Thứ Năm, 29 tháng 11, 2007

Hoàng hạc lâu

Hoàng Hạc Lâu

Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ
Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu.
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du.
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị,
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.

Dịch nghĩa:

Người xưa đã cưỡi hạc vàng bay đi,
Nơi đây chỉ còn lại lầu Hoàng Hạc:
Hạc vàng một khi bay đi đã không trở lại
Mây trắng ngàn năm vẫn phiêu diêu trên không
Lòng sông quang tạnh in rõ cây đất Hán Dương
Cỏ xanh mướt ở bãi sông Anh Vũ,
Trời về chiều tối, tự hỏi quê nhà nơi đâu?
Khói sóng trên sông khiến ai buồn sầu.

Bản dịch của Văn Toàn

Người xưa cưỡi hạc biết đi đâu?
Hoàng hạc trơ đây một mái lầu.
Biền biệt hạc vàng không trở lại,
Phiêu diêu mây trắng vẫn trên đầu.
Sông quang rõ nét Dương Hán thụ.
Cỏ mướt xanh màu Anh Vũ châu.
Quê cũ chiều tà đâu chẳng thấy.
Trên sông khói sóng khiến ai sầu.

Bản dịch của Ngô Tất Tố


Người xưa cưỡi hạc đã lên mây,
Lầu hạc còn suông với chốn này.
Một vắng hạc vàng xa lánh hẳn
Ngàn năm mây bạc vẩn vơ bay.
Vàng gieo bên Hán, ngàn cây hửng
Xanh ngắt châu Anh, lớp cỏ dày.
Trời tối quê nhà đâu tá nhỉ?
Đầy sông khói sóng gợi niềm tây!

Bản dịch của Khương Hữu Dụng

Ai cưỡi hạc vàng đi mất hút
Chơ lầu Hoàng Hạc chốn này thôi
Hạc vàng một đã đi, đi biệt
Mây trắng ngàn năm bay chơi vơi
Sông tạnh Hán Dương cây sáng ửng
Bãi xa Anh Vũ cỏ xanh ngời
Hoàng hôn về đó, quê đâu tá?
Khói sóng trên sông não dạ người

Bản dịch của Vũ Hoàng Chương

Xưa cánh hạc bay vút bóng người
Nay lầu hoàng hạc chút hương rơi
Vàng tung cánh hạc bay bay mãi
Trắng một màu mây vạn vạn đời
Cây bến Hán Dương còn nắng chiếu
Cỏ bờ Anh Vũ chẳng ai chơi
Chiều hôm dần xuống đâu quê quán
Đừng giục cơn sầu nữa sóng ơi

Bản dịch của Trần Trọng San

Người xưa cưỡi hạc đến nơi đâu ?
Hoàng Hạc còn đây một mái lầu
Hạc đã một đi không trở lại
Mênh mang mây trắng xóa ngàn thâu
Hán-dương sông tạnh cây in sắc
Anh-vũ bờ thơm cỏ biếc màu
Chiều tối trông vời đâu cố quận
Trên sông khói sóng giục ai sầu

Bản dịch của Đoàn Đức Nhân

Người xưa cưỡi hạc đi rồi
Còn đây lầu hạc vắng người trống không
Hạc vàng đi biệt tăm mòng
Ngàn năm mây trắng ruổi giông ngút trời
Cây bên đồng Hán rạng ngời
Cỏ thơm Anh Vũ xanh tươi một màu
Chiều tà quê ở nơi đâu
Trên sông khói sóng khơi sầu lòng ai

Bản dịch của Tản Đà

Hạc vàng ai cưỡi đi đâu?
Mà nay Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ.
Hạc vàng đi mất từ xưa,
Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay.
Hán Dương sông tạnh cây bày,
Bãi xa Anh Vũ xanh đầy cỏ non.
Quê hương khuất bóng hoàng hôn.
Trên sông khói sóng cho buồn lòng aỉ.

Bản dịch của Gỗ Mun – bản này chỉ những ai tham gia Thăng Long 2002 mới hiểuJ

Chị Vìu nay đã đi đâu?
Mà đây bác Quốc ôm sầu ngồi trơ.
Chị Vìu đi mất từ xưa,
Mà sao lắm chú bây giờ còn cay.
Biu Tỳ nhân dịp may này,
Vớ ngay Anh Vũ vui vầy cỏ non.
Thiếu người quang quác chiều hôm.
Thăng Long trống vắng cho buồn lòng aỉ.

