Hiển thị các bài đăng có nhãn pacificairlines. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn pacificairlines. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 2 tháng 10, 2007

Thế là mình lại ngồi ở sân bay (II)



Thế là mình lại ngồi ở sân bay. Lần này ở Nội Bài. Bão số 5 khiến Hà Nội âm ỉ mưa từ sáng. Lúc mình đến sân bay, thấy rất đông hành khách đứng ngồi nhốn nháo. Nghe nói nhiều chuyến bị delay. Nghĩ thầm sẽ không có một triển vọng tươi sáng nào về việc chuyến bay của Pacific Airlines sẽ bay đúng giờ. Không mưa bão còn delay, huống hồ mưa bão.

Sau khi check-in, mình ngán ngẩm nghĩ đến chuyện sẽ dài người ngồi trên băng ghế sắt ở phòng chờ, nơi chỉ bán một món ăn duy nhất là mì gói. Nhờ ngán ngẩm thế mà mình mới phát hiện ra trên tầng ba của sân bay Nội Bài có đến 4, 5 quán ăn. Trong đó có cả Ngọc Sương mới kinh chứ. Đúng là Columbus phát hiện ra châu Mỹ. Mình đĩnh đạc tiến vào quán và gọi một đĩa miến xào cua, sau khi đã cẩn thận kiểm tra với cậu phục vụ bàn rằng đây là miến xào cua bể. Cách đây vài ngày, trên đường vào bệnh viện thăm vợ, mình tạt vào một hàng ăn bên đường để ăn sáng. Đã gọi một tô (hay là bát nhỉ?) miến cua, lòng bồi hồi mơ tưởng về miến cua 94 Đinh Tiên Hoàng, Sài Gòn. Khi tô hay bát miến cua được mang ra mới biết mơ ước chỉ là mơ ước thôi, cua đâu không thấy chỉ thấy một ít gạch như là bún riêu. Vào bệnh viện ca cẩm với vợ, vợ bảo đấy là miến cua đồng, có phải cua bể đâu. Quả các cụ nói cấm có sai, đi một ngày đàng học một sàng khôn, không được một sàng thì cũng được một rổ. Ít ra bây giờ đã biết miến cua không nhất thiết phải nấu bằng cua bể.

Nhân chuyện ăn uống, chợt nhớ có bác nào quan sát rằng khi đi ra nước ngoài (có thể mở rộng ra: đi qua xứ khác), người ta khó có thể lường trước được món ăn xuất hiện trên dĩa/bàn có thể khác với hình dung của mình như thế nào. Khi không có một hướng dẫn viên địa phương bên cạnh, người ta thường có khuynh hướng gọi món ăn theo kinh nghiệm của mình trong khi nhà hàng/quán ăn địa phương đương nhiên sẽ chuẩn bị món ăn theo cách của mình như nó vẫn thế. Hồi mới sang Brisbane, mình ra Queen Street Mall và hí hửng gọi một ly iced coffee – đương nhiên với liên tưởng đến một ly café đá ở bất kỳ quán café nào ở Sài Gòn: café đen, đậm trong một ly đầy đá đập nhỏ. Rốt cuộc, cái được mang ra là một thứ nước uống khó lòng gọi là cà phê – nó chỉ hơi nâu nâu, giống ca cao nhiều hơn – và bồng bềnh trong l‎y là một tảng kem to đùng.

Đĩa miến cua ở quán Ngọc Sương sân bay này hẳn phải gọi miến cua 94 Đinh Tiên Hoàng ít nhất bằng cụ. Thậm chí mình còn nghi ngờ không biết chúng có cùng dòng họ với nhau không. Cua và hành tây chưa bao giờ là đồng loại nên khó lòng để miến hành tây gọi miến cua bằng cụ đượvc. Dù sao, đĩa miến hành tây này không đến nỗi vô vị và đủ để mình tồn tại về đến Sài Gòn.

Lúc chiều khi ra khỏi nhà, Pi đang ngo ngoe còn Alpha đang ngủ. Mình ẵm Pi một lúc rồi trao cho vợ. Cu cậu từ hôm về nhà, nói trộm vía, khá well-behaved. Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ngoác mồm đòi ăn, giỏi hơn nhiều so với chị Alpha ngày xưa (không xưa lắm, mới năm ngoái thôi). Cô y tá đến nhà tắm cho cu cậu nằm úp bụng bơi trong chậu như cá heo, mặt cu cậu phê thấy rõ. Sáng nay cu cậu có thành tích trong khi ba đang thay tã cho đã bắn cho ba ướt hết cả cánh tay, chân, ga giường và áo của chính mình. Ba quyết định không tắm để mang mùi con về Sài Gòn. Bí mật đấy nhé. Alpha thì càng lớn, càng xinh, càng giống bố (tự suy luận ra phần còn lại), hiếu động và rất có cá tính. Đợt vừa rồi ba mãi lo chăm cho mẹ và em, chẳng mấy thời gian cho con gái.

