Thứ Tư, 8 tháng 9, 2010

Hễ sướng thì hét lên



Understanding Raymond Carver (Understanding Contemporary American Literature)




Blog, có khi tốt hơn cái loa phường.  Cứ rêu rao thích cái này cái nọ thế nào cũng có người tặng cái này cái nọ.  Đang suy nghĩ có nên rao thích một chiếc Porsche không?


Quyển trên kia, mới được một bạn tặng, mang tận từ Pháp về.  Rất vui và rất sướng.  Hễ sướng thì hét lên.


Lẽ ra sẽ là Collected Prose của Auster nhưng đã có chú Dejavous nhanh nhảu nhượng lại rồi.  Nên ra cuốn này.  Dù được tặng thì thực lòng rất ngại nhưng thực lòng cũng nghĩ rằng đây là một hành vi rất nên được khuyến khích các bạn ạ:)


Cảm ơn người tặng!


Thứ Ba, 7 tháng 9, 2010

Ghi chép chớp nhoáng về thực tại số 8



Tôi ghét
những cơn buồn ngủ cứ đến dù tôi tìm mọi cách xua chúng đi

Tôi ghét
những trang viết đầy thịt da ám ảnh

Tôi ghét
vì tôi muốn thường trú ngoài tinh cầu này, ngoài thể xác này, ngoài linh hồn này

Tôi ghét
 tôi hú tiếng hú của loài sói


Trong bãi tha ma đầy những ánh lân tinh xanh bay bay.

More fragments


Tập hợp một số status Facebook gần đây: )


Phi công cỡ Lưu Quang Vũ (thua Xuân Quỳnh 7 tuổi), Hồng Thanh Quang (thua Lê Dung 11 tuổi) hay Ashton Kutcher (kém Demi Moore 16 tuổi) cũng đã oách lắm rồi, nhưng vẫn chẳng thể nào so với anh hoàng tử trong truyện Công chúa ngủ trong rừng: kém công chúa hẳn 100 tuổi. (Phát hiện mới khi đọc truyện cho hai bạn Alpha và Pi.) (6/9)

Cả giấc ngủ trưa, cứ thấy mình hóa gián. Kafkaesque! (2/9)

Đã có giải pháp: ""Với niềm tự hào mà những Ngô Bảo Châu mang lại, ta sẽ thực hiện thành công cải cách giáo dục", Thủ tướng khẳng định." (trích từ VNN)  (30/8)

Will you buy me a Kindle, Fernando? (27/8)

Hôm nay vào lại blog Thích Học Toán, thấy thương hòa thượng quá, bị bao nhiêu người đè ra tặng thơ:) (24/8)

Ai đấy mua cho mình hay tặng mình mấy cuốn của Eco nhỉ?:) Hiện tại mới chỉ có The Island of the Day Before. (22/8)

Trying to understand a dead man (13/8)

Trời vào thu, Việt Nam buồn lắm em ơi... (6/8)

Sex, Drugs, & Cocoa Puffs for the getaway weekend!(21/7)

The Invention of Solitude is probably Auster's best book. Having said that, I still have not finished reading it! (16/7)

Alpha (bình luận về tóc mẹ): Tóc mẹ rụng nhiều như thế thì mai mốt con sẽ có hai ba, vì mẹ thành con trai, mẹ cũng thành ba luôn!:)

Oh, Pamuk the more I read you the more I love you, my old Turkish man!

Lâu quá không ai tặng sách cho mình. Buồn suýt chết thì lại có người hứa tặng. Vậy là sống lại!:) (2/7)

"Do I like animals? I eat them, so I suppose I must like them, some parts of them."  - Coetzee (27/6)


Thứ Hai, 6 tháng 9, 2010

Fragments

Chữ "fragments" trong Other Colors của Pamuk được Nhị Linh dịch là "những phân mảnh".  Dĩ nhiên, Other Colors là một cuốn sách tuyệt vời về những phân mảnh mà một năm đọc sách chỉ cần đọc một cuốn như thế cũng đủ, chưa kể nó có thể gầy ra rất nhiều cảm hứng, rất nhiều gợi ý.... (Mặc dầu không thích dấu ba chấm nhưng ở đây buộc lòng phải dùng một cái.)


