Hiển thị các bài đăng có nhãn vănhóa. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn vănhóa. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 24 tháng 3, 2011

Trả lại tên em

Dạo này, tôi lại bị xoang, hết khụt khịt lại ho sù sụ.  Lúc đầu, tưởng bị viêm họng.  Đi khám mới biết không phải viêm họng mà là viêm xoang mũi, nước dịch chảy xuống họng gây ho.  Phòng khám tai mũi họng lúc nào cũng đông nườm nượp.  Các bác sĩ dường như quá quen với công việc nên khám mỗi người chừng một tới hai phút, ngoáy mấy cái ống vô tai rồi mũi rồi họng rồi kê đơn như máy.  Hẳn là bệnh tai mũi họng không phức tạp mấy, mà người bệnh thì nhiều, chẳng cần khám kỹ cũng biết kê đơn thế nào.  Theo một số liệu tôi từng đọc, tỷ lệ người viêm xoang ở Việt Nam chiếm 2-5% dân số, và ngày càng có chiều hướng gia tăng.  Tôi không dám múa rìu qua mắt thợ, ý quên qua mắt bác sĩ, để lạm bàn về nguyên nhân viêm xoang, nhưng tôi biết một trong những nguyên nhân cơ bản dẫn đến tình trạng phổ biến của viêm xoang là ô nhiễm môi trường.

Môi trường ở Việt Nam, đặc biệt ở các thành phố lớn, ô nhiễm rõ rệt không cần phải chứng minh nhiều.  Chỉ cần chở người yêu chạy một vòng thành phố, dọc theo các con kênh quánh đặc sóng sánh, rồi ngồi nghỉ dưới một gốc cây kiêm toa-let ven đường, ngắm từng áng khói lãng đãng cuối trời,  rồi rút khăn giấy ra ngoáy mũi là thấy ngay bằng chứng. (Chả thế mà tật ngoáy mũi ở ta phổ biến đến độ có thể coi là “quốc tật” - ăn theo trào lưu quốc hoa, quốc tửu, quốc thú, quốc game một tí.)  Môi trường xuống cấp là thế, nhưng ý thức bảo vệ môi trường của dân ta chưa thể nói là cao.  Công việc của các tình nguyện viên môi trường do đó còn nhiều vất vả.

Trong tình hình đó, về lý thuyết, lẽ ra bất cứ một nỗ lực nào để đánh động ý thức bảo vệ môi trường đều đáng quý.  Gần đây, có một số người đẹp không ngần ngại khỏa thân vì đại nghĩa, sẵn sàng thiên nhiên với thiên nhiên để “kêu gọi mọi người cùng bảo vệ thiên nhiên”.  Ý tưởng như thế là tốt, tuy rằng không mới, và sự dũng cảm như thế thật đáng khen.  Thế nhưng, nhìn vào một số ảnh được cho là khỏa thân vì môi trường này, người ta không dám chắc ý thức bảo vệ môi trường của những người xem ảnh sẽ tăng lên, vì bố cục, ánh sáng, màu sắc của những bức ảnh đó hầu như chắc chắn khiến người xem ảnh không chú ý mấy đến thiên nhiên, vốn hiển hiện lên như những bức tranh chép hời hợt rẻ tiền, mà hướng sự chú ý đến cái phần “thiên nhiên” lồ lộ.  (Có nguồn tin cho rằng đấy cũng không phải là thiên nhiên, mà là thiên-nhiên-silicon, nhưng tôi không có cách nào kiểm chứng, chỉ chú thích thêm để rộng đường dư luận).  Chẳng hạn, có tấm trong đó người mẫu đứng cạnh một cái cây, hai tay vươn lên trời, và cô giải thích rằng cô có cảm giác như một cái cây.  Cho dù cô lặp lại dăm bảy lần “tôi là cây, tôi là cây, tôi là cây” kiểu như AQ tự kỷ ám thị “tớ là con sâu, là con sâu, là con sâu”, thì người ta vẫn buộc lòng nói thẳng rằng cô chẳng phải là cây, mà là cô ở truồng đứng trước một cái cây.  Vì thế, khó lòng gọi những bức ảnh đó là ảnh nude, ảnh nghệ thuật hay ảnh bảo vệ môi trường.  Gọi đúng tên phải là ảnh cởi truồng.