Định qua chỗ bạn Tề Phi lấy thêm bản của bạn ấy nhưng sang đến nơi thấy bạn đã tự xử rồi.

Thứ Tư, 28 tháng 11, 2007

Độc hành ca

Nửa đêm thức dậy xem đá bóng xong không ngủ lại được, đành post thơ hầu các bạn. Trần Huyền Trân chơi cùng nhóm với Thâm Tâm, Nguyễn Bính, không nổi tiếng bằng hai người kia nhưng thơ không phải là không có chỗ đặc sắc. Nhắc đến Trần Huyền Trân là nhắc đến bài Độc hành ca này, tuy nhiên, toàn văn bài này chưa nhìn thấy trên toàn cõi internet. Lóc cóc gõ lại từ một cuốn sổ tay. Nói vậy cho các bạn cảm kích cái công lao to lớn của mình.



 

ĐỘC HÀNH CA

Trần Huyền Trân



1.



Ớ kìa thiên hạ đang say

Ớ nghìn tay nắm nghìn tay đang cười

Nhớ nhau nhạt thếch rượu đời

Tay vo chỏm tóc ta ngồi ta ca



Tình tang lỗi nhịp mình ta

Thương về đầu bạc xót ra má hồng

Tình tang ai vợ không chồng

Võng đưa ai mẹ bế bồng không con

Nằm đây thép rỉ son mòn

Cái đi mất mát cái còn lần khan

Cúi đầu bóng rét vương chân

Ngẩng lên đã đụng giời xuân trên cành

Không vui rau cỏ không đành

Mà cười nghe chửa ngọt lành trái mơ

Đã toan ném bút vùi thơ

Thõng buồng tay áo sợ dơ dáng đời

Trót thừa, ừ ngược ừ xuôi

Chút thân tâm sự ra người hát ngao

Giao tình tợp chén chiêm bao

Ngựa Hồ thôi gió bấc nào đạp xuân

Đây người áo đỏ tầm xuân

Đấy đi tang trắng mấy lần trùng quan

Không dưng rét cả dây đàn

Này cung dâng áo ngự hàn là đây!





2.





Đêm nay cũng đổ bụi giày

Miệng cười ha hả thơ mày rượu tao

Say đời nhắm lẫn chen bao

Thơ ra miệng dại, sầu vào mắt điên

Đầu bừng khí núi đang lên

Sá gì bóng tối đắp trên thân còm

Gặp thời xô xát nước non

Ta trôi ngươi chảy lòng còn ngó theo

Đưa nhau qua bữa cơm nghèo

Đứa sầu gào rượu đứa nheo mắt cười

Vung tay như vạch ngang trời

Bảo rằng đâu nữa cái thời ngất ngư

Chén mồi dù hắt ưu tư

Sao cho ráo được gió mưa lội lầm

Cõi ngoài trăm họ muôn dân

Sống trong rau cỏ vẫn thầm khóc than

Sao ta lì mãi ruột gan

Đời ai mắt sáng hơn vàng mà mong

Chẳng nghe đỏ khé sông Hồng

Sóng ngàn xưa vẫn đọng lòng ngàn sau

Chẳng nhìn bóng đá thâu thâu

Non Lam như kẻ gục đầu còn thương

Chẳng hoài thóc giống vất vương

Giếng khô lấp sạch cây vườn rụi hoa

Trách nào trái rụng hương sa

Cốt muôn trẻ đắp muôn già càng cao

Mồ hôi làm suối chiêm bao

Nguồn sinh vô lượng đổ vào vô biên

Lũ mình rắp hận thành điên

Cái câm thưở ấy cười lên thưở này





3.



Thế rồi thí bỏ rủi may

Đứa giam cõi bụi đứa đày rừng sâu

Vai cày chẳng kẻo làm trâu

Giong xe chẳng kẻo tóc râu làm bờm

Nẻo về chật chội áo cơm

Dặm đi lại động từng cơn lá rừng

Lòng ta không sóng không dừng

Thơ vang lại vướng mấy từng cửa quan

Ngẩng thì núi quấn mây tang

Kìa Đông lửa cháy kìa Nam khói mù

Tóc xanh như cỏ trên mồ

Đời hoang chôn cả xuân thu một thời

Nghêu ngao cho sập bóng ngày

Khề khà cho ráo hận đầy từng hơi

Chiều nay nhấc chén lên môi

Không dưng tưởng nhắp máu người tanh tanh

Khóc nhau ném chén tan tành

Nghe vang vỡ cái bất bình thành thơ.

