôi đi bộ đến M.
Không có ai ở M.
Tôi phải đi khe khẽ
Ngang ngôi nhà làm từ những quân bài
Cả một hàng như vậy
Toan sập xuống
Ở M. lúc tảng sáng.
***
Cái đầu con búp bê bằng sứ trăm năm tuổi sóng đánh dạt lên bờ biển xám. Người ta muốn biết câu chuyện. Người ta muốn bịa ra, bịa ra nhiều câu chuyện. Nó ở dưới biển đã quá lâu, mắt mũi đã bị xoá nhoà, nụ cười nhợt nhạt càng thêm nhợt nhạt. Khi đêm xuống, người ta muốn thấy mình đi dạo trên bờ biển quạnh và cúi xuống bên nó.
***
Tôi là người lính Napoleon cuối cùng. Gần hai trăm năm rồi tôi vẫn đang rút khỏi Mátxcơva. Hai bên đường trắng xoá bạch dương, còn bùn dâng tận gối. Người đàn bà chột muốn bán tôi con gà, mà thậm chí trên người tôi chẳng còn lấy một manh áo.
Người Đức đi một đường, tôi đi đường khác. Còn người Nga đi theo một con đường khác nữa và vẫy tay tạm biệt. Tôi có một thanh kiếm dùng trong nghi lễ. Tôi lấy nó cắt mái tóc dài một mét hai.
***
Người chết bước xuống từ bệ chém. Chàng cắp quả đầu máu me dưới cánh tay.
Lũ cây táo đương hoa. Chàng lần tới quán rượu trong làng trong lúc mọi người dõi theo. Ở đó, chàng ngồi xuống bên một cái bàn và gọi hai vại bia, một cho mình và một cho cái đầu. Mẹ tôi chùi tay lên tạp dề và phục vụ chàng.
Quá đỗi tĩnh lặng trong thế giới. Người ta có thể nghe thấy tiếng con sông xưa trong cơn bối rối đôi khi đãng trí chảy ngược dòng.
Chủ Nhật, 9 tháng 9, 2012
Mùa thu nhẩm thơ
Nhẩm rằng
Bên cửa ngừng kim thêu bức gấm
Hây hây thục nữ mắt như thuyền
Gió thu hoa cúc vàng lưng giậu
Sắc mạnh huy hoàng áo trạng nguyên
Chữ "huy hoàng" là chữ có chữ ký độc quyền của Xuân Diệu. Ông còn sử dụng chữ "huy hoàng" ở một bài khác:
Huy hoàng trăng rộng, nguy nga gió
Xanh biếc trời cao, bạc đất bằng.
Huy Cận có chữ "song song" cũng thuộc dạng chữ độc quyền như chữ "huy hoàng" của Xuân Diệu. Trong Tràng giang thì:
Con thuyền xuôi mái nước song song
Thuyền về nước lại sầu trăm ngả
Củi một cành khô lạc mấy dòng
và trong một bài khác
Sầu thu lên vút song song
Với mây hiu quạnh, với lòng quạnh hiu
Nên sau này đọc một bài của Đỗ Hữu thấy có chữ "song song" không khỏi nhớ đến Huy Cận. (Thật ra đọc thơ Đỗ Hữu thì nhớ thêm cả Quang Dũng và Thâm Tâm nữa).
Những câu thơ thu đẹp nhất của Huy Cận là ở trong bài Thu rừng, đặc biệt mấy câu đầu:
Bỗng dưng buồn bã không gian
Mây bay lũng thấp giăng màn âm u
Nai cao gót lẫn trong mù...
Ấy là chuyện nhẩm thơ.
Còn giờ thì đố, trong đoạn mở đầu entry này bổn blog đã thuổng chữ của những tác giả nào?
Thứ Tư, 13 tháng 6, 2012
Tháng sáu, thơ
Của Nguyên Sa:
Anh lạy trời mưa phong toả đường về
Và đêm ơi xin cứ dài vô tận
Anh đừng nhớ!
Trời không mưa và anh không nhớ
Anh còn biết làm gì?
Em như hạt mưa
Trên phố xưa
Nuôi kỷ niệm bám hoài trí nhớ
Kỷ niệm như rêu
Giẫm vào anh trượt ngã
Tình xưa xa lắm rồi!
