Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2011

Băng qua đường ở Sarajevo

Tôi luôn băng qua những con phố đông đúc ở Sài Gòn  ở chỗ kẻ vạch trắng mặc dù biết rằng chẳng mấy người nhường đường. Dù gì, những vạch trắng đó có lý để tồn tại: dành cho người đi bộ băng qua đường.  Nếu không sử dụng nó, nếu không ai sử dụng đến nó nữa, e rằng một ngày nó sẽ biến mất. Tôi băng qua đó với hy vọng  người khác - người băng qua đường không theo vạch trắng - nhìn thấy tôi băng qua đường nơi vạch trắng sẽ bắt đầu tự hỏi, tại sao anh kia lại băng qua đường ở nơi có kẻ vạch trắng, trong khi hẳn anh ta phải biết rõ rằng dù băng qua đường ở chỗ nào thì anh ta cũng phải tự len lỏi, quan sát, tránh né xe cộ từ mọi hướng?

***

Sáng nay, khi tôi bước chân lên vạch trắng, chuẩn bị băng qua một con đường đông đúc ở Sài Gòn, thì có hai du khách người nước ngoài bám theo chân tôi. Dường như họ đã đứng trên vỉa hè một lúc lâu, nhìn dòng xe cộ rối reng nườm nượp, chưa hình dung ra làm thế nào để có thể băng qua vỉa hè bên kia mà không bị một chiếc xe bất thần đâm vào.  Hầu hết bạn bè nước ngoài của tôi đến Sài Gòn đều ngán vụ băng qua đường. Có bạn còn hỏi, có nhiều người nước ngoài bị xe tông khi băng qua đường ở đây không. Tôi bảo, không có thống kê riêng cho người nước ngoài cũng không có thống kê riêng về tai nạn xảy ra khi băng qua đường, tuy nhiên, trên cả nước một năm có khoảng 10.000 người chết vì tai nạn giao thông các  kiểu.

***

Ở một nơi nọ, trong một khoảng thời gian dài, băng qua đường đồng nghĩa đánh bạc với cái chết. Nơi đó là Sarajevo, thủ đô của Bosnia & Herzegovina.  Trong thời gian Sarajevo bị bao vây, lực lượng người Serb đã bố trí các tay súng bắn tỉa trên các ngọn đồi quanh thành phố. Trong số các nhiệm vụ của các tay súng bắn tỉa này có nhiệm vụ giám sát các giao lộ trong thành phố, và bắn vào bất cứ ai, già, trẻ, trai, gái, thường dân hay lính, băng qua đường. Đây là cuộc bao vây một thành phố dài nhất trong lịch sử chiến tranh hiện đại.

***

The Cellist of Sarajevo  (Người chơi đàn cello của Sarajevo) là một tiểu thuyết của Steven Galloway. Cuốn sách mô tả cuộc chiến Sarajevo xoay quanh bốn nhân vật: một người chơi đàn cello, một tay súng bắn tỉa, một ông bố trẻ, và một người thợ làm bánh.

Người chơi đàn cello quyết định chơi đàn hai mươi hai ngày liên tiếp vào bốn giờ chiều mỗi ngày tại nơi hai mươi hai người dân đã chết vì đạn pháo trong khi đang xếp hàng mua bánh mì.

Tay súng bắn tỉa là một cô gái, một người dân của thành phố, thoạt đầu có nhiệm vụ hạ những tay súng bắn tỉa của kẻ thù, sau được giao nhiệm vụ bí mật bảo vệ người chơi đàn cello.  

Ông bố trẻ cứ vài ngày một lần phải đi bộ băng qua thành phố, đồng nghĩa phải băng qua nhiều giao lộ, để lấy nước về cho gia đình và cho một bà già hàng xóm cáu kỉnh, và khi mang được nước về đến nhà rồi anh sẽ đi nghe người chơi cello chơi nhạc.

Còn người thợ làm bánh cũng là một người dân bình thường của thành phố, có một lần mặc cho những tay súng bắn tỉa rình rập ông vẫn bình tĩnh, thong thả bước ra giữa một giao lộ để mang xác một người không quen vào, vì nghĩ đơn giản rằng ở thành phố này một xác chết không thể để nằm phơi giữa đường.  Khi mang được xác người không quen kia vào lề đường rồi, ông đi nghe nhạc.