Ơ, đã có thông báo boarding rồi. Ngạc nhiên chưa? Pacific Airlines hôm nay bay chỉ muộn có năm phút!

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2007

Thế là mình lại ngồi ở sân bay

Thế là mình lại ngồi ở sân bay. Kề từ ngày vợ ra Bắc, ở với ông bà ngoại để chuẩn bị sinh bé thứ hai, mình trở thành khách quen của Pacific Airlines. Bao giờ cũng thế, mình ra sân bay sớm khoảng chừng một tiếng. Thời kẹt xe, thà đi sớm còn hơn lỡ chuyến. Mặc dù, bao giờ cũng thế, Pacific Airlines sẽ bay muộn. Hôm nào muộn nửa tiếng thì coi như đúng giờ. Mình coi là thế mà Pacific Airlines hình như cũng coi là thế. Những hôm nào chỉ muộn nửa tiếng, Pacific Airlines có thể sẽ quên luôn xin lỗi. Hàng không giá rẻ mà. Của đáng tội, vé rẻ thật sự thì mấy khi mua được. Có một lần mình mua được vé 150.000 đồng. Một lần khác 500.000 đồng. Đôi ba lần 750.000 đồng. Còn thì chủ yếu là 1.000.000 đồng cho tuyến TPHCM-HN hay ngược lại. Một triệu cộng thêm phí sân bay, VAT, phí thanh toán bằng thẻ tín dụng đã xấp xỉ triệu hai. Đợt nào đặt vé xong rồi kẹt gì đấy phải đổi chuyến, mất thêm 150.000 đồng coi như ngang ngửa Vietnam Airlines.

Sân bay Tân Sơn Nhất khai trương terminal quốc tế được mấy tuần nay. Mình chưa có dịp thử. Tuy nhiên, terminal quốc tế cũ nay trở thành terminal nội địa, đâm ra rộng thênh thang so với lượng hành khách. Cho dù đã có hàng không giá rẻ, đã bao nhiêu phần trăm người dân có đủ khả năng đi lại bằng máy bay đâu.

Pacific Airlines được dành cho gate số 1 và 2, với khu vực chờ tách biệt khỏi Vietnam Airlines. Lúc mình thò đầu vào, chi thấy độ chục hành khách. Nhìn quanh, ngoài toa-lét, chả thấy có gì để giải trí. Mình bèn vào toa-lét. Đợt này đóng cửa nhà 10 ngày, đâm ra trước khi đi phải dọn sạch đồ trong tủ lạnh. Thật ra, tủ lạnh cũng chả có gì nhiều, nhưng còn nửa lít sữa tươi vốn dùng để pha cà phê mình phải cố nốc sạch trước khi đi. Ra khỏi toa-lét, nhìn lại phòng chờ lần nữa, thấy mãi tít tận góc phòng có một quầy bánh ngọt nho nhỏ và một cô bán hàng đang ngồi đuổi ruồi. Chả hiểu sang mình cứ liên tưởng đến hai chị em Liên trong truyện Hai chị em của Thạch Lam. Cô ngồi đấy cả ngày, nếu ai đến mua cho cô cái bánh, hỏi dăm ba câu chuyện ắt cô phải vui lắm. Dưng mà bụng mình vẫn còn no vì sữa tươi nên không thể mua vui cho cô được. Mình quyết định mò sang khu vực chờ của Vietnam Airlines xem thử thế nào.

Những cửa hàng miễn thuế trước đây nằm dọc lối đi nay cửa sắt đóng im ỉm. Sao người ta không mở những cửa hàng khác cho vui nhỉ. Cửa sắt đóng kịt thế này, trông có vẻ không tốt lắm xét về phong thủy. Nó gợi nhớ đến tháp Komtar ở Penang, một thời là icon của thành phố lớn thứ ba Malaysia, nay đã trở thành eyesore. Năm ngoái khi mình sang đó, thấy Komtar được giới thiệu trên brochure như là một điểm tham quan, mò mẫm đến chỉ thấy cửa sắt im ỉm.

Khu vực chờ của Vietnam Airlines đông vui hơn nhiều. Có một nhà hàng khá lịch sự nghi ngút mùi mì gói. Không, mình không đói, mình không cần mì gói, dù rằng mùi mì gói khá cám dỗ. Tiên sư mì gói! Bao giờ mùi của nó cũng cám dỗ, kể cả dạo này mình ăn nó hơi nhiều. Vợ ơi!