Thật lòng mà nói, các bạn ấy thích làm gì thì làm, thích khoe gì thì khoe, thích cởi mấy thì cởi, tôi thề tôi chẳng bao giờ hi hí mắt khi xem ảnh.  Tuy nhiên, để kêu gọi mọi người bảo vệ môi trường, có những cách khác thiết thực hơn chẳng hạn như đi vớt rác trên kênh Nhiêu Lộc - Thị Nghè, quét dọn công viên 23 tháng 9 hay đạp xe thay vì đi ô tô máy lạnh.  Và nếu những việc ấy được làm trong tình trạng khỏa thân, có khi hiệu ứng xã hội sẽ tốt hơn, và biết đâu rồi tỷ lệ người viêm xoang sẽ có ngày giảm xuống.

Chủ Nhật, 4 tháng 4, 2010

Hướng dẫn sử dụng trước khi dùng

Ghi trên cuộn giấy ở các nhà vệ sinh công cộng: Tồn tại hay không tồn tại, đó là vấn đề.

Ghi trên thẻ ATM: Thẻ này không có chức năng cách điện.

Ghi trên con mực khô: Sau khi nhai có thể đổi năm bã lấy một bao cao su.

Ghi trên mõm chó bec-giê: Chỉ cắn khi có hoặc không có nhân chứng.

Ghi trên thức ăn đóng hộp dành cho mèo: Nếu nuôi mèo, hãy nuôi ít nhất hai con, để tránh lãng phí thức ăn trường hợp một con biến mất.

Ghi trên tô cháo lòng: Để gió cuốn đi.

Ghi trên mũ bảo hiểm: Để tránh trầy xước, tránh sử dụng khi đi ngang khu vực có nhiều cần cẩu.

Ghi trên tiếng khóc than: 300.000 – 1.000.000 đồng giờ, tùy cường độ âm thanh và mức độ biểu cảm.

Ghi trên một dòng sông: Không thể tắm hai lần ở đây, vì có thể bị ghẻ lở sau lần tắm đầu.

Ghi trên tiếng còi xe: Xin chào nhau giữa con đường/ Mùa xuân phía trước đoạn trường phía sau.

Ghi trên sự thật: Được miễn thuế tiêu thụ đặc biệt khi mua hàng xa xỉ.

Ghi trên bản đồ nước Lào: Tại đây không có đảo.

Ghi trên ca khúc Trịnh Công Sơn: Cẩn thận. Nghe xong có thể thành trí thức.

Ghi trên văn bằng tiến sĩ: Có thể dùng thay thế dụng cụ leo núi.

Ghi trên cửa hàng dược phẩm: Ở đây chỉ bán thuốc theo thư tay bác sĩ.

Ghi trên lời nói dối: Không cần phải hướng dẫn gì thêm.

Thứ Hai, 6 tháng 7, 2009

Ánh mắt làm thay đổi thế giới

Bạn có tin một ánh mắt sẽ làm thay đổi được thể giới?

Bạn có tin một ánh mắt sẽ làm thay đổi được một con người?

Tôi, thì tôi không biết chính tôi có tin hay không, nhưng tôi hy vọng vào điều đó. Chẳng hạn như, tôi hy vọng rằng người phụ nữ mà tôi đã nhìn vào thứ sáu tuần trước sẽ thay đổi.

