Thứ Bảy, 2 tháng 10, 2010

Tắc đường tùy tản tập (I)





M

Tôi đã quyết đnh.  T nay,  mi khi kt xe, thay vì phí năng lượng vào bc bi, chi bi, nhiếc móc, tôi s tp trung nghĩ ngi.  Hn đây s là mt cách s dng thi gian hu ích hơn, tôi cho là thế, nht là trong xu hướng kt xe ngày càng gia tăng v lượng ln v cht.  Thân th trong xe tinh thn ngoài xe, mun nên s nghip ln tinh thn càng phi ...be. Sau đây là  toàn tp tn mn văn tùy tung hng qut ngt (tc tc đường) ghi trong nhng lúc tc đường (tc kt xe).

Let's go!



Mây

Bất cứ khi nào trời nhiều mây và nhìn lên trời đủ lâu, ta đều có thể nhìn thấy một hình thù gì đó phóng chiếu từ trí tưởng tượng của ta: cánh buồm, lâu đài, cô bé Lọ Lem, kỳ lân, hoặc đôi khi cả rồng, bay, lượn, nhào, lộn.  Chớ nên hào hứng thái quá khi nghĩ rằng mình chộp được một bức ảnh đặc biệt trên bầu trời vào một dịp đặc biệt.  Chỉ cần một chút kiên nhẫn, và một  ống kính, thậm chí điện thoại, ai cũng có thể chụp được ảnh rồng mà.



Kỹ thuật ướp xác

Kỹ thuật ướp xác ưu việt nhất có thể không thuộc về người Ai Cập cổ đại mà thuộc về bảy chú lùn.  Họ đã ướp những gì trong cỗ quan tài thủy tinh kia, mà sau bao thời gian nằm trong đó, nàng Bạch Tuyết vẫn xinh tươi tuyệt trần khiến chàng bạch mã hoàng tử si mê nàng từ cái nhìn đầu tiên.  Tạm không bàn về thứ tình yêu nhuốm màu phân tâm học - tình yêu với xác ướp - của chàng hoàng tử.  Hãy biết rằng chỉ cần một cái rễ cây nằm không đúng chỗ trên mặt đất cộng thêm cú vấp chân của một trong bảy chú lùn khiến miếng táo trong miệng văng ra là nàng Bạch Tuyết đã có thể ngồi dậy, nói cười như thể chưa bao giờ nàng từng là xác ướp.  Tuyệt hơn, nàng cũng có khả năng yêu ngay lập tức.  Sự trở lại của Bạch Tuyết xứng đáng là một kịch bản ly kỳ cho phần tiếp theo của bộ phim ăn khách Holywood:  Xác ướp trở lại phần 4.

Tuy nhiên, cũng có thể tôi nhầm: kỹ thuật ướp xác không thuộc về bảy chú lùn, mà bí quyết kỳ diệu thuộc về bà hoàng hậu phù thủy.  Bà đã tẩm những gì trong trái táo đó?  Phoóc-môn chăng?

Câu hỏi thích hợp hơn là: Bà mua quả táo đó ở đâu?



Thôn văn hóa

Nghèo không nhất thiết phải thô lậu.

Tôi đã có dịp đến những vùng quê nghèo mà con người, cỏ cây, súc vật đều toát lên vẻ thuần hậu.  Vậy mà họ cũng không thoát được những cổng chào thô thiển bằng sắt với dòng chữ “thôn văn hóa” hay “ấp văn hóa”.

Tôi nhìn tấm bảng đó, và thấy lòng mình như bị cấu.





Thứ Năm, 30 tháng 9, 2010

Đọc

"Đọc thôi không đủ.  Đọc lại  - theo các chuyên gia - là quan trọng nhất.

Và cần đọc lại, không chỉ những cuốn sách mà ký ức về nó mờ nhạt dần hoặc lần đọc đầu tiên chúng ta không hiểu kỹ: phải đọc lại cả câu, danh từ, tính từ nhằm xác định một điều gì đó vĩnh viễn trong cuốn sách.  Một cuốn sách muốn gì?  Muốn được hiểu đúng.  Điều đó diễn ra từ từ, chậm rãi và phức tạp gần như trong cuộc đời.  Các cặp vợ chồng có khi mất hàng chục năm để người nọ làm người kia hiểu rõ mình.  Sách vở cũng là những người quen thân khó nắm bắt như thế.

