Liệt kê không theo thứ tự nào:
1/ If Beale Street Could Talk, James Baldwin
Liệt kê không theo thứ tự nào:
1/ If Beale Street Could Talk, James Baldwin
Hồi trước mấy ông bạn tôi lập ra trang Danh Mục Sách, chuyên review sách một cách tào lao. Đại để lấy một cuốn sách ra review, nhưng thực chất nói chuyện tếu táo, không liên quan gì tới cuốn sách cả. Tôi có tham gia hai bài. Đây là một bài trong hai bài đó, "review" cuốn Bức xúc không làm ta vô can của Đặng Hoàng Giang.
1. Không có truyện nào trong tập truyện này, mang tên Nối đuôi nhau đến vô cùng.
2. Không có truyện nào trong tập này cho ta biết chuyện xảy ra ở đâu, không có Huế, Sài Gòn, Hà Nội, Singapore hay San Francisco. Không có một không gian cụ thể. Chỉ có những không gian mơ hồ: ở một xứ nọ, một vương quốc nọ, một thành phố nọ, một quán cà phê nọ…Trong năm 2024, tô đọc đâu đó sáu, bay cuốn của Graham Greene. Trường hợp của Greene là trường hợp viết đều tay quá thành ra khó chọn ra tác phẩm nổi bật nhất. Các danh sách best, top này nọ, thường đều có một tác phẩm của ông: khi thì The Power and the Glory, khi thì The End of the Affair. List này thì cho The Heart of the Matter là xuất sắc nhất của ổng, list khác chọn The Human Factor xuất sắc nhất. Ở Việt Nam, dĩ nhiên The Quiet American nổi nhất, đơn giản chỉ vì mỗi cuốn đó được dịch. [Đính chính: Sau này, tôi phát hiện ra ông đã được dịch tới 7, 8 cuốn, nhưng những cuốn in ở Sài Gòn trước 75 cực hiếm.]
Greene hay được gán cái danh nhà văn Catholic, và ông rất ghét điều đó, mặc dù Catholic là chủ đề trở đi trở lại trong hầu hết tác phẩm của ông. Tôi thì thấy ông nên được gọi là nhà văn của rượu và gái. Mỹ miều hơn thì là nhà văn của whisky và ngoại tình. Các nhân vật của ông đều nghiện whisky. Nhân vật chính trong The Power and the Glory là một ông linh mục rượu chè be bét. Nhân vật chính nào hầu như cũng ngoại tình. Điểm đặc biệt là người cắm sừng và người bị cắm sừng còn hay trò chuyện thân tình với nhau như tri kỷ.Cuốn này chẳng phải về bồ câu cũng chẳng phải cô đơn, mà là chuyện cao bồi và gái điếm. Cuốn sách kể về một chuyến lùa gia súc của các chàng cao bồi Viễn Tây từ Texas lên Montana. Nó hoang dã, nó khốc liệt đã đành, nhưng nói lại còn lãng mạn, nên thơ và đầy minh triết.
Với đề tài viễn tây thì hoang dã và khốc liệt thì đương nhiên rồi, nhưng phê phang hơn cả trong cuốn này là những tình cảm chân thành, và tôi ghét dùng từ này nhưng phải dùng, sâu sắc, trong tình bạn giữa các chàng cao bồi và trong tình yêu giữa các chàng và các cô gái, phần lớn là điếm. Những tình cảm ấy, tình yêu giữa các chàng cao bồi và các cô gái điếm, tình bạn giữa các chàng, không màu mè hoa lá cành nên rất mực chân thành và cảm động. Trong sách còn có những đoạn siêu lãng mạn, mà khi đọc những chuyện ấy, ta sẽ thấy đại đa số những cuốn sách và bộ phim được dán nhãn lãng mạn chỉ là những trò lố bịch, ủy mị hay đạo đức giả.
Cuốn sách gần 700 trang, tôi đọc đâu đó bốn năm ngày. Tôi đọc rồi bảo nội các của tôi cùng đọc. Rồi tôi trót hô hoán trong một group đọc sách nên cuốn sách bán ế hơn chục năm giờ tuyệt bản.
