Thứ Sáu, 29 tháng 2, 2008

Nhảy cầu hay lặn? Không khéo lại là ngã vờ!

Đọc bài này biết tỏng tác giả dịch từ tiếng Tây ra, nhưng không một phút nhìn lại hoặc nghĩ ngợi gì. Tệ hơn, dịch tin thể thao mà người dịch có vẻ chẳng biết gì về thể thao.

http://www3.tuoitre.com.vn/thethao/Index.aspx?ArticleID=244891&ChannelID=399

"VĐV nhảy cầu Trung Quốc từng đoạt 2 HCV tại Olympic 2004 Guo Jingjing đang phải đối mặt với những đòn tấn công mạnh mẽ từ giới truyền thông do thái độ "ngôi sao" thể hiện qua những câu trả lời cộc lốc của cô với báo giới tại Giải vô địch lặn thế giới vừa kết thúc cuối tuần qua ở Bắc Kinh.

Trước nay giới truyền thông Trung Quốc ít khi đá động đến tính cách của những VĐV, nhất là những VĐV nổi tiếng như Jingjing - cánh chim đầu đàn của đội tuyển lặn Trung Quốc với 2 HCV tại Olympic 2004 và 8 HCV tại các giải VĐTG kể từ năm 2001 đến nay."

Rốt cuộc thì cô này vận động viên lặn hay vận động viên nhảy cầu? Người dịch hẳn đã dịch từ chữ "diving" trong tiếng Anh, vốn có cả hai nghĩa "lặn" và "nhảy cầu". Người dịch đã dịch ẩu ở chỗ trong cùng một bài mà một chữ được dịch thành hai nghĩa khác hẳn nhau. Tuy nhiên, nếu người dịch có kiến thức về thể thao thì muốn ẩu cũng không ẩu nổi. Môn lặn là môn mà chỉ khi Việt Nam làm chủ nhà Sea Games mới được tổ chức trong khuôn khổ một đại hội thể thao với mục đích chính nhằm giúp chủ nhà đoạt nhiều huy chương vàng. Còn ra Sea Games ở nước khác môn lặn cũng không được tổ chức, đừng nói Á vận hội hay Olympic. Thế nên, cô vận động kia chỉ có thể là vận động viên nhảy cầu.

May mà người dịch còn chưa dịch thành: "Vận động viên nhảy cầu Trung Quốc.... giải vô địch lặn thế giới...cánh chim đầu đàn của đội tuyển ngã vờ "! :)

Ấy là nhìn thấy chỗ positive in everything vậy!

Thứ Ba, 26 tháng 2, 2008

Yêu nước nhất thế giới:)

Nếu lòng yêu nước có thế được đo bằng số lần vào mạng và bình chọn, ắt hẳn Việt Nam và Bangladesh là hai quốc gia có nhiều người dân yêu nước nhất thế giới. Nhìn vào hình ảnh này, mới biết Việt Nam ta, mà đặc biệt là báo Tuổi Trẻ, không cô đơn trên con đường chúng ta đi. Ít ra, chúng ta có những người bạn Bangladesh anh em đồng hành. Nói gì thì nói, Bangladesh tuy có yêu nước nhưng vẫn thua ta một tẹo!

Viva Việt Nam!

Thứ Năm, 24 tháng 1, 2008

Cuộc sống đâu chỉ có cơm ngon và áo đẹp

Cuối tuần vừa rồi, tôi có một chuyến đi ngắn về quê. Quê tôi là một thị trấn nhỏ, miền núi, không quá đỗi hoang sơ nhưng chưa bao giờ có thể coi là giàu. Ở đó, chỉ có người già, trẻ con, công chức và người thất nghiệp. Phần lớn thanh niên lớn lên đều ra đi lập nghiệp ở nơi khác mà tôi là một trong số đó. Quê tôi, đi có thật lâu rồi trở về cũng sẽ chẳng thấy gì mới. Chỉ có cái cũ là cũ hơn.

Từ hơn hai năm nay, bắt đầu từ một vài người bạn của tôi, rồi tôi được rủ rê vào, chúng tôi lập một cái quỹ nho nhỏ. Chúng tôi kêu gọi những người sinh ra và lớn lên ở quê nay đã có cuộc sống tươm tất ở nơi khác cùng đóng góp. Một năm ba lần, chúng tôi liên lạc với các trường ở quê, đề nghị trường đề xuất danh sách các học sinh có nghèo nhưng có nhiều cố gắng trong học tập để trao học bổng. Chúng tôi gọi đó là học bổng vượt khó. Thường thì một hoặc hai thành viên trong nhóm sẽ về quê để trao những học bổng này.

