Tôi chả nhớ đích xác lần đầu tiên mình đi taxi là khi nào, nhưng tôi
chắc chắn rằng đến bây giờ mình phải có trên hai mươi năm kinh nghiệm đi taxi
chứ không ít. Từ khi chưa đi taxi lần nào tôi đã biết taxi là một
phương tiện tốn tiền, nhờ vào sách Streamline English. Cái thời tôi bập
bẹ tiếng Anh, cả nước học cùng một giáo trình Anh ngữ. À, có thể hai,
ngoài Streamline English còn có New Concepts,
cả hai đều có những băng cát-sét sang đi sang lại chục lần, nghe tiếng
người nói thì ít, tiếng rọt rẹt thì nhiều, đâm ra có một thế hệ nói
tiếng Anh mở mồm ra toàn ọt ẹt. Sách Streamline English có một mẩu hội
thoại đại khái một cô bảo anh đi taxi đi thì anh kia trả lời tao ếch
phải là mi lơ ne. Từ đó tôi hiểu rằng phải mi lơ ne mới đi taxi được,
nên dân Việt bây giờ hầu như ai cũng [từng] đi taxi.
Tôi ghét
mọi sự khát quát hóa vội vàng, nhưng tôi tin quan sát taxi cho ta biết
khá nhiều điều về một thành phố. Ở Brisbane, Úc, các bác tài taxi thường rất
lịch thiệp, khách ngồi lên taxi rồi, đợi khách thắt dây an toàn xong sẽ
nhã nhặn hỏi, “Where are you travelling today?”. Thời tôi mới sang Úc,
do ảnh hưởng của sách Streamline English, nên cứ tưởng họ hỏi mình tính
du lịch ở đâu. Mất một thời gian tôi mới nhận ra “travel” không nhất
thiết phải là “du lịch” mà đơn giản chỉ là đi. Ở Singapore, tài xế taxi
thường là các bác người Hoa già, nói tiếng Anh đậm giọng Hoa, phóng xe
rất nhanh, thái độ cũng rất chuyên nghiệp, nhận thanh toán bằng thẻ tín
dụng. Ở New York, giữa hành khách và tài xế, có một tấm kính chắn lên ắt
vì tỷ lệ tội phạm cao ở đây, khách và tài xế giao tiếp với nhau thông
qua mấy cái lỗ thông hơi . Tài xế taxi ở Mỹ gọi khách bằng sir, lịch sự
nhưng không vồn vã, và dĩ nhiên khi xuống xe chớ quên tiền tip. Tài xế
taxi ở Thượng Hải hay Quảng Châu thì ưa đổi làn liên tục, hình như triết
lý của họ là làm đầy mọi khoảng trống, nên thấy bất cứ khoảng trống ở bất
cứ làn nào là lao vào ngay. Triết lý này phù hợp với những người thiếu
kiên nhẫn nhưng không thích hợp lắm với hội tiền đình.
Tài xế
taxi ở Sài Gòn những năm trước thì có tật ưa để tổng đài kêu rột rẹt,
nhưng giờ thì đỡ nhiều rồi. Lên taxi ở Sài Gòn, thường khách là người
nói nơi đến, vì các bác taxi Sài Gòn nhìn chung khá kiệm lời. So với
taxi Hà Nội chẳng hạn, thì các bác tài Sài Gòn đã ít bấm còi hơn rất
nhiều, và nói chung là không có kiểu đá đèn đòi vượt liên tục. Tài xế
taxi ở Đà Nẵng và Hội An lái xe lành, dễ thương, tuy nhiên vẫn có tật ưa
bấm còi.
Mặc dù vậy, vô địch thủ về bấm còi vẫn là taxi Hà
Nội. Các bác tài ở đây cũng rất ít kiên nhẫn, ưa đổi làn, và ưa chạy sát
đít xe trước và nhá đèn. Họ cũng tích cực tham gia câu chuyện của
khách. Nhiều lúc khách đang say sưa nói chuyện với nhau, chợt giật mình cái độp
vì từ ghế trước bác tài hào hứng lên tiếng góp chuyện. Khi không góp
chuyện, thì họ có thể gọi điện thoại, có khi còn nhắn tin, hoặc cao hứng
cất tiếng hát. Có lần, trên đường từ sân bay về, bác tài của tôi liên
tục gọi điện cho ai đó để hẹn điểm đón khách. Tôi bảo anh đang chở khách
đây, khi nào khách xuống rồi thì anh hãy lo tìm khách khác chứ. Bác tài
nghe chừng rất ngạc nhiên, bảo phải lo trước để khách này xuống thì có
khách khác ngay. Anh chăm tăng gia sản xuất thế, vợ con ắt rất vui, riêng
khách thì không vui lắm vì sợ anh ủn đít xe trước hay lủi vào con lươn.
Vậy hơn hai mươi năm kinh nghiệm đi taxi có ích gì? Thật ra cũng chẳng
ích gì, ngoài việc giúp gõ được vài dòng gọi là mua vui cũng được
một vài phút nghỉ trưa.
No comments:
Post a Comment