Giá trời đừng mưa
Anh chẳng cần xuống phố
Hoa cúc vàng nhà ai
Thả từng chùm
Hoài nhớ
Áo em vàng.
Tháng sáu trời buồn,
Lũ chim sẻ hiên nhà đi mất
Như em...
Như em...
Thứ Tư, 11 tháng 4, 2012
Xin hãy yêu tôi
Xin Hãy Yêu Tôi
Xin hãy yêu tôi, những lòng thiếu nữ! Tôi chép thơ ca tụng miệng hoa cười. Ôi những nàng như liễu, mắt xa xôi! Yêu tôi nhé, tôi vốn người mê đắm! Xin hãy yêu tôi, những lòng hoa thắm! Xuân đã hồng, thu biếc, tôi làm thơ. Cửa phòng tôi giăng lưới nhện mong chờ, Buồn phơ phất mới trông chiều, ngóng gió.
Tôi vẫn ở một phòng sầu bé nhỏ, Riêng một đèn, một gối, một tình yêu. Đời của tôi là giấc mộng ban chiều, Tôi lấy bút vẽ con đường vũ trụ.
Em có má hồng dạo lòng qua đó, Bởi vô tình không biết đấy mà thôi: Trời của tôi mà Thu cũng của tôi, Để em tới em làm người khách lạ. Miệng kia xinh sao tình lơ đãng quá! Tôi không yêu sao có má em hồng? Tôi không buồn sao có mắt em trong? Tôi không mộng sao có lòng em đẹp?
Nay đến trước xin yêu, hồn khép nép, Tự trời xanh rơi xuống để gần em. Một tờ hoa đính ước gởi thơ kèm, Si tình thế vậy mà hiu quạnh mãi! Yêu tôi với! tôi làm thơ ân ái Để yêu người và cũng để người yêu. Để các em qua từng bước diễm kiều Trong cảnh nước non tình tôi xếp đặt.
Ngày hôm nay cánh bướm vàng phơ phất, Các em đi tha thướt, áo màu hoa. Đời đua vui, tôi buồn ở trong nhà, Tình chép mãi, thơ sầu như châu lệ.
Các em dịu dàng sao tàn nhẫn thế ? Mà lòng tôi hoài vọng cứ đa tình! Hãy yêu tôi vì tôi biết em xinh, Tôi biết khóc để cho Tình cảm động. Hãy yêu tôi vì tôi làm nên mộng, Hãy yêu tôi vì tôi dệt nên trời. Em đi trong trời mộng đó, em ơi! Theo áo nhẹ, bay cao hồn vũ trụ. Xin hãy yêu tôi, những lòng thiếu nữ! Một hôm nay Tình ghé bến Thu Hồng, Tôi khổ rồi, em có thấy yêu không?
Đinh Hùng
Bài trên chép từ tập này:
Thứ Ba, 3 tháng 4, 2012
Tĩnh vật

Mẩu bánh mì ở góc bàn
và cốc nước trong như mắt đẹp
thôi để giấc mơ lên cỏ hoa
hiện hình nỗi chết
từ ngón tay
hết cả niềm hồn hậu
người đau bằng mầu bằng âm thanh
những ngày nghèo đói
ăn mày
cố rúc tiếng cười lên cổ nõn
tóc mai
phố ngõ lên chiều mãi nhớ thương
người nhổ muôn ngàn vết máu ra khỏi lồng ngực
là tĩnh vật
kẻ đi ngoài kia la vào mồm
sống
Thanh Tâm Tuyền
Thứ Ba, 28 tháng 2, 2012
Mắt người Sơn Tây
Quang Dũng là một trong vài nhà thơ yêu thích nhất của tôi, và Mắt người Sơn Tây là một trong vài bài của Quang Dũng mà tôi mê nhất, nên không lạ khi vừa nhận được tập Mắt người Sơn Tây - thơ văn tinh tuyển do Nhã Nam ấn hành là tôi giở ngay bài này ra. (Vầng, lại được tặng đấy, các bác gì đừng ganh tỵ quá nhé, hại cho sức khỏe!:)