Thứ Tư, 11 tháng 4, 2012
Xin hãy yêu tôi
Xin Hãy Yêu Tôi
Xin hãy yêu tôi, những lòng thiếu nữ! Tôi chép thơ ca tụng miệng hoa cười. Ôi những nàng như liễu, mắt xa xôi! Yêu tôi nhé, tôi vốn người mê đắm! Xin hãy yêu tôi, những lòng hoa thắm! Xuân đã hồng, thu biếc, tôi làm thơ. Cửa phòng tôi giăng lưới nhện mong chờ, Buồn phơ phất mới trông chiều, ngóng gió.
Tôi vẫn ở một phòng sầu bé nhỏ, Riêng một đèn, một gối, một tình yêu. Đời của tôi là giấc mộng ban chiều, Tôi lấy bút vẽ con đường vũ trụ.
Em có má hồng dạo lòng qua đó, Bởi vô tình không biết đấy mà thôi: Trời của tôi mà Thu cũng của tôi, Để em tới em làm người khách lạ. Miệng kia xinh sao tình lơ đãng quá! Tôi không yêu sao có má em hồng? Tôi không buồn sao có mắt em trong? Tôi không mộng sao có lòng em đẹp?
Nay đến trước xin yêu, hồn khép nép, Tự trời xanh rơi xuống để gần em. Một tờ hoa đính ước gởi thơ kèm, Si tình thế vậy mà hiu quạnh mãi! Yêu tôi với! tôi làm thơ ân ái Để yêu người và cũng để người yêu. Để các em qua từng bước diễm kiều Trong cảnh nước non tình tôi xếp đặt.
Ngày hôm nay cánh bướm vàng phơ phất, Các em đi tha thướt, áo màu hoa. Đời đua vui, tôi buồn ở trong nhà, Tình chép mãi, thơ sầu như châu lệ.
Các em dịu dàng sao tàn nhẫn thế ? Mà lòng tôi hoài vọng cứ đa tình! Hãy yêu tôi vì tôi biết em xinh, Tôi biết khóc để cho Tình cảm động. Hãy yêu tôi vì tôi làm nên mộng, Hãy yêu tôi vì tôi dệt nên trời. Em đi trong trời mộng đó, em ơi! Theo áo nhẹ, bay cao hồn vũ trụ. Xin hãy yêu tôi, những lòng thiếu nữ! Một hôm nay Tình ghé bến Thu Hồng, Tôi khổ rồi, em có thấy yêu không?
Đinh Hùng
Bài trên chép từ tập này:
Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012
Hội họa Việt Nam đương đại (III)
Tới giờ thì trình độ vẽ vời của Alpha đã vượt qua cả ba lẫn mẹ:) Sau đây là vài tác phẩm mới:
Còn đây là ba bức tranh màu sáp vẽ một lèo chiều Chủ nhật. Alpha đòi đóng khung treo lên. Nhưng với tốc độ sản xuất tranh của Alpha, tranh nào cũng treo thì chắc phải thuê cả sân vận động:)
Kết quả của việc Alpha lần đầu tiên được nghịch màu nước ở nhà một người bạn. Ở nhà thì ba mẹ cấm tiệt màu nước vì sợ bẩn nhà:)
Còn đây là ba bức tranh màu sáp vẽ một lèo chiều Chủ nhật. Alpha đòi đóng khung treo lên. Nhưng với tốc độ sản xuất tranh của Alpha, tranh nào cũng treo thì chắc phải thuê cả sân vận động:)
Thứ Hai, 9 tháng 4, 2012
Tủ sách của ba tôi (II)
Đúng tên bài này là "Tủ sách của tôi", vì nó do nhân vật tự kể. Xin giới thiệu bài viết của ông nội bạn Alpha và Pi trên Facebook.
Tủ sách của tôi
Có quyển nào đồi trụy ở đây không?
Còn hai quyển này ?
Hay hai quyển này ?
Hổng dám dồi trụy đâu !
Cũng vậy thôi .
Xin thề, hổng có quyển nào đồi trụy hết á .