Đọc theo danh mục, theo mốt hay theo truyền thống chưa đủ, phải tìm đến sách theo cảm giác, cuốn sách có thể nói - với chúng ta, trực tiếp - một điều gì đó.  Phải đọc thường xuyên, như người ta thường ăn, ngủ, yêu đương và hít thở vậy.  Những cuốn sách, cũng như con người, chúng chỉ trao gửi cho bạn những bí mật, sự tin cậy của chúng khi bạn cũng trao hết mình cho chúng.

Tôi không muốn viết sách kiểu khác, chỉ viết những cuốn thuộc sở hữu của mình.  Làm chủ tư tưởng và kiến thức có trong cuốn sách chưa đủ.  Hãy làm chủ toàn bộ cuốn sách, như một túi càn khôn của ý tưởng - vô điều kiện, như người ta khao khát một người tình".

------------

Trên đây là một đoạn của Márai Sándor trong tập tản văn Bốn mùa, trời và đất (Giáp Văn Chung dịch) do Nhã Nam mới xuất bản.  Tôi chỉ mới đọc một phần cuốn này, nhưng tôi biết tôi sẽ yêu nó ngang tầm với Other Colors của Orhan Pamuk.  Vì thế, xin nồng nhiệt giới thiệu người yêu mới nhất của tôi với các bạn.:)

+  Cuốn Chế độ dân chủ - Nhà nước và xã hội của hai tác giả Nga N.M Voskresenskaia và N.B. Davletshina (NXB Tri Thức - Phạm Nguyên Trường dịch) là một cuốn dễ đọc và nên đọc đối với những ai quan tâm đến, ừm, nhà nước và xã hội.  Khác với những tác phẩm kinh điển được NXB Tri Thức giới thiệu trong Tủ sách Tinh hoa, cuốn này thuộc Tủ sách Dẫn nhập nên văn chương không quá mức uyên áo, khó hiểu.  Nó là  một cuốn sách được soạn như là một cuốn sách giáo khoa cho người dân Nga, và dĩ nhiên tầm hữu ích của nó không giới hạn cho người dân Nga.   Chỉ với 240 trang khổ nhỏ, in đẹp, bạn hoàn toàn có thể đọc xong nó chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ.  Rất thích hợp với những ai muốn tìm hiểu, tìm hiểu, tìm hiểu, mà ngại sách dày!   Rất cảm ơn dịch giả Phạm Nguyên Trường (cũng là người dịch Đường về nô lệ) và NXB Tri Thức đã giới thiệu cuốn này ở Việt Nam.





-----------
Cập nhật 1/10:


Đoạn văn trên được bác Trương Đức dịch như sau.  Xin chép lại để các bạn cùng tham khảo:




"Đọc, không đủ. Đọc lại – theo tất cả những nhà tư vấn – quan trọng hơn. Và đọc lại, không chỉ riêng những cuốn sách, mà ký ức về chúng đang phai mờ, hay, chúng ta đã không hiểu hết khi đọc lần đầu: mà cả những câu văn, danh từ, động từ và cả chỉ dẫn nữa, những cái xác định một cách cốt tử điều gì đấy trong cuốn sách. Một cuốn sách muốn gì? Nó muốn phải hiểu được nó. Nhưng điều này xảy ra chậm chạp, chậm chạp và rắc rối gần giống như trong cuộc sống vậy. Đối với những cặp vợ chồng, đôi khi họ cần một khoảng thời gian là vài ba chục năm thì người này cuối cùng mới làm kẻ kia hiểu mình được. Sách cũng là người quen biết không dễ nắm bắt như thế. Đọc theo sưu tập, theo mốt, hay theo truyền thống, là thiếu sót; dựa theo bản năng, chúng ta cần tìm đến cuốn sách, cái cuốn sách mà nó có thể nói điều gì đó một cách trực tiếp với chúng ta. Nên thường xuyên đọc, như con người ta thường xuyên ngủ, thường xuyên ăn, thường xuyên yêu và hít thở. Sách, giống như con người vậy, chỉ dâng hiến bí mật, tin cậy của nó cho ta, khi mà ta cũng trao gởi bản thân mình cho sách. Ta không thích đọc những cuốn sách loại khác, chỉ những loại là sở hữu của ta. Chiếm lĩnh được ý nghĩ, kiến thức có trong sách, chưa đủ. Mà, – một cách không khoan nhượng, như con người ta thèm muốn người tình – phải là của ta cả bản thân cuốn sách nữa, cái bồ đựng bụi tư duy trần gian này"






