Hiển thị các bài đăng có nhãn linhtinh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn linhtinh. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 24 tháng 12, 2010

Linh tinh mùa Giáng sinh

Năm ngoái có cái entry Linh tinh mùa Giáng sinh.  Bổn cũ soạn lại, năm nay cũng phải linh tinh một phát, vì đã lâu rồi chẳng linh tinh.

***





Sáng nay, nhìn cái mục Ăn khách trong tuần, thấy chín trên mười entry là những cái liên quan đến sách (cái còn lại liên quan đến bao cao su), tôi không khỏi tự cảm thán: Thật là đồi trụy quá đỗi! Quả tình là tôi không định biến blog này thành nơi chuyên tán nhảm về sách.  Tôn chỉ ban đầu của blog này là ăn chơi nhảy múa, thơ ca hò vè; thế nhưng sau một thời gian lại đổ đốn ra, ăn chơi thơ thẩn giảm dần, nhường chỗ cho toàn sách là sách.  Phải mà chịu khó xem tivi thì entry ăn khách nhất hiện giờ hẳn là “Uyên Linh và những fan cuồng” hay cái gì gần như thế:)

***

Tối qua, vào Facebook chợt thấy hình đám cưới.  Nhìn cô dâu quen quen, hóa ra là một bạn cũng hay còm trên blog này.  Tìm chú rể mãi chẳng thấy đâu, chỉ thấy có hình bác cũng quen mặt sơ mi trắng xóa đứng cạnh. 

***

Giờ này năm ngoái đang say mê theo bác Paul Auster sau khi đọc một loạt mấy cuốn đỉnh của bác.  Giờ này năm nay thì chán bác rồi. Những cuốn gần đây của bác đều kém.  Năm ngoái cuốn Invisible đã thảm, cuốn năm nay Sunset Park có vẻ không khá khẩm gì hơn, dù tôi chỉ mới đọc độ hai mươi trang.   Có khi khuyên bác tạm nghỉ ít năm trước khi ra cuốn tiếp theo.  Nhân đây, trích một câu trong Other Colors mà Orhan Pamuk có nhắc tới Paul Auster (chỗ duy nhất trong hơn 400 trang của cuốn này): “Độc giả văn học ngày nay đợi chờ một cuốn sách mới của Garcia Márquez, Coetzee hay Paul Auster cùng một cách như những thế hệ độc giả trước đợi chờ tác phẩm mới của Dickens - như chờ những tin tức mới nhất.”

***

Còn đây là hai câu trích trong Lũ người quỉ ám của Dostoyevsky, cuốn mà Orhan Pamuk đánh giá là “tiểu thuyết chính trị vĩ đại nhất mọi thời đại”: (i) “Hẳn đó là một ý nghĩ vô liêm sỉ, nhưng vốn một người càng đạt đến trình độ phát triển cao bao nhiêu thì càng có xu hướng vô liêm sỉ bấy nhiêu, dù đó chỉ là vì cấu tạo của người đó càng trở nên phức tạp hơn”; (ii) “Trong nước ta, cái gì cũng do tật lười sinh ra, kể cả những điều hay”.

Theo tôi thì bất cứ ai có tham vọng thành tiểu thuyết gia cũng phải giải quyết xong Dos trước tuổi 20.  Câu này cũng tương tự như câu bất kỳ ai muốn thành cầu thủ bóng đá thì phải xem Brazil đá trước tuổi 11, nhưng tôi chắc là mọi người dễ dàng đồng ý với câu sau hơn.:)

***

Năm nay có vẻ tôi bội thu sách tặng.  Phần nhiều người tặng là những bạn có đọc blog tôi và biết tôi thích đọc và tàng trữ sách.  Lời hứa tặng mới nhất là của một bạn mê Ruồi Trâu, hứa sẽ tặng Đầu xanh tuổi trẻ của Dos, bản in năm 74.  Nhân dịp Giáng sinh, tôi xin bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến các bạn đã tặng sách cho tôi. Tôi xin hứa vào một dịp thích hợp tôi sẽ tặng lại tất cả các bạn đã tặng sách cho tôi một cuốn sách thích đáng (còn việc bạn có thích thú với cuốn sách đó hay không ngoài tầm kiểm soát của tôi.)

***

Tâm sự của hai bạn Alpha và Pi nhân dịp Noel:  Được hỏi thích ông già Noel tặng quà gì, bạn Alpha đề đạt nguyện vọng, con thích công chúa Bạch Tuyết, công chúa Barbie và hoàng tử; còn bạn Pi thì, con thích kiếm, ô tô và hoàng tử.  Hôm qua, ông và bà già Noel đi dạo đến rả cẳng, nhưng chỉ đáp ứng được một phần nguyện vọng của hai bạn. 