Mình kiếm một hàng ghế chờ còn trống, rút máy tinh ra gõ mấy dòng này. Bên cạnh, có hai chú bé sinh đôi chừng 4 tuổi xinh quá. Tối nay, mình gặp lại con gái Alpha rồi. Alpha đang tập đi, đã lẫm chẫm được 4, 5 bước. Một trong hai chú còn chạy lại gần mình, thò đầu nhìn vào màn hình rồi lẩm bẩm “không giống”. Chắc máy của mình không giống máy của ba chú. Mình cũng sắp có một cậu con trai rồi. Pi là tên con trai, hai vợ chồng đã nghĩ tên này từ lúc biết có Pi. Đúng ra, ban đầu định đặt là Capi, theo tên chú chó trong truyện Không gia đình. Nhưng sau đó, khi biết Pi là con trai hai vợ chồng quyết định cắt chữ Ca đi chỉ còn Pi thôi. Pi cũng là một chữ cái trong bảng chữ cái Hy Lạp như Alpha chị nó. Hai đứa cháu gái của mình thì quả quyết tên của Pi phải là Beta – thằng Beta!

Gần đến giờ boarding, mình quay trở lại khu vực chờ của Pacific Airlines. Vẫn chưa nghe thông báo boarding. Chắc lại delay như thường lệ. Mỗi lần đi máy bay như thế này, mình hay có cảm giác khó chịu. Không phải khó chịu vì Pacific Airlines – với các hãng hàng không Việt Nam mình đã chai lì cảm xúc rồi. Sự khó chịu đến từ các đồng bào của mình. Không hiểu sao, nhiều đồng bào có thói quen nói rất to nơi công cộng. Hoặc gào tướng trên điện thoại, hoặc réo nhau ơi ới. Một số đồng bào còn tỏa mùi ác liệt. Không biết có phải mũi của mình trở nên nhạy hơn do ngồi phòng lạnh quá nhiều không mà mình cam đoan rằng mũi của mình nhạy mùi chả kém gì cu cậu giết người hàng loạt trong truyện Mùi hương đâu. Có khi nào mình sẽ giết ai đấy vì người đó hôi quá không? Hỏi thế thôi, chứ mình hiền lắm, con kiến con muỗi còn chả dám giết (chỉ xịt Mosfly), nói gì đến giết người.

Ờ, đang nói chuyện đồng bào. Nếu có thông báo boarding, thế nào đồng bào cũng túa ra cửa khởi hành, cố sức lách vào cứ như chậm một phút thì sẽ bị bỏ rơi. Xếp hàng là một khái niệm xa xỉ, chả riêng gì ở sân bay, mà nói chung ở tất cả mọi nơi cần xếp hàng. Khi bị buộc phải đứng vào hàng, thế nào cũng có đồng bào cũng nhong nhóng chen lên trước hoặc cũng có đồng bào chen ngang. Khi lên máy bay rồi, mặc dù các anh chị tiếp viên lịch lãm có nhắc nhở kiểu gì, thế nào cũng có đồng bào phớt lờ ngồi nhắn tin. Đến khi máy bay vừa tiếp đất, thế nào cũng có đồng bào vội vã bật điện thoại gọi toáng lên. Rồi đồng bào sẽ vội vã tháo dây an toàn, vội vã đứng dậy lấy hành lý ở cabin trên đầu. Đồng bào bao giờ cũng vội vã, sao thế đồng bào ơi?

Y như dự đoán, vừa mới có thông báo delay nửa tiếng vì lý do may bay về muộn. Liệu Pacific Airlines có nên đổi tên thành Pacific Delay? Thế này về đến Hà Nội thì con gái đã ngủ rồi. Lần trước, cũng đến Hà Nội khuya như thế, rón rén vào giường ngủ với con gái. Con gái nửa đêm xoay lung tung, lúc 2,3 giờ sáng lại cho con gái uống nước đêm như thường lệ. Đương nhiên trong giấc ngủ, con gái không biết là ba cho con gái uống nước. Sáng dậy, con gái nằm yên nhìn ba một hồi lâu, rồi sau đó bắt đầu trèo lên người ba. Con gái không quên ba. Con gái theo ba lại rất nhanh. Hồi đầu, cho con gái ra Hà Nội, chỉ sợ con gái quên ba thôi.

Sắp được lên máy bay rồi. Đóng máy lại vậy. Mai sẽ post entry này.