Cuốn sách này, bản in tiếng Việt trông xấu xí và cẩu thả thế thôi, chứ hay thật là hay. Người Mỹ gọi đây là kiệt tác của họ. Tôi thì sợ chữ kiệt tác vốn bị các nhà sách lạm dụng để bán sách. Tôi đọc xong thấy hay thì bảo hay thế thôi. Những cuốn sách như thế này giúp tôi cân bằng với corporate world. Giá trị nội tại của tôi là sự cân bằng. Vì vậy, tôi đảm bảo giá trị của mình bằng những cuốn tiểu thuyết như thế này.
Châu Mỹ La tinh có vẻ không thể ngừng sản xuất ra những nhà văn và tiểu thuyết quyến rũ: Gabriel Garcia Marquez, Mario Vargas Llosa, Roberto Bolano, Juan Rulfo và giờ là Itamar Viera Junior với cuốn Crooked Plow vừa được shortlisted cho giải Booker International năm nay, 2024. Số là sau khi than vãn về sự chán của cuốn quán quân Booker International năm nay, có bạn đã giới thiệu với tôi cuốn mà bạn ấy nghĩ xứng đáng hơn, đó là Crooked Plow.
Crooked Plow mở đầu với chuyện hai bé gái người Brazil gốc Phi vùng sâu vùng xa lục rương bà nội thấy một con dao cán ngà rất đẹp bèn cho vào mồm để liếm, một bé bị thương và bé kia vĩnh viễn mất tiếng nói. Sự kiện định mệnh đó gắn chặt hai chị em với nhau, bởi một người sẽ là tiếng nói của người kia. Lưỡi dao kia bị vứt đi, tìm lại được và sẽ một lần nữa lóe lên ở cuối truyện.Hôm nọ nhân vụ Một thoáng ta rực rỡ ở nhân gian đang ồn ào, thấy có bác gì bảo Tây mà nó trao giải cho châu Á thì nó chỉ trao cho đồng tính, õng ẹo, nghiện rượu, điếm, tàn tật, vượt biên … thôi, tôi bèn nghĩ ngay tới Han Kang như một phản ví dụ. Tất nhiên có thể nghĩ tới Kawabata, Oe Kenbuzaro hay thậm chí Mạc Ngôn nhưng như thế thì hơi dao mổ trâu quá.
Han Kang, nhà văn Hàn Quốc sinh năm 1970, đoạt giải Man Booker International với cuốn Người ăn chay. Những tác phẩm khác của cô đã được dich ra tiếng Việt còn có Bản chất của người, Trắng. Gần đây tôi mới đọc Những giờ học tiếng Hy Lạp qua bản tiếng Anh. Tất cả tác phẩm của cô được viết ở một trình độ rất cao. Chủ đề của cô cũng mang tầm phổ quát, không bị hạn chế bởi biên giới quốc gia, kể cả ở một cuốn như Bản chất của người vốn lấy bối cảnh lịch sử là sự kiện đàn áp phong trào dân chủ dưới thời chính quyền quân sự Hàn Quốc. Ở Người ăn chay, chủ đề là xung đột giữa cái được coi là dị biệt và cái bình thường. Trắng, là chiêm nghiệm về nỗi đau, sự mất mát. Những giờ học tiếng Hy Lạp là sự kết nối giữa những cá thể mất kết nối với quê hương, ngôn ngữ hoặc gia đình. Văn của Han Kang hàm súc, nhiều chỗ gần với thơ.
Han Kang độc đáo, sáng lấp lánh và bọn Tây đã trao một cái giải rất oách cho cô bất chấp cô không viết về đồng tính, đĩ điếm hay vượt biên.Dạo này tôi đọc sách chậm kinh khủng. Tôi đọc nhiều cuốn cùng một lúc, nhưng không hoàn thành được cuốn nào. Trong số những cuốn đang đọc, có The Possibility of an Island của Michel Houellebecq, dĩ nhiên tôi đọc bản dịch tiếng Anh. Đây là cuốn mà tôi thấy mình có triển vọng hoàn thành nhất. Tôi ghi và chép một số thứ trong khi đọc cuốn này ở đây.
