Hiển thị các bài đăng có nhãn cliche. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn cliche. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 7 tháng 9, 2009

Hễ thế này thì thế kia

Hôm nay, trời mưa từ sớm. Hay nói đúng hơn, mưa từ tối qua, rả rích, dằng dai và đến sáng vẫn không thèm dứt. Trời âm u, xám xịt, ướt át. Tôi nghĩ bụng giá không phải đi làm thì tốt biết bao. Bạn Alpha chắc cũng nghĩ nếu không phải đi học thì tốt biết bao. Ấy là tôi đoán thế, chứ bạn không nói ra, bạn chỉ òa lên khóc khi được mẹ gọi dậy chuẩn bị đi học. Tuần vừa rồi, trường mẫu giáo của bạn tạm nghỉ để các cô trang trí lớp học cho năm học mới nên bạn không phải đến lớp. Bạn được ở nhà vui chơi nhảy múa với em Pi suốt cả tuần. Hai cụ thân sinh ra bạn đã dự đoán rằng sáng nay thế nào bạn cũng kêu gào. Quả nhiên đúng thế. Hễ cứ nghỉ ở nhà vài hôm đến khi đi học lại bạn lại sụt sùi. Đây là một quan sát mang tính ghi nhận quy luật, trung thành với sự thật và không có thành kiến.

***

Hôm thứ bảy mùng 5 tháng 9, tôi dậy từ lúc 5 giờ 15 để [ăn sáng rồi] đi dự lễ khai giảng ở một trường phổ thông trung học một quận ngoại thành. Dậy sớm vào một sáng thứ bảy không phải là điều dễ chịu gì. Tuy nhiên, đã mười mấy năm rồi tôi không dự bất kỳ lễ khai giảng nào nên tôi cũng có phần háo hức. Cảm giác háo hức bù trừ với cảm giác không dễ chịu vì dậy sớm sáng thứ bảy cho ra một cảm giác trung tính. Kết quả là tôi không vui vẻ, chẳng buồn bực, có thể ngồi thẳng thóm trên hàng ghế đại biểu và quan sát các em học sinh. Nhìn chung, trông các em cao và đầy đặn hơn so với thế hệ chúng tôi. Các em trông cũng có vẻ tự tin hơn, từ các em lên hát nhún qua nhún lại giống ca sĩ chuyên nghiệp đến em dẫn chương trình hay cười mỗi khi dẫn sai trình tự buổi lễ.

Lễ khai giảng tiến hành ngoài trời. Mỗi em có một cái ghế nhựa nhỏ để ngồi cho đỡ mỏi chân. Đây cũng là điều tiến bộ so với thời tôi đi học. Thời đó, ở trường của tôi, học sinh không có ghế nên chỉ có thể ngồi chồm hỗm, ngồi trên gót hay ngồi trên dép mỗi khi không phải đứng. Về cơ bản, sau một buổi khai giảng hay chào cờ đầu tuần, học sinh, điển hình là tôi, rất mỏi chân. Ở trường này, khi chào cờ thì các em đứng, những lúc khác các em được ngồi, riêng khi nghe đại diện chính quyền địa phương đọc thư Chủ tịch nước gửi các em (và các thầy cô giáo) nhân khai giảng năm học mới thì các em được yêu cầu đứng. Thời gian đọc thư chỉ khoảng năm phút nên có lẽ các em không mỏi chân lắm. Dù sao, đứng hay ngồi thì các em vẫn không có vẻ lắng nghe. Dựa vào nét mặt các em, tôi có thể cảm nhận được rằng trong khi trên khán đài có người phát biểu, tâm hồn của phần lớn các em đang bay lơ lửng trên những vòm cây trong sân trường. (Đây là phỏng đoán, mà phỏng đoán thì có thể hoàn toàn sai.)

Lẽ ra, tôi đã phát biểu vài lời ngăn ngắn sau khi trao quà tặng cho mấy em đậu thủ khoa kỳ thi tuyển sinh các trường đại học cao đẳng vừa rồi. Tôi đã chuẩn bị bài phát biểu tương đối kỹ, định bụng sẽ nói chuyện một cách thân mật với các em, bày tỏ lòng hâm mộ các em đậu thủ khoa và giới thiệu về công ty mình. Tôi đã hy vọng rằng tôi có thể lôi tâm hồn của các em lơ lửng trên những vòm cây trên sân trường xuống và trò chuyện, dẫu ngắn, với tôi. Nhưng, trời không chiều lòng người, đổ mưa sầm sập ngay sau khi tôi vừa trao quà. Tất cả, các thầy cô, các quan khách, các em học sinh, và tôi, dĩ nhiên, đều chạy kiếm chỗ trú mưa. Buổi lễ khai giảng do đó kết thúc sớm. Không cần tinh tế lắm người ta cũng có thể rút ra kết luận rằng hễ trời mưa thì ai cũng đi tìm chỗ trú nếu không muốn hay không thích bị ướt. Quan sát này tương đối hiển nhiên.

***

Sáng hôm qua, chủ nhật, giờ Việt Nam, Argentina tiếp Brazil trong khuôn khổ vòng loại World Cup 2010. Đoàn quân của huấn luyện viên Maradona thua 1-3. Thua là phải, vì ai cũng biết Maradona chỉ giỏi đá bằng chân chứ không giỏi đá bằng đầu.