***

Cuối cùng, xin chúc tất cả các bạn gần xa một mùa Giáng sinh an lành.

Chủ Nhật, 4 tháng 4, 2010

Hướng dẫn sử dụng trước khi dùng

Ghi trên cuộn giấy ở các nhà vệ sinh công cộng: Tồn tại hay không tồn tại, đó là vấn đề.

Ghi trên thẻ ATM: Thẻ này không có chức năng cách điện.

Ghi trên con mực khô: Sau khi nhai có thể đổi năm bã lấy một bao cao su.

Ghi trên mõm chó bec-giê: Chỉ cắn khi có hoặc không có nhân chứng.

Ghi trên thức ăn đóng hộp dành cho mèo: Nếu nuôi mèo, hãy nuôi ít nhất hai con, để tránh lãng phí thức ăn trường hợp một con biến mất.

Ghi trên tô cháo lòng: Để gió cuốn đi.

Ghi trên mũ bảo hiểm: Để tránh trầy xước, tránh sử dụng khi đi ngang khu vực có nhiều cần cẩu.

Ghi trên tiếng khóc than: 300.000 – 1.000.000 đồng giờ, tùy cường độ âm thanh và mức độ biểu cảm.

Ghi trên một dòng sông: Không thể tắm hai lần ở đây, vì có thể bị ghẻ lở sau lần tắm đầu.

Ghi trên tiếng còi xe: Xin chào nhau giữa con đường/ Mùa xuân phía trước đoạn trường phía sau.

Ghi trên sự thật: Được miễn thuế tiêu thụ đặc biệt khi mua hàng xa xỉ.

Ghi trên bản đồ nước Lào: Tại đây không có đảo.

Ghi trên ca khúc Trịnh Công Sơn: Cẩn thận. Nghe xong có thể thành trí thức.

Ghi trên văn bằng tiến sĩ: Có thể dùng thay thế dụng cụ leo núi.

Ghi trên cửa hàng dược phẩm: Ở đây chỉ bán thuốc theo thư tay bác sĩ.

Ghi trên lời nói dối: Không cần phải hướng dẫn gì thêm.

Thứ Hai, 25 tháng 1, 2010

Một câu hỏi nhỏ có lời đáp

Khi nói, không có câu hỏi nào là câu hỏi ngớ ngẩn, là khi người ta muốn khuyến khích người ta đặt câu hỏi. Tại sao phải khuyến khích đặt câu hỏi? Tới đây, thì chúng ta đã có một câu hỏi rồi. Có một câu hỏi, thì phải nghĩ cách tìm ra câu trả lời. Tất nhiên, sẽ không có câu trả lời nào nếu như không có câu hỏi được đặt ra. Và tất nhiên, nếu không đặt câu hỏi, thì không phải nhọc công ngồi nghĩ câu trả lời. Thế thì, tại sao phải khuyến khích đặt câu hỏi? Và tại sao các vị La Hán chùa Tây Phương phải chau mặt?

***

Tôi vừa đọc xong lời giới thiệu, lời cảm ơn và một số bài phỏng vấn của Nguyễn Đức Tùng trong Thơ đến từ đâu? Cả tập sách chỉ nhằm trả lời một câu hỏi, nhưng không có nghĩa đọc xong tập xong tập sách sẽ có lời giải đáp. Dù gì, thì người hỏi đã nỗ lực hỏi và người trả lời đã nỗ lực trả lời. Trong phần cảm ơn, Nguyễn Đức Tùng có cảm ơn các cô hàng cà phê Hà Nội Sài Gòn New York Vancouver vì đã không tính tiền chỗ ngồi khi tác giả làm việc tại quán cà phê. Tôi cũng hay làm việc tại quán cà phê, cái môi trường đầy tiếng ồn đấy hóa ra lại là chỗ làm việc tốt, vì những tiếng ồn không định hướng có thể giúp người ta tập trung hơn.