Tủ sách của tôi
Nhân đọc tạp bút : “Tủ sách của ba tôi" lại nhớ về tủ sách của tôi . Tôi đã từng có một tủ sách . Gọi là tủ sách cho nó oách chứ thật thì, nói ra xấu hổ, đó chỉ là mấy chiếc thùng carton cũ . Sách mua về, đọc xong tôi xếp vào đó . Một thùng, hai thùng rồi ba thùng …Thời trai trẻ, tôi sống như một tên Bohémien chính cống . Không một nơi nào cố định, chỗ năm ba tháng, chỗ một vài năm . Mỗi lần dịch chuyển, một ba lô quần áo, một tủ sách di động theo sau . Nhẹ tênh . Mãi đến khi bị Người Kia tóm được thắt lưng tôi mới chịu dừng bước giang hồ và đoạn tuyệt cái cảnh cơm hàng cháo chợ .
Tôi mê sách . Tôi thường xuyên mua sách . Tôi xin phép lan man với Nguyễn Vỹ một chút. Không biết sao hồi đó tôi rất thích Nguyễn Vỹ . Phải thừa nhận Nguyễn Vỹ là người đa tài, viết văn, làm thơ hay làm báo, ở lãnh vực nào ông cũng nỗi trội . Các đầu sách của ông như Dây Bí Rợ, Hai Thiêng Liêng, Chiếc Áo Cưới Màu Hồng, Tuấn Chàng Trai Đất Việt tôi dều có đủ . Ông là chủ soái của Tao Đàn Bạch Nga . Cách đây cả nửa thế kỹ ông đã biết cách sử dụng lời bài hát để làm slogan cho tờ nhật báo Dân Ta của mình . Thật vậy, dưới hai chữ Dân Ta to tướng bao giờ cũng có dòng chữ : “ Dân Ta hằng anh dũng, Dân Ta vẫn oai hùng, Dân Ta dù nguy biến không nao…” . Ông là chủ biên cùa tờ Phổ Thông Bán Nguyệt San ( một dạng như tờ Kiến Thức Ngày Nay bây giờ ) mà tôi không bỏ sót số nào . Ngoài ra, ông còn dich Bonjour Tristesse ( Buồn ơi, chào mi ) của Francoise Sagan rồi đăng trên Phổ Thông BNS . Tôi khâm phục nhưng không ngưỡng mộ ông, bỡi rằng, qua mắt tôi, Nguyễn Vỹ là người có tài nhưng khiêm tốn một cách “ huyênh hoang “. Điều này, nếu ai có đọc chuyên mục “ Mình ơi! “ ông viết dưới bút danh Diệu Huyền hay ´Người tù 69 “ trên PTBNS ắt nhận ra ngay . Thôi chết, mình lạc đề xa quá rồi, hãy trở lại với tủ sách của tôi .
Trong đời, có lúc mình phải đưa ra một quyết định có ảnh hưởng đến cuộc sống của chính mình . Tôi đã có một quyết định . Một quyết định mà mãi sau này mình mới nhận ra là ngớ ngẩn và dại dột . Cứ nhìn cái cảnh mỗi tuần, thứ bảy dắt díu nhau về Phanrang rồi chiều chủ nhật lại lót tót trở lên Đơn Dương để kịp sáng hôm sau lên lớp, tôi chợt có ý nghĩ, sao mình không về Phanarang ở quách cho nó tiện ? Mình đơn thương độc mã ở đâu mà chẳng được . Đang yên đang lành, công việc đang xuôi chèo mát mái bỗng nhiên giở chứng
.
Việc trước tiên là xếp sách vào thùng, buộc cẩn thận rồi chuyển theo xe lửa cho sách xuôi về Phanrang trước ..Nhà Người Kia có một cái tủ kính khá đẹp, tôi chiếm dụng ngay làm tủ sách . Bao năm nay nằm chật chội trong mấy cái thùng xấu xì, giờ được nắm tay nhau đứng dàng hàng trong chiếc tủ kính, trông sách mới đẹp làm sao . Nhưng, những quyển sách vô tri kia nào biết, tai họa đang chờ nó .
