Một
thế kỷ những đám mây quần tụ. Những chuyến tàu ma đến và đi. Biển sâu
thẳm hơn, mênh mông hơn. Con vẹt trong chiếc lồng tre nói nhiều ngôn
ngữ. Viên thuyền trưởng trên tấm kẽm tô đôi má đỏ. Ông mang từ miền
nhiệt đới về một cô gái mình trần. Họ cứ xích cô trên tầng áp mái. Cả
khi ông đã chết rồi. Về đêm cô phát ra những âm thanh nghe như tiếng
hát. Viên thuyền trưởng kể về một giống
người không có miệng chỉ sống nhờ hương hoa. Câu chuyện này khiến vợ và
mẹ ông cất lời cầu nguyện để cứu vớt mọi linh hồn chưa rửa tội. Tuy
nhiên, có một lần chúng tôi bắt gặp thuyền trưởng tháo bộ râu. Nó là đồ
giả! Ở bên dưới ông còn một bộ râu nữa trông cũng kỳ cục y như thế.
Đó là thời những quả phụ bận rộn đi dạo. Những tử ngữ tình yêu vẫn còn
được dùng, nhưng cũng rất nhiều im lặng, rất nhiều tiếng gào không thành
tiếng thoát ra từ đỉnh phổi.
***
Những
câu chuyện ma viết bằng phương trình đại số. Nhóc Emily bên bảng đen
hoảng sợ. Những chữ X trông như nghĩa địa về đêm. Thầy giáo muốn em chọc
vào chúng bằng một mẩu phấn nhỏ. Bọn trẻ thảy đều nín thở. Phấn trắng
rít lên một lần giữa những dấu cộng và dấu trừ, rồi lại lặng như tờ.
***
Có ai đó lết quết ngang cửa phòng tôi thì thào: “Món ngỗng của chúng ta chín rồi!”
Lạ lùng chưa! Dao nĩa tôi đã sẵn sàng. Thậm chí khăn ăn tôi đã đeo quanh cổ, nhưng cái đĩa trước mặt vẫn trống rỗng.
Vậy mà, ai đó cứ thì thào ngoài cửa về một món ngỗng giả định nào đó,
được cho là đã chín mà hắn tuyên bố là chung của chúng tôi.
(Những bài này dịch từ tập The World Doesn't End)
Hiển thị các bài đăng có nhãn simic. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn simic. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013
Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013
Buổi tối với Charles Simic
Dạo này tôi đặt chỉ tiêu mỗi tối dịch một bài thơ của Charles Simic. Dưới đây là kết quả của mấy tối vừa rồi.
Tôi lười gõ lại bản tiếng Anh. Bạn nào thích đối chiếu thì search trên mạng thể nào cũng ra.
---------
M.
Tôi đi bộ đến M.
Không có ai ở M.
Tôi phải đi khe khẽ
Ngang ngôi nhà làm từ những quân bài
Cả một hàng như vậy
Toan sập xuống
Ở M. lúc tảng sáng.
***
Cái đầu con búp bê bằng sứ trăm năm tuổi sóng đánh dạt lên bờ biển xám. Người ta muốn biết câu chuyện. Người ta muốn bịa ra, bịa ra nhiều câu chuyện. Nó ở dưới biển đã quá lâu, mắt mũi đã bị xoá nhoà, nụ cười nhợt nhạt càng thêm nhợt nhạt. Khi đêm xuống, người ta muốn thấy mình đi dạo trên bờ biển quạnh và cúi xuống bên nó.
***
Tôi là người lính Napoleon cuối cùng. Gần hai trăm năm rồi tôi vẫn đang rút khỏi Mátxcơva. Hai bên đường trắng xoá bạch dương, còn bùn dâng tận gối. Người đàn bà chột muốn bán tôi con gà, mà thậm chí trên người tôi chẳng còn lấy một manh áo.
Người Đức đi một đường, tôi đi đường khác. Còn người Nga đi theo một con đường khác nữa và vẫy tay tạm biệt. Tôi có một thanh kiếm dùng trong nghi lễ. Tôi lấy nó cắt mái tóc dài một mét hai.
***
Người chết bước xuống từ bệ chém. Chàng cắp quả đầu máu me dưới cánh tay.
Lũ cây táo đương hoa. Chàng lần tới quán rượu trong làng trong lúc mọi người dõi theo. Ở đó, chàng ngồi xuống bên một cái bàn và gọi hai vại bia, một cho mình và một cho cái đầu. Mẹ tôi chùi tay lên tạp dề và phục vụ chàng.