Xem thêm về Trần Huyền Trân trên Wiki



Thứ Ba, 27 tháng 11, 2007

Blog zì viêu

Trong thế giới blog này, mình là người đến sau, thiên hạ đã chơi bét nhè cả rồi, mình nhân dịp vợ vắng nhà mới đổ đốn đi vọc niêu tôm blog, lúc dân tình đã rục rịch muốn chuyển sang Mash, sau anh yahoo mới bảo là không phải. (Định viết một câu thật dài và thật nhiều dấu phẩy cho bằng em Vũ Phương Nghi mà không xong, em này tài thật, một câu gần nửa trang giấy và cả tá dẩu phẩy.) Chơi blog đến nay đã được hai tháng rưỡi, nghĩ cũng đã quen quen cái thế giới này, bắt chước thiên hạ làm quả blog review phát.

Đầu tiên là em gái Nhị Linh mình hạc xương mai duyên dáng điệu đàng chỉ tội hơi hôi mùi khói thuốc, chuyên gia viết những thứ tù mù , kẻ thù số một của Vietimes, Lê Thiếu Nhơn, Nguyên Khôi, etc. . Không thể bỏ qua nàng nếu bạn có quan tâm đến văn chương.

Kế đến là anh 5xu, gã lưu manh xuất chúng của thời đại chúng ta. Trừ những bải điểm sách, truyện ngắn và bình luận về nhân phẩm, các entries khác của anh bảo đảm cho chúng ta những cơn cực [sảng] khoái.

Và đây là ngôi sao của sự kiện Vàng Anh(có kẻ độc mồm bảo là scandal Vũ Hoàng - Linh), nghiên cứu sinh ngành Blog học, tất cả những gì bạn cần biết trên thế giới blog và internet, từ thơ tình khó nhá đến ria mép, từ chicklit đến kinh tế học, all in one.

Một ngôi sao khác của làng bloggers, kẻ tự nhận mình đẹp trai thông qua nhan sắc của con trai, mặc dù chưa có xét nghiệm ADN thì ta có thể hoàn toàn bảo rằng đấy là niềm tự hào vô căn cứ. Lương tâm của thời đại blog. Nơi chất chứa những bức xúc bộc phát , những tản mạn hồng hồng tuyết tuyết, phù hợp với quảng đại quần chúng. Đặc biệt là gái.

Bàng môn tả đạo. Nếu không nhiễm sẵn một ít tà khí trong người, cần ngậm sẵn linh đan trong miệng trước khi bước vào kẻo bỏ mạng oan uổng.

Cuối cùng, chả biết cửa đóng hay mở, đằng nào cũng nên ghé vào xin (hoặc cướp) tí oản!

Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2007

Bài của người khác về Murakami/ Giá vs Lương

*Chẳng biết bạn này là ai nhưng thấy bạn ấy có một cách nhìn hay hay về Murakami. Link đây cho các bạn tham khảo.

*Bài này cũng chẳng biết của ai về giá & lương sau khi xăng tăng lên 13.000đồng/lít.

LƯƠNG – GIÁ

Giá ơi thương ly lương cùng!

Tuy rng khác loi nhưng chung là tin.

Thương nhau lương giá đi lin

Ghét nhau lương giá hai min xa xôi.

Gió đưa cái giá v tri,

Cho lương li chu lời đắng cay.

Giá ơi ta bo giá này:

Giá lên nhanh quá có ngày…chết lương.

Nhiu điu ph ly giá gương

Đồng lương vt giá phi thương nhau cùng.

Người ta đi cy ly công,

Tôi nay đi cy còn trông nhiu b:

Trông cho vt giá…r r,

Lương tăng vùn vt là mê lm ri.

Bc thang lên hi ông tri

Giá lương như thế, dân thi sng sao?

Thứ Năm, 22 tháng 11, 2007

Hôm nay post một bài thơ

...thuộc loại gần đây nhất của mình. Viết năm 2004. Nằm ngoài tập Ngày vắng mặt trời.