Thứ Tư, 29 tháng 9, 2010

Băn khoăn

1.    Đọc cái này, thấy tác giả Trần Thị Trường (phát âm cho chuẩn nhé), nói:  "Một an ủi lớn, đó là bài học kinh nghiệm. "Lý Công Uẩn đường tới thành Thăng Long" cho giới nghiên cứu, văn nghệ sĩ, kể cả kinh doanh... một bài học lớn về nghệ thuật thứ 7, để hiểu rằng, tinh thần tự trọng, tự tôn, tự ái của một dân tộc chẳng phải là điều dễ động chạm." bỗng dưng băn khoăn.  Hóa ra bộ phim mười chín tập này là điện ảnh, không phải truyền hình à?


2.  Đọc cái này, lại băn khoăn, tại sao xây sai phép không bị phạt, không phải dỡ bỏ, hay một hình thức chế tài nào khác, mà lại là chỉ là "rút kinh nghiệm, xin lỗi, và nhìn nhận sai phạm một cách nghiêm túc"?  Hay đây là những chế tài xử lý vi phạm hành chính mới được quy định trong luật?


3.  Đọc thêm cái này, lại càng băn khoăn tợn.  Ông này đi dạy cho người ta cách đọc sách, mà bảo đọc "chậm và kỹ", "đọc ngược lại" là sai lầm, là sao?  Đọc sách có phải ăn cướp đâu mà đọc cho nhanh, đọc lấy được.  Dĩ nhiên phải biết cách đọc nhanh khi cần, nhất là khi nghiên cứu, cần phải đọc một khối lượng tài liệu lớn;  nhưng điều đó không có nghĩa đọc chậm, đọc kỹ, cố hiểu 100% là sai.  Haizz:)





Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

Một nghìn năm

Một số ý tưởng cho một số tỉnh thành khác cùng một số tầng lớp nhân dân cùng một số tập thể cùng một số cá nhân mừng đại lễ nghìn năm:

+          Sài Gòn đào một nghìn cái lô cốt;

+          Đà Nẵng bắc một nghìn cây cầu qua sông Hàn;

+          Đà Lạt đốn một nghìn cây thông;

+          Kiên Giang phát một nghìn tờ rơi tuyên truyền giáo dục bảng hiệu giao thông;

+          Lê Kiều Như bán một nghìn quyển truyện tranh khuyến mãi kèm một nghìn sợi xích;

+          5Xu tặng độc giả một nghìn cuốn Thời Tiết Đô Thị;

+          Xăng bán giá một nghìn đồng/lít và giá này ổn định trong vòng một nghìn ngày;

+          EVN không cắt điện một nghìn giờ liên tục;

+          Doremon và Nobita đi ngược thời gian một nghìn năm để chụp hình cung điện, nhà cửa, trang phục thời Lý;

+          U16 Việt Nam quyết tâm thắng Trung Quốc 1000-0;

+          Long Nhật mọc một nghìn cái ria mép;

+          Một nghìn con kiến bò qua phần còn lại của ngày;

+          Một nghìn con rùa bị giẫm lên lưng;

+          Một nghìn con bọ xít [hút máu] bơi qua sông;

+          Một nghìn nghìn con ong canh giữ đèo Mimosa;

+          Báo Tuổi Trẻ thay mục truyện ngắn một nghìn chữ bằng bài thơ một nghìn chữ;

+          Bác Đàm Hà Phú làm một nghìn bài thơ;

+          Bác Goldmund được tặng một nghìn cuốn sách;

+          Bác Nhị Linh review một nghìn cuốn sách (cho chết luôn, hehe);

+          Nhân dân làng Khương Thượng làm một nghìn suất chả nhái;

+          […] Gia Lâm […] một nghìn cái;

+          Bác Lý Đợi khóc hu hu hu.

Thứ Hai, 27 tháng 9, 2010

Nhà có hàng rào gỗ (refresh!)