Năm 1964 – Cây lụt Giáp Thìn . Đon Dương lụt . Phanrang cũng lụt . Đơn Dương lụt vì thiếu kinh nghiệm điều tiết nước hồ Danhim . Phanrang lụt vì vỡ đê Sông Cái . Người Kia cứ thẩn thờ, không biết mẹ già em dại ra sao . Còn tôi, ngoài việc chia sẻ chuyện gia đình, lòng cũng rối bời không kém. Chẳng biết cái tủ sách giờ thế nào .Tôi bèn rũ vài người bạn đồng hành bằng xe đạp về Phanrang . Cung dường tám mươi cây số, chúng tôi phải vác xe trên vai mất mươi cây vì đoạn đường từ trên Tân Mỹ đến cuối Đồng Mé đã biến thành sa mac . Cát bồi lắp chẳng còn đường sá gì, chỉ nhắm hướng động mà tiến bước .
Phanrang . Điêu tàn . Nền nhà cao một thước mà mực nước ngập gần chạm nóc . Đến người mà ngấm mấy ngày dưới nước như thế cũng tơi tả rã rời huống gì là sách . Mấy trăm quyển PTBNS của tôi đã kết dính lại thành một đống nhão nhoẹt. Tổn thất trăm phần trăm . Tủ sách đầu tiên của tôi đã trở thành vật hiến tế cho thủy thần .
Làm lại từ đầu . Giờ đã có vợ con đàng hoàng rồi . Giờ đã ở trong căn hộ dàng hoàng rôi . Phải có một tủ sách đàng hoàng mới được . Tôi lại mua sách như điên . Mỗi lần năm, ba quyển . Có khi cao hứng lấy luôn chục quyển . Anh hùng hảo hớn trong Tự Lực Văn Đoàn đều đã đủ mặt . Nam Cao, Tô Hoài, Nguyễn Vỹ, Vũ Trọng Phụng…..góp phần làm cho tủ sách thêm xôm tụ . Năm 1968 tôi lại phải :” Xếp bút nghiên theo việc binh đao “. Bốn năm biền biệt .Ngày trở về, thì ôi thôi rồi tủ sách của tôi ! Những quyển sách mà tôi thường nói, mếch lòng thì chịu, nhất quyết không cho ai mượn , đã được cậu em tốt bụng của tôi cho người này mượn vài quyển, người kia vài quyển .Vứt mỗi nơi mỗi quyển . Sách một ra đi là không trở về . Tính ra thiệt hai cũng non phân nửa .
Lại phải chỉnh trang tủ sách . Tôi lên Dalat tha về một chiếc tủ bằng ván ép dán formica . Kiểu dáng tủ khá hiện đại (lúc bấy giờ). Phía trên có hai phần kính trượt trên ray . Phần giữa là một cánh ngang, khi cần, kéo ra thả xuống thành bàn viết ; dùng xong, nâng lên đóng lai rất gọn gàng .Bên dưới là cửa gỗ có khóa . Sách giờ đã khá nhiều, phong phú hơn , lai được bày biện trong chiếc tủ xinh đẹp, ai trông thấy cũng phải trầm trồ khen ngợi . Phòng khách như sáng hơn, sang hơn . Rồi đến một ngày …
30.4 Ngày giải phóng .
Alô , alô…chú ý, chú ý : “ Ai đang cất giữ sách báo, những sản phẩm văn hóa đồi trụy, khẩn trương đem ra giao nộp cho chính quyền cách mạng . Ai không giao nộp sẽ bị …. Tiếng loa cứ rên rỉ, nhắc đi nhắc lai . Ôi, sách của tôi . “ Un bon livre est un bon ami “ ( Một quyển sách hay là một người bạn tốt ). Đau lắm chứ . Xót lắm chứ . Làm sao tôi có thể đem giao nộp những người bạn tốt của tôi để thiên hạ đốt đi một cách vô cảm . Tôi xin thề, tôi là một nhà giáo, tôi sống rất nghiêm túc . Sách của tôi cũng rất nghiêm túc . Nhưng tối biết giải bày điều này với ai ? Với ai mới được chứ ! Ở vào một thời điểm đặc biệt, khi mà người ta có thể giăng lên một banderole với dòng chữ : “ Con bò có cái cục u / Những người buôn bán thì ngu như bò “ thì mớ sách báo kia được gọi là sản phẩm văn hóa đồi trụy âu cũng là điều dễ hiểu .
