Wednesday 27 October 2010

Lại chuyện bố con Pamuk

Blog này sẽ tụng Pamuk và Other Colors đến hết tháng 10, sau đó tạm ngưng:)


Dưới đây là một tản văn nữa của Pamuk về con gái.


-----------------------



Khi Ruya buồn

Con biết gì không, con gái?  Khi con buồn như thế này, ba cũng buồn theo.  Ba cảm thấy như thể có thứ bản năng chôn sâu đâu đó trong ba - trong thân thể ba, trong tâm hồn ba - ừ, ở nơi đâu đó: Khi ba thấy con buồn, ba buồn theo.  Như thể có cái máy tính nào đó trong ba ra lệnh,  KHI THẤY RUYA BUỒN NGƯƠI PHẢI BUỒN THEO.

Tôi cũng có thể đột nhiên buồn vô cớ.  Giữa một ngày bình thường, tôi có thể đang ngó nghiêng cái tủ lạnh, tờ báo, đầu óc tôi hay tóc tai tôi.  Tự dưng tôi nghĩ lan man: cuộc đời này… nhưng hãy thôi đi một lát.  Tôi nhìn Ruya, mặt bạn ấy tối sầm mờ mịt; bạn ấy nằm còng queo trên divan, chỉ nằm đó - điều gì làm bạn ấy không vui đến thế? - trong khi bạn ấy đang ngắm nhìn thế giới qua khóe mắt còn ba bạn ấy đang ngắm bạn ngắm nhìn thế giới.

Con thỏ xanh lam nằm trong một tay.

Bạn chống bộ mặt không vui của mình lên tay kia.

Tôi quay lại bếp, lục lọi các ngăn tủ lạnh và đầu óc mình.  Có thể là chuyện gì?  Tôi băn khoăn.  Liệu bạn ấy có đau bụng?  Hay có thể bạn ấy chỉ đang khám phá vị muộn phiền?  Cứ để bạn ấy như thế, để bạn ấy buồn, để bạn tự vùi mình trong nỗi cô đơn và trong mùi của chính bạn.  Mục tiêu đầu tiên của một người thông minh là đạt đến trạng thái không vui khi xung quanh mọi người đều vui.  Tôi từng nghĩ thế.  Tôi thích khi nghe người ta nói theo giọng của Borges: “Thực ra, bất cứ khi nào có thể tôi cố gắng để không vui như mọi người trẻ tuổi.”  Thế cũng tốt, nhưng hãy cẩn thận, bạn ấy chưa là một người trẻ tuổi; bạn ấy là trẻ con.

Im lặng.

Tôi mở tủ lạnh, lấy một quả táo đỏ tươi to đùng, cắn phập hết sức mình.  Tôi ra khỏi nhà bếp.  Bạn ấy vẫn còn nằm khoanh đó.  Tôi dừng lại suy nghĩ.

Thử tiếp cận.  Chẳng hạn nói, Này, mình chơi xúc xắc đi, và nói, Cái hộp đâu rồi nhỉ?  Đi tìm cái hộp, rồi mở ra và hỏi, Con chọn màu nào?  Con chọn màu xanh lá cây.  Okay, vậy thì ba lấy màu đỏ.  Rồi gieo xúc xắc, đếm số chấm, và đảm bảo cho bạn ấy thắng.  Nếu bạn ấy bắt đầu muốn thắng, nếu bạn ấy bắt đầu thích thú, mặt bạn ấy sẽ tươi tắn lên và nói,

Con thắng rồi!

Vậy cứ dẫn trước đi.  Thắng hết các ván.

Đôi khi tôi cũng chán, tôi nói, Để ba thắng, một lần thôi cũng được; phải cho cô bé này biết thế nào là thất bại.

Không có tác dụng.  Bạn ấy ném xúc xắc đi.  Bạn ấy lật úp bàn cờ lại.  Bạn ấy chui vào một góc dỗi tiếp.

Sao tôi không đề nghị chơi trò Không Chạm Chân Xuống Đất?  Bạn có thể đi từ trên bàn sang ghế ăn, từ ghế ăn sang ghế bành, divan, cái bàn khác, cái cạnh máy sưởi.  Bạn có thể chạm sàn nhà, nhưng nếu bạn bị bắt gặp chạm chân xuống sàn, thì bạn trở thành Sàn Nhà.  Nhưng đừng cố nhảy xa quá.

Trò hay nhất là Đuổi Bắt.  Chạy quanh nhà, quanh bàn, từ phòng này sang phòng nọ, quanh những cái ghế ăn, trong khi tivi lải nhải về những thiên đường, đảo chính, nổi loạn, cuộc thi hoa hậu mới nhất, và về đồng đô la, thị trường chứng khoán; và hãy nhìn chúng tôi, nhìn chúng tôi đuổi bắt nhau như thế nào mà chẳng hề chú ý tới bạn và những trò vô nghĩa của bạn.  Trong khi chúng tôi đuổi bắt nhau náo loạn, làm nháo nhào rổ rá, làm đổ đèn, móp méo những lâu đài làm từ những đống báo, coupon, và bìa các tông, bắt đầu đổ mồ hôi, la hét, nhưng không biết chính xác mình la hét gì; thỉnh thoảng chúng tôi cởi bỏ quần áo.  Phải chi bạn biết chúng tôi có thể chạy qua những giấy gói sô cô la, sách màu, đồ chơi vỡ, báo cũ, chai nước bị bỏ, dép và những cái hộp nhanh như thế nào. 

Nhưng thậm chí tôi không thể làm điều này.

Tôi ngồi trong một góc xem màu của bụi lặng lẽ lắng dần qua tiếng gầm gào của thành phố.  Tivi mở, nhưng không có âm thanh, không một âm thanh nào.  Một chú hải âu đang thong thả dạo buớc qua mái nhà; tôi nhận ra nó từ tiếng sột soạt.  Cả hai chúng tôi nhìn ra ngoài cửa sổ lặng yên không nói lâu thật lâu, tôi ngồi trong ghế còn Ruya trên divan, và cả hai chúng tôi - Ruya buồn bã còn tôi hớn hở - nghĩ rằng nó xinh đẹp đến ngần nào.  

10 comments:

  1. Tui biết sau "Lại chuyện bố con Parmunk" sẽ là tiếp entry "Lại chuyện bố con Goldmund" :)

    ReplyDelete
  2. làm tiếp cái "Bố con Goldmund" đi anh!Chờ!!!!!!!!!!!!

    ReplyDelete
  3. ông ấy thật là hay, có gì đó cứ như là "màu của tình yêu lặng lẽ lắng dần "...rất ủng hộ bác đăng hết sêri truyện này, và cả truyện của các siêu cường và tiểu quốc nữa...

    ReplyDelete
  4. É, sao giống giống mình với Tí thế nhỉ :-D

    Bạn Tí cũng tươi roi rói khi được mẹ chơi cùng, ròi buồn rầu ngay tắp lự nếu mẹ bận không chơi tiếp được với cậu ấy :-)

    ReplyDelete
  5. Bác Mund có đang dịch cuốn này không?

    ReplyDelete
  6. em lại xin về fb nhé! ;)

    ReplyDelete
  7. Linh: Ngay lúc này thì không:)

    imagine: FB của em là gì nhỉ?

    ReplyDelete
  8. Ôi cái ni đọc thích. Bác cho lại em cái link để đọc ebook đi. Thanks bác.

    ReplyDelete
  9. link nào, ebook nào nhỉ, sao tôi không biết?

    ReplyDelete

BẠN BÈ CŨNG LÀ MỘT TÀI SẢN