Tôi thích những ngôi nhà có hàng rào làm bằng gỗ. Nếu hàng rào ấy được sơn trắng thì càng tuyệt, còn không, cứ để màu tự nhiên của gỗ cũng không sao. Điều cần nhất là hàng rào phải làm bằng gỗ, và nhất định phải thấp. Những ngôi nhà với hàng rào gỗ thấp luôn gợi sự thân thiện. Khi đó, hàng rào hoàn toàn không có chức năng bảo vệ hay chống trộm, mà thường chỉ có ý nghĩa trang trí cho ngôi nhà. Hãy tưởng tượng xem, sáng chủ nhật, trời xanh, mây trắng, nắng vàng, bạn bật nhạc và cắt cỏ trong vườn nhà. Nhà bên, cô hàng xóm có thể đang phơi quần áo. Vì hàng rào thấp, hai người hoàn toàn có thể nhìn thấy nhau, nói chuyện với nhau, thậm chí nhảy qua hàng rào để đến với nhau, và chuyện tình của bạn có thể lên phim Holywood, hoặc thực tế hơn thì Facebook.

Tôi đã thấy nhiều ngôi nhà với hàng rào như vậy ở Toowoomba, một thành phố nhỏ ở phía đông nam bang Queensland, Úc. Tôi cũng thấy nhiều ngôi nhà với hàng rào gỗ ở ngoại ô Melbourne. Tôi còn nhìn thấy nhiều hàng rào như vậy trong phim Mỹ, trong những tấm bưu thiếp châu Âu. Tất cả đều xinh xắn, thân thiện.

Ở Việt Nam, thật khó mà tìm được một ngôi nhà có hàng rào gỗ, thấp, và sơn trắng. Ở thành thị, đất chật người đông, phổ biến nhất là những ngôi nhà hình ống quay mặt ra phố. Nhà ống không có hàng rào, chỉ có cửa sắt. Nếu tất cả những căn nhà quay mặt ra phố đều đồng thời đóng cửa, thì ta sẽ có phố cửa sắt, và hiển nhiên ta không thể nhìn thấy ai phía sau những cánh cửa nặng nề, xấu xí đó. Nhà trong hẻm có thể khá hơn, có thể có tường và cổng. Tường thường cao, có nhà còn gắn mảnh chai hoặc dây thép gai. Cổng thì nặng, mở ra mở vào thế nào cũng kêu ken két. Cơ hội để hai người trông thấy nhau, bắt chuyện, và đến với nhau là tương đối mỏng manh. Thực tế cho thấy, đằng sau những bức tường găm mảnh chai và những cánh cổng nặng nề, người ta có khuynh hướng gắt gỏng, chửi sau lưng, hoặc chửi đổng hàng xóm nhiều hơn. Ở nông thôn, người ta thường có nhiều đất hơn, nhưng không hiểu sao kiểu nhà phổ biến vẫn là nhà ống, cứ như phi ống bất thành nhà. Đôi khi một cái ống ba tầng nằm giữa một mảnh đất to đùng. Tất nhiên, sẽ không có chuyện một cái hàng rào gỗ thâm thấp chạy quanh cái ống ba tầng đó. Cần phải có một bức tường hoành tráng tương xứng với chiều cao ngôi nhà. Vả lại, không ai xây nhà to rồi làm một cái hàng rào gỗ mỏng manh để mời mọc các anh đạo chích.

Thật ra, tôi biết, ở Sài Gòn hoặc Hà Nội bây giờ, nếu muốn sở hữu một ngôi nhà có hàng rào bằng gỗ thấp và sơn trắng, bạn chỉ cần có khoảng 6 tỷ [giá này đã lạc hậu]. Có những công ty xây những khu nhà như thế, vừa nhà vừa vườn khoản ba bốn trăm mét vuông, và vây quanh nhà là những hàng rào gỗ trắng, cao hơn đầu gối một tí. Những hàng rào đó hoàn toàn không có chức năng bảo vệ hay chống trộm vì bạn dễ dàng nhảy qua nó, chúng chỉ có ý nghĩa trang trí cho ngôi nhà. Tuy nhiên, để vào được những khu nhà này bạn phải đi qua cổng có mấy chú bảo vệ ngồi canh, vì tuy giữa những những ngôi nhà trong khu với nhau chỉ có hàng rào tượng trưng, bao quanh khu nhà lại là những bức tường thật thụ.