Dưới đây là một vài fragments được nhặt nhạnh đó đây trên mạng và trong thế giới blog:




1.  "Nếu bạn thật tình muốn làm cha mẹ mình khổ tâm, mà bạn lại không đủ can đảm để sống như người đồng tính luyến ái, thì điều tối thiểu bạn có thể làm là lao đầu vào nghệ thuật. Tôi không nói giỡn. Nghệ thuật không phải là một cách kiếm sống. Nó là một cách rất nhân bản để làm cuộc sống dễ chịu hơn. Thực hành một nghệ thuật, bất kể giỏi hay dở thế nào, là một cách để làm tâm hồn của bạn vươn lên, tạm cho là thế. Hãy hát dưới vòi sen trong buồng tắm. Hãy nhảy múa theo nhạc từ đài phát thanh. Hãy kể những câu chuyện. Hãy viết một bài thơ cho một người bạn, ngay cả một bài thơ nhếch nhác. Hãy làm những điều ấy theo khả năng của mình. Bạn sẽ nhận được một phần thưởng to tát. Bạn đã sáng tạo được một cái gì đó".

(Kurt Vonnegut -  trích từ  một chương trong A Man Without A Country - bài dịch của Hoàng Ngọc Tuấn)


2.  Chào, ngườilạ.

Xin lỗi vì đây là một bức thư không nên viết. Vì rằng chúng ta là những người xa lạ, và rằng mối liên hệ giữa chúng ta cũng xa vời như khoảng cách, đúng theo bất cứ ngữ nghĩa nào của từ này, giữa chúng ta vậy.

Xin lỗi vì khi bạn đọc những dòng chữ này, là bạn đang là nạn nhân bất đắc dĩ của một hành động vô cùng vị kỷ. Và chính việc thực hiện hành động này, chứ không phải việc bức thư này nói gì, chính là sự tử tế cao quý nhất mà bạn có thể bày tỏ với tôi, và bạn đã bày tỏ, là sự tử tế cao quý nhất mà bản thân tôi từng nhận được, và tôi đã được nhận, nên xin bạn, một lần nữa, bỏ qua cho sự kỳ cực, trong suy nghĩ của một gã tâm thần, cũng như nguyên nhân tồn tại của chính bức thư này: Tôi muốn viết thư.

Sự không rõ ràng trong nội dung bức thư đã làm tôi ngần ngại rất nhiều, nhưng cũng chính sự không rõ ràng đó đã thúc giục tôi rất nhiều. Tôi viết, bởi vì tôi cần phải viết. Bởi vì khi nhìn thấy từng con chữ hiện ra, chắc chắn và cẩn thận, dưới bàn tay mình, điều đó gây trong tôi rất nhiều hứng khởi; trao cho tôi can đảm, can đảm của việc thực làm những gì mình thực sự muốn làm. Và bạn biết không, không ai có thể hiểu được rằng cảm giác nghẹn thở đó là niềm hạnh phúc lớn lao nhất đời một người có thể đạt được. Không ai có thể hiểu.

Bức thư này sẽ được gởi đi, xuyên qua những khung trời xanh thẳm, xuyên qua những ngày tuyết trắng, xuyên qua cả những mùa hè chói chang nắng nữa, - trời mưa thì không xuyên qua được rồi. Và tôi hy vọng nó có thể là ngọn nến bé thắp lên chút ấm áp cho bạn, một nhỏ bé trong to lớn thành phố xa xôi. Vì tôi biết, tôi muốn viết thư, và bạn muốn nhận thư.