MỘT THẾ GIỚI

Không còn ai trong thế giới này

Những rừng cây sừng sững mọc lên đen nghìn như ngàn cánh tay vẫy vùng từ đầm lầy của quỷ

Cánh tay trắng xóa

Ánh sáng trắng xóa

Rừng cây ngoác miệng cười ha hả

Sự hù dọa không hướng đến ai và không làm ai hoảng sợ

Không còn ai trong thế giới này

Đôi cánh bé tẹo này sẽ được dành cho em, người sinh ra dưới một ngôi sao trong vắt (không phải như tôi, sinh ra dưới một ngôi sao ngái ngủ nên lúc nào cũng ngái ngủ), cặp mắt trong vắt, nước mắt trong vắt như nước cam lồ của Quan Âm Bố Tát có thể dùng để gột rửa sạch mọi bụi bặm. (Nhớ câu này:…Thở ra khói và hít vào toàn bụi – làm sao anh dừng lại – gác chân lên vỉa hè - làm sao anh đứng đợi – rụng lên vai mình lấm tấm lá me). Đôi cánh dành cho em đơn giản vì nó thuộc về em, dẫu rằng không có nó em vẫn có thể chấp chới bay trên ngàn cánh tay vẫy. Dành cho em vì không thể thuộc về ai khác, kể cả tôi. (Không có sự nhân nhượng.)

Nhữnghammuốncôlạithànhbùnsềnsệtđặcquánh

Không thể di chuyển được, trừ loài rắn

(Mà cũng có thể đấy chính là người, em nhỉ?

Còn tùy vào định nghĩa người

Chỉ em có thể trả lời được khi bay luợn từ trên cao)

Lời của thiên thần:

- Chớ bận tâm về loài người, hay loài rắn

Thế giới còn hay không còn ai

Nếu có thể hãy bay lên, và ngắm

Nếu tìm ra đôi cánh thứ hai.

Tháng 5/2004

Lời bình (của ai ấy nhở - vừa mới tìm lại được trong ổ cứng)

..... Chưa nói đến những cái mới đó, mới nói đến vài thủ pháp cơ bản mà bài thơ này sử dụng: Trước hết đó là sự tương phản: tương phản giữa “Một thế giới” và “không có ai”, giữa trắng và đen, giữa bẩn thỉu và thanh cao, giữa nặng nề (đầm lầy) và nhẹ nhõm (đôi cánh), giữa quỷ và thiên thần, giữa cái khổng lồ (rừng cây sừng sững) và bé nhỏ (đôi cánh bé tẹo). Nhưng đó là những sự đối lập và tương phản không hoàn toàn: bởi vì cuối cùng, không thể biết giữa người và rắn quẫy đạp ở dưới kia khác gì nhau, thế có nghĩa là cái nhìn từ góc độ nào, từ đống bầy nhầy ghê tởm đó hay từ trên cao, trên đôi cánh thiên thần, thật ra cũng không có ý nghĩa.

Có bốn chỗ mở ngoặc đơn. Ngoặc đơn thứ nhất để giải thích sự tương phản, ngoặc đơn thứ hai có hoặc không có cũng không ảnh hưởng gì đến toàn bài thơ, dù nó cũng là những câu thơ hay, nhất là “làm sao anh đứng đợi - rụng lên vai mình lấm tấm lá me”, nó hay kiểu không biết giải thích làm sao nó lại hay, đọc lên thì thấy sướng vậy thôi. Ngoặc đơn thứ ba nhấn mạnh tính tuyệt đối của sự không có loại trừ. Ngoặc đơn cuối cùng thì dở, bỏ ngoặc đơn đi cho nó thành câu bình thường tiếp theo mấy câu kia cũng được; nó không mở ra được không gian nào mới, mà sa vào giải thích dài dòng.

Câu “Nhữnghammuốncộlạithànhbùnsềnsệtđặcquánh” là một câu đáng chú ý. Nó thể hiện trước nhất một ý tưởng mới: một ý muốn dùng chính hình thức của chữ để miêu tả cái nội dung mà nó chứa đựng. Không có chỗ cách, nó cố gắng miêu tả sự sền sệt, cô đặc... Một cố gắng dùng chữ, cùng với một số cố gắng khác như sử dụng liên tiếp từ láy.

Khổ thơ cuối cùng, Lời của thiên thần, không gây ấn tượng nhiều lắm. Nó còn tạo ra cảm giác nhà thơ Goldmund đang đổi mới nhưng vẫn tiếc nuối về một thời thơ học trò ngày xưa, nhất định phải làm thơ có vần vè đàng hoàng đọc lên cho du dương. Không biết có đúng không?