***

Tuy nhiên, làm việc tại quán café và đọc một cuốn sách khi có một người nheo nhéo bên tai là hai chuyện khác nhau. Tiếng ồn do một người nheo nhéo bên tai gây ra thuộc loại tiếng ồn có định hướng, nhất là khi người đấy gọi đích danh người đang đọc sách với những câu hỏi hết sức cụ thể và không chịu buông tha người đọc sách cho đến khi có câu trả lời. Ví dụ một số câu hỏi như thế này: Ba ơi, mặt trăng có mắt không? (Chắc là không.) Ba ơi, tại sao hoàng từ cưỡi ngựa? (Vì hoàng tử không có xe máy). Ba ơi, tại sao Bạch Tuyết nằm trên giường của bảy chú lùn? Sao Bạch Tuyết không nằm trên giường của Bạch Tuyết? (Vì sẽ có lúc người ta buộc phải nằm giường của người khác). Vì lẽ đó, người đọc sách đọc những cuốn dễ hiểu hơn, chẳng hạn Thơ đến từ đâu, khi có người léo nhéo bên cạnh, và đợi đến lúc người léo nhéo đi ngủ để đọc những cuốn cần tập trung hơn, chẳng hạn Catch 22 – một cuốn đầy những trò lòng vòng và những sour jokes.

***

Người léo nhéo kia tất nhiên là bạn Alpha, ba tuổi rưỡi và đầu óc đang tràn ngập những câu hỏi liên tu bất tận. Mà, hình như, ai lúc ba bốn tuổi cũng có khả năng đặt câu hỏi liên tu bất tận. Khả năng này bị mai một khi người ta lớn lên, không hẳn vì người ta đã biết quá nhiều, mà có khi vì người ta ngần ngại rằng câu hỏi của mình ngớ ngẩn. Tất nhiên, không ai muốn một chàng sinh viên hai mươi hai mấy tuổi hỏi những câu hỏi như một đứa bé ba tuổi; nhưng tất nhiên, các giáo sư hẳn cũng rất buồn nếu như giảng bài xong mà không thấy sinh viên hỏi gì.

***

Cũng có những chỗ những nơi, câu hỏi không được khuyến khích, và người được đặt câu hỏi không thích được hỏi một chút nào, nhưng đấy là một đề tài hoàn toàn khác. Liệu có nên đặt câu hỏi tại sao người ta không thích được hỏi không?

***

Có những câu hỏi không lời đáp chẳng hạn như câu hỏi đã khiến các vị La Hán chùa Tây phương chau mặt đến tận bây giờ. Có những câu hỏi câu trả lời đến thật nhanh và tình cờ: Cách đây ít lâu, tôi từng băn khoăn tự hỏi ở Trung Quốc người ta có sản xuất hoa trái giả không. “Hoa trái” là từ trong ngoặc kép. Câu hỏi này ắt không phải câu hỏi lớn nên không cần chau mặt lâu lắm, chỉ cần lên mạng đọc tin một tí là có câu trả lời. “Hoa trái” giả không những có, mà còn rất nhiều, và hoàn toàn có lý do để tin rằng thể loại hoa trái giả này đã có mặt ở Việt Nam. Vì thế, thận trọng với “hoa trái” Trung Quốc và hoa trái Trung Quốc không bao giờ thừa, nếu biết rằng có những trái cam hay táo xuất xứ Trung Quốc sau ba tháng trưng bày vẫn tươi nguyên như vừa mới hái.

Thứ Tư, 20 tháng 1, 2010

Trời mưa, và Erich Segal đã chết

Đã sang đầu tháng 12 âm lịch mà Sài Gòn bỗng dưng mưa mưa gió gió. Đường bẩn nhòe nhoẹt, xe cộ nhòe nhoẹt, mặt người nhòe nhoẹt, tất cả trông rất thiểu não. Cứ như là Hà Nội một ngày mưa phùn. Cứ như Đơn Dương những ngày mưa dầm. Sáng, đưa Alpha đi học, hai bố con ôm nhau co ro dưới chiếc ô to. Con gái càng lớn càng xinh và càng tình cảm. Mới hôm qua Alpha tuyên bố lớn lên con không đi làm đâu. Hỏi tại sao, cô nàng bảo vì nếu con đi làm thì con không được gặp ba mẹ. Ôi chao, con gái. Bây giờ ba bốn tuổi con nói thế, chứ có khi mười bốn mười lăm tuổi thì khóa trái cửa không cho ba mẹ vào phòng; con hai mươi tuổi thì chắc nhà chỉ có hai ông bà già uống trà trệu trạo nhìn nhau thôi.