+ "There are times when I unlock the fence to rescue a rabbit, or a stray dog; but never to bring help to a human." - Đoạn này là tự sự của Daniel 24, tức Daniel phiên bản thứ 24. Human ở đây là savage - người man dã; tức giống người còn tồn tại trong tự nhiên sau thiên tai, chiến tranh hạt nhân etc. đã trở lại thành gần như người nguyên thủy.
+ "Pierce's first law identifies personality with memory. Nothing exists, in the personality, outside what is memorizable (be this memory cognitive, procedural, or emotional); it is thanks to memory, for example, that the sense of identity does not dissolve during sleep." - Đây là quy luật đầu tiên trong 3 quy luật của Pierce - chưa rõ là ai, có vẻ là một nhà khoa học.
+ Có lẽ thứ tôi thích trong tác phẩm của MH là sự frankness của ông, thẳng tuột, đập vào mặt. Mối quan hệ của nhân vật Daniel 1 với Isabelle trong cuốn này cũng được tả là incredible frankness.
+ Một cú châm chích châu Âu: "The existence of pets is relatively recent in Spain. A country with traditionally Catholic, macho, and violent culture, until only a little while ago, treated animals with indifference, and occasionally with a dark cruelty. But standardization was doing its work, on this level as on others, and Spain was approaching European, and especially English, norms. Homosexuality was more and more widespread and accepted; vegetarian food was becoming increasingly available, as were New Age baubles; and pets...were gradually replacing children in the family." - Tự nhiên tôi nghĩ VN cũng đang thay đổi theo hướng này.
+ Tự sựcủa Daniel 1: "I stopped and considered the ocean and the stars.... The music of the spheres, the starry sky; the moral law in my heart." - À ha, Kant đây rồi: Bầu trời đầy sao trên đầu tôi và quy luật đạo đức trong tôi.
+ Từ commentaries của Daniel 24, tức Daniel phiên bản thứ 24: "Being genetically descended from Daniel 1, I have, of course, the same features, the same face: most of our gestures and expressions, even, are similar (although my own, living as I do in a nonsocial environment, are naturally more limited); but that sudden expressive distortion, accompanied by the characteristic chuckles, which he called laughter, is impossbile for me to imitate; I cannot even imagine its mechanism."- Daniel 1 là một commedian, còn Daniel 24 là bản clone của Daniel 1. Daniel 24 và các phiên bản clone khác được gọi là neohumans. Ở neohumans, cười và khóc dần biến mất qua các phiên bản clone qua các thế hệ.
+ Từ commentary của Daniel 24, ta biết trong những năm cuối cùng trước khi loài người biến mất, tỷ lệ người chết tự nguyện lên tới 100%, trung bình 60 tuổi toàn cầu; ở những nước phát triển hơn là năm mươi. "At no moment in human history does growing old seem to have been a pleasure cruise. Một nhân vật tự mô tả: " full of young man's desire, with the body of an old man." Chủ đề getting old, chán ghét tuổi già sẽ thấy rõ hơn ở những đoạn sau. Đỉnh điểm là trong một buổi tiệc thác loạn, mà những người dự tiệc không ai quá 25 tuổi, Daniel 1 bị người tình trẻ bỏ rơi, nhân vật Daniel 1 cuối cùng masturbate bên hồ bơi.
+ Commentary của Daniel 1, nhạo báng Communism: "one cannot say that Communism has particularly fostered sentimentality in human relations; it is, on the whole, brutalitty that is predominant among the ex-Communists..."