Quá đỗi tĩnh lặng trong thế giới. Người ta có thể nghe thấy tiếng con sông xưa trong cơn bối rối đôi khi đãng trí chảy ngược dòng.
Tôi lười gõ lại bản tiếng Anh. Bạn nào thích đối chiếu thì search trên mạng thể nào cũng ra.
---------
M.
Tôi đi bộ đến M.
Không có ai ở M.
Tôi phải đi khe khẽ
Ngang ngôi nhà làm từ những quân bài
Cả một hàng như vậy
Toan sập xuống
Ở M. lúc tảng sáng.
***
Cái đầu con búp bê bằng sứ trăm năm tuổi sóng đánh dạt lên bờ biển xám. Người ta muốn biết câu chuyện. Người ta muốn bịa ra, bịa ra nhiều câu chuyện. Nó ở dưới biển đã quá lâu, mắt mũi đã bị xoá nhoà, nụ cười nhợt nhạt càng thêm nhợt nhạt. Khi đêm xuống, người ta muốn thấy mình đi dạo trên bờ biển quạnh và cúi xuống bên nó.
***
Tôi là người lính Napoleon cuối cùng. Gần hai trăm năm rồi tôi vẫn đang rút khỏi Mátxcơva. Hai bên đường trắng xoá bạch dương, còn bùn dâng tận gối. Người đàn bà chột muốn bán tôi con gà, mà thậm chí trên người tôi chẳng còn lấy một manh áo.
Người Đức đi một đường, tôi đi đường khác. Còn người Nga đi theo một con đường khác nữa và vẫy tay tạm biệt. Tôi có một thanh kiếm dùng trong nghi lễ. Tôi lấy nó cắt mái tóc dài một mét hai.
***
Người chết bước xuống từ bệ chém. Chàng cắp quả đầu máu me dưới cánh tay.
Lũ cây táo đương hoa. Chàng lần tới quán rượu trong làng trong lúc mọi người dõi theo. Ở đó, chàng ngồi xuống bên một cái bàn và gọi hai vại bia, một cho mình và một cho cái đầu. Mẹ tôi chùi tay lên tạp dề và phục vụ chàng.
Quá đỗi tĩnh lặng trong thế giới. Người ta có thể nghe thấy tiếng con sông xưa trong cơn bối rối đôi khi đãng trí chảy ngược dòng.
Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011
Charles Simic
Nhân đang cầm trên tay cuốn The World Doesn't End mua hộ bạn kia, chép ra mấy bài vậy. Ai đọc thì đọc ai không đọc thì thôi:) chứ dịch thơ thì xin kiếu (mà dịch ra chắc đã ai đọc?:)
The city has fallen. We came to the window of a house drawn by a madman. The setting sun shone on a few abandoned machines of futility. "I remember," someone said, "how in ancient times one could turn a wolf in to a human and then lecture it to one's heart's content."
***
The hundred-year-old china doll's head the sea washes up on its gray beach. One would like to know the story. One would like to make it up, make up many stories. It's been so long in the sea, the eyes and nose have been erased, its faint smile is even fainter. With the night coming, one would like to see oneself walking the empty beach and bending down to it.
***
I was stolen by the gypsies. My parents stole me right back. Then the gypsies stole me again. This went on for some time. One minute I was in the caravan suckling the dark teat of my new mother, the next I sat at the long dining room table eating my breakfast with a silver spoon.
It was the first day of spring. One of my fathers was singing in the bathtub; the other one was painting a live sparrow the colors of a tropical bird.
***
Đúng kiểu thơ mình thích.
The city has fallen. We came to the window of a house drawn by a madman. The setting sun shone on a few abandoned machines of futility. "I remember," someone said, "how in ancient times one could turn a wolf in to a human and then lecture it to one's heart's content."
***
The hundred-year-old china doll's head the sea washes up on its gray beach. One would like to know the story. One would like to make it up, make up many stories. It's been so long in the sea, the eyes and nose have been erased, its faint smile is even fainter. With the night coming, one would like to see oneself walking the empty beach and bending down to it.
***
I was stolen by the gypsies. My parents stole me right back. Then the gypsies stole me again. This went on for some time. One minute I was in the caravan suckling the dark teat of my new mother, the next I sat at the long dining room table eating my breakfast with a silver spoon.
It was the first day of spring. One of my fathers was singing in the bathtub; the other one was painting a live sparrow the colors of a tropical bird.
***
Đúng kiểu thơ mình thích.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)