[Tèng teng teng, chỗ này theo đúng kiểu VTV sẽ có vài phút cho quảng cáo. Muốn mì gói hay dầu gội đầu trị gàu nào?:)]

Người phụ nữ ấy tôi nhìn thấy khi đang thong thả đi bộ dọc đường Đồng Khởi. Đồng Khởi là con đường có giá cho thuê mặt tiền vào loại mắc nhất Sài Gòn. Đồng Khởi cũng có thể nói là con đường, không hẳn tốt nhất để đi bộ, mà là con đường cho người ta cái cảm giác thích đi bộ. Đường Đồng Khởi, chắc tương tự như ngành du lịch Việt Nam, có một cái hidden charm – nét duyên ngầm khó tả. Cách đây vài năm, sau khi thưởng thức món đặc sản bê-tông ở Bangkok về, lần đầu tiên tôi thấy Sài Gòn duyên dáng chi lạ. Tôi nhận ra nét duyên đó chính khi tôi ngồi trên quán café ở tầng 4 một tòa nhà trên Đồng Khởi nhìn xuống đường thấy những tán me xanh, thấy vỉa hè cong vênh, mấy cái gallery bán tranh chép, một gánh hàng rong bán dừa tươi và xoài gọt sẵn, và môt cửa hàng bán sách cũ bề ngang chỉ rộng bằng một con hẻm nhỏ mà thường khi đi ngang tôi không bao giờ nhìn thấy. Tôi bảo người bạn đang uống café cùng, tao thấy Sài Gòn duyên dáng lạ. Người bạn đấy nhìn tôi với ánh mắt khó tả.

Khi tôi đang thong thả đi bộ dọc đường Đồng Khởi tôi nhìn thấy người phụ nữ ấy. Khi đi bộ, tôi hay nhìn xuống đất. Không phải tôi bẽn lẽn. Cũng không phải tôi sợ người ta nhìn thấy cái bản mặt đẹp trai của tôi. Mà vì tôi thuộc lòng một câu trong một quyển truyện nào đó tôi đọc lâu lắm rồi: “Những người hay bay bổng trên mây thường hay vấp ngã vì ổ gà dưới đất”. Vỉa hè Sài Gòn không có ổ gà, nhưng qua bao cuộc làm đi làm lại gần như năm nào cũng làm nó chưa bao giờ đủ bằng phẳng để người ta có thể tự tin thẳng người cao bước, mắt hướng về phía trước. Chưa kể vỉa hè còn có thế có mìn. Nhìn xuống đất là một thói quen nhằm hạn chế rủi ro.

Có lẽ vì nhìn xuống đất mà tôi đã thấy người phụ nữ ấy. Người phụ nữ ấy nằm dưới đất chăng? Không, không, cô ta không có ở đó. Cô ta chỉ ném một thứ xuống đất, sát vỉa hè, và rất gần tôi. Cô ngồi trên một chiếc xe hơi khi đó đang dừng đèn đỏ. Kính xe từ từ hạ xuống, và xoạch, một cái hộp nhựa, có lẽ đựng đồ ăn sáng, được ném toẹt xuống đường. Hu-ra!

Tôi hy vọng người phụ nữ ấy, nếu chưa phải là một người biết xấu hổ, thì hôm đó sẽ biết xẩu hổ. Tôi hy vọng rằng cô ta sẽ phải cắn rứt day dứt lương tâm, đêm về phải vò đầu vào gối mà trằn trọc băn khoăn vì đã quẳng rác xuống đường ngay trước mắt tôi. Ấy là tôi cứ hy vọng thế. Sống mà không hy vọng thì còn biết làm gì?

Giá mà có một cái camera nào ghi lại ánh mắt tôi lúc đó. Tôi nghĩ tôi có thể làm một diễn viên tốt, chỉ diễn xuất bằng ánh mắt mà không cần ra rả luôn miệng như vô số diễn viên truyền hình Việt Nam hiện nay. Tôi đã ngó sững cái hộp nhựa, rồi chuyển ánh mắt lên nhìn sững cô ta, rồi lại chuyển xuống nhìn cái hộp và lại chuyển lên nhìn cô. Tôi nghĩ là tôi đã dồn tất cả sự kinh tởm của tôi vào ánh nhìn đó.

Cô ta cũng nhìn tôi trâng trối.

------

Dạo này stress quá. Có khi phải kiếm mấy công ty như thế này để làm việc cho nó bớt stress.