+ Daniel 1 gặp gỡ lần đầu với một couple theo Elohim, một giáo phái tin rằng các đấng sáng tạo của họ, Elohi, số nhiều chứ không phải số ít, là những sinh thể có thật, tiến hóa hơn con người, có thể du hành không gian và tạo ra sự sống, đã chinh phục được tuổi tác và cái chết. Để cho các Elohim quay lại, con người phải xây dựng một embassy. Nhà tiên tri của họ tin rằng embassy cần được xây dựng ở đảo Lanzarote, thuộc quần đảo Canary. Lanzarote là tên một tiểu thuyết khác của MH.
+ Elohimism bành trướng nhờ vào consumer capitalism, vốn đã biến tuổi trẻ thành một thứ hàng hóa đầy khao khát, và nhờ vào sự hứa hẹn bảo tồn tuổi trẻ và những thú vui đi kèm với tuổi trẻ. Trong thời kỳ đầu của Elohimmite Church, DNA của các follower đã bắt đầu được bảo tồn, phục vụ việc nhân bản về sau.
+ "happiness being the exclusive preserve of youth".
+ Tụ sự của Daniel 25: " Daniel 1 lives again in me, his body knows in mine a new incarnation, his thoughts are mine; his memories are mine; his existence actually prolongs itself in me, far more than man ever dreamed of prolonging himself through his descendants. My own life, however, I often think, is far from the one he would have liked to live." Lưu ý từ thế hệ thứ 12 của neohuman, đã bắt đầu xảy ra hiện tượng defection - đào ngũ.
+ Phần cuối của cuốn sách là việc Daniel 25 từ bỏ nơi ở của mình, ra ngoài vòng rào bảo vệ, dấn thân phiêu lưu vào thế giới bên ngoài. Trong hành trình này, con chó của anh ta sẽ chết, và :" I now knew with certainty that I had known love, because I knew suffering." Trong hành trình này, rồi anh ta cũng biết tới physical suffering, và như thế là mục đích của neohuman đã thất bại, bởi neohuman được thiết kế để không biết tới thú vui cũng như đau khổ, như một cỗ máy vậy.
Mất gần một tháng tôi mới đọc xong cuốn này. MH gây nhiều tranh cãi ở phương Tây và tôi hiểu vì sao. Với tôi, tôi thấy MH luôn là một sự khác biệt. Với cuốn này, gần như tôi đã đọc xong toàn bộ tiểu thuyết của MH, trừ cuốn mới nhất.
Chiều trước khi nghỉ Noel, hơi quỡn, gõ nhăng cuội tí. Mọi năm hay làm list những sách ưa thích trong năm, nhưng cái sự làm list gần đây bị công kích dữ quá, nên gõ luôn thành bài cho nó hoành.
Bước vào một quán bar, hay một bữa tiệc, gọi một cốc đồ uống, không nói chuyện với ai, chỉ lặng lẽ ngồi một góc và quan sát mọi người, chú mục vào một người, rồi bóc trần người ấy ra bằng mắt, cho đến khi người ấy không còn một mảnh vải trên người. Đó chính là cách viết của Annie Ernaux trong cuốn này, Hồi ức thiếu nữ. Chỉ có điều, người bị quan sát, bóc trần chính là bản thân tác giả, ở một thời điểm, một quãng thời gian trong quá khứ. Annie Ernaux bóc trần chính mình không khoan nhượng, đến nỗi có cảm giác tác giả và cô Annie trong quá khứ không quen biết gì nhau, mặc dù sự thật đương nhiên không phải như thế, và rõ ràng là Annie Ernaux có lợi dụng sự quen biết, tình thân với cô Annie 18 tuổi để bóc tách cô ấy ra, hết lớp này đến lớp kia, cho đến khi cô gái 18 tuổi trong quá khứ ấy trắng hếu như một củ hành tây. Lối viết tự truyện ấy rõ ràng là chủ quan nhưng lại cực kỳ khách quan, cực kỳ tỉnh táo, vì quãng lùi thời gian quá dài rồi, nhưng chẳng phải ai cũng khách quan như thế khi kể về chính mình. Cách viết của Annie Ernaux, qua chính lời của bà, là “đào xới tận đáy khoảng sâu giữa một thực tại tàn nhẫn của chuyện đã xảy ra”. Đào xới như thế để làm gì? Để “khai quật những điều, thậm chí chỉ một điều, không thể giải quyết bằng tất tật các kiểu giải thích…, một điều không phải là kết quả của một ý nghĩ định sẵn, cũng không phải của một minh chứng, mà của một chuyện kể, một điều gì đó hiện ra từ những sâu kín được phơi bày trong câu chuyện và có thể giúp thấu hiểu - chịu đựng - chuyện đã xảy ra và việc ta đã làm.” Trung thực, tột cùng trung thực với chính bản thân mình là một việc rất khó, và Annie Ernaux đã làm được việc rất khó đó trong cuốn sách này, và dường như trong các cuốn khác nữa. Với bản thân tôi,đọc Annie Ernaux sau tầm chục cuốn văn học Việt Nam, có cảm giác rất rõ như được tắm mình trong một cơn gió lạ, rất sảng khoái.