Có những bộ phim hay cuốn truyện tuy không thật ấn tượng nhưng cứ vào những hoàn cảnh nhất định thì lại nhớ đến. Trời xám xịt thế này thì nhớ một bộ phim ra mắt năm 2002 tên là Igby goes down. Igby là tên một cậu thiếu niên ở New York, do một chú nhà Culkin đóng, bỏ nhà đi lang thang rồi hình như yêu một cô gái điếm thì phải. Không nhớ rõ lắm, nhưng nhớ rõ cái cảnh ngoài trời mưa tầm tã, Igby ngồi trên chiếc xe bus để đi đến Florida tìm nắng ấm. Ờ, mà cũng có thế chi tiết này trong Bắt trẻ đồng xanh. Igby là một dạng Holden Caulfield, và phim này lấy cảm hứng từ Bắt trẻ đồng xanh mà. Trong phim có những đối thoại buồn cười, chẳng hạn một nhân vật nói với Igby: “I think if Gandhi had to spend a prolonged amount of time with you, he'd end up beating the shit out of you, too”. Tao nghĩ nếu Gandhi phải ở với mày lâu thì thế nào ổng cũng đập cho mày phọt cứt ra. Gandhi dĩ nhiên nổi tiếng về phương pháp đấu tranh bất bạo động. Còn Igby thì băn khoăn thế này: “If heaven is such a wonderful place then how come being crucified is such a big fucking sacrifice?” Nếu thiên đường là một chỗ tuyệt vời đến vậy thì bị đóng đinh trên thập tự giá sao lại là hy sinh to vãi tè? Nói chung phim chỉ xoàng xoàng nhưng xem cũng vui vui.

Hôm nay, trời mưa, và nghe tin Erich Segal, tác giả Love Story, chết, ở tuổi 72. Người chết đi còn lại gì? Với Erich Segal, chắc chắn còn lại câu này, câu nói gần như đã trở thành tuyên ngôn của những người đã yêu, từng yêu, đang yêu, và sắp yêu, nghĩa là của tất cả mọi người, trừ những người không biết yêu: Yêu là không bao giờ phải nói hối tiếc. Vì thế, hãy yêu nhau đi.

Thế thôi, cho một ngày mưa.

Chủ Nhật, 17 tháng 1, 2010

Một số phát hiện


  • Một số đôi giày đã bong keo, cần tìm gấp thợ sửa.
  • Thợ sửa giày có ngay trong nhà: Pi (2 năm 4 tháng tuổi đời, mới vào nghề). Khi bị phát hiện mở toang tủ giày và lôi một số đôi ra ngoài, Pi dõng dạc: “Pi sửa giày mà”. Rất không hài lòng khi bị tống cổ đi chỗ khác.
  • Hoàng hậu trong truyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn sơn móng tay đỏ. Dĩ nhiên đây là phát hiện của bạn Alpha, 3 tuổi rưỡi, người rất quan tâm đến các thể loại bông tai, nhẫn, vòng vèo cũng như hình thức của công chúa, hoàng hậu và cô giáo.
  • Một phát hiện khác của Alpha: Bạch Tuyết nằm ngủ trên giường của Bach Tuyết, nhưng giường của Bạch Tuyết lại ở trong nhà của bảy chú lùn. Điều này có vẻ không logic, vì giường của Alpha thì ở trong nhà của Alpha.
  • L’ Amante Inachevee là Người tình dang dở. Cầm cuốn này lên thì hiểu tại sao có bạn lấy một cái nick dài ngoằng.
  • Những linh hồn xám của Philippe Claudel hình như là một cuốn hay. Người dịch của cuốn này cũng là người dịch Lời hứa lúc bình minh.
  • Có người bảo cần phải cho Paul Auster vào danh sách những tác giả viết chán nhất và không hiểu Moon Palace gây rung động về điều gì.
  • Chủ nghĩa hậu hiện đại có thể tồn tại trong bóng đá, và Arsene Wenger là người tiên phong.
  • Crevice là một từ rất hình tượng.
  • Thứ hai là ngày đầu tuần.

Thứ Năm, 21 tháng 5, 2009

Đánh răng buổi sáng

1. Hôm nay không phải họp hành gì nên quyết định sử dụng quyền WFH của mình. Tiết kiệm được hơn một tiếng đồng hồ rong ruổi trên đường. Dành thời gian ấy lượng một vòng quanh net. Thêm blog của chị gái này vào danh sách blog. Vẫn nhớ cái bài Cốm ngày xưa của chị. Hóa ra bao nhiêu năm qua chị vẫn đẻ thơ tù tì. (Chú thích: WFH là working from home, một số công ty của các bọn tư bản đang giãy chết hay có trò này. Đại khái nếu anh không phải gặp gỡ face to face ai đó ở văn phòng thì anh có quyền ở nhà, miễn sao công việc vẫn chạy là được. Rất chi là result oriented.)