***

Ở Sarajevo thời gian đó, khi băng qua đường, người ta cố chạy thật nhanh, dích dắc, cầu nguyện hôm nay mình chỉ gặp một tay bắn tỉa hạng xoàng. Trong gần bốn năm bị  bao vây, thành phố có khoảng 10.000 người chết.


Thứ Bảy, 5 tháng 11, 2011

Phá hoại sự trong sáng của tiếng Việt

Những người phá hoại sự trong sáng của tiếng Việt nhiệt tình hơn cả, không ai khác hơn là... ông bà ta. Có thể xem chứng cớ rành rành trong cuốn Tục ngữ phong dao do Ôn Như Nguyễn Văn Ngọc sưu tập, bản in năm 1967.  Tôi lật ngẫu nhiên vài trang thấy như sau:






Lạ là cuốn này hồi ấy lại không bị thu hồi. Chắc ngày ấy nhiệt tình bảo vệ sự trong sáng của tiếng Việt chưa cao bằng bây giờ.

Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011

Người Anbani

"Người Anbani luôn luôn có cái thích thú giết người, hoặc để người khác giết mình. Không tìm được kẻ thù nào thì họ giết lẫn nhau."

Thế lực phản động thù địch nào đã bôi nhọ nhân dân Anbani như trên? Thưa, đó là Ismail Kadare, nhà văn thuộc loại lớn nhất của Anbani, chủ nhân giải Man International Booker năm 2005 , ứng cứ viên thường trực của giải Nobel Văn học. Câu vừa trên trích trong cuốn Viên tướng của đạo quân chết, đã được dịch ra tiếng Việt từ lâu.



+ Trong văn bản của một cơ quan chức năng cho ý kiến về một cuốn sách mới bị thu hồi có những dòng thế này: "9/13 truyện mô tả chi tiết cảnh quan hệ nam nữ... với những hành vi bản năng, đầy dục tính [...] với sự tham gia các tầng lớp xã hội khác nhau, ở những khung cảnh môi trường khác nhau kể cả có các cán bộ văn hóa và nơi hoạt động văn hóa."  Văn bản này còn nhận định câu "Này bọn dân mọi rợ, Này xã hội mọi rợ" của tác giả  là xúc phạm "nghiêm trọng" đến "cộng đồng người dân của thành phố". Đáng chú ý nhất là nhận định :"Tất cả 13 truyện đều không có cốt truyện, không có giá trị về văn học...".  

Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011

Charles Simic

Nhân đang cầm trên tay cuốn The World Doesn't End mua hộ bạn kia, chép ra mấy bài vậy. Ai đọc thì đọc ai không đọc thì thôi:) chứ dịch thơ thì xin kiếu (mà dịch ra chắc đã ai đọc?:)


The city has fallen. We came to the window of a house drawn by a madman. The setting sun shone on a few abandoned machines of futility. "I remember," someone said, "how in ancient times one could turn a wolf in to a human and then lecture it to one's heart's content."


***


The hundred-year-old china doll's head the sea washes up on its gray beach. One would like to know the story. One would like to make it up, make up many stories. It's been so long in the sea, the eyes and nose have been erased, its faint smile is even fainter. With the night coming, one would like to see oneself walking the empty beach and bending down to it.


***


I was stolen by the gypsies. My parents stole me right back. Then the gypsies stole me again. This went on for some time. One minute I was in the caravan suckling the dark teat of my new mother, the next I sat at the long dining room table eating my breakfast with a silver spoon.


It was the first day of spring. One of my fathers was singing in the bathtub; the other one was painting a live sparrow the colors of a tropical bird.


***


Đúng kiểu thơ mình thích.

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011

Entry for February 25, 2008

Nhân vụ Hạ Long đang rầm rộ trở lại, giật lên một entry cũ từ 2008:)

----------
Làm ơn, làm ơn, đừng vote cho Vịnh Hạ Long nữa
Làm ơn, làm ơn, đừng vote cho Phanxipan nữa
Let's have real sex, do not masturbate
Come on, come on