Hôm sau đọc báo, thấy ngay có bài tường thuật trận đấu với tiêu đề Đoàn vũ công samba nhảy múa trên đất Argentina. Nhiều người có thói quen hễ nói tới đội tuyển bóng đá Brazil là dùng ngay từ các từ vũ công, samba, nhảy múa. Vũ công không lẽ không nhảy múa?

Ai có xem trận này thì thấy ngay là các “vũ công samba” không hề “nhảy múa”. Họ đá chặt chẽ, thực dụng, có phần khá rát. Hai bàn thắng đầu xuất phát từ hai pha cố định. Bàn thắng thứ ba, Kaka chọc khe cho Fabiano bấm bóng bằng má trong chân phải qua người thủ môn, là một bàn thắng đẹp, hao hao nhiều bàn thắng đẹp khác, trong nhiều trận khác, trong nhiều giải đấu khác. Như vậy, không phải hễ Brazil thì samba hay nhảy múa. Không nhất thiết phải như thế.

(từ từ rảnh viết tiếpJ)

Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2009

Thôi đừng hát nữa được không

Đã hết éo le rồi các bác ạ. Rất vui sướng khi đi vacation về biết nhà vẫn có người thăm. Kỳ thực khi đi vacation tôi vẫn mang theo laptop nhưng hầu như không vào internet. Vacation với cụ bà mà cứ lăm lăm vào mạng đấu láo thì nguy cơ trên cả éo le là rất cao.

Đi mấy ngày báo chí không đọc. Về nhà, sau khi tắm rửa sạch sẽ và ôm hôn thắm thiết hai bạn Alpha và Pi, tôi ôm chồng báo mấy ngày vừa rồi ra xem, thì thấy ngay các bạn Nhã Nam bị đấu tố về chuyện bìa sách. Các nhà khác cũng bị đấu, nhưng Nhã Nam bị nêu tên nhiều nhất. Có một hình minh họa chụp bìa của 5 cuốn Tình ơi là tình, Khách không mời, Tên của khí trời, Đôi mắt ấy vẫn ở trên giường, và một cuốn tôi không nhận ra. Ngoài ra, những cuốn khác được nhắc tới như ví dụ về bìa sách “khoe hàng” là Lần đầu tiên của Nguyễn Nguyên Phước và Lụa của Alessandro Barrico.

Theo ý tác giả, thì bìa những cuốn sách này là rẻ, không được “giản dị, sang trọng, lâu dài”. Nguyên nhân của việc rẻ chủ yếu là vì bìa các cuốn này phô bày nhiều (i) lưng, mông, bụng của phụ nữ và (ii) không liên quan gì đến nội dung tác phẩm.

Tác giả bài báo tỏ ra người là người khá khó tính và trình độ thẩm mỹ cao. Chẳng hạn, mông và bụng trên bìa của cuốn Tên của khí trời thì bị anh chê là “khá phô”. Xem lại bìa cuốn này ta thấy hình chụp một phụ nữ có mông và bụng hơi to. Đọc lời chê bai đấy của tác giả bài báo, ta cứ tưởng rằng anh sẽ thích những bộ mông săn chắc, gợi cảm. Tuy nhiên, khi một bộ mông đẹp như trên bìa của Tình ơi là tình cũng bị anh bảo là “tươi mát” với một cái ngoặc kép hẳn là một hình thái khác của một cái bĩu môi rẻ rúng thì ta cũng chịu, không biết anh thích loại mông nào.

Để ví dụ về việc bìa sách không liên quan nội dung tác phẩm anh nêu cuốn Khách không mờiLần đầu tiên. Khách không mời tôi chưa đọc nên không có ý kiến gì. Tuy nhiên, nếu anh theo trường phái bìa sách nhất thiết phải minh họa nội dung thì cái bìa đáng bị chê bai nhất phải là Bắt trẻ đồng xanh cũng do Nhã Nam thực hiện. Cái bìa cuốn truyện nói về anh chàng Holden Caulfield đã quá nổi tiếng về tinh thần phản kháng xã hội và cười cợt chứng đạo đức giả này chả có hình ảnh gì ngoài một cái bìa xanh lè. Lẽ ra, phải có hình một chàng trai cười nhếch mép hay ít ra phải có hình trò chơi đuổi bắt trên cánh đồng lúa mạch chứ! Còn về Lần đầu tiên, ngạc nhiên sao khi anh cũng phàn nàn. Nếu như biết rằng Lần đầu tiên là câu chuyện về một anh chàng sau khi cha mất đã lần đầu tiên đi tìm sự an ủi trong vòng tay một cô gái điếm, hẳn cái bìa mà anh tả là “một phụ nữ đứng khỏa thân và một đàn ông có gương mặt từng trải, mình trần, miệng ngậm thuốc lá” phải là một sự minh họa tốt chứ.

Các bạn hẳn đã từng ít nhất một lần trong đời làm người xem truyền hình Việt Nam xem game show Chiếc nón kỳ diệu của VTV3. Trong cái lần giả định là duy nhất bạn đã xem gameshow đấy, tôi cá một ăn mười với bạn thể nào người dẫn chương trình, từng là anh Long Vũ, giờ là ai không biết, cũng yêu cầu/đề nghị/nài nỉ/ép buộc một trong số những người chơi hát một bài. Để tránh lạc đề, ở đây không bàn về tính chất man rợ của kiểu dẫn chương trình này, chỉ băn khoăn là sao các bạn dẫn chương trình không nghĩ ra trò tiêu khiển gì đỡ nhàu nhĩ hơn. Sao lúc nào cũng bắt người ta hát? Thôi đừng hát nữa có được không?