2. Đêm qua vừa đọc xong Không phải huyền thoại của Hữu Mai, có dòng quảng cáo rất to trên bìa "Tiểu thuyết lịch sử đầu tiên về đại tướng Võ Nguyên Giáp trong chiến dịch Điện Biên Phủ". Chính vì dòng quảng cáo này mà tôi rất háo hức mua nó về, vì rất muốn xem nhân vật Võ Nguyên Giáp được xây dựng trong tiểu thuyết sẽ như thế nào. Đọc xong có thể kết luận được dòng quảng cáo kia gây nhầm lẫn (misleading) nghiêm trọng (misleading là một khái niệm trong luật quảng cáo) bởi vì cuốn sách này chắc chắn không phải là tiểu thuyết. Nó gần giống như sách kể chuyện lịch sử, kết hợp với hồi ký của một số nhân vật trong đó có chính tác giả, pha trộn một số trang sách của các tác giả nước ngoài, đặc biệt là Bernard Fall. Có thể tác giả gọi cuốn sách của mình là tiểu thuyết để tự cho mình quyền bỏ qua những yêu cầu nghiêm nhặt về khảo cứu và trích dẫn tư liệu mà một cuốn non-fiction nghiêm túc cần phải có. Tuy nhiên, điều này khiến độc giả phải nửa tin nửa ngờ. Những gì tác giả viết trong cuốn sổ dường như là sự thật hoặc rất gần với sự thật, nhưng chính cha đẻ của nó lại gọi là tiểu thuyết nghĩa là phải có yếu tố hư cấu, thế thì biết nghĩ sao bây giờ.

3. Vài hôm trước đây, có dụ dỗ một nhà phê bình tre trẻ, xấu như ma và khó tính như cú bình luận về Trại hoa đỏ của DiLi, nhưng không thấy nhà ấy nói gì, chắc lại chê hàng nội. Với các bạn mê truyện trinh thám và giàu lòng yêu nước, ủng hộ chủ trương người Việt Nam dùng hàng Việt Nam, tôi rất nồng nhiệt giới thiệu các bạn cuốn này. Cho dù hơi lạm dụng những thây ma và các chi tiết tình cờ, đây vẫn là một cuốn truyện hấp dẫn và không có quá nhiều tình tiết vô lý. Chắc chắn hấp dẫn hơn cuốn Người vô tội của Coben mà nhà phê bình xấu như ma và khó tính như cú kia từng giới thiệu. À, mà cho dù không hấp dẫn bằng đi nữa, thì tại sao không ủng hộ hàng nội cơ chứ. Chúng ta đều là những người yêu nước cơ mà!


Thứ Ba, 12 tháng 5, 2009

Cái nhà là nhà của ta

Hừ, wordpress trở chứng nên phải chuyển nhà sang đây. Loay hoay một hồi với đủ thể loại error thì cũng chuyển xong, nhưng chẳng hiểu tại sao entry nào cũng tự động nhân đôi. Giá như tiền trong tài khoản của mình thỉnh thoảng cũng được tự động nhân đôi như thế này thì thích thật.

Một trong những lý do khiến yahoo 360 ở Việt Nam sống lâu cho dù chính Yahoo coi nó như con ghẻ chắc là nhờ sức mạnh bầy đàn, một cách nói khác đi của tính kết nối :) Yahoo 360 tiện một cái mỗi lần đăng nhập có thể ngó nghiêng các bạn khác có gì mới, rồi bạn của bạn có gì nữa. Ai cũng thích connectivity cho nên mãi đến khi Yahoo chính thức thông báo sẽ đóng cửa Yahoo 360 mọi người mới lục tục chuyển đi, cho dù đã ngấy nó đến tận cổ. Lúc đầu tôi chả có ý định chuyển nhà, ví cả năm nay có blog bliếc, connectivity gì đâu, nhưng sau đọc được mấy chỉ dẫn về xuất nhập khẩu blog bèn táy máy làm thử. Đầu tiên phải chuyển sang wordpress làm trung gian, rồi mới sang blogspot, nhưng thấy wordpress hay quá nên định ở đấy. Được mấy hôm thì wordpress đỏng đảnh nên phải chuyển sang đây. Nhìn quanh thấy mấy cái blogs tôi hay theo dõi cũng ở blogspot cả, thôi thế cũng tiện cho cái connectivity!

Bây giờ cần phải thanh toán bớt nửa số tiền trong tài khoản cho nhà cửa gọn gàng. Hura, cái nhà là nhà của ta, công khó ông cha làm ra, cháu con phải gìn giữ lấy...:) Welcome welcome.