Tôi lại có một quyết định . Cái quyết đinh này cũng chẳng hay ho gì hơn so với cái quyết định chuyển sách năm xưa, nhưng dù sao nó cũng làm cho tôi đỡ xốn xang, bứt rứt . Tôi mang tất cả sách báo chất vào một gian cầu tiêu hỏng, không sử dụng . Tôi định bụng, nếu ai hỏi, tôi sẽ nói, để đó chùi…đỡ phải mua giấy KissMe ..
Cái tủ sách trống huơ trống hoác ngơ ngác nhìn tôi như muốn hỏi : Gì vậy ? Có chuyện gì xãy ra vậy ? Tôi lại lần mò ra sau, đứng tần ngần trước cái cầu tiêu hỏng rồi nghĩ : “ Cái gì đồi trụy thì đồi trụy chứ Từ Điển thì nhất định không thể nào đồi trụy được . Thế là tôi gom gần chục quyển tự điển mang vào xếp lên tủ sách .Vài ba hôm sau, tôi lại trở ra . Cao Nguyên Miền Thượng này, Làng Xòm Việt Nam này, Hội Hè Đình Đám này, Tín Ngưỡng Việt Nam này, mấy thứ này sao gọi là đồi trụy được . Tôi lại gom góp mang vào xếp lên tủ sách . Thêm vài lần tuyển chọn như thế…Rồi một mùa mưa đi qua .Tôi trở ra thăm cầu tiêu sách, thì…trời ạ, từ ông cố, ông sơ cho dến cháu chắt chín đời họ nhà mối đã kéo về xây thành đắp lũy ngay trên đống sách ươt mèm của tôi . Đống sách mà giờ đây chỉ cần chạm nhẹ nó cũng rệu rả, bẹp di xuống. Tôi tiếc biết chừng nào . Hàng trăm quyển Hương Quê, một tư liệu rất quý cho nhà nông, trong đó, mỗi quyển lại có một truyện ngăn cực hay của Bình Nguyên Lộc .
Tủ sách của tôi giờ chẳng còn bao nhiêu quyển . Theo thời gian, nó cũng tàn tạ như chủ nhân của nó .Nhưng tôi tin rằng, rồi con tôi sẽ có một tủ sách thật hoành tráng như tôi hằng mơ ước . Và, hinh như điều đó đang dần dần trở thành hiện thưc .






Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012
Không đầu không đuôi 46 - 50
46. Có hai điều thú vị khi đọc Chết ở Venice của Thomas Mann, bản dịch mới của Nguyễn Hồng Vân
trong tủ sách Cánh cửa mở rộng: Thứ
nhất, cầm cuốn sách lên mới biết cuốn này được dịch từ nguyên bản tiếng Đức, chứ
không phải qua bản tiếng Anh như mọi người đồn đoán. Điều thứ hai, đây là một bản
dịch rất đầy đặn, thể hiện qua cách sử dụng tiếng Việt chắc chắn và phong phú.
Bản dịch này hoàn toàn vượt trội so với bản dịch Thần tượng lạ của Nguyễn Tử Lộc của miền Nam trước đây. Nói tới đây
thì tôi nhận ra mình đã mắc phải một thói quen rất xấu đó là khi đọc sách dịch
cứ chăm chăm xem người ta dịch như thế nào, đôi khi quên mất bản thân tác phẩm. Đôi khi, thèm được vô tư như ngày xưa, khi đọc mà chẳng cần phải quan tâm người dịch là
ông bà cha căng chú kiết nào. Cứ như bây giờ, đọc xong thì chỉ biết nhận xét bản
dịch, chứ chẳng biết nói gì về tác phẩm, chỉ thắc mắc tại sao Ngô Bảo Châu lại
chọn cuốn này vào tủ sách:) (tôi đoán đây là lựa chọn của Ngô Bảo Châu
chứ không phải Phan Việt). Ngoài ra, tôi cũng tin rằng viết “đồng tính luyến ái”
thành “đồng tình luyến ái” là nhầm lẫn của nhà xuất bản hay thợ sắp chữ chứ
không phải của giáo sư.:)
47. Nhìn vào đây, nhất định phải tìm cho
được Never Any End to Paris của
Vila-Matas. Review có vẻ rất ấn tượng: “I
am emphatically telling you it is virtually impossible to dislike this novel”
(Tôi nhấn mạnh với bạn rằng không thích cuốn tiểu thuyết này gần như là điều
không thể).