Tôi là thành viên trong ban điều hành của quỹ này. Thật lòng mà nói, tôi chưa bao giờ là thành viên tích cực nhất trong nhóm. Quỹ hoạt động được lâu dài và thành công, chủ yếu là nhờ công sức của những người khác, năng nổ hơn tôi rất nhiều. Chủ yếu, tôi tham dự các cuộc họp của ban điều hành, trao đổi qua email, nhưng tôi chẳng vận động được mấy, cũng chưa bao giờ bỏ thời gian về quê để gặp gỡ các em học sinh nhận học bổng. Lần này tôi về là lần đầu tiên.

Một trong số những trường tôi đến, thầy hiệu trưởng nói với tôi nhà trường phải rất khó khăn mới chọn ra được 5 em để nhận học bổng. Lý do là vì có quá nhiều trường hợp khó khăn, mà một suất học bổng trị giá đến những 500.000 đồng là quá lớn so với thu nhập của dân vùng này, vì vậy nhà trường phải hết sức đắn đo khi lựa chọn. Một trong số những em nhận học bổng sáng hôn đó đã không có mặt kịp buổi lễ, vì hai mẹ con em phải đi bộ gần 5 cây số để đến trường. Xin quá giang thì không ai chở vì không có mũ bảo hiểm. Tấm hình chụp lúc trao học bổng vì vậy chỉ có 4 em.

Trong 4 em này, có một em gái có băng một bên thái dương. Tôi tưởng em bị ngã. Gặp mẹ em sau buổi trao học bổng, mới biết em bị xe máy cày tông trên đường đi học về. Xe bỏ chạy còn em thì nhập viện. Chi phí phẫu thuật hết 65 triệu. Gia đình em chạy vạy khắp nơi, rồi nhờ được địa phương hỗ trợ thêm nên em cũng đã được phẩu thuật, được xuất viện và đi học trở lại. Tuy nhiên, em vẫn còn rất khó khăn khi ăn cơm vì không há miệng to được. Mẹ em bảo bác sĩ răng hàm mặt yêu cầu nhập viện trở lại để giải phẫu hàm-mặt nhưng gia đình không thể nào kham nổi chi phí khi món nợ trước còn chưa biết trả thế nào. Mẹ em kể chuyện lẫn trong nước mắt, vẫn không quên cảm ơn quỹ học bổng của chúng tôi.

Có đi như thế này tôi mới thấy công sức của các bạn tôi bỏ ra có ý nghĩa. Sắp tới, công việc công ty và gia đình chắc sẽ bận hơn, nhưng có lẽ tôi sẽ không viện cớ bận mà xếp hoạt động của quỹ vào ưu tiên hai nữa. Cuộc sống đâu chỉ có cơm ngon và gái, à quên, áo đẹp. Cuộc đời còn nên cần có những lúc dành thời gian cho người khác kém may mắn hơn mình.

PS. Nếu bạn đọc entry này và có ý muốn giúp đỡ cho em gái nói trên, xin truy cập www.danhim.net, đọc bài Lời kêu gọi từ một tấm ảnh và làm việc mà bạn định làm nhé. Cảm ơn.

Thủ tướng nói gì thế này?

Trong bài này, Thủ tướng phát biểu nhiều câu chứng tỏ sự quyết đoán, sâu sát. Tuy nhiên, đến đoạn này bỗng băn khoăn...Thủ tướng nói gì thế này?

Tại Hội nghị An toàn giao thông quốc gia sáng nay, Thủ tướng cũng yêu cầu, các quy định quản lý nhà nước về giao thông phải sát thực tế hơn, những gì chưa hợp lý Bộ GTVT và các bộ ngành phải sửa ngay. Người đứng đầu Chính phủ dẫn ra câu chuyện đo nồng độ cồn làm cơ sở xử phạt người điều khiển phương tiện giao thông.

"Có người uống một chén rượu đã say, trong khi có người uống cả lít rượu vẫn chưa say. Cùng một người, mức độ uống từng ngày cũng khác nhau. Nếu chúng ta đo nồng độ cồn rồi xử phạt thì thật lạ lùng", Thủ tướng nói.

Không hiểu Thủ tướng thấy lạ lùng ở chỗ nào. Nếu không đo nồng độ cồn để xử phạt, chẳng lẽ giơ mấy ngón tay trước mặt đương sự rồi hỏi "mấy ngón đây?" để kiểm tra đương sự đã say chưa? Hay phải lập một cái cơ sở dữ liệu về mức cồn từng người có thể dung nạp trước khi say để làm cơ sở xử phạt? Hay, đơn giản hơn, lại ra một cái chỉ thị để củng cố cái chỉ thị "Cấm say rượu" năm nảo năm nao? Nói tóm lại, không hiểu sau khi Thủ tướng cho rằng phạt trên cơ sở đo nồng độ cồn là lạ lùng, thì nên làm cách nào kém lạ lùng hơn để các dân tình không còn dám cầm lái sau khi đã sương sương - một chuyện rất phổ biến ở xứ sở ta?