Hiển thị các bài đăng có nhãn nguyễn đức sơn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn nguyễn đức sơn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011

Vọng

Hôm nay post mấy bài thơ đọc cho nó nhẹ nhõm.  Những bài này trong tập Vọng của Nguyễn Đức Sơn.  Dấu hỏi ngã đánh y chang theo cách của thi sĩ, không phải tôi sai nhé.

Đọc thơ những người như Bùi Giáng hay Nguyễn Đức Sơn tôi nhận ra một điều rằng người ta có thể quyết định trở thành nhà văn nhưng không thể quyết định trở thành nhà thơ.   Tất nhiên cả nhà văn và nhà thơ ở đây theo đúng nghĩa của nó.




Đêm ba mươi

bên xóm vắng anh trở về bối rối
một đàn bà lỏa thể dáng đen thui
dưới chuồng gà anh phải đứng lui cui
e thường trụ...kiếp này trong bóng tối


Trăng còn thở bên ta

ta xuất khí suốt ngày nên buốt nhức
rồi đêm vàng khi thân thể ngất ngây
nơi bóng cây khô hồn ta thổn thức
trăng còn thở bên ta trọn kiếp này


Vô đề

có một đêm tôi ở truồng dưới nguyệt
tắm huy hoàng trong ánh sáng lung linh
ôi thân thể những đêm vàng bất tuyệt
tôi hiểu rồi ý nghĩa của vô minh


Hãy bắt đầu

tuổi mười sáu các anh nên thu xếp
dụt sách đèn ngủ lại cửa tồn sinh
mật đã ứa trần gian ta được phép
một trăm lần vĩ đại giữa vô minh

(mười sáu tuổi là hãy bắt đầu, chứ hai hai, hai ba là trễ lắm rồi nhé các thi sĩ!)



Bắt đầu thở

                              tặng S.Nh.


bắt đầu thở là bắt đầu hạnh phúc
không bao giờ anh nói dối em đâu
ôi bất động ngàn năm thân gỗ mục
cửa tồn sinh em hãy mở cho lâu

Thứ Ba, 6 tháng 10, 2009

Tôi định có một ngày nào thật thảnh thơi

“Tôi định có một ngày nào thật thảnh thơi
Leo lên trời
Ỉa.

(Nguyễn Đức Sơn)

Tôi đọc mấy câu này lần đầu tiên hồi lớp 4, lớp 5 gì đó. Chả là ngày xưa chả có gì chơi nên ngoài giờ học tôi mặc sức lục lọi tủ sách của ba, trong đó, còn sót lại mấy cuốn tạp chí miền Nam trước 75. Mấy câu kia của Nguyễn Đức Sơn tôi đọc được trong một cuốn Văn hay Phổ Thông rách bìa. Mấy câu thơ kì dị kia giống như một phát đạn nã vào đầu óc trẻ con khi đó. Có lẽ, nó quá đặc biệt nên khó quên. Nó bám đâu đó trong bộ nhớ của tôi cho dù mãi về sau này tôi vẫn không thật sự chú tâm tìm hiểu về tác giả mấy câu thơ trên. Cho đến hôm qua, cụ thân sinh của cụ thân sinh ra bạn Alpha (cụ này bảy mấy mà vẫn lướt nét ầm ầm) gửi cho tôi một cái link, tôi mới biết Nguyễn Đức Sơn, cùng với Bùi Giáng, từng được coi là kỳ nhân thi sĩ ở miền Nam trước đây. Thú vị hơn, Nguyễn Đức Sơn là người Đơn Dương, đồng hương với tôi.

Bài viết về Nguyễn Đức Sơn được post ở đây (post thứ hai). Trong bài còn có nhắc một người tên là Nguyễn Văn Xô. Tôi biết người đó là ba của một người bạn tôi hồi cấp một, nhưng tôi cũng chỉ biết ông là thợ giày như trong bài viết có nói đến. Trong khi, hình như ông cũng là người trong làng văn nghệ trước đây.

Dưới đây là một số bài thơ của Nguyễn Đức Sơn:

Nhìn Con Tập Lật

Nắm tay lật úp đi con
Co thân tròn trịa như hòn đá lăn
Muốn cho đời sống không cằn
Tập cho quen mất thăng bằng từ đây

Nói Thật

Ở ăn với mẹ mày nhiều
Có trưa hộc máu có chiều trào cơm
Có đêm quẫn trí sôi đờm
Sáng ra cuộc sống quá nhờm con ơi
Ru con cha rống thấu trời
Oan khiên tan ở giữa đời cho mau

Mai Kia

Mai kia tan biến hận thù
Giữa đêm sao chiếu mịt mù phương đông
Cha về ôm cả biển sông
Duỗi chân duỗi cẳng nằm không một đời
Cho con cha hứa một lời
Duổi mây thiên cổ rong chơi tối ngày
Thu nào tóc bạc oà bay
Có con chỉ trỏ mới hay tuổi già
Cúi hôn trời đất đậm đà
Cha tan theo bóng trăng tà vạn niên

Rơ Miệng Con

Nằm yên thôi chớ vùng vằng
Để cha rơ miệng con bằng mật ong
Bẻ luôn cái lưỡi cho cong
Nói năng lấp liếm mới hòng người nghe

Đêm thăm bạn sắp đẻ ở Di Linh


Sắp đẻ ở Di Linh cây cối chào chị
Sắp đẻ ở hư không rừng và chị ôm nhau hát
Tôi giấu mặt đi ven hồ lạnh giá
Căn nhà gỗ phần mộ thanh xuân
Những ván thông dày đặc gỗ quan tài
Của tóc của chị của tình nhân
Của dương cầm bỏ phế đúng một năm
Sắp đẻ ở Di Linh cô đơn hùng dũng
Chị thu mình như một con mèo mun
Chị thu mình như một vũ nữ Ba Lan
Chị thu mình như một đĩa hát cũ
Oh my tormented heart
Buổi chiều chết trên cây thánh giá
Hãy quên tôi như một mũi tên
Hãy quên tôi như một loài chim đêm
Anh đưa chị về đây để tự vận
Chị thổ huyết ba lần tôi chứng kiến
Khi rừng già thấp xuống thấp xuống
Buổi sáng chị tắm sương mù
Buổi chiều chị đốt cỏ để hong đời chị
Hiu hắt như đời tôi chị đứng lên
Hai mươi bảy năm tuột mất thanh xuân
Ôi nắng vàng dòng thác Gougah
Rừng và chị ôm nhau hát
Sẽ đẻ ra một đứa con
Rừng và chị ôm nhau chết .

***

Thêm tư liệu và thơ Nguyễn Đức Sơn ở đây