48. Trích bài trả lời phỏng
vấn của Nguyễn Huy Thiệp trên Sài Gòn Tiếp Thị: “Thật sự con người rất oái oăm. Muốn trở thành nhà văn, phải rất tinh vi, đi vào cái vi tế
của con người. Lòng người càng ngày càng
oái oăm, trẻ con lấy nhau, bỏ nhau như bỡn.
Vừa rồi tôi đi thăm mấy nhà trọ của khu công nghiệp Bình Dương, thấy
nhiều đôi trai gái đẻ con không đủ tiền nuôi, đem cho một cách thản nhiên. Một
người đàn ông làm từ thiện phải than trời vì nhiều trẻ bị bỏ rơi đến nỗi ông
nhận không xuể. Cái ác phổ biến đến nỗi
người ta không biết đó là ác nữa. Nếu chỉ
nhìn những khu công nghiệp hào nhoáng, làm sao thấy được những nhà trọ chật
chội đầy trẻ con có cha mẹ mà vẫn mồ côi, những người công nhân cuộc sống ức
chế, thiếu hụt nghiêm trọng cả về đời sống tinh thần, vật chất. Chứng kiến
những điều đang diễn ra, tôi đau lòng, giật mình. Chúng ta đâu cần phải hoành
tráng, hào nhoáng, hãy phát triển từ từ để nâng cao trình độ dân chúng. Hoà
nhập thế giới là chơi với người giỏi hơn mình, nếu không vững sẽ rất dễ bị áp
đặt luật chơi của họ. Trong xã hội chỉ có một bộ phận theo kịp, nhưng dân chúng
thì bị thiệt thòi rất nhiều. Bất ổn từ đó mà sinh ra. Vong bướm cảnh tỉnh con
người đừng rời bỏ thiên nhiên, hãy quay trở về với cái gốc gác làng quê của
mình. Văn học như cái phanh, làm cho con người sống chậm, sống tử tế hơn.”
49. Đợt hội sách vừa rồi, tôi có đi nghe Nguyễn
Huy Thiệp trong buổi ra mắt Vong bướm.
Thực ra, việc nghe bất thành: các thứ loa trong hội sách to quá, mà Nguyễn Huy
Thiệp thì nói nhỏ, và cũng không nói nhiều mấy. Ông ngồi đó nghe người ta tôn
vinh mình và nghe người ta hô hào giết mình. Dẫu biết “hãy giết Nguyễn Huy Thiệp”
là một cách nói hình tượng, nghe vẫn cứ sờ sợ, nhất là khi nhà văn của chúng ta
ngồi sờ sờ ở đó.
Ở dưới nhìn lên, tôi thấy ông đúng thực là một nhà văn.
Tôi nghĩ, nhà văn ở Việt Nam hiện tại, nhất
định phải tư tưởng về cái ác. Đó là lý do vì sao tôi luôn yêu Nguyễn Huy Thiệp, cho dù tôi không thích những
cái ông viết trong giai đoạn sau này.
50. Chương trình Mỗi ngày một cuốn sách hôm nay: Thiên
sứ của Phạm Thị Hoài. Kể người đọc ở ta cũng khổ. Tác phẩm hay thì chẳng có
mấy. Những cuốn hay thì hoặc không được tái bản, hoặc không được xuất bản. Cuốn
này, dĩ nhiên tôi đã đọc nhiều lần, nhưng đây là bản mới kiếm được. Như thế,
tôi dư ra bản Thiên sứ trên tạp chí
Tác phẩm văn học. Có ai muốn đổi không?:)
Thứ Ba, 3 tháng 4, 2012
Tĩnh vật

TĨNH VẬT
Mẩu bánh mì ở góc bàn
và cốc nước trong như mắt đẹp
thôi để giấc mơ lên cỏ hoa
hiện hình nỗi chết
từ ngón tay
hết cả niềm hồn hậu
người đau bằng mầu bằng âm thanh
những ngày nghèo đói
ăn mày
cố rúc tiếng cười lên cổ nõn
tóc mai
phố ngõ lên chiều mãi nhớ thương
người nhổ muôn ngàn vết máu ra khỏi lồng ngực
là tĩnh vật
kẻ đi ngoài kia la vào mồm
sống
Thanh Tâm Tuyền
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)