Ta biết rằng Hera là vợ của Zeus, ông chủ đầy quyền lực của đỉnh Olympus. Ta cũng biết rằng, như mọi ông chồng chân chính khác, Zeus rất sợ vợ, bởi lẽ, Hera, như mọi bà vợ chân chính khác, thật là đáng sợ. Tuy nhiên, trước khi là một bà vợ đáng sợ, thì Hera đã bị Zeus lừa. (Tất nhiên về sau vẫn còn bị lừa!)
Tôi đọc xong Chết trong ngày Chúa nhật 5 ngày sau khi nhận sách. Đây là lần đọc thứ hai. Lần đọc trước cách đây 9 năm, khi ấy tôi đọc mới chừng một nửa, gần 200.000 chữ miên man mà đọc trên máy tính và điện thoại thì thách thức với mắt lắm.
Nghệ thuật của việc không đọc là một nghệ thuật rất quan trọng. Nó cốt ở việc không quan tâm đến bất cứ điều gì có thể thu hút sự chú ý của công chúng nói chung ở bất cứ thời điểm cụ thể nào. Khi một cuốn sách chính trị hay tôn giáo, hay tiểu thuyết, hay một bài thơ đang làm mưa làm gió, anh nên nhớ rằng kẻ nào viết cho những kẻ ngu ngốc thì luôn tìm được một lượng lớn công chúng cho mình. Điều kiện tiên quyết để đọc những cuốn sách hay là không đọc những cuốn sách dở: bởi cuộc đời thì ngắn. —Arthur Schopenhauer
Chỉ có đọc lại mới đáng kể, hình như Marai Sandor là người nói câu này. Vào thời nhà nhà cắm mặt vào điện thoại, còn Netflix, HBO, Prime Video thay nhau vẫy chào, đọc còn khó chứ ở đó mà đọc lại. Tuy nhiên, để đánh giá chính xác một cuốn sách, cũng như muốn lấy được chút gì từ một cuốn sách, thì đúng là không có cách nào khác ngoài đọc lại.
Ba cha con lên đường lúc 5 rưỡi sáng. Hai cô cậu còn ngái ngủ, ông bô để một list nhạc cổ điển rồi khoan thai đánh xe. Ba mươi cây số đầu, có không khoan thai cũng không được. Cao tốc Long Thành, có lẽ là cao tốc bận rộn nhất nước, xứng đáng có ít nhất 10 làn xe bao gồm làn khẩn cấp. Phải nói cho rõ chứ bây giờ định nghĩa cao tốc nó cũng ngả nghiêng, cao tốc không có làn khẩn cấp không những kém cả quốc lộ mà còn nguy hiểm hơn (nói cứ như quốc lộ ta chưa đủ nguy hiểm vậy).
Trong các giọng thơ trẻ hiện giờ, Huy Bảo là giọng thơ mang lại cho tôi nhiều ngạc nhiên và thích thú nhất. Tất nhiên tôi không đọc hết các bạn khác, mà có bỏ lỡ vài giọng cũng không sao. Có duyên thì sẽ gặp. Bảo đã in một tập thơ, đã đăng đây đó trên vài tờ báo, tạp chí, nhưng chắc chưa nhiều người đọc thơ Bảo. Tôi cũng không biết còn nhiều người đọc thơ không. Nhưng nếu ai còn đọc thơ, thì nên vào trang On the road trên Facebook để đọc thơ Huy Bảo.
Thơ Bảo luôn giàu hình ảnh và tràn ngập những liên tưởng kỳ lạ, không hiểu Bảo lấy đâu ra những hình ảnh và liên tưởng đó. Có thể nhận ra một vài hình ảnh đến từ văn học, các bức tranh, ví dụ khi Bảo nhắc tới Thợ Mũ ngày mai hắn mơ được làm Thợ Mũ /em đẽo cho hắn một đồng xu mới toanh thì ta có thể nhận ra Thợ Mũ trong Alice ở xứ sở diệu kỳ; hoặc khi Bảo viết Ai cũng có thể rời đi bằng cửa sổ / sau khi đã để lại thư tuyệt mệnh và minh họa bằng bức tranh Leaving by the Window của Bryan Charnley, ta biết bức tranh hẳn đã tạo cảm hứng cho bài thơ của Bảo.
Tuy nhiên, phần lớn hình ảnh trong thơ Bảo tươi mới, nhiều bất ngờ, và không rõ Bảo lấy những hình ảnh đó từ đâu ra. Tuần nào cũng thấy Bảo post một bài thơ mới mà có thể nói là mỗi lần đến chàng nhà thơ của chúng ta cũng mang theo những điều mới lạ. Chất thi sĩ của Bảo thật đáng ghen tị.
(Buổi chiều không đến)
Trong bài này, từ chỗ một con trăn/ tưởng dây ống bơm nước/ là đồng loại thì bình thường (mặc dù người bình thường hiếm ai tự dưng nghĩ tới trăn!), nhưng từ đó chuyển sang ba câu thơ kế hoàn toàn bất ngờ. Vì sao đang nói tới con trăn lại sang ước gì biết được/chiều nay/ ai đã bị cắt lưỡi. Bất ngờ, nhưng không khiên cưỡng, tác giả quán xuyến được mạch thơ bằng cái nhịp nội tại của mình; có một mạch ngầm nào đó trong tác giả đã dẫn thơ đi như vậy. Ấy chính là phẩm chất của thi sĩ. Tương tự, ở khổ kế tiếp, thứ ba hái mặt trăng (bất khả nhưng không bất ngờ), thứ tư tuyệt thực (không bất khả, cũng chưa bất ngờ, mặc dù người đọc thắc mắc, vì sao lại tuyệt thực, vì thứ ba hái mặt trăng ăn no nê rồi chăng?), thì chuyện em không tin/ cái quan tài bằng gỗ chà là/ sẽ gặp tai nạn/ trên đường đến thế giới bên kia sao lại hoàn toàn bất ngờ.
Đây là một bài khác của Bảo mà tôi thích. Thật ra tôi thích nhiều bài của Bảo, trừ những bài tỏ ra triết lý hoặc khi Bảo làm thơ có vần - những bài ấy thì dở tệ.
- Dự báo thời tiết -
Hoặc hai đoạn này:
Tôi sống thường trực bằng hình ảnh là một câu thơ của Thanh Tâm Tuyền. Khác với nhiều cây bút trẻ khác, gần như không thấy dấu vết của Thanh Tâm Tuyền, Trần Dần hay các nhà thơ tiền bối cây đa cây đề khác trong thơ Bảo. Tuy vậy, rõ ràng Bảo cũng là một người sống thường trực bằng hình ảnh.
Bài viết ngắn này chẳng phải để phân tích hay phê bình thơ Huy Bảo. Rảnh thì tôi viết một chút để nói rằng tôi tìm đã tìm được thêm một nhà thơ yêu thích của mình. Quan trọng là nhà thơ còn rất trẻ và vẫn đều đều viết thơ mới gần như hằng tuần.