Tuesday 30 July 2013

Mùa hè

Mùa hè, là tên cuốn sách của Edith Wharton. Sách hơi hay, dịch rất hay (Crimson Mai dịch), nhưng chìm lỉm trên thị trường sách. Bây giờ chắc đang vất vưởng đâu đó trên mấy kệ sách giảm giá. 

Tôi chợt nhớ ra cuốn này khi vừa gõ xong tiêu đề "Mùa hè" cho entry này. Chứ thực ra chỉ định nói chuyện mùa hè thôi.

Mùa hè năm ngoái là một mùa khô hạn đối với sách vở. Tôi nhớ là suốt mấy tháng liền các nhà sách chả có cuốn nào ra hồn. 

Mùa hè năm nay phì nhiêu. Các nhà liên tục ra những cuốn rất đáng đọc, hoặc ít ra, cũng nên thỉnh về cho chật thêm tủ sách. Có thể kể Nghe mùi kết thúc của Julian Barnes mà tôi hay đùa là Nghe mùi trứng tráng, vì có quả ốp-la vàng lộng lẫy trên bìa; Sói đồng hoang (Hermann Hesse) xưa nay trở thành Sói thảo nguyên với bản dịch mới của Lê Chu Cầu. Cái cuốn Sói đồng hoang này tôi đi tìm một thời gian dài, đến khi vừa kiếm được với giá khá chát thì có bản dịch mới. Dù sao, sách cũ có cái thú của sách cũ. Hesse thì với tôi là nhà văn của thời đã qua. Trừ cuốn Nhã khổ hạnh và gã lang thang, các cuốn khác nuốt không trôi nữa, kể cả Sói đồng hoang. Tình thực thì đã nuốt xong nhưng không thích thú gì. Alphabooks thì có quả Catalonia - Tình yêu của tôi của George Orwell, thuộc loại sách phải mua/xin/ăn trộm gì gì cũng phải có.  Ngoài ra nghe đâu Alphabooks còn sắp ra cả Iliad với cả Odyssey. Alpha từ ngày có bác gì Lạc Phong Tùy Phong về ra sách hard-core ghê :). Tủ Cánh cửa mở rộng thì nhắc đến rồi, có Khởi sinh của cô độc của Paul Auster và Núi thần của Thomas Mann. The Invention of Solitude thành Khởi sinh của cô độc nghe trúc tra trúc trắc, ấy nhưng tôi cũng chưa nghĩ ra được cách nào khác. Đây là cuốn tôi rất thích. Vừa nói chuyện với một bạn thì dường như nam thích Paul Auster hơn nữ. Trừ bạn Người- tình-dang- dở- nghe- mùi- trứng- tráng và bạn Z thì tôi chưa biết bạn nữ nào khác thích PA.

Kể ra thế, nhưng tình thực dạo này tôi đọc toàn sách cũ, trong đó đáng kể nhất là Moby-Dick bản dịch của Sài Gòn trước 75 và Thượng đế đã chết trong thành phố. Cả hai đều tuyệt, và bản dịch cũng tuyệt. Một thắc mắc nhỏ tôi thấy The Skin tiếng Anh 334 trang, còn Thượng đế... 299 trang. Không biết ngày xưa bác NQT có lược bớt?


No comments:

Post a Comment

BẠN BÈ CŨNG LÀ MỘT TÀI SẢN