Khi cầm bức thư này trên tay, bạn thấy đó, tôi không mong nhận được hồi âm. Việc bức thư này tồn tại, mà lẽ ra nó không nên, không bao giờ nên, chính là sự thú nhận bản tính ủy mị của tôi - cả bản thân những lời như thế này nữa. Đàn ông phải rắn rỏi. Đàn ông không mềm yếu. Và tôi cũng chắc rằng bạn đồng tình với tôi như thế. Nhưng giờ phút này đây, khi tôi viết những dòng chữ này, cũng đồng thời lúc bạn đọc được chúng, xin cho tôi được thành thật không che dấu cái điểm yếu cố hữu của mình. Vì bạn không biết tôi, vì chúng ta hoàn toàn xa lạ.

Nếu có một điều gì về tôi mà bạn cần biết, chính là, tôi không phải kiểu người bất hạnh. Cuộc sống của tôi vốn đầy đủ và dễ dàng. Tôi có gia đình, tôi có bạn bè, và tôi có cả những tình yêu lớn lao đủ để dằn sâu trong lồng ngực. Tôi có tất thảy những thứ con người cần có để tồn tại trong cuộc đời. Và tôi có cả những nhận thức rằng sống không chỉ đơn giản là tồn tại, dù tồn tại cũng là một cách sống.

Nếu có một điều gì đó tôi muốn bạn biết, đó là, Sài Gòn của tôi lại vào mùa điệp. Những con đường trải dày bóng râm với lắc rắc màu vàng hoa nhàu nhĩ. Những thân cây rắn chắc vươn thẳng lên nền trời cao vợi, đung đưa trong ánh lấp lánh vàng của ngày rực rỡ. Sài Gòn của tôi lại vào mùa mưa. Sài Gòn của tôi, vốn đẹp lạ lùng!

Và điều sau cùng tôi muốn nói, khi bạn đọc đến những dòng cuối cùng này, khi bạn chuẩn bị đặt tờ giấy xuống, và, có lẽ, bừng lên một chút cảm giác ấm nồng, rằng bạn đã "vừa trao cho ai đó can đảm để đối mặt với cuộc đời"!

Cảm ơn bạn, người lạ!

(Từ blog Cafe sữa)

3.  


Lâm cười


Tôi quen thói ẩn núp trong huyền thoại của tiếng cười,
và hôm ấy Lâm cười tiếng lăn giòn như mưa đổ.

Như thể hắn đã được sinh ra từ khe núi,
nên tiếng hắn cười rang
rực rỡ màu thu.

Lâm, tiếng cười của bạn,
tôi muốn nhồi nó vào tai, la hét gào nó đến,
nhưng nó thì im lìm.
Nó chỉ hiện diện trong tiếng mưa rơi,
buộc tôi phải ngồi đây
đợi mưa đến.

(Từ blog Ramblings)


Thứ Năm, 2 tháng 9, 2010

Tin vắn

  • 2/9 năm nào cũng nhận được thiệp chúc mừng từ trường cũ "chúc mừng bạn nhân dịp quốc khánh Việt Nam" - một việc làm nho nhỏ nhưng chứng tỏ trường quan tâm đến cựu sinh viên quốc tế. Thấy cũng ấm lòng.
  • Công ty Cửu Đức đang bán sách giảm giá tại Nhà văn hóa Lao Động. Nếu may mắn bạn có thể tìm được những cuốn giảm giá đến 70%.
  • Đang có triển lãm thành tựu hạ tầng giao thông giai đoạn 2000 - 2010. Nếu bạn không sợ kẹt xe hay xe buýt đụng hay không bị sập cống, thì có thể đến công viên 30/4 để xem triển lãm ảnh này. Miễn phí vảo cổng.
  • Nếu bạn muốn tìm hiểu về một nhà văn trước khi quyết định đọc tác phẩm của nhà văn đó, một cách đáng tin cậy là xem nhà văn đó trả lời phỏng vấn như thế nào. Nhiều lúc đọc phỏng vấn xong bạn có thể cất nhà văn đó đi mà không áy náy. Và ngược lại, sau khi đọc một bài phỏng vấn như thế này, có thể bạn sẽ muốn đọc Linda Lê ngay tức thì.
  • Nếu bạn vừa đọc xong một cuốn sách, giờ là lúc bạn chọn lựa